Vì chuyện cha mẹ nên mấy ngày này tâm trạng của Đỗ Cửu không thể nào khá nổi, y thường trèo lên cây to cạnh tường rào trường học nhìn về phía chân núi, tựa như có thể từ đó nhìn thấy được bóng dáng cha mẹ vậy.
Có thêm sức người nên toàn bộ lúa mạch ngoài ruộng đã được thu hoạch ngay trưa hôm ấy, bao gồm cả rau dưa trong mảnh đất kề bên và hàng cây mơ ở cạnh đều được hái xong.
Đừng nhìn mảnh ruộng này không bao lớn, đúng là không so được với sáu bảy thậm chí mười mẫu ruộng của thôn dân bên dưới nhưng cũng không nhỏ, đống lương thực này không chỉ để hiệu trưởng và giáo viên ăn mà còn dùng để tặng cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, nên mới cố tình trồng nhiều một chút để tụi nhỏ có thêm thức ăn, cũng có thể dư ra được một ít bán đi bù vào chi tiêu của trường học.
Tiếc rằng trước khi xảy ra chuyện một ngày hiệu trưởng xuống thị trấn dưới núi làm chút việc, chuyến này một đi không thấy trở lại.
Để xay lúa mạch thành bột cần nhiều công đoạn, ít nhất phải phơi lúa vài nắng, vì thế đồ ăn chính trong mấy này này vẫn là khoai tây và rau dưa, còn có thịt của những ma vật kia.
Những người có dị năng mỗi ngày chỉ có thể ăn một số lượng thịt dựa trên cấp bậc dị năng của bản thân, không thể ăn quá nhiều, người thường thì càng phải ăn ít hơn nữa, cho nên món chính vẫn là khoai tây.
Nhưng mà vườn rau đã được xới xong, trong hai anh em họ Quách em trai Quách Khang có dị năng hệ thổ, thời gian cộng lại chừng một ngày đã san bằng sân thể dục thành một mảnh ruộng, vừa tiết kiệm được sức người vừa rèn luyện dị năng, một công đôi việc.
Sau đó chị Lam bắt đầu dẫn tụi nhỏ ra trồng rau, chị không có dị năng nhưng con gái chị Tiểu Trân lại có dị năng hệ mộc, tuy rằng chỉ mới cấp 1 thì ít ra cũng lược đi được bước chờ hạt giống nảy mầm, rau dưa đều trực tiếp lớn lên, chờ em ấy lên cấp cao hơn chắc có thể khiến chúng chín ngay lập tức.
Nhân tiện cũng trồng thêm ít ngô, vừa hay đang có sẵn hạt giống.
Mảnh ruộng trong sân thể dục này cơ bản đều giao hết cho chị Lam và Tiểu Trân chăm sóc, Đỗ Cửu sắp xếp cho các bé gái đi phụ giúp, dù sao thì nam nữ vẫn khác nhau nên có vài chuyện của bé gái vẫn nên giao cho phụ nữ giải quyết thì hay hơn.
Hôm nay Đỗ Cửu vẫn ngồi trên cây nhìn xa xăm về phía chân núi như thường ngày, cảnh vật vẫn là cảnh vật như trước nhưng trong thôn đã không còn khói bếp ngày xưa, vậy có nghĩa là tất cả người dân trong thôn dưới kia đều đã gặp chuyện, nếu không thì qua lâu như vậy đã lên núi tìm con rồi mới phải.
Thật ra y cũng từng nghĩ nếu có người tới đây tìm con y lập tức sẽ giao bọn nhỏ cho họ, bản thân thì đi xuống núi tìm cha mẹ, nhưng hơn một tháng trôi qua vẫn không thấy ai tới, y chỉ đành tiếp tục ở lại đây.
Ánh mắt Đỗ Cửu rơi vào dòng sông lớn chảy xuôi xa xa, mặt mày đầy mờ mịt buồn thương.
"Sông lớn kìa, nước nhiều vậy chắc bên trong toàn là cá."
Hệ thống: "Còn có thủy quái nữa."
Đỗ Cửu: "Anh lớn Trì kìa, eo ra eo chân ra chân."
Hệ thống: "Đáng tiếc ngươi không thể xem."
