Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 59: Chương 59




Trong lòng Đỗ Cửu đắc ý, ù ôi, nhìn kìa, y biết ngay mà, cho dù không có ký ức thì trong tiềm thức của Tần Cửu Chiêu y vẫn là người đặc biệt.

Trong bụng phơi phới nhưng trên mặt y lại ra vẻ hốt hoảng, suy cho cùng thì trong ấn tượng của y Trì Quy đúng là có hơi đáng sợ, nhưng vì lo cho tụi nhỏ sau lưng y không thể không dè dặt vội gật đầu nói: "Vâng, vâng, chào đội trưởng Trì." Y theo thói quen lịch sự đưa tay ra định bắt rồi lại nhìn thấy cả người toàn sát khí của người kia đành rụt về.

Nhưng mà vừa mới rụt được một nửa thì tay đã bị nắm lấy, tay Trì Quy cực kỳ lạnh, hơn nữa còn cực kỳ dày rộng tựa như con người hắn, nhìn thì lạnh băng nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng tin tới lạ kỳ.

Thật ra loại thiết lập máu lạnh sắt đá này cũng thật phấn khích, thật muốn nhìn thấy hắn sẽ có dáng vẻ gì khi trên giường, ít nhất dáng người này chắc chắn đủ cháy, trí tưởng tượng của Đỗ Cửu càng bay lại càng xa.

Ngoài mặt Trì Quy có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra cũng ngạc nhiên, chính hắn cũng không hiểu tại sao lại đột ngột đưa tay ra, không chỉ vậy mà vừa rồi trong lòng còn khẽ hẫng một chút, lập tức đủ loại âm mưu hiện lên trong đầu hắn.

Không phải là hắn đa nghi mà là tình hình trước mắt này thật sự quá kỳ lạ, lý trí nói với hắn Cửu Từ Lương là một thánh phụ phiền phức nhưng trên mặt tình cảm lại không thể khống chế được mà muốn chú ý tới y nhiều hơn.

Loại cảm giác mất khống chế này khiến hắn cực kỳ khó chịu, nhìn lại Cửu Từ Lương chỉ cảm thấy nhìn sao cũng không đúng, vì vậy bên ngoài chính là mặt mày đột nhiên lại lạnh đi.

Vẻ mặt chợt lạnh này khiến Đỗ Cửu cùng những người bên cạnh đều nghi ngờ thấp thỏm.

La Phi nhảy ra pha trò: "Đúng rồi lão đại, quên nói với anh hóa ra thầy Cửu là đàn anh của em, thật không ngờ lại có thể gặp được anh ấy ở đây, xa quê gặp người quen cũng xem là có duyên..."

Tằng Thành lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội thật ra đã nhìn ra được một chút, áy náy cười một cái với Đỗ Cửu: "Mấy ngày tới chắc phải làm phiền thầy Cửu rồi, hiện giờ bên ngoài tương đối loạn, chúng tôi đi cả quãng đường dài mới tìm được chỗ an toàn như núi Thanh Trạch đây, không biết có thể để chúng tôi ở đây nghỉ ngơi mấy ngày không?" Anh nhìn người phụ nữ và đứa nhỏ phía sau, "Thật sự xin lỗi vì quấy rầy mọi người."

"Không sao, không sao." Đỗ Cửu vội xua xua tay, tầm mắt đi theo anh ta nhìn người phụ nữ và đứa nhỏ phía sau, "Tuy rằng tôi không biết bên ngoài thế nào nhưng mọi người dẫn theo bọn họ chắc chắn cũng rất cực khổ, à, mọi người đói không, chỗ này của chúng tôi còn một ít đồ ăn, mọi người cứ lót dạ trước đi."

Người có thể được lão đại dắt theo sao có thể thật sự yếu ớt chứ, nhưng Tằng Thành không nói ra, dù sao thì lúc này làm bên yếu thế vẫn hay hơn, anh bèn khách sáo đáp: "Không cần không cần, cậu có thể cho chúng tôi ở đây chúng tôi đã biết ơn lắm rồi, vấn đề đồ ăn chúng tôi sẽ tự giải quyết."

"Thật sự ổn chứ?" Đỗ Cửu nhìn bé gái mặt mày tái nhợt, nhìn sao cũng thấy giống như không có đồ ăn mà suy dinh dưỡng, "Không cần khách sáo, sau núi có đồ ăn... ây!" Nói tới đây y đột nhiên kêu lên, nhớ tới sọt đồ ăn bị y ném giữa đường, "Đồ ăn của tôi!"

"Tôi vừa ra sau núi hái được ít đồ ăn, kết quả đụng trúng quái vật kia nên khi chạy trốn đã ném sọt đi..." Y có hơi rầu rĩ lại không biết nên cười hay khóc.

"Ở đâu?" Trì Quy bỗng mở miệng.

