Độc Cô Cầu Bại trong lòng như nở hoa. Vốn hắn còn đang do dự không biết là nên đánh hắn quá thảm hay không, nhưng Lăng tam ca đã bật đèn xanh, vậy thì cứ thế mà triển khai thôi.
Độc Cô Cầu Bại, thân mặc một bộ nhung trang màu đỏ chót, gương mặt của hắn trắng bệch, môi đỏ như thoa son, dáng vẻ vô cùng yểu điệu, từng cái nhấc tay, nhấc chân đều hiện lên hắn là một kẻ “không phải nam nhân“. Vừa lên sàn, hắn đã vứt một cái “mị nhãn”, khiến cho các huynh đệ phải ôm mặt nôn thốc nôn tháo liên tục, còn đám nữ nhân thì mặt mày xanh lét.
- Ây nha! Không ngờ lại là một tên “yêu nhân”, buồn nôn chết lão tử!
- Suỵt! Ngươi không muốn sống hả, biết hắn là ai không?
- Lão tử cần đếch phải biết hắn là ai, chẳng lẽ lại là thiên vương lão tử?
- Thiên vương lão tử thì không tới, nhưng hắn là cháu trai của Độc Cô gia chủ, ngươi nói xem?
- Ách! Khụ... khụ... thật là một nam nhân... ặc... đẹp gái
..........
Lý Hiển Long thấy đối phương thi triển “mị lực”, đấy lòng của hắn có chút không thoải mái, nếu như không phải giữ hình tượng thì hắn đã ôm bụng nôn khan rồi. Với vẻ mặt có chút đặc sắc của mình hắn liền nói:
- Thiên Kiếm Môn thiếu chủ, Lý Hiển Long, mời chỉ giáo!
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “thiếu chủ” đồng thời bày ra ánh mắt có vẻ hăm dọa, cốt để cho đối phương có phần kiêng kị. Thế nhưng, Độc Cô Cầu Bại nhìn cũng không nhìn, ánh mắt chỉ hướng về ngón trỏ và ngón cái đang chụm vào nhau, làm ra động tác giống như cầm chỉ thêu thùa của mình.
- Ồ! Độc Cô Cầu Bại.
Hắn một chữ cũng không nói thừa, chỉ để lại tên.
- Hẳn là Độc Cô thế huynh có vẻ tự tin về thực lực của mình lắm, chắc là vượt qua cả thiên hạ quần hùng cho nên mới lấy cái tên này?
- Hắc! Không cần thiết phải chơi trò lôi kéo thiên hạ quần hùng này vào với ta. Tên của ta đó là như vậy, là trưởng bối đặt cho ta, ngươi thích thì thích, không thích cũng phải thích, có ý kiến thì cũng nên giữ lại trong lòng.
- Ồ? Độc Cô thế huynh có phải hơi chút cuồng ngạo hay không? Hay là huynh coi Thiên Kiếm Môn không có người?
- Cuồng ngạo thì không dám, nhưng chút ít bổn sự ngược đãi ngươi cũng không thành vấn đề. Mà đích xác Thiên Kiếm Môn các ngươi không có người.
- Ngươi...!
- Thôi không nói nhiều nữa, có bản lĩnh gì cứ thi triển, đừng có dông dài, bổn công tử không thích nam nhân nói nhiều!
Lý Hiển Long trầm mặt, hắn vốn muốn để lại một chút mặt mũi, nhưng đối phương trực tiếp kéo mặt, đả kích không chút lưu tình. Đã thế, lão tử cho ngươi biết như thế nào là lễ độ.
- Vậy tại hạ cũng không khách khí nữa!
Nói đoạn, hắn rút kiếm bên hông. Đây là một thanh cổ kiếm, hoa văn hình rồng uốn lượn, lưỡi kiếm tỏa ra hào quang màu vàng chói lọi.
- Ồ? Không ngờ lại là một thanh kiếm tốt. Không tệ
Độc Cô Cầu Bại chỉ nhàn nhạt đánh giá, xong cũng không để tâm lắm.
- Hắc, có tốt đến đâu thì ta nghĩ ngươi nên thử nghiệm một chút!
