- Đại ca! Ngươi không sao chứ?
Lăng Huyền Phong cười tủm tỉm. Người bị cắm tên vào chân chính là Lăng tiểu tướng quân - Lăng Chấn Đông, nhi tử của đại bá Lăng Phiên Hùng.
- Ài, ta không sao. - Lăng Chấn Đông mạnh mẽ rút mũi tên ra, sau đó móc trong người ra một gói kim sang dược, bắt đầu băng bó vết thương.
- Chắc không? Huynh bị một mũi tên cắm vào như vậy, nếu là đệ chắc là khập khiễng 1 tháng a!
- Không sao! Phi Yên nàng ấy có chừng mực.
- Phi Yên? Sao huynh lại gọi.... Ố ồ ồ!!???
Lăng Huyền Phong nghẹn họng, sau đó tỉ mỉ quay lại nhìn chằm chằm Mục Phi Yên khiến nàng ta đỏ mặt. Lăng Chấn Đông thấy thế gầm lên:
- Tiểu tử thối! Nhìn cái gì?
Lăng Huyền Phong vuốt cằm nghiền ngẫm nói:
- Ngày trước ta có một người bạn, hắn nói với ta rằng: Phàm là đồ vật sẽ không tự nhiên sinh ra, mà nó cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ tay người này sang người khác.
Tô Mị đang khoác tay hắn tròn mắt hỏi:
- Tướng công! Ý đó là gì?
Lăng Huyền Phong hài hước nói:
- Đại ca ta từ bé đã đeo một chiếc vòng ngọc quý có ở trên tay, nó là di vật của đại thẩm của ta. Đại ca luôn xem nó như trân bảo. Vậy mà nàng xem, ngày hôm nay không hiểu vì lý do gì mà nó đã “tự mình” di chuyển từ tay của đại ca ta sang tay của Mục tướng quân á. Nàng nói xem, có thần kỳ hay không?
Tô Mị băng tuyết thông minh nhanh chóng hiểu ra, liền đảo tròn mắt cười hì hì:
- Ừm! Nếu đúng như vậy thì quả thật là thần kỳ a! Đại bá, ngài nói xem, vòng tay của ngài tại sao lại có mặt trên tay của Mục tỷ tỷ đây?
- Ách!
Hai người kẻ tung người hứng khiến cho Lăng Chấn Đông cùng Mục Phi Yên cúi gằm mặt vì xấu hổ, chúng nữ bên cạnh cười vui vẻ. Lăng Chấn Đông gãi đầu cười hề hề:
- Vốn định làm một bất ngờ, ai ngờ bị tam đệ ngươi nhìn ra rồi.
Lăng Huyền Phong trợn mắt:
- Cũng không phải là cái gì khó đoán. Lão huynh ngươi từ đầu tới cuối liền một khắc cũng không rời nàng, nếu nói như không có gian tình, ta tin huynh mới là có quỷ a! Mau mau làm lễ thành hôn, đại bá đang muốn có cháu nội!
Câu cuối cùng Lăng Huyền Phong phun ra làm cho chúng nữ lại được một trận cười sảng khoái, đương nhiên hai nhân vật chính lại càng xấu hổ.
- Đúng rồi! Vừa xong phải đa tạ các vị cô nương đã giúp đỡ nương tử của ta, tại hạ tên Lăng Huyền Phong, không biết các vị...
Tô Mị nhẹ nhàng cười, kéo tay hắn nói:
- Thượng Quan Hương tỷ tỷ cùng Thu Diệp Hương tỷ tỷ thì huynh cũng đã biết rồi, còn vị áo xanh này là Diệp Tử Khâm, vị cầm thiết phiến mặc trang phục dị tộc là Liễu Nhất Bình tỷ tỷ. mặc áo trắng sử dụng phi trảo là Mộ Dung Triệt.
- Lăng huynh khách khí. May là có Lăng Huynh ra tay trợ giúp kịp thời, nếu không thì ngày hôm nay hậu quả khó lường.
Lăng Huyền Phong cười nói, trong lòng thầm hô: Mẹ nó! Sao hôm nay nhiều cao thủ Quần Hiệp bảng đến đây thế này? Mà hình như ba tên vừa rồi cũng nằm trong quần hiệp bảng thì phải? Hệ thống trong đầu lên tiếng khẳng định suy nghĩ của hắn:
- Chú em đoán đúng rồi đó, 3 tên vừa rồi chính xác là người trong quần hiệp bảng.
