Trước đó vừa hóng chuyện của người khác xong, giờ Đỗ Cửu lại thành chuyện cho người khác hóng.
Bởi vì y nổi hứng mà điện thoại phòng làm việc của ảnh đế Đàm sắp nổ tới nơi, mấy trợ lý bên cạnh không ngừng nhận được điện thoại, không thể không tạm dừng buổi thử vai lại để đi trả lời bạn bè truyền thông.
Thử vai nam phụ dời lại buổi chiều, vừa hay cũng cho những diễn viên đột nhiên nhận được tin đó thời gian chuẩn bị.
Đỗ Cửu đặt biệt gom mấy minh tinh nhỏ được đám bạn bè giới thiệu tới dặn dò: "Nhìn thấy người tên Bạch Nhất Thanh ngoài kia không?"
Mấy diễn viên không hiểu đầu đuôi gì nhưng vẫn gật đầu.
"Hôm nay các cậu ai có thể đánh bại Bạch Nhất Thanh giành lấy nhân vật này thì tôi hứa sẽ cho người đó một vai nam chính, nghe hiểu không?"
Mấy diễn viên ngạc nhiên nhìn nhau một cái, thấy được dã tâm bừng bừng trong mắt nhau, sôi nổi hăm hở đồng ý.
"Tốt lắm!" Đỗ Cửu cực kỳ hài lòng, "Giữ vững trạng thái này, chỉ cần có thể giành lấy nhân vật này tôi bảo đảm sẽ giữ lời hứa!"
Sự thật chứng minh nhân tài bị mai một trong giới giải trí rất nhiều, những người này có thể trả bất cứ giá nào để tìm kim chủ ít nhất hơn phân nửa đều là muốn mượn cơ hội bò lên trên, một cái bánh bao có nhân như vậy rơi xuống thì sao có thể không tranh.
Lần lượt từng người một, cuối cùng kết quả là Bạch Nhất Thanh bị đá thẳng cẳng, ngược lại có hai người trong đó khiến đạo diễn Uông và biên kịch phân vân.
Đỗ Cửu nhìn Bạch Nhất Thanh oán giận bước ra khỏi phòng mà trong lòng tưng bừng, vẫy tay một cái đầu tư thêm tiền vào, cũng chọn luôn vai nam 3 chia cho 2 người được chọn kia.
Còn đặt biệt chạy tới châm chọc Bạch Nhất Thanh: "Ấy dà, tôi tưởng kỹ thuật diễn của cậu tốt lắm mà, hóa ra chỉ như vậy thôi, cả người trên dưới của cậu cũng chỉ có gương mặt là coi được."
Mấy lời này hoàn toàn chọc trúng nỗi đau của Bạch Nhất Thanh, cậu ta liếc Đỗ Cửu thật sâu một cái rồi cúi đầu rời đi.
Đỗ Cửu: "Cứ cảm thấy như đang đùa với lửa ấy." Y vậy mà đi đối đầu với nhân vật chính, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Chắc không phải vừa ra khỏi cửa đã bị xe tông luôn đấy nhé?
Hệ thống cũng có hơi không rõ: "... Ngươi tự cẩn thận đi."
Thử vai xong, cả đường từ Kiều thị về khách sạn Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm bị đủ loại vây xem, cho dù hai người đã quen bị người khác chú ý nhưng cũng có hơi không chịu được.
Vì vậy ảnh đế Đàm dứt khoát đề nghị hai người cùng đi nghỉ ngơi mấy ngày.
Đỗ Cửu lập tức vui vẻ đồng ý, du lịch đồ ăn ngon gì đó, like ~(≧▽≦)/~.
Nhưng mà tới nơi rồi y mới thấy hối hận, nghỉ dưỡng chỗ nào chứ, rõ ràng là mượn cớ nghỉ dưỡng lòng lang dạ sói thay đổi đa dạng cách bạch bạch bạch, cả tuần chỉ ở lì trong khách sạn.
Đỗ Cửu hoàn toàn cảm nhận được ý nghĩ sâu sắc của cái gì là mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày.
Chờ tới khi đi nghỉ xong độ nóng chuyện công khai yêu đương cũng đã giảm xuống không ít, suy cho cùng thì thời đại này mỗi ngày trên mạng đều sẽ có vô số chuyện mới mẻ, cho dù tin tức có lớn hơn nữa cũng chỉ hot một tuần là căng.
