- Ngươi.... ngươi tính làm gì?
Lý Hiển Long sợ hãi nhìn Độc Cô Cầu Bại đang tiến đến gần, nụ cười dữ tợn đang nhìn hắn.
- Ta đang làm gì sao? Hiện tại chúng ta đang tỷ thí, ngươi nói ta đang định làm gì a?
Tỷ thí? Đúng rồi, mình đang tỷ thí cơ mà?
Vì quá kinh hãi trước thực lực của Độc Cô Cầu Bại, Lý Hiển Long quên mất mình có thể xin hàng.
- Khoan đã, ta muốn đ..... Ư...
Chưa nói hết câu, Lý Hiển Long bị Độc Cô Cầu Bại nhanh chóng lao đến điểm vào á huyệt, khiến hắn không thể nói được nữa.
- Ây dà, tí thì để cho ngươi thành công rồi. Cạc cạc, lúc nãy Huyền Phong biểu ca có nhắc nhở bản công tử hảo hảo chiêu đãi ngươi, làm sao có thể để ngươi rời đi như thế được?
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, Lý Hiển Long chợt hiểu ra đối phương muốn làm gì, lập tức gân cổ lên hò hét, muốn xin đầu hàng, nhưng bị điểm á huyệt nên chỉ có thể vang lên mấy tiếng “Ư... Ư...”
Quách Vọng Sơn nhíu mày, nếu như theo tình huống mà nói, Lý Hiển Long muốn xin đầu hàng. Nhưng hiện tại lão không thể dừng trận đấu, vì theo lý thuyết, chưa có ai hô lên xin đầu hàng cả.
Rắc... Rắc...
Độc Cô Cầu Bại không nhanh không chậm đi một vòng xung quanh Lý Hiển Long, lại còn cố ý bẻ khớp ngón tay, bẻ cổ khiến xương kêu răng rắc.
Lý Hiển Long càng giống như bước vào hầm băng, nhanh trí muốn nhảy xuống đài, kết thúc trận đấu.
- Ấy, đợi đã nào!
Không để cho Lý Hiển Long thực hiện được ý đồ, Độc Cô Cầu Bại túm lấy cổ áo hắn, điểm vào các huyệt vị quan trọng khiến hắn không thể cử động được.
Và thế là....
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Trên lôi đài bây giờ đang diễn ra một khung cảnh khó tin: Đường đường là một Võ Tôn nhưng Lý Hiển Long bị đối thủ đánh cho như đánh nhi tử, không sức hoàn thủ. Mà kể cả có muốn đánh lại cũng không được, vì đã bị điểm huyệt. Không thể di chuyển, không thể nói, Lý Hiển Long chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn từng cú đấm, cú đá của Độc Cô Cầu Bại nện lên người mình.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Màn ngược đãi kéo dài gần 15 phút, khiến cho toàn bộ khán giả như bị hóa đá, không ai nói được câu nào. Độc! Con mẹ nó tiểu tử này quá độc ác rồi!
Cơ hồ Lý Hiển Long là thịt cá, Độc Cô Cầu Bại là dao thớt, tùy ý chặt chém không chút lưu tình. Hắn tự hiểu mình không được hạ sát thủ, nên không tung ra sát chiêu, cứ quyền đấm cước đá. Đặc biệt một số bộ vị “mẫn cảm” lại càng được chăm sóc đặc biệt. Chứng kiến cảnh một nam nhân bị một nam nhân khác hành hạ liên tục vào chỗ đó, những người khác không khỏi cảm giác ở dưới háng mình có chút lành lạnh, hai chân tự giác khép chặt. Con bà nó, sau này nhất định không được đắc tội tiểu tử này. Ngoài ra, bọn hắn vì Lý Hiển Long mà dành ra một phút mặc niệm: Huynh đệ! Ngươi đắc tội với một đầu Hỗn Thế Ma Vương rồi, giữ mình cho tốt a!
- Dừng tay!
Bất chợt một tiếng thét giận dữ vang lên. Một lão già mặc một bộ hoa phục màu tím phi thân đến lôi đài, túm được tay của Độc Cô Cầu Bại:
- Tiểu tử! Đừng có quá phận!
Độc Cô Cầu Bại ngạc nhiên, cười lạnh:
- Lão đầu tử! Ngươi nois bản công tử quá phận sao? Sao bản công tử không thấy thế?
Lão già sắc mặt âm trầm:
- Người trẻ tuổi, phàm là hành tẩu giang hồ, nên chừa lại một đường lui. Ngươi không thấy mình đánh đã đủ sao?
Quả thực, nếu như bây giờ nhìn lại Lý Hiển Long, ai ai cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh: Hắn ta bây giờ đang nằm co quắp một chỗ, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, khắp người đều bị đánh đến mức bầm tím, quần áo bị đánh đến rách rưới, không có chỗ nào lành lặn. Khuôn mặt tuấn tú ban đầu cơ hồ bị đánh thành đầu heo. Không chừng bây giờ kể cả có cha mẹ hắn có đứng ở đây chắc chắn cũng không thể nào nhận ra tên đầu heo đang nằm trước mặt này là nhi tử của mình cả.
Nhị Cẩu đứng một bên cười tươi:
- Sư phụ! Xem ra đám huynh đệ Cái Bang ăn mặc còn không thảm bằng hắn a!
Mọi người xung quanh khóe miệng hơi co quắp vào. Xác thực bây giờ đám khất cái có khi còn ăn mặc tươm tất hơn Lý thiếu chủ bây giờ.
- Đánh đủ sao? Bản công tử vẫn chưa có nóng người a!
- Ngươi...! Đừng có được đà lấn tới!
Lão già nộ khí trùng thiên, quả thực bây giờ có xúc động một tát chụp chết tiểu tử trước mặt này.
- Sao? Muốn phá vỡ quy củ Võ Vi à? Được thôi, lại đây a!
Khí thế của lão trùng xuống, quả thực lão không dám phá vỡ quy củ. Hiện tại bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, việc lão nhảy lên cản trở trận đấu có thể thông cảm được, nhưng nếu chỉ cần lão ra một chiêu thôi, chắc chắc sẽ dính họa sát thân. Cố gắng đè nén sự tức giận, lão lạnh lùng nói:
- Thiên Kiếm Môn xin rút lui khỏi đại hội lần này!
Nói xong liền quay người lại bế Lý Hiển Long đang thoi thóp lên rồi cùng với nhóm đệ tử Thiên Kiếm Môn lần lượt rời đi.
Thiên Kiếm Môn chủ động rút lui, Thiên Tinh học viện đương nhiên được đi tiếp vào vòng trong.
Quách Vọng Sơn tuyên bố đại hội tiếp tục. Chỉ là, đúng lúc này, trực giác của Lăng Huyền Phong nói cho hắn rằng có đại sự sắp xảy ra. Quả nhiên, hệ thống cảnh báo:
- Có biến! Đại địch đến gần, chuẩn bị ứng phó!