Đỗ Cửu: "Mi nín họng đi!"
Nói tới cái này lại thấy bực, nhìn dáng vẻ rắn rỏi sấm rền gió cuốn của Trì Quy ai biết tính tình lại ngoài một đằng trong một nẻo không chịu nổi, rõ ràng giây trước còn đang đối xử đặc biệt với y mà giây sau đã lạnh mặt ngay, cái tật lúc nóng lúc lạnh này đúng là xấu mà!
May cho hắn lúc này y là Đỗ - thiên sứ nhỏ - Cửu, cho dù Trì Quy có động kinh tới cỡ nào thì y cũng trưng ra gương mặt tươi cười chào đón, nếu không y đã trở mặt lâu rồi.
Đang dỗi giữa chừng thì bên cạnh bỗng dưng trầm xuống, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, Trì Quy đột nhiên xuất hiện ngay cạnh y.
"Trì lão đại?" Ở chung với mấy người La Phi lâu ngày nên Đỗ Cửu cũng gọi Trì Quy là lão đại như họ.
Trì Quy từ trên cao nhìn xuống y một cái rồi ngồi xuống bên cạnh: "La Phi bảo cậu có chuyện muốn tìm tôi?"
??
Y nói câu đó với La Phi bao giờ thế, sao y lại không biết vậy?
Làm một thiên sứ nhỏ thiệt thà, trong mắt Đỗ Cửu hiện ra sự nghi ngờ không hề giấu giếm.
Trong lòng thì vỗ tay lốp bốp: "Hay quá trời luôn! Đàn em có hiếu quốc dân!"
Mặt Trì Quy sầm xuống, hiển nhiên hiểu được La Phi lại bày trò.
Đỗ Cửu nhìn mặt hắn lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng lật mặt: "Đúng đúng đúng, tôi thật sự nói muốn tìm anh."
Đàn em đã đẩy thuyền thì làm đàn anh sao có thể phụ lòng chứ.
Vẻ mặt Trì Quy lập tức tốt lên: "Chuyện gì?"
Đỗ Cửu ngẫm nghĩ, đúng thật là y có chuyện muốn hỏi: "Thật ra tôi muốn hỏi làm sao để có được dị năng? Tôi thấy Tiểu Trân cũng có dị năng nhưng mấy học sinh của tôi..."
Giờ y mới nhận ra trước kia bản thân bị Tằng Thành lừa, không phải ai cũng có dị năng nhưng chuyện này rất lạ, ngay cả Tiểu Trân cũng có mà y có nhiều học sinh như vậy, tận mười chính đứa tại sao không đứa nào có hết.
Đỗ Cửu chơi hack dĩ nhiên biết trong tụi nhỏ hơn phân nửa sẽ có dị năng nhưng Cửu Từ Lương thì không, vừa hay y có thể hỏi câu này.
Trì Quy đáp: "Bởi vì ngày xảy ra tận thế bọn nó đang ở trong kết giới, mà kết giới ngăn cách với nguồn năng lượng của dị thế tràn tới, chờ tới lần kế tiếp khe hở vỡ ra để bọn nó ra khỏi kết giới là được, đương nhiên không phải ai cũng có dị năng, chỉ có thể tùy duyên thôi."
Nhưng mà hắn biết được trong những học sinh này của Cửu Từ Lương thật sự có mấy đứa sẽ có dị năng, đứa sau này tống cổ Mạnh Khang Minh trả thù cho y chính là một dị năng giả cấp 5, là cậu nhóc tên Trương Thiêm kia, dị năng hệ lôi được sử dụng tới cực kỳ thuần thục, còn Chúc Miêu cũng có dị năng hệ thủy cấp 4, những đứa khác thì không nổi bật mấy.
Suy cho cùng thì sau mười năm tận thế cấp bậc mạnh nhất cũng chỉ là cấp 6, Trương Thiêm đạt tới cấp 5 thật sự đã rất mạnh, mà Chúc Miêu cấp 4 cũng không hề kém cạnh, phần đông dị năng giả chỉ có thể dừng lại ở cấp 3 mà thôi, trước khi sống lại chỉ còn một chút nữa là hắn đã lên tới cấp 6, tiếc rằng...