Tối qua Đỗ Cửu bị lăn lộn cả đêm, lên máy bay đã lập tức ngủ say, mơ mơ màng màng đi theo ảnh đế Đàm xuống máy bay, đợi tỉnh táo lại đã nhận ra mình đang đứng trước một căn biệt thự.
"Đây là nhà anh sao?"
Y nhìn quanh một vòng, nhà ảnh đế Đàm có hơi không giống với tưởng tượng của y, biệt thự này cũng không lớn, chỉ có 2 tầng nhưng sân lại rất rộng, từ ngoài nhìn vào có thể thể được dây leo cùng cây cối tốt tươi.
"Ừm, là nhà anh." Ảnh đế Đàm dẫn y đi dạo một vòng quanh biệt thự, "Đây là căn biệt thự đầu tiên anh mua, bởi vì nơi này khá xa trung tâm nên mấy năm trước vẫn để trống, vì thế rất ít người biết hiện giờ anh đang ở đây." Ngừng một lát mới nhìn y, "Đương nhiên hiện giờ nơi này cũng là nhà em."
Đỗ Cửu ngơ ngẩn, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên.
Cái từ "nhà" này đã bao lâu rồi y không được nghe, hoặc là nói trước giờ chưa từng được nghe.
Thứ mà y hiểu được đầu tiên là đồng cảm, hay nói đúng hơn là thương hại. Vừa ra đời đã trở thành đứa trẻ hại chết mẹ, trên lưng mang theo thù hận của cha, cùng với một người anh trai có cuộc sống quá khác biệt, cơ bản không rảnh lo tới ý.
Từ nhỏ tới lớn thứ chờ y chỉ là biệt thự trống vắng lạnh lẽo cùng bàn ăn lạnh như băng, trừ người hầu già đã mất thì không ai quan tâm tới y ấm lạnh đói no, cho nên sau khi người hầu kia qua đời y mới lựa chọn dọn ra ngoài.
Chuyện y cùng ảnh đế Đàm xôn xao lớn như vậy y không tin cha y không hay biết, nhưng ngay cả một cuộc điện thoại hỏi han cũng không thấy gọi tới.
Nhà, cái từ đẹp đẽ như vậy, mấy ai không nghĩ về?
Chính là ông trời không cho y cơ hội lựa chọn, nếu có thể y tình nguyện lựa chọn không được sinh ra để đổi lấy mạng sống cho mẹ mình.
Cũng đâu phải ngay từ đầu y đã có bộ dạng ăn chơi phá của như vậy, y cũng từng thật lòng thích người khác, cũng mong chờ xây dựng một mái ấm thuộc về chính mình, nhưng trời xui đất khiến lòng thành của y đều bị xuyên tạc, dần đà y cũng dứt khoát buông thả, dù sao tất cả đều như nhau, đều tới bên y vì thân phận và tiền tài của y mà thôi.
Lâu dần y càng ngày càng sa đọa càng phong lưu cũng càng không tin sẽ có người thật lòng thích mình, trừ khi vì tiền ra, ai sẽ thật lòng thích một tay chơi vừa nhìn đã thấy không đáng tin như y chứ?
Trong lòng y hiểu rõ.
Vì vậy khiến bản thân đi vào một vòng lặp.
Lúc đầu y theo đuổi ảnh đế Đàm chẳng qua chỉ ôm tâm trạng chơi qua đường, thậm chí còn không nghĩ tới chuyện có thể thành công, nào biết sẽ đi được tới bước này đâu, thật ra sâu trong lòng y vẫn lo sợ ngờ vực, bằng không cũng sẽ không hết lần này tới lần khác khiêu chiến giới hạn của ảnh đế Đàm, mỗi lần người kia nhường bước đều khiến cảm giác an toàn của y tăng lên.
Mà hiện giờ cái từ nhà này trực tiếp làm y đỏ hoe mắt.
Đỗ Cửu nhập tâm vào cậu hai Kiều không nhịn được cảm thán từ tận đáy lòng, nam thần không hổ là ảnh đế, quá hiểu rõ lòng người, quá biết dỗ dành, vừa ra tay đã tung một chiêu lớn tới vậy.
"Thật sao?" Y hỏi.
Y không quên lời trước kia ảnh đế Đàm nói, nhà hắn chỉ có hai kiểu người có thể biết được, người đại diện trợ lý và nửa kia tương lai sẽ ở chung hộ khẩu.
"Chắc chắn." Ảnh đế Đàm gật đầu.