Nhanh chóng mở bảng nhiệm vụ quần hiệp, quả nhiên số người bị đánh bại đã thành 5 người (2 lần trước là Thu Hồng Diệp và Mạc Kim Thử). Còn lại 27 người nữa, Lăng Huyền Phong thầm nghĩ. Xem ra những nàng này đều là hảo hữu của nương tử, không thể giết, không thể giết, chỉ có thể tìm cách khiêu chiến các nàng mà thôi.
- ----------------------------------------------------
- Thôi được rồi, nói chuyện chính! Chuyện hôm nay các người có cách nhìn gì? - Lăng Huyền Phong đột nhiên hỏi.
Mọi người đều trầm tư suy nghĩ, chỉ có Tô Mị nhanh nhảu:
- Chẳng qua không phải là 3 tên sắc lang muốn cướp sắc sao?
Lăng Huyền Phong dở khóc dở cười, véo lên đôi má phúng phính của Tô Mị làm nàng kêu lên bất mãn:
- Nha đầu ngốc! Thế mà nàng cũng nói được hả. Rõ ràng chuyện ngày hôm nay là có dự mưu!
- Ồ? Vậy chàng thử nêu lên cách nhìn của chàng xem?
- Tất cả thử nghĩ, Thượng Quan cô nương là tiểu công chúa của Thượng Quan gia, được Thượng Quan gia xem như trân bảo, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ta dám cá 100 vạn kim tệ rằng nàng đi đâu cũng sẽ có người âm thầm bảo vệ. Nhưng lúc nãy thì sao? Có thấy ai tiến tới giải vây không?
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều giật mình. Đúng thế! Đáng lý ra phải có người xông vào giải cứu các nàng chứ? Vì sao không có? Lúc nãy do bị phân tâm nên mọi người không để ý tới vấn đề này.
- Trước khi đến đây, ta ngửi thấy mùi máu tươi, men theo đó thì tìm được, ở hướng kia có 6 thi thể, trong đó 4 người mang huy hiệu gia tộc Thượng Quan, còn 2 người mặc áo xanh nhạt mang huy hiệu “Phục Ma”! Tất cả đều chết chỉ với 1 chiêu! Kẻ gây ra là Thôi Ngọc bởi vết thương từ những người chết trùng khớp với kiếm của Thôi Ngọc.
- Nhưng vì sao bọn hắn muốn làm vậy? Dù biết ở đây có Thượng Quan muội muội? - Liễu Nhất Bình nhíu mày.
- Ta nghĩ, chẳng qua Thượng Quan cô nương vô tình bị dính líu vào thôi, mục tiêu chắc chắn là 5 người các nàng. Bởi vì cho dù có cho 100 lá gan, Thôi Ngọc cũng không dám đắc tội Thượng Quan gia. Nhưng với Phục Ma hội thì khác. Trong thời điểm này, nếu như các nàng bị bắt đi, cộng với việc giáo chủ Phục Ma hội cũng bị bắt thì....
- Sao? Giáo chủ bị bắt ư? - Mộ Dung Triệt kinh hô.
- Đúng vậy, ta vốn định đến tổng đàn Phục Ma hội báo tin, nhưng nếu mọi người đã ở đây, ta sẽ nói luôn.
- Chuyện này.. quá nghiêm trọng rồi. Không được, phải về họp mặt ngay với cao tầng của hội, không thể chậm trễ! Lăng huynh, cảm ơn huynh vì đã báo tin này cho chúng ta, Phục Ma hội chúng ta thiếu của huynh một ân tình! - Mộ Dung Triệt cúi người cảm tạ.
- Không sao không sao! Dù gì nương tử của ta cũng là người của Phục Ma hội, đây là chuyện nên làm. - Lăng Huyền Phong xoát tay.
- Vậy chuyện của Thôi Ngọc thì tính sao? - Lăng Chấn Đông đột nhiên hỏi.