Hở?

Đỗ Cửu ngẩn ra, chỉ về hướng sau núi: "Sau núi bên kia..." Còn chưa kịp dứt lời đã thấy Trì Quy lắc mình mấy cái dễ như trở bàn tay nhảy qua bức tường rào cao cao.

"... Trên đường..." Đỗ Cửu trơ mắt nhìn người kia đi khuất, y nhìn sang Tằng Thành là La Phi, khen, "Đội trưởng Trì nhìn thì lạnh lùng khó gần nhưng thật ra lại là người tốt."

Tằng Thành, "..." Đó là do cậu chưa thấy lúc hắn cầm đao gặt mạng người đấy.

La Phi: "..." Trên đời này đúng là sống lâu thì thấy được đủ thứ chuyện, bảo Trì Quy là người tốt không bằng nói tận thế là giả còn đáng tin hơn đấy.

Đỗ Cửu chợt nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, thật ra đúng lúc tôi cũng cần nhờ mọi người giúp, lúa mạch sau núi vừa chín vàng nhưng một mình tôi lại không dám ở ngoài ruộng quá lâu, tôi vốn định chia ra cắt từng chút về dần, mọi người tới đúng lúc lắm, có thể giúp tôi thu hoạch lúa mạch không? Tới lúc xay ra thì chúng ta chia đều."

Hiện giờ Tằng Thành đã có hơi tin Đỗ Cửu thật sự là một thánh phụ giống lời La Phi nói, đương nhiên hoàn toàn là theo nghĩa tích cực, anh vui vẻ gật đầu: "Tất nhiên rồi, chúng tôi còn cầu mà không được đây, bây giờ đi liền luôn nhé."

Đỗ Cửu rất vui mừng, lập tức bảo bọn nhỏ lấy lưỡi hái cùng sọt đựng lại đây, bởi vì trường học nằm trên núi nên không thể đem máy móc lên được, vì vậy trước giờ đều là hiệu trưởng dẫn các giáo viên đi gặt lúa sau đó mang xuống thôn xay thành bột, bây giờ chỉ có thể làm thủ công hết từ đầu tới cuối, may là trong trường học có cối đá, hơn nữa những dụng cụ khác cũng đầy đủ hết cả.

Tằng Thành dẫn theo La Phi, Quách An cùng hai thiếu niên Dịch Huy và Quách Khang đi theo Đỗ Cửu ra sau núi, để hai mẹ con và cô gái ở lại, Đỗ Cửu thấy thế khẽ thở phào như Tằng Thành đoán, suy cho cùng để một tên đàn ông to khỏe lại với đám nhóc vẫn khiến y thấy lo.

Lúc chuẩn bị đi thì Trì Quy trở về, quả nhiên hắn tìm được cái sọt của y, Đỗ Cửu nhận lấy mới thấy đồ bên trong nhiều hơn lúc trước y hái không ít, bèn nở nụ cười biết ơn với Trì Quy: "Cảm ơn đội trưởng Trì." Đội trưởng Trì đúng thật là một người tốt ngoài lạnh trong nóng mà.

Tằng Thành và La Phi liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy được sự bất ngờ trong mắt nhau.

Còn lẫn với không thể tin nổi, cả đường tới đây họ cũng hiểu được Trì Quy là người thế nào, mạnh mẽ không đối thủ, bí ẩn, máu lạnh, người như vậy lại có thể động lòng, hơn nữa dường như là vừa gặp đã yêu, thật sự có hơi đảo điên hình tượng trước giờ.

Nhưng bọn họ lại không thể không tin vào tình hình trước mắt, một lần rồi lại hai lần, nhìn sao cũng thấy hắn đối với Cửu Từ Lương không bình thường.

Đỗ Cửu không thèm quan tâm trong lòng hai người đang tính toán gì, cười tủm tỉm chia quả mơ cho bọn họ, chia xong hết lại đổ đồ trong sọt ra bảo bọn nhỏ mang vào bếp nấu cơm trưa lót dạ.

Người mẹ trong hai mẹ con là chị Lam chủ động đảm nhận chuyện nấu nướng này, đứa con Tiểu Trân cũng nhanh chóng kết bạn với bọn nhỏ.

Nhìn chị Lam dẫn bọn nhỏ đi khỏi trong lòng Đỗ Cửu thật mừng vui, sau đó vừa nhìn lại đã bắt gặp ngay Trì Quy đang sầm mặt.

Hắn đưa tay ra: "Còn tôi?"

??

Đỗ Cửu ngớ ra, giờ mới kịp nhận ra ý hắn bèn vội đưa hai quả mơ trong tay cho hắn: "Đây, đây, cầm lấy."

Y vừa bị chuyện chị Lam cắt ngang nên bỗng dưng quên mất.