Sự u ám lấp lóe nơi đáy mắt hắn.
Sao tự dưng lại thấy lạnh tới vậy nè?
Trong lòng Đỗ Cửu không còn cách nào khác đành phải chấp nhận: "Ra là vậy." Chần chừ một lát y lại nói, "Thật ra còn một chuyện không biết có nên hỏi hay không."
Trì Quy thoáng bình tĩnh lại: "Chuyện gì?"
Đỗ Cửu nhìn vẻ mặt hắn: "Thì là, tiếp theo các anh có tính toán gì không? Anh yên tâm, không phải là tôi định dò xét gì hay muốn đuổi mọi người đi, tôi chỉ muốn nói là, ừm, mọi người có thể ở lại không?"
"Ở đây có kết giới lại còn không cần phải lo chuyện đồ ăn, chỉ cần mọi người một lòng chung sức thì chắc chắn có thể sống sót, anh nói phải không?"
Y nhìn Trì Quy, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Đây là quyết định y đưa ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, một mình y muốn nuôi sống 19 đứa nhỏ thật ra không thành vấn đề, dù gì thì đồ ăn cũng đã có sẵn mà tụi nó cũng rất cố gắng giúp đỡ, chuyện y sợ là về vấn đề an toàn, suy cho cùng thì dị năng ánh sáng của y không gây được bao nhiêu sát thương cả, khi nghe La Phi nói mấy ma vật kia sẽ dần dần mạnh lên, y cảm thấy mình không thể nào cùng tụi nhỏ trốn trong kết giới cả đời được.
Y là thầy, rõ ràng lúc này làm như thế là hại bọn nó, khôn sống mống chết, kẻ thích nghi được thì sống sót nên bọn nó cần phải học được cách bảo vệ bản thân, rốt cuộc thì y cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh mỗi đứa được, cho cá không bằng dạy người cách bắt cá.
Cho nên qua mấy ngày quan sát y cảm thấy mấy người Trì Quy đáng để tin tưởng, mọi người sống chung cũng rất vui vẻ nên hoàn toàn có thể cho bọn họ ở lại cùng nhau cố gắng vì tương lai.
Trì Quy vốn cũng có ý như vậy, hắn đã tới núi Thanh Trạch rồi thì không nghĩ tới chuyện rời đi, dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn thì cơ bản không để bụng Cửu Từ Lương có đồng ý hay không, nhưng không ngờ được mọi chuyện lại phát triển như bây giờ nên không thể nhẫn tâm với y một cách khó hiểu.
Hắn nhìn người trước mặt, thật sự vẫn là thánh phụ khiến người ta thấy phiền, vừa nghĩ tới dáng vẻ thánh phụ của y vẫn sẽ không nhịn được nhíu mày, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không thể kìm lòng mà muốn gần gũi y.
Đỗ Cửu bị hắn nhìn chằm chằm có hơi mất tự nhiên nhích người ra sau: "Tôi nói sai ở đâu sao, hay là..."
"Không có." Con mắt lộ ra bên ngoài của Trì Quy nhìn y thật sâu, "Nếu cậu đã thật lòng mời thì tôi sẽ suy nghĩ thử."
Được hời còn khoe khoang, suy nghĩ thử? Ối dồi.
Trong lòng Đỗ Cửu thầm bĩu môi, nhưng mà cái nhìn này của Trì Quy khiến y nhớ tới anh lớn, lúc đó hắn cũng từng có hình tượng nửa che mắt, vì thế bây giờ hai người có hơi giống nhau.
"Đúng là phải suy nghĩ đã." Y nở một nụ cười chân thành với Trì Quy, "Nhưng mà tôi thật lòng mong mọi người có thể ở lại."
Ánh mắt Trì Quy khẽ lướt qua mặt y, đứng lên cực kỳ cao ngạo lạnh lùng gật đầu: "Ừm."
Đỗ Cửu nhìn hắn rời đi thầm thở dài: "Trì lão đại lúc nóng lúc lạnh thế này thì tôi phải làm gì để tóm lấy anh đây?"
Hệ thống: "..." Những lời này hình như nó từng nghe ở đâu rồi thì phải.