Dứt lời, hắn vung kiếm lên. Tiếng xé ró rít lên như những con cuồng long gào théo, kiếm khí vô tận phát ra, phong mang đại thịnh. Ở bên ngoài, Quách Vọng Sơn nhíu chân mày. Tên tiểu tử họ Lý này quá hung bạo rồi, nếu không cẩn thận lại đả thương người bên ngoài mất.
Độc Cô Cầu Bại ở bên trong nhìn cũng không nhìn. Hắn biết được rằng một kiếm kia chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Hắn môi nở nụ cười mỉm, một tay nhẹ nhàng rút kiếm.
Keng!
Lưới kiếm hai người chạm nhau tạo ra vô số tia lửa điện. Hai người lập tức tách ra, Độc Cô Cầu Bại nhanh chóng huy động kiếm ra chiêu đánh tới Lý Hiển Long, âm thanh xé gió cùng thân pháp đẹp mắt, nếu như là một nữ nhân thì sẽ là một cảnh tượng đẹp biết bao, nhưng sự thật hắn không phải là nữ, thế nên cảnh tượng có chút quái dị. Chỉ có điều thân pháp này của hắn làm những người đến xem hoan hô vang dội. Chờ đến khi mũi kiếm công đến gần, Lý Hiển Long xuất chiêu cản phá.
- Keng...keng...keng.
Âm thanh kinh khiếp được tạo ra do hai binh khí va vào nhau, kiếm pháp vừa nhanh lại hiểm độc của Độc Cô Cầu Bại như dòng thác lũ cuồn cuộn, chiêu này nối tiếp chiêu kia tiến công khiến Lý Hiển Long choáng váng. Huy động bảo kiếm, Lý thiếu chủ vội vã bao bọc thân thể để tránh những đường kiếm đang uy hiếp của đối phương. Phải công nhận là Tịch Tà kiếm pháp của Độc Cô Cầu Bại quá ư kỳ dị, cục diện ở lôi đài bây giờ là Độc Cô Cầu Bại đang công và Lý Hiển Long chỉ biết thủ. Tịch Tà Kiếm pháp thi triển như nước chảy mây trôi tạo ra những vòng tròn trông thật là đẹp mắt, còn Lý thiếu chủ tội nghiệp chỉ biết né trái né phải, thi thoảng miễn cưỡng đỡ được một kiếm. Hắn chợt nhận thấy nếu cứ tiếp tục thủ như thế này thì trước sau gì mình cũng bại trận.
Không nghĩ nhiều, hắn thừa cơ hất văng kiếm của đối phương ra, sau đó liền tung ra Liệt Hỏa Chưởng để giảm bớt sự uy hiếp của Tịch Tà kiếm pháp.
- Ồ? Không ngờ ngoài kiếm pháp ra thì Lý thiếu chủ cũng am hiểu chưởng pháp nha.
Độc Cô Cầu Bại cười khinh khỉnh. Hắn tuy rằng chuyên tu kiếm, nhưng chưởng pháp cũng được học qua một hai. Tuy rằng không thể coi là đăng phong tạo cực, nhưng đối phó với Lý Hiển Long trước mắt thì đã đủ rồi.
Mọi người đang xem hai cao thủ đang đấu lôi đài, thì nhìn thấy từ Lý Hiển Long có một luồng khí nóng rực xông ra lao đến Độc Cô Cầu Bại. Thoáng thấy luồng khí nóng lao đến, Độc Cô Cầu Bại liền đạp bộ thoái lui, nhanh chóng vận công Hỗn Thiên Bảo Giám vào tay trái xuất ra một chưởng để đánh vào Liệt Hỏa Chưởng của Lý Hiển Long.
