Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 52: Chương 52




Biện pháp Đỗ Cửu nghĩ ra rất đơn giản thô bạo, hoàn toàn phù hợp với thiết lập của cậu hai Kiều.

Đập tiền.

Có Kiều Hòa chống lưng nên không thể nào đổi Bạch Nhất Thanh được, nhưng y có thể đầu tư một cái kịch bản cùng thể loại để tranh sóng với cậu ta mà, bộ phim kia của Bạch Nhất Thanh khi nào lên sóng thì y cũng sẽ đẩy phim lên cùng lúc, cho dù là biên kịch chế tác hay diễn viên đều sẽ tìm người giỏi hơn, đàng hoàng ngang nhiên công khai chặn đường cậu ta.

Đương nhiên cũng không phải chỉ vì đối phó Bạch Nhất Thanh, y cũng muốn làm chút gì đó cho bản thân mình.

Nếu người khác y còn có thể dựa vào địa vị và tiền tài của mình, nhưng những thứ đó ảnh đế Đàm cũng không thiếu, thậm chí so với y càng nhiều hơn, cho nên dù đã dọn vào nhà nam thần thì sâu trong lòng y vẫn cứ thấp thỏm không yên với tương lai.

Khó khăn lắm mới có người thật lòng thích y mà y cũng thích người ấy, y muốn giữ người ấy lại, cũng muốn tình yêu này tồn tại mãi mãi.

Vì vậy y muốn bản thân mình cũng phải trở nên ưu tú.

Đỗ Cửu nói chuyện mình dự tính với ảnh đế Đàm nhận được sự đồng ý hai tay của hắn.

Đàn ông một khi đã thật lòng bắt đây gầy dựng sự nghiệp thì sẽ đổ vào tất cả nhiệt tình, cái cậu hai Kiều không thiếu nhất chính là tiền, có tài chính dồi dào lại có ảnh đế Đàm luôn giúp đỡ nên nhanh chóng thành lập được một phòng làm việc nhỏ.

Trên mặt quản lý Đỗ Cửu không hiểu nên mời người có chuyên môn tới, không đến một tháng đã bắt đầu ra hình ra dạng rồi, Đỗ Cửu cầm danh thiếp của bản thân bỗng thấy vừa thấy lạ lẫm lại tự hào, gặp ai cũng phát một cái, người bên ngoài từ gọi y là cậu Kiều dần trở thành giám đốc Kiều.

Vì có ảnh đế Đàm nên mọi người với y cũng là yêu ai yêu cả đường đi, đặc biệt là fans ảnh đế Đàm, từ fans only trở thành fans CP hai người.

May rằng sau khi công khai quan hệ Đỗ Cửu không làm chuyện xấu gì, chính là dáng vẻ lãng tử quay đầu cố gắng phấn đấu, ờm, dĩ nhiên là trừ vụ thẩm mỹ vẫn không thay đổi.

Nhưng mà chuyện này bởi vì hai người vô tình rải cơm chó trên mạng xã hội hiện giờ lại trở thành một topic, mỗi ngày trước khi đi ngủ đoán xem hôm sau ảnh đế Đàm sẽ lấy rau quả gì ra từ tủ lạnh, trở thành một thú vui lớn cho quần chúng vây xem, ảnh đế Đàm lấy cái gì ra khỏi tủ lạnh đầu tiên thì hôm đó giám đốc Kiều sẽ biến thành màu đấy.

Hôm nay ảnh đế Đàm lấy ra một quả cam, Đỗ Cửu lập tức biến thành một quả cam di động, tóc cam áo cam quần cam giày cam, ngay cả xe cũng đổi thành xe thể thao phô trương màu cam.

"Sao hả? Đẹp trai chứ?" Y nhìn ảnh đế Đàm trong gương vuốt vuốt tóc mái, bày ra tư thế tự thấy là vô cùng đẹp trai.

"Ừm." ảnh đế Đàm ngậm bàn chải đánh răng nhịn cười gật gật đầu.

Trong lòng Đỗ Cửu nhìn cái thân ăn bận này của mình mà xốn mắt không chịu nổi, nhưng thiết lập nhân vật như vậy thì cho dù có xốn mắt mình tới đâu cũng phải cam chịu!

Nhốn nháo xong thì như bình thường mở điện thoại ra chụp ảnh đăng bài, trên mái tóc xoăn còn đặt một quả cam, phông nền phía sau là ảnh đế Đàm đang đánh răng, cực kỳ tự nhiên không cần làm gì đã phát một thố cơm chó, đổi lại một đợt tiếng kêu ngao ngao của fans.

Ăn xong bữa sáng, Đỗ Cửu tự cảm thấy sự đẹp trai của mình lại được nâng lên một tầm cao mới (?) mở cửa chiếc xe thể thao phô trương màu cam ra chở ảnh đế Đàm đi tới phòng làm việc mới.

