- Thôi huynh!!
Ngô Phạm Bảo kinh hô. Lần này xuất sư bất lợi, hơn nữa còn gặp họa sát thân, hắn phải mau chóng tìm cách thoát khỏi đây, nếu không chắc chắn sẽ chịu chung số phận với Thôi Ngọc mất. Dường như đoán được ý đồ của hắn, Liễu cô nương cười lạnh:
- Muốn chạy hả? Phải hỏi xem thiết phiến của lão nương có đồng ý hay không đã!
Keng! Keng! Keng!
Lại một đợt công kích từ Liễu cô nương, Ngô Phạm Bảo chật vật sử dụng ám khí để đánh lui nàng, nhưng phải trả giá bằng một vết thương ở ngực phải, máu tươi chảy nhiễm đỏ cả một mảng lớn trước ngực.
- Khốn kiếp!
Ngô Phạm bảo mắng thầm, chỉ vì một chút sơ ý mà bị dính đòn. Phải dùng tuyệt chiêu rồi!
- Lang Ảnh Song Trùng!
Tốc độ của hắn được thôi động đến cực hạn, tạo ra một huyễn ảnh. Trông giống như là có 2 Ngô Phạm Bảo vậy.
- Cái quỷ gì thế này? - Liễu cô nương nhíu mày.
Một “Ngô Phạm Bảo” nhảy về phía sau, ý đồ chạy trốn.
- Chạy đi đâu!
Mộ Dung cô nương ném phi trảo. Nhưng không có tiếng va chạm vào da thịt như tưởng tượng. Tên “Ngô Phạm Bảo” đó biến mất
- Không ổn! Là huyễn ảnh!
- Lăng tướng quân cẩn thận! - Thượng Quan Hương hét lớn.
- Hả?
Lăng tướng quân không kịp phản ứng, liền bị một bàn tay khống chế ở yết hầu.
- Tất cả dừng lại! Nếu không lão tử mà lỡ tay thì tiểu tử này sẽ đi đời!
Ngô Phạm Bảo núp sau lưng Lăng tướng quân hết.
- Bỉ ổi! - Mục Phi Yên dậm chân nhưng không dám hành động lỗ mãng.
- Mau chóng tránh đường! Để cho lão tử đi! Nếu không đừng trách.
Lăng Huyền Phong thấy tình hình căng thẳng nhưng cũng chưa kịp nghĩ ra cách nào. Bỗng dưng hắn nhìn thấy Lăng tướng quân nhìn Mục Phi Yên, ngón tay trỏ chỉ xuống phía dưới hai lần, Mục Phi Yên theo ánh mắt cũng nhẹ gật đầu.
- Tặc tử! Thả hắn ra, chúng ta sẽ cho ngươi đi! - Thu Diệp Hương lên tiếng.
- Ngươi nghĩ ta đần sao? Đừng hòng!
- Ngươi muốn như thế nào mới thả Lăng tướng quân? - Thượng Quan Hương nhìn chằm chằm.
- Như ta đã nói! Thả ta đi, ta sẽ lưu lại hắn một mạng!
- Không được!
- Vậy thì đừng có trách ta vô tình!
- Khoan đã!
Ngô Phạm Bảo định ra tay, Lăng Huyền Phong lên tiếng cản lại.
- Ta có điều muốn hỏi.
- Chuyện gì?
- Nghe nói Ngô Phạm Bảo ngươi là cao thủ ám khí?
- Hừ hừ! Tuy không dám xưng đệ nhất thiên hạ, nhưng vẫn tự tin rằng trong thiên hạ, về ám khí lão tử vẫn thuộc 5 người đứng đầu!
Chợt thấy Lăng Huyền Phong cười nhạt, Ngô Phạm Bảo cảm thấy sống lưng mình lạnh run.
- Vậy ư?
Vừa dứt lời, một thanh phi đao đã cắm ngập vào cổ tay của hắn. Ngô Phạm Bảo không còn cảm thấy cảm giác ở bàn tay nữa.
- Hành động! - Lăng Huyền Phong hét.
Chíu! Phập!!
Một mũi tên phóng ra, cắm ngập vào chân của Lăng tướng quân, khiến hắn ngã khuỵu xuống, vô tình thoát khỏi khống chế của Ngô Phạm Bảo.
- Có sơ hở! Thiên Ma Giáng Thế!
Từ một phi đao biến thành 7, tử 7 biến thành 14, cuối cùng thành 21 thanh phi đao phóng tới. Chỉ kịp hét thảm lên một tiếng, Ngô Phạm Bảo bị phi đao cắm chi chít lên người, bỗng chốc hắn biến thành một con nhím.
- Không thể nào!
Gào lên một tiếng, Ngô Phạm Bảo lấy hết sức bình sinh, tung người lên, bất ngờ bay về phía sau, dùng tốc độ như tên bắn bỏ trốn mất dạng.
- Ha ha ha ha! Nỗi nhục hôm nay, sau này lão tử sẽ báo thù!!!
- Không xong! Hắn bỏ chạy rồi!
Thu Diệp Hương muốn đuổi theo nhưng lại bị Lăng Huyền Phong cản lại:
- Không cần đuổi theo!
- Nhưng mà...
- Các nàng không đuổi được hắn đâu. Cái danh hào Thảo Thượng Phi cũng không phải nói chơi.
- Vậy sau này tính sao? Chẳng lẽ ngồi chờ hắn quay lại báo thù à? - Tô Mị lo lắng.
- Yên tâm, hắn không chạy được bao xa đâu. - Lăng Huyền Phong trấn an.
- Ý của chàng là...
- Nàng xem...
Hắn nhặt lấy một thanh phi đao, Tô Mị nhìn kỹ, trên lưỡi đao ánh lên một màu lục quang.
- Độc dược?
- Không sai! Hơn nữa lại là loại độc chết người! Thiên hạ này, chỉ có ta mới có thuốc giải! Cho nên hắn chết chắc! Còn nữa, lúc sau nên đi tìm người Độc Cô gia, mau bảo bọn họ lôi Bành Đồng về xử trí, yên tâm bây giờ hắn đã là một phế nhân, chạy không thoát được.
Chúng nữ gật đầu, như vậy là tốt nhất. Cuối cùng 3 tên tặc tử đã bị đánh bại, đám nữ nhân thở phào một hơi, suýt chút nữa các nàng đã bị đưa vào miệng cọp.