Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 242: Chương 242: Biến cố




Bầu trời bất chợt trở nên u ám, từng đạo từng đạo mây đen ùn ùn kéo tới. Bầu không khí dần trở nên vô cùng ngột ngạt, một luồng uy áp kinh khủng đè nặng lên vai mọi người.

- Chuyện gì xảy ra?

- Có chuyện gì?

- Có sát khí!

- Cẩn thận! Hộ giá! Hộ giá!

Quách Vọng Sơn điên cuồng hét lớn, lão có thể cảm thấy được một thế lực không tên đang nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người. Lão vội huy động Cấm Vệ Quân nhanh chóng bảo vệ Hoàng Đế.

- Chết tiệt! Bọn chúng đến rồi sao? Lý Mục! Đám người Phục Ma Hội đã đến chưa?

Lăng Huyền Phong quát, Lý Mục ở bên cạnh gật đầu:

- Vừa nãy thuộc hạ đã nhanh chóng thông tri đến Mộ Dung cô nương, nàng ta nói phải chuẩn bị điều động nhân lực, phỏng chừng vài phút nữa sẽ đến.

- Chúng ta chưa chắc có được vài phút đâu!

Lăng Huyền Phong trầm giọng. Bất tri bất giác hắn nhìn về phía Hoàng Đế. Không ngờ sắc mặt hắn đối với biến cố này vô cùng lãnh đạm, hiển nhiên là đã đoán trước điều này có thể xảy ra.

- Quả nhiên bọn chúng đã động tay chân lên Hoàng Đế! Phụ thân! Gia gia! Mau cùng nhân thủ Độc Cô gia rời khỏi đây! Tất cả mọi người cố gắng sơ tán khỏi đế đô mau!

Lăng Phiêu nghe thấy âm thanh của nhi tử, liền gật đầu:

- Được, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Nhi tử! Hãy cẩn trọng, nếu được thì hãy thoát thân! An toàn là trên hết.

Hiện trường vô cùng náo loạn, tiếng la hét vang vọng khắp nơi, bách tính của Triều Ca ùn ùn kéo nhau chạy khỏi Hoàng Cung, tạo ra một tràng cảnh vô cùng náo loạn. Người dẫm đạp lên người, ai nấy đều lo cho thân mình, không còn quan tâm đến người khác. Các cổng của Hoàng cung đều chật kín người. Ở lại đằng sau đều là các võ giả tu vi cao cường, hoặc chí ít cũng là người có gan lớn hoặc tò mò xem có chuyện gì xảy ra. Tất cả người của Độc Cô gia cùng Lăng gia đã kịp thời thoát khỏi Hoàng Cung, đang mau chóng chạy về, điều động nhân thủ, sơ tán mọi người ra khỏi đế đô ngay lập tức.

- Tiểu Phong!

- Tam ca!

- Biểu ca!

Đám người Vu Thiên Tuyết đã chạy đến chỗ Lăng Huyền Phong, riêng Hoàng Thường cùng An Lộc Minh đã sớm không thấy tăm hơi đâu cả.

- Sao các ngươi không chạy? Ở đây chịu chết sao?

Lăng Huyền Phong tức giận.

- Thế còn ngươi sao không chạy? Lão nương là thê tử của ngươi, có sống cùng sống có chết cùng chết!

- Chúng ta là huynh đệ! Cùng chung hoạn nạn, kẻ nào chạy trốn là cẩu! - Lăng Hiếu Kiệt cười.

- Các ngươi... ài...

Lăng Huyền Phong không biết phải nói gì, vừa bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động. Quả nhiên bạn bè huynh đệ kết giao, không có ai là sợ chết.

- Ha ha ha ha ha ha!!!

Một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ vang lên, nghe vô cùng chói tai:

- Ha ha ha! Bản tọa không cho phép, ai cho các ngươi đi?

Tất cả mọi người đều nhìn lại phía người phát ra giọng nói.

- Là ngươi?!

Quách Nguyên Soái kinh hãi hét lớn. Người vừa lên tiếng, không ngờ lại là lão kình địch nhiều năm - Trác Phong Hành Trác Công Công!

- Trác Phong Hành! Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết như thế này là khi quân phạm thượng không hả?

“Trác Phong Hành” cười quái dị:

- Khi quân phạm thượng? Hắc hắc! Bản tọa từ trước tới nay có bao giờ trung quân đâu mà khi quân? Có đúng không hả Long Tường bệ hạ?

Không ngờ hắn còn dám gọi cả tên húy của Hoàng Đế ra nữa! Đúng lúc mọi người đang suy nghĩ rằng Hoàng đế sẽ phẫn nộ, nhưng khiến mọi người trợn mắt lên nhìn, là Hoàng Đế bệ hạ chỉ mỉm cười, sau đó đứng lên cúi chào:

- Không hề! Không hề! Tôn giả đại nhân, ta nào dám nhận lễ của ngài?

Im lặng, triệt để im lặng. Tình huống nào đây? Hoàng đế đang thi lễ đối với một tên hoạn quan, hơn nữa giọng nói lại vô cùng cung kính.

- QUả nhiên như ta dự liệu, bọn chúng đã động chân động tay lên Hoàng đế rồi!

“Trác Phong Hành” cười dài:

- Thôi không cần nói nhiều nữa, ở đây có quá nhiều ruồi nhặng, bệ hạ biết phải làm gì rồi chứ?

Long Tường gật đầu:

- Thuộc hạ hiểu! Đông Xưởng Vệ! Hành Động!

Sát!

Một tên Cấm Vệ bỗng nhiên cảm thấy ngực mát lạnh, một cảm giác đau đớn từ ngực truyền đến. Hắn nhìn xuống, không ngờ có một lưỡi đao từ phía đằng sau đâm ra trước.

- Hự!

Không chỉ có mình hắn, mà mấy chục Cấm Vệ Quân xung quanh sơ hở bị một đám nhân thủ mặc áo đen một đao giết chết.

- Không được!

Quách Vọng Sơn hốc mắt đỏ lòm. Cấm Vệ Quân là tâm huyết mấy chục năm của lão, đều là tinh nhuệ của quân lính khắp các quân khu, không ngờ hôm nay bị địch nhân ám hại, chết ít nhất gần một nửa. Những người còn sống may mắn đã có cảnh giác, bắt đầu rút vũ khí ra chiến đấu cùng đám Xưởng Vệ mặc áo đen.

- Trác Phong Hành! Ngươi!

Quách Vọng Sơn không nói nên lời. Đây chẳng lẽ là Trác Công Công nổi tiếng tận trung với hoàng thất hay sao?

- Hừ! Cái tên Trác Phong Hành của các ngươi sớm đã trở thành một bộ xương khô! Ha ha ha ha!

“Trác Phong Hành” Bất chợt túm lấy da mặt, mạnh mẽ kéo ra. Tức thì, một khuôn mặt trắng bệch hiện ra trước mắt mọi người. Lăng Huyền Phong nhìn thấy khuôn mặt này, giận dữ hét lớn:

- Thôn Hài!

Chính xác! Kẻ mạo danh Trác Công Công chính là thủ hạ của Văn Trọng - Thôn Hài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.