Y cố ý bỏ ra số tiền lớn để đặt phòng làm việc của mình ở cùng tòa nhà với ảnh đế Đàm, còn nằm ngay trên lầu phòng làm việc của hắn, nếu không phải hai người không thường ở văn phòng thì y thật sự ước gì có thể xây một cái thang thông giữa văn phòng hai người.

Phòng làm việc được thành lập gần hai tháng, có nhân viên chuyên nghiệp phụ trách nên cơ bản đã ổn định, hôm nay Đỗ Cửu tới công ty là vì bộ phim đầu tiên của phòng làm việc.

Trọng tâm của thế giới này xoay quanh giới giải trí, vì để vai chính suôn sẻ nhanh chóng nổi lên mà trình độ dựng phim lẫn biên kịch phim truyền hình đều cực kỳ cao, y đã tìm người hỏi thăm, bộ phim Bạch Nhất Thanh đang quay kia sẽ ngay lập tức được phát trên đài số 2.

Đỗ Cửu nhanh chóng quyết định bộ phim mới mình sản xuất phải theo sát bên đó, y đối với bộ phim này rất có lòng tin, chưa nói tới có ảnh đế Đàm ngay đấy mà chỉ cần dùng ánh mắt đã đi qua nhiều thế giới của y để xem thì đây đúng thật là một bộ phim hay.

Đạo diễn là do ảnh đế Đàm mời tới, biên kịch là bàn tay vàng nổi tiếng, mấy diễn viên chính đều tìm người có chút tiếng tăm cùng diễn xuất không tầm thường, chờ tới giữa trưa lại bàn chuyện phát sóng với người phụ trách đài số 1, y không tin mình đấu không lại Kiều Hòa và Bạch Nhất Thanh!

Thật ra y rất muốn Kiều Hòa nhìn thử, Kiều Cửu y không hề thua kém anh ta!

Sáu tập đầu của bộ phim đã được quay xong, có hai tập đã cắt nối biên tập chế tác xong, Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm có xem qua bản thô một lần, thật sự hay vượt quá trông đợi, khiến chính bản thân y cũng không nhịn được muốn đu phim.

Dùng chính năng lực của mình để qua cửa, người phụ trách kia vốn chỉ là nể mặt ảnh đế Đàm tới góp mặt tí cũng lập tức duyệt luôn, còn ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Vụ làm ăn đầu tiên thuận lợi xong xuôi khiến Đỗ Cửu cười híp cả mắt, theo thói quen định gọi đám bạn bè không đàng hoàng tới mở tiệc chúc mừng, nhưng khi vừa cầm điện thoại lên nhìn thấy ảnh đế Đàm lại đành sống sượng nhịn trở xuống.

Cùng ảnh đế Đàm ở chung hai tháng y đã có thể sửa lại không ít thói hư tật xấu, ba chuyện đua xe đi quẩy mát xa tay vịn đều không đụng tới, ban đầu thi thoảng còn đi đua xe nhưng sau khi bị ảnh đế Đàm phát hiện, hắn tự mình liều mạng chơi với y một lần làm Đỗ Cửu cực kỳ sợ hãi, từ đó về sau không dám đua xe nữa, có muốn chơi thì lên giường chơi nhau.

Ảnh đế Đàm thấy vậy xoa nhẹ đầu tóc xoăn màu cam của y: "Nếu vui như vậy thì tối nay gọi mấy người bạn ra karaoke đi, anh cũng gọi bạn bè anh tới, em thấy được không?"

"Được!" Hai mắt Đỗ Cửu sáng lên, mở tiệc ở karaoke cũng được đấy, y đã quen sống về đêm rồi, nhịn hai tháng thật sự là trống trải tới ngứa ngáy trong lòng.

"Để em nghĩ xem nên gọi ai." Y mở danh sách bạn bè ra, bạn bè thân thiết của ảnh đế Đàm y đều lần lượt gặp rồi, không có mấy người là người nổi tiếng như hắn, chỉ có ba người, còn lại là staff trong ngành giải trí, dĩ nhiên cũng không nhiều lắm, tổng cộng có 5 người, tám người này chính là bạn bè tốt nhất của hắn qua nhiều năm trong vòng này.

Nam thần đã giới thiệu bạn bè với y thì theo lẽ thường có qua có lại y cũng nên giới thiệu bạn bè của mình với nam thần, nhưng Đỗ Cửu lật lật ký ức cậu hai Kiều thật sự không tìm ra được người nào có dính tí gì tới khái niệm bạn bè thân thiết, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn ra được ba người tính là không tệ từ đám bạn bè không đàng hoàng mời tới ăn cơm.