Vẻ mặt Trì Quy khá lên trông thấy, ngay sau đó lại ngẩn người, không biết hắn nghĩ tới chuyện gì mà bỗng dưng lạnh mặt, xoay người im ỉm không thèm nói gì với ai đi ra sau núi.

Đỗ Cửu có hơi không thể đoán được đường não của hắn, nhìn Tằng Thành và La Phi cẩn thận hỏi: "Đội trưởng Trì như vậy là..." Vị đội trưởng Trì này tốt thì tốt đấy nhưng mà tính tình có hơi kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh vậy đấy.

La Phi còn chả hiểu kiểu gì hơn cả y, nhìn Tằng Thành: Lão đại làm sao nữa thế? Động kinh à?

Tằng Thành: Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai đây?

Anh cường gượng hai tiếng: "Ngại quá, tính tình của lão đại chúng tôi là vậy đấy, có hơi trong ngoài lệch pha nhau, thật ra cái bụng tốt lắm, thầy Cửu đừng chấp hắn nhé, đúng đó, đừng nhìn khí thế hắn ta mạnh bạo như vậy nhưng thật ra tuổi không lớn đâu, chắc là bằng tuổi cậu thôi."

Tầm tuổi y à? Đỗ Cửu ngạc nhiên, nhìn Trì Quy hoàn toàn không giống người giữa chừng đầu hai, nói hắn hơn ba mươi còn có người tin đó, chủ yếu là do trên người hắn không có nửa chút tinh thần bừng bừng của tuổi trẻ, nhưng nếu nói là người già xế chiều não nề thì cũng không đúng lắm, chính là kiểu khí chất mâu thuẫn với nhau.

Đỗ Cửu biết được sự thật chỉ có thể cảm thán đúng là sống lại nên khác biệt vậy, nhưng Cửu Từ Lương không biết nên đành phải làm ra vẻ kinh ngạc cho anh xem.

"Anh Tằng đừng khách sáo vậy, gọi tôi là Tiểu Cửu được rồi."

Đỗ Cửu chần chừ một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Mọi người có nghe được tình hình thành phố B không?" Cha mẹ người thân của Cửu Từ Lương đều ở thành phố B, y lo lắng cho cha mẹ nhưng bị quái vật vây trên núi không thể làm gì, núi Thanh Trạch cách thành phố B hai tỉnh, mà với tình hình hiện giờ thì đừng nói là trở về tìm được người, y có thể an toàn tới nơi đã là vấn đề rồi, huống chi còn có đám nhỏ này nữa.

La Phi thở dài đáp: "Thật ra tình hình bên ngoài chỗ nào cũng giống nhau, ma vật đột ngột xuất hiện, mọi người đều không kịp đề phòng nên người chết không ít, nửa tháng đầu còn có điện nước và quân đội bảo vệ, vũ khí có thể chống trả lại đám ma vật kia, nhưng qua nửa tháng thì sức mạnh ma vật đột nhiên tăng gấp đôi, đừng nói là đao kiếm bình thường mà ngay cả súng cũng không thể bắn được chúng nó, quân đội hoàn toàn rối loạn tan rã, may là nhân loại chúng ta cũng có dị năng nên mới có thể chống chịu được."

Đỗ Cửu nghe thấy hai từ dị năng có hơi do dự, đang suy nghĩ có nên thẳng thắn nói chuyện bản thân cũng có dị năng hay không.

"Đàn anh cũng biết dị năng là gì đúng không? Chính là thứ mà tiểu thuyết và phim ảnh hay nhắc tới đấy, em cũng có." La Phi thoải mái khoe ra dị năng của mình với y.

Không biết cậu ta làm gì khiến bàn tay đột nhiên xuất hiện một luồng gió, sau đó dần dần tụ lại thành một cái lốc xoáy nho nhỏ ngay trước mắt.

"Của em là dị năng phong hệ." La Phi chỉ chỉ lốc xoáy nho nhỏ, có hơi xấu hổ, "Nhưng mà chỉ mới cấp 1, vẫn còn yếu."

Đang nói thì giữa cơn lốc bỗng vụt lên một cầu lửa, Tằng Thành lên tiếng: "Của tôi là hỏa hệ." Nói rồi nhìn Đỗ Cửu dương như đang bảo tới lượt y.

Cho nên đây là ai cũng có dị năng sao? Đỗ Cửu có hơi mơ hồ đáp lại theo phản xạ: "Ừm, của tôi chắc là ánh sáng." Nói rồi y phóng dị năng ra khiến một tầng ánh sáng bao quanh mình.

La Phi trợn tròn mắt: "Đm đm, Bồ Tát sống đây sao!"

Hai mắt Tằng Thành cũng sáng lên, đội bọn họ có đủ cả chỉ thiếu một vú em, giờ thì tốt rồi, hoàn hảo!