Nói thật hiện giờ Đỗ Cửu thiệt sự hết cách với Trì Quy, mấy thế giới trước đều là Tần Cửu Chiêu chủ động còn y cứ việc ngồi chờ là được, nhưng thế giới này Trì Quy lý trí tới đáng sợ, hắn cảm thấy bản thân có cảm giác đặc biệt với Đỗ Cửu nhưng lại không xuôi theo mà nghi ngờ và kìm chế.
Đỗ Cửu phải giữ thiết lập nhân vật nên không dám hành động bốc đồng, càng không thể bỗng dưng chủ động ra vẻ yêu Trì Quy được, cho dù cảm thấy thinh thích cũng không dám lộ ra, cứ như vậy mãi thì y cảm thấy đừng nói là 5 năm, e là có 10 năm cũng không đủ.
Xem ra trước tiên cần phải tìm một cơ hội đá đổ tình hình trước mắt này.
Có lẽ cốt truyện thấy y buồn rầu nên mau chóng nhét cơ hội vào tay y.
Vai ác thứ n Mạnh Khang Minh cuối cùng cũng rề rà tới muộn.
Hôm nay Đỗ Cửu đang bàn chuyện cùng La Phi, qua một tuần ăn thịt ma vật dị năng của y cũng lên được cấp 1, thân thể được cường hóa lên một bậc so với trước đây, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh khổ mới chạy 800 mét đã thở hơi lên.
Y biết thân thủ của mình chả ra làm sao nên chủ động đưa ra yêu cầu đi theo Trì Quy học tập, kết quả cái tật kỳ cục của Trì Quy lại trồi ra nên ném y cho La Phi, La Phi từng qua một tháng đánh thật giết thật nên dư sức dạy Đỗ Cửu.
Đang lúc y thở hồng hộc đột nhiên nghe được tiếng ồn truyền lại từ cổng trường.
Sau đó Quách Tiểu Dũng chạy tới: "Thầy ơi, ngoài kia có người tới, chú ấy bảo là bạn thầy đến đây tìm thầy!"
Trong lòng Đỗ Cửu ngay tức thì đoán ra được là ai nhưng trên mặt lại bày ra vẻ ngạc nhiên, cùng La Phi nhìn nhau rồi đi về phía cổng.
Hiện giờ cổng trường không phải dáng vẻ trước đây nữa, trải qua một đợt cải tạo thì tường rào hai bên đã cao hơn gấp đôi, còn xây thêm lầu canh gác, cửa cũng thay thành cửa kim loại cứng rắn - Quách An có dị năng hệ kim - trên cửa cũng đặt một ô cửa sổ nho nhỏ để tiện nhìn xem tình hình bên ngoài.
Lúc ô cửa sổ nhỏ mở ra để lộ một khuôn mặt anh tuấn.
"Anh Mạnh?"
Người tới không nghi ngờ gì chính là Mạnh Khang Minh.
Đỗ Cửu nhìn thấy người quen lập tức bước nhanh lại, nói với Quách An và Tằng Thành nghe tin chạy qua: "Là người quen của tôi, bạn tôi!"
Y có hơi kích động, Mạnh Khang Minh có thể coi là một nửa người thân của y, lúc nhỏ nhà y và nhà họ Mạnh là hàng xóm nên y và Mạnh Khang Minh cùng lớn lên với nhau, Mạnh Khang Minh lớn hơn y 3 tuổi, khi còn nhỏ hầu như y luôn bám theo chơi với gã, vì vậy mà cũng xem gã như anh trai mình.
Sau khi lên cấp 2 nhà Mạnh Khang Minh đột nhiên dọn đi khiến y đau lòng thật lâu, mấy năm sau lúc vào đại học vô tình gặp lại mới bắt đầu tiếp tục liên lạc với nhau, khi tận thế xảy ra y còn nhận được điện thoại của Mạnh Khang Minh, nhưng lúc đó y đang gấp gáp gọi cho cha mẹ nên không nhận cuộc gọi của gã.
Tằng Thành thấy vậy gật đầu với Quách An, ý bảo cậu ta mở cửa.
Cửa vừa mở ra Mạnh Khang Minh đã nhào thẳng vào ôm lấy Đỗ Cửu.