Lần này cũng giống vậy, vẫn nên kêu ba tên kia lại thôi, còn cố ý nói trước tình hình dặn bọn họ lúc dẫn bạn cặp theo thì kiềm chế một chút, đừng mang cái loại không có mắt mũi tới phá hỏng không khí.

Chỗ là do ảnh đế Đàm chọn, cách phòng làm việc không xa, quản lý và nhân viên trong sảnh nhìn thấy ảnh đế Đàm cũng không tỏ vẻ gì, hiển nhiên hắn là khách quen ở đâu, còn quen cửa quen nẻo giúp chọn một phòng vip.

Ai ngờ vừa bước vào hành lang đã nhìn thấy Bạch Nhất Thanh, dường như cậu ta đụng trúng người khác đang cúi đầu xin lỗi.

Bởi vì vị trí, bọn họ đứng ở nơi cao còn Bạch Nhất Thanh đang ở dưới thấp nên Bạch Nhất Thanh không nhìn thấy hai người họ.

"Là hắn ta." Ảnh đế Đàm nhíu mày.

"Ai?" Đỗ Cửu nhìn người bị đụng trúng kia, vóc người cao, mặc quần áo màu đen còn mang kính râm, thoạt nhìn có hơi giống xã hội đen, kính râm che mất nửa khuôn mặt nên không nhìn rõ được, nhưng nhìn đường nét thì có thể đoán là một anh đẹp trai.

"Bùi Tùng Minh, đạo diễn Bùi." Ảnh đế Đàm đáp, "Em hẳn là từng nghe tới tên hắn ta.". Truyện Huyền Huyễn

Đỗ Cửu hiểu ra, lại đánh giá tiếp.

Trong khoảng thời gian này y bận rộn yêu đương cùng lo cho sự nghiệp, đúng thật là không để ý tới Bùi Tùng Minh trông ra sao, cuộc sống trước kia của cậu hai Kiều và Bùi Tùng Minh không liên quan gì tới nhau nên hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.

Trong vòng người biết tên Bùi Tùng Minh rất nhiều, nhưng ngoài vòng hình tượng lại cực kỳ khiêm tốn, suy cho cùng fans chỉ chú ý tới minh tinh, người sẽ chú ý tới đạo diễn không nhiều lắm, trừ khi gã cực kỳ nổi tiếng, mà Bùi Tùng Minh là đạo diễn chỉ là kiếm chuyện chơi cho đỡ chán.

Gã đúng thật là con riêng, người cha ông lớn của gã ra ngoài bị thương mất trí nhớ được ông ngoại gã nhặt về nhà, cùng mẹ gã có một đoạn tình. Sau đó người nhà tìm tới dẫn cha gã đi, sau khi cha gã khôi phục lại trí nhớ lại quên mất mẹ gã, mãi cho tới bảy năm sau mới nhớ lại, mà lúc này mẹ gã đã uất ức chết đi nên chỉ còn mình gã được cha gã nhận lại, đến giờ vẫn lấy cái tiếng là cháu họ xa.

Cha gã bởi vì áy náy mà rất thiên vị với gã, nuôi thành tính cách bá đạo ngang ngược như hiện giờ.

Đỗ Cửu nhìn lại cốt truyện xong chỉ có một cảm nghĩ: Người sáng tạo vì để ghép CP Bùi Tùng Minh và Bạch Nhất Thanh thiệt sự rầu nẫu cả ruột, hoặc là nói vì sắp xếp một chỗ dựa cho Bạch Nhất Thanh mà hao hết cả lòng.

Cái bối cảnh khúc chiết máu chó kiểu này tới phim thần tượng bây giờ còn không thèm đấy biết không?

Hơn nữa dựa theo cốt truyện phát triển thì phải một năm sau Bạch Nhất Thanh mới gặp mặt Bùi Tùng Minh, khi đó Bạch Nhất Thanh đã thành danh mà hai người bởi vì hợp tác mới chạm mặt nhau, hơn nữa từ cái nhìn đầu tiên Bùi Tùng Minh đã nhận ra Bạch Nhất Thanh bởi vì cậu ta đeo trên cổ "tín vật đính ước" của hai người lúc nhỏ, đó là di vật mà mẹ gã để lại cho gã.

Đỗ Cửu: Nói vậy thì tùy tiện lấy di vật của mẹ tặng cho người khác thật sự không thành vấn đề à?

Nhưng hiện giờ xem ra thì đoạn cốt truyện này dĩ nhiên là xảy ra sớm.

Nồi này y đội, y liên tục chặt đứt con đường nổi tiếng của Bạch Nhất Thanh nên cốt truyện tự động bổ sung, tìm chỗ khác bồi thường cho cậu ta, mà cái bồi thường này chính là trực tiếp đưa chỗ dựa lớn nhất của cậu ta lên sân.

