- Lăng Huynh đệ, Lục mỗ tới đây!
Lăng Huyền Phong đang có vẻ đau đầu vì bị hai cao thủ vây quanh, lúc này có một âm thanh làm hắn ngẩn người.
Lục Gia Nhất?
Tên này, từ lần tỉ võ ở Thiên Tinh trước đây, đã có duyên gặp mặt nhưng chưa nói chuyện được nhiều. Hôm nay hắn cũng tới?
- Lục thế huynh, bọn hắn là cao thủ Võ Hoàng đó!
Lục Gia Nhất mặc một bộ y phục màu xanh lục, tay cầm quạt xếp, khuôn mặt tuấn tú cười mỉa:
- Võ Hoàng sao? Để tại hạ thử một chút xem tài năng bọn chúng được bao lăm? Ôn đại sư, nhờ ngài rồi!
Lục Gia Nhất lên tiếng, một hán tử cao hơn mét chín, mặc một bộ trường bào có mũ trùm màu xám rộng thùng thình, khuôn mặt thì đeo mặt nạ, hai tay thì đeo bao tay trắng. Khi nghe thấy Lục Gia Nhất gọi, hắn liền gật đầu, thân thể “trôi nổi” ở trên không mà đến. Thấy một màn này, Lăng