- Chuyện đó sao? Dễ thôi? Cứ coi như là hắn muốn giở trò với đại tiểu thư của Thượng Quan gia, bị nàng đánh chết, chỉ cần phiền Thượng Quan tiểu thư về nói lại với gia tộc một tiếng. Ta cam đoan rằng đám người Nội Vệ Phủ kia có rắm cũng không dám đánh. - Lăng Huyền Phong thản nhiên nói.
- Không sai! Chuyện này cứ giao cho tiểu nữ! - Thượng Quan Hương nhẹ nhàng nói.
- Nơi này không nên ở lâu, quan quân một lúc nữa sẽ đến, chúng ta là người của Phục Ma hội, nên rời đi, tránh phiền phức, lần này vất vả Thượng Quan muội muội rồi - Mộ Dung Triệt cười nói.
- Đại ca, đại tẩu, chúng ta cũng đi, người của quân đội không nên có mặt nơi này. À, huynh nhớ đem theo Bành Đồng về Độc Cô gia với đệ
Một câu “đại tẩu” khiến Mục Phi Yên xấu hổ, nhưng nàng cũng không lên tiếng phủ nhận.
- Tại sao lại là ta? - Lăng Chấn Đông bất mãn.
- Không huynh thì ai? Người hắn đầy máu me, sẽ làm bẩn y phục của bản thiếu gia mất! - Lăng Huyền Phong thản nhiên nói, làm Lăng Chấn Đông suýt nữa sặc nước miếng.
- Tướng công! Thiếp phải về tổng đàn một chuyến, gặp lại chàng sau nhé!
Tô Mị thơm lên má của Lăng Huyền Phong một cái, sau đó theo Mộ Dung Triệt, Liễu Nhất Bình, Thu Diệp Hương phi thân biến mất. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Thượng Quan Hương cùng thi thể của Thôi Ngọc. Nhìn theo phương hướng của Lăng Huyền Phong, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Lăng gia tam thiếu, thật thú vị...
- ----------------------------------------------------
Ngoại thành Triều Ca, 60 dặm, tại một khu đồi trống không một bóng người...
- Phù! Mệt chết ta! Lần này lão Ngô ta lỗ lớn! Không những không chạm tay vào được mỹ nữ, lại còn bị đánh cho suýt chết. May mắn là bọn chúng không đuổi theo. Chết tiệt! Tiểu tử áo trắng kia thủ pháp ám khí con mẹ nó lợi hại! May mắn có thân pháp nhanh nhẹn, không thì đi bán muối rồi!
Ngồi phịch xuống một bãi cỏ, nhìn lại thương thế trên người của mình, Ngô Phạm Bảo mắng:
- Lần này phải về luyện lại ám khí! Tiểu tử! Ngươi đợi đó! Lão tử sẽ báo thù! Ấy! Tiết trời vào Đông rồi, sao nóng thế nhỉ?
Đột nhiên, Ngô Phạm Bảo mồ hôi tuôn ra như suối, thể nội bốc lên một ngọn lửa mãnh liệt, cố gắng dùng đấu khí xua tan cái nóng, hắn phát hiện ở vết ám khí tại cổ tay vô cùng rát. Vô lý, lúc nãy vừa đi vừa băng bó đã đỡ hơn rồi, tại sao ngứa thế nhỉ? Cảm thấy có chuyện chẳng lành, hắn xem lại vết thương. Nhìn thấy vết thương, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên não:
- Ám khí có độc!
Mau chóng lôi ra mấy bình thuốc giải độc, không quản ba bảy hai mốt, hắn cứ vậy nốc vào. Nhưng càng lúc hắn càng kinh hãi, bởi không chỉ ở cổ tay, những vết thương khác bắt đầu chuyển màu đen, dần dần lan tới những vị trí quan trọng.
- Không! Ta không muốn chết!
Ngô Phạm Bảo sợ hãi lớn tiếng hét, nhưng càng hét chất độc càng lan nhanh, chẳng mấy chốc người hắn đã chuyển thành một màu đen kịt.
- Ta... không.. ặc... ặc..
Ngô Phạm Bảo ngã xuống, hai mắt trợn ngược, chính thức tắt thở. Một lúc sau, da thịt hắn bắt đầu thối rữa, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương khô. Cao thủ ám khí một đời - Thảo Thượng Phi Ngô Phạm Bảo, rốt cục phơi xương nơi hoang sơn dã lĩnh.