Thấy Bạch Nhất Thanh và Bùi Tùng Minh đang diễn vở "bạn thân" thời thơ ấu cảm động gặp lại nhau ngay bên dưới, Đỗ Cửu không nói tiếng nào nhanh tay lẹ chân móc điện thoại ra len lén quay lại.

Ảnh đế Đàm thấy thế bình tĩnh giúp y che đi tầm mắt của nhân viên phục vụ đang dẫn đường.

Đỗ Cửu vừa quay video vừa thầm cảm thán hai người bên dưới nhiệt tình ghê, cái cách ôm thế kia nhìn sao cũng thấy không phải bạn bè bình thường.

Quay xong y không chậm lấy một giây mà gửi ngay cho Kiều Hòa, nhân tiện chêm thêm một câu: "Giúp người là niềm vui, không cần khách sáo O(∩_∩)O~。"

Sau đó không tới nửa phút đã nhìn thấy Bạch Nhất Thanh nhận được điện thoại.

"Đi thôi." Làm chuyện xấu xong Đỗ Cửu xoa xoa tay, chớp chớp mắt với ảnh đế Đàm, vờ như không hề hay biết gì mà bảo phục vụ tiếp tục dẫn đường.

Ảnh đế Đàm lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nắm lấy tay y.

Vào phòng riêng, đợi phục vụ đóng cửa lại Đỗ Cửu mới không nhịn phì cười, sung sướng khi người gặp họa: "Em biết tên Bạch Nhất Thanh này không đơn giản như vậy mà, giờ hay rồi, xem Kiều Hòa định xử lý kiểu gì đây, Bùi Tùng Minh trước giờ nổi tiếng ngang ngược không chịu nói lý, anh ấy chắc chắn gặp hạn dài dài rồi!"

Ảnh đế Đàm cũng khá bất ngờ, hắn lại nghĩ theo hướng khác: "Nếu Bạch Nhất Thanh kéo được quan hệ với Bùi Tùng Minh thì sau này em tránh xa cậu ta một chút, đừng cố tình chọc tới nữa." Bùi Tùng Minh là người thế nào hắn hiểu rõ, người đối đầu với gã không mấy ai có kết cục tốt, hắn không hy vọng Tiểu Cửu chịu thiệt.

Hắn nhíu mày, vốn tưởng rằng cùng lắm là anh em đấu đá nên hắn vẫn luôn không nhúng tay vào, hiện giờ xem ra không thể ngồi yên được nữa.

"Em biết." Đỗ Cửu bắt chéo chân ngồi xuống sô pha, "Anh yên tâm, em không ngốc tới vậy đâu." Y huơ huơ điện thoại cười xấu xa, "Có Kiều Hòa chắn phía trước rồi mà."

Người mới tình cũ, không còn ảnh đế Đàm đứng giữa hòa giải nữa thì hai người này có thể yêu ổn ở chung mới lạ ấy!

Nhưng mà nhắc tới Kiều Hòa khiến y nhớ tới một chuyện –

"Đúng rồi, Chương Cảnh bên kia sao rồi? Anh ấy đồng ý không?"

Chương Cảnh chính là trợ lý Chương, Đỗ Cửu lấy thái độ "chân thành" "coi trong nhân tài" "khao khát người giỏi" vươn cành ô liu ra, chỉ cần anh ấy đồng ý thì lúc nào cũng có thể tới chỗ y làm.

Ảnh đế Đàm cũng cực kỳ vừa ý với năng lực của Chương Cảnh, nếu có thể kéo qua đây thì thật sự là giúp sức không nhỏ, hắn đưa tay chụp lấy chân Đỗ Cửu khiến y ngồi ngay ngắn: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối tháng này sẽ có câu trả lời."

"Vậy là tốt rồi!" Đỗ Cửu hưng phấn, nổi lên ý chí làm chuyện lớn, "Chỉ là một cái Kiều thị thôi mà, có gì lớn lao đâu, ai thèm chứ, ông đây tự mình phấn đấu một lần cũng có thể tạo ra thêm cái nữa!"

Y có tiền có người, không hề thua kém Kiều Hòa, qua tám năm mười năm nữa thì biết ai giỏi hơn ai ngay, ông già kia nhất định phải sống cho tốt để còn sáng mắt ra!

Ảnh đế Đàm im lặng vuốt nhẹ đầu tóc xoăn của y, hiếm khi đứa nhỏ ngốc nhà địa chủ muốn phấn đấu, không nên đánh tan mộng đẹp của y thì hơn.

Đỗ Cửu tính toán xong tương lai mới trở về hiện thực, cầm lấy điện thoại: "Qua đây, cười lên nào!"

Phấn đấu gì đó không cần gấp, phát cơm chó trước rồi tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.