Đỗ Cửu đè xuống yết hầu đang nghèn nghẹn, cười nói: "Được rồi, đây là anh tự nói đấy nhé, đưa chìa khóa đây! Sau này cũng đừng hòng đổi ý!"
Ảnh đế Đàm nhìn dáng vẻ đỏ mắt còn cố cười của y, lòng mềm tới không sao chịu nổi, không nhịn đưa vươn tay kéo y vào lòng, mạnh tay xoa xoa mái tóc xoăn của y: "Yên tâm, anh đã hứa thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, đặc biệt là đối với em."
Đỗ Cửu thoát ra khỏi ngực hắn, đưa tay đè hắn vào tường, hai mắt tỏa sáng: "Tụi mình làm đi."
Hiện giờ y rất hưng phấn, cực kỳ hưng phấn, ngoài làm ra thì y không thể nghĩ được chuyện gì khác.
Ảnh đế Đàm có chút dở khóc dở cười, ngăn lại cái tay đang gây rối của y: "Đừng quấy, mệt rồi thì nghỉ đi em, ngủ một giấc trước ngày mai lại tính nhé."
"Không cần!" Đỗ Cửu không thèm để ý tới, trực tiếp nhào lại cắn một cái lên yết hầu hắn, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy hắn, "Em phải làm, nếu anh không được thì em sẽ lập tức đi tìm người khác!"
"Em dám!" ảnh đế Đàm ôm lấy eo tránh cho y ngã xuống, bị y quấy tới không thể không lùi bước, "Về phòng."
"Không." Đỗ Cửu kéo áo sơ mi trên người ra, một tay luồn vào vạt áo ảnh đế Đàm, men theo cơ bụng đi xuống dưới, "Ngay tại đây!"
Thế này sao có thể nhịn nổi nữa, ảnh đế Đàm xoay người y lại đè vào tường.
Loại chuyện play ngoài trời kiểu này Đỗ Cửu đã làm ở thế giới Tần Cửu Chiêu rồi, đừng nói là ngoài trời, tới cả đánh dã chiến cũng có, lúc cậu hai Kiều chơi tới điên cũng từng thử nên không thấy ngượng ngùng mấy.
Nhưng đối với ảnh đế Đàm thật sự là kích thích lớn, hắn hơi không kìm chế được là quá mạnh bạo khiến cuối cùng Đỗ Cửu hoàn toàn kiệt sức, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, một đêm trước vốn đã mệt rồi, sau đó còn phải đi máy bay đường dài, giờ lại ở bên ngoài đón gió nên xong chuyện lập tức sốt cao.
Ảnh đế Đàm vừa tự trách bản thân vừa lo lắng đêm ngày, không hề nghỉ ngơi chăm sóc y, Đỗ Cửu ngậm nhiệt kế cười tới mặt nở cả hoa.
Chờ y full máu sống lại mới có hơi sức đi chú ý chuyện của vai chính bên kia.
Tính cách cậu hai Kiều vốn là có thù tất báo, lúc y và ảnh đế Đàm đi du lịch đã dặn đám bạn bè giúp y điều tra Bạch Nhất Thanh, bạn bè trong giới vừa động tay thì tài liệu đã về thành từng xấp.
Đỗ Cửu đã đọc cốt truyện nên hiểu rõ mười mươi về Bạch Nhất Thanh, nhưng cậu hai Kiều thì không cho nên cần phải làm một bước này.
Hoàn cảnh gia đình Bạch Nhất Thanh giống như trong cốt truyện miêu tả, cha mẹ bị bệnh mất sớm để lại cho cậu ta một mớ tài sản, tuy rằng không tính là rất nhiều nhưng đủ để cậu ta không cần làm gì cũng có thể sống tới cuối đời.
Bạch Nhất Thanh hàng thật cũng tiến vào giới giải trí vì ảnh đế Đàm, nhờ vào gương mặt kia nên cho dù cậu ta không chủ động cũng sẽ có không ít người tìm kiếm ngôi sao tự mình tới cửa, nhưng ai ngờ được Bạch Nhất Thanh hàng thật không hề có tài năng gì, diễn xuất không xong mà ca hát cũng chả được, chỉ có mỗi một gương mặt mà thôi.