Đỗ Cửu có hơi ngại ngùng thu lại vòng sáng, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Cảm xúc La Phi bỗng dưng nặng nề, "Sau đó, tóm lại là chết rất nhiều người, trừ mấy thành phố có kết giới ra thì nơi khác đều tan tác." Ngừng một lát cậu vẫn quyết định nói thật, "Thành phố B cũng vậy."

Tuy rằng Đỗ Cửu đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe được vẫn có hơi không thể chấp nhận nổi, mắt lập tức rơm rớm.

La Phi vội nói: "Thật ra ban đầu rất nhiều người chạy khỏi thành phố B sang thành phố A bên cạnh, bởi vì thành phố A có kết giới nên nói không chừng cha mẹ anh cũng đi theo..."

"Thật chứ." Đỗ Cửu gượng cười một tiếng, trong lòng hiểu rõ là La Phi đang an ủi mình, y hiểu rõ tính cách cha mẹ, khả năng hai người chạy tới thành phố A trước không cao, mà ngược lại rất có khả năng là tới đây tìm y.

Đương nhiên đó cũng là thật, cha mẹ Cửu Từ Lương đã chết, chết trên đường đi tìm y, chuyện này là sau khi Mạnh Khang Minh tới được đây nói với y.

Cha mẹ Cửu Từ Lương quả thật tới núi Thanh Trạch tìm con trai đầu tiên, trên đường gặp được Mạnh Khang Minh còn cứu gã cùng với tình nhân sau này khiến gã thay lòng đổi dạ một mạng, nhưng ai ngờ đâu cuối cùng chính hai kẻ này lại cùng nhau hại chết con trai họ, nếu cha Cửu mẹ Cửu biết e là sẽ chết không nhắm mắt.

Đời này Cửu Từ Lương sẽ không chết nhưng tính thời gian thì giờ cha Cửu mẹ Cửu đã xảy ra chuyện từ lâu rồi.

Đỗ Cửu chỉ có thể tiếc nuối sâu sắc với chuyện này.

Nhưng thật ra y có thể báo thù giúp bọn họ, y cực kỳ nghi ngờ cái chết của cha mẹ Cửu có liên quan tới Mạnh Khang Minh và tình nhân kia, bằng không rõ ràng ban đầu Mạnh Khang Minh yêu Đỗ Cửu thừa sống thiếu chết, chưa nói tới năm năm yêu thầm mà còn mạo hiểm mạng sống tới tìm y, làm sao lại có thể bỗng dưng trở mặt vô tình như vậy, cốt truyện không nói rõ nhưng y nhìn sao cũng thấy trong đó có mờ ám.

Nói không chừng tình nhân chính là lấy chuyện bọn gã hại chết cha mẹ Cửu ra nắm thóp Mạnh Khang Minh, mà Mạnh Khang Minh cũng bị quyền thế trong tầm tay che mờ mắt nên cuối cùng mới kéo bè hại chết Cửu Từ Lương.

Đỗ Cửu cùng mấy người Tằng Thành La Phi vừa đi vừa trò chuyện tìm hiểu tin tức lẫn nhau, tới bên bờ ruộng thấy ngay được Trì Quy đang khoanh tay đứng chờ dưới tàng cây, La Phi phấn khởi chạy lên: "Lão đại lão đại, hóa ra đàn anh cũng có dị năng, còn là hệ ánh sáng nữa đó, đội chúng ta có thêm trị liệu rồi, giờ nếu có một hệ thủy nữa là coi như gom đủ!"

Đương nhiên Trì Quy biết Cửu Từ Lương có dị năng gì, nhưng nghe từ miệng La Phi, lại còn nhìn thấy bọn họ vui vẻ trò chuyện từ đằng xa trong lòng bỗng dưng có hơi khó chịu, rõ ràng lúc đối diện với đám La Phi lại tươi cười chào đón còn vì sao tới lượt hắn lại là dè dặt miễn cưỡng gượng cười?!

Đỗ Cửu biết được suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ hô to oan quá, khí thể cả người hắn lúc nào cũng như thể đang chuẩn bị xông ra tiền tuyến giết địch, là ai nhìn tới cũng sẽ e dè đó có biết không, hơn nữa y miễn cưỡng gượng cười ở đâu chứ, rõ ràng là nụ cười yếu ớt tiêu chuẩn của thánh phụ mà!

Đây cũng là do Cửu Từ Lương có thiết lập nhân vật lương thiện, nếu đổi thành cậu hai Kiều ở thế giới trước thì dám lạnh mặt với y như vậy chắc chắn đã ăn một chai bia vào đầu rồi biết không!

Nên quý trọng Đỗ - thiên sứ nhỏ - Cửu lương thiện dễ gần của hiện tại đi, nói không chừng thế giới tiếp theo y lập tức hắc hóa thành quỷ súc cho hắn xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.