- Ầm
Hỗn Thiên Bảo Giám thuộc tính cực Âm, đối nghịch với Liệt Hỏa Chưởng thuộc tính cực Dương, tạo ra một tiếng nổ lớn do chưởng phong đánh vào nhau. Âm thanh kinh khiếp, dư lực của chưởng pháp làm rung chuyển lôi đài. Vì vội vã xuất chưởng nên Độc Cô Cầu Bại bị bức lui, còn Lý Hiển Long khi tung chưởng với mục đích là để giảm bớt sự uy hiếp của kiếm pháp đối thủ, đến khi hai chưởng pháp đánh vào nhau hắn đã thoát khỏi sự kiềm chế của Tịch Tà kiếm pháp liền dứt khoát tạm thời vận công vào song chưởng đạp bộ lao đến tấn công Độc Cô Cầu Bại. Sau khi bị bị bức lui trước chưởng pháp của đối phương, Độc Cô Cầu Bại nhanh chóng nhanh chóng ổn định thân hình. Mắt thấy đốip hương dùng chưởng pháp tấn công, hắn cười to ba tiếng.
- Ha ha! Lý Hiển Long! Ta với ngươi tu vi không chênh lệch nhau lắm, đồng cấp là Võ Tôn Nhất Phẩm. Nếu như ngươi dùng kiếm thì còn có thể chống đỡ được với ta một hồi, nhưng ngươi lại dùng chưởng pháp. Ha ha ha! Nước cờ này sai, ngươi không đi lại được rồi!
- Đừng nói nhảm! Có giỏi thì tiếp ta vài chiêu!
- Được! Bổn công tử chơi đùa với ngươi một lát!
Độc Cô Cầu Bại biết đối phương đang khích tướng, nhưng hắn không sợ, nhanh tay dùng chưởng đánh lại.
Bành!
Sau tiếng nổ kinh khiếp của chưởng phong va chạm, Độc Cô Cầu Bại vẫn còn đứng yên nhưng thân hình hơi lắc lư một chút, nhung trang màu đỏ tung bay phấp phới, còn Lý Hiển Long bị chưởng phong đánh trúng thoái lui đến góc lôi đài.
Hừ!
Lý Hiển Long kinh hãi phát hiện. Liệt Hỏa Chưởng của mình uy mãnh bá đạo đến vậy, không ngờ lại bị chưởng pháp kỳ lạ của đối phương lấy cứng chọi cứng mà vẫn chiếm tiên cơ. Bất chợt từ hai lòng bàn tay của hắn truyền đến cảm giác tê tái, xen lẫn một cảm giác lạnh thấu xương. Cơ thể của hắn tự nhiên có một luồng khí lạnh xộc lên, đấu khí trong cơ thể nhất thời rối loạn, không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi.
Lăng Huyền Phong thấy “đệ tử” của mình đang chiếm thế thượng phong nên trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười mỉm. Các thuộc hạ của Lý Hiển Long thấy thiếu chủ của mình đang bất lợi thì lo lắng không thôi.
- Ồ Lý thiếu chủ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Ban đầu ta tính tung hết sức lực ra, nhưng ngươi lại bại lui sớm thế?
Độc Cô Cầu Bại nở một nụ cười tươi, nhìn đối thủ của mình bị nội lực quấy phá, không nhịn được châm chọc.
- Ngươi... đây là công phu gì?
- Công phu gì sao? Ha ha ha! Bản công tử tiết lộ cho ngươi một bí mật: Võ công cùng công pháp của bản công tử đều do một tay Lăng biểu ca của ta dạy. Liền một chút nội thương này ngươi cũng chịu không được? Mặt hàng này còn muốn khiêu chiến với biểu ca ta sao? Lại còn muốn cùng hắn tranh giành nữ nhân? Ngươi tu luyện nhiều quá đầu óc có bệnh hả?
Lý Hiển Long nghe thấy thế thì cảm thấy kinh hãi. Một thân bổn sự của đối phương đều là do Lăng Huyền Phong truyền thụ sao? Chuyện này thật không thể tin được!
Độc Cô Cầu Bại nói tiếp:
- Hôm nay ngươi cả gan khiêu chiến biểu ca ta, hơn nữa lại còn diễu võ giương oai, bản công tử rất ngứa mắt, vậy liền lấy ngươi làm bao cát một chút vậy.
Hắn cười âm trầm, tra kiếm vào vỏ, không nhanh không chậm bước tới.
- Ngươi.... ngươi muốn làm gì?
Lý Hiển Long cảm thấy một chút nguy cơ, chột dạ hỏi.