Hai người đại diện hàng đầu liên tiếp đẩy mà vẫn không thể khiến cậu ta nổi lên nên dần dần bị bỏ quên, mãi đến lúc nam chính tới thì mới như vẽ rồng thêm mắt, có diễn xuất có giọng hát, ngay cả nhan sắc cũng bay lên một tầm cao mới, nhớ thể hiện ở hoạt động quảng cáo từ thiện mà hot lên một trận, cũng kéo được một ít cảm tình người qua đường.
Tiếp theo trong bộ phim lần trước ảnh đế Đàm chọn vai kia đóng vai nam phụ thâm tình dễ khiến người khác đồng cảm, một phát đỏ rực trở thành thịt tươi mới nổi, sau đó dựa vào diễn xuất cao siêu cùng với sự hộ tống của Kiều Hòa và ảnh đế Đàm mà nhận thêm một bộ phim truyền hình chất lượng tốt nhất, trước khi Bùi Tùng Minh ra tay đối phó với ảnh đế Đàm và Kiều Hòa cũng vừa giành cúp ảnh đế tới tay.
Đỗ Cửu không biết phải bắt đầu chửi từ đâu.
Trước khi sống lại vai chính rõ ràng có thiết lập là trạch nam hơi tự kỷ, thay đổi một gương mặt chất lượng cao thì có thể có được diễn xuất hơn người à, ngay cả tự kỷ cũng không cần thuốc đã khỏi hẳn, khoan khoan, cái thiết lập tự kỷ này hình như vẫn còn nhưng chỉ biểu hiện ra trước mặt 3 anh công thôi, còn kéo được một đợt yêu thương nữa kia.
Dĩ nhiên có khi tuy người ta trạch nhưng lại có tài năng diễn xuất, chỉ là không có cơ hội biểu diễn mà thôi.
Nhưng mà rõ ràng trước kia cái mác bình hoa của Bạch Nhất Thanh mọi người đều biết, đột nhiên có kỹ thuật diễn xuất chẳng lẽ không ai thấy lạ à?
Nếu cậu ta chỉ tiến bộ một chút thì còn có thể bỏ qua được, nhưng đằng này rõ ràng là nhảy xa luôn ấy, khác nhau như 1 với 10 vậy, nếu cậu ta đã có diễn xuất đỉnh cao như vậy từ đầu thì tại sao không chịu thể hiện, làm sao phải chờ tới lúc mình nghèo túng bị người khác cười nhạo mới nhớ ra mà đi vả mặt từng đứa thế?
Được rồi, chỉ có thể kết luận là do chịu ảnh hưởng của cốt truyện và hào quang nhân vật chính thôi.
Cho nên mới nói, người tạo ra loại cốt truyện ảo ma như này thật sự không nghĩ tới vấn đề logic à? Vì để nâng vai chính thì cũng đâu cần kéo tụt IQ của toàn thế giới xuống chứ.
Từ đầu không thể thiết lập thẳng là hàng thật lần đầu đóng phim, hoặc là đợi tới sau khi vai chính sống lại mới vào giới giải trí sao?
Tóm lại là hố bom đầy đất.
Đỗ Cửu tiếp tục xem, xong phần thân phận chính là chuyện xảy ra gần đây.
Y nhúng tay làm Bạch Nhất Thanh mất vai nam phụ khiến cậu ta hot lên, nhưng cốt truyện nhanh chóng bù đắp thứ khác cho vai chính, Kiều Hòa vậy mà trực tiếp sắp xếp cho Bạch Nhất Thanh một vai nam chính, tuy rằng chỉ là phim nhỏ, so ra kém bộ phim của ảnh đế Đàm nhưng lại chuyển thể từ tiểu thuyết mạng tương đối nổi tiếng, thiết lập của nam chính rất được chào đón, nếu diễn tốt nói không chừng sẽ nổi.
Đỗ Cửu lập tức cạn lời với Kiều Hòa, xem ra lời nói của y và nam thần như gió thoảng bên tai anh rồi, vậy đừng trách y không nể tình anh em – dù sao thì cũng không có bao nhiêu.
Cậu hai Kiều đã quyết tâm muốn xử một người thì trừ khi người kia càng có tiền có thế hơn mình, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ý tưởng trong lòng Đỗ Cửu rất nhiều, nhưng cậu hai Kiều không biết được cốt truyện phía sau nên chỉ có thể dựa vào tư liệu để vạch ra kế hoạch, y đảo đảo mắt, dưới cái nhìn "tên nhóc không đàng hoàng này lại tính toán chuyện xấu gì" của ảnh đế Đàm mà búng tay một cái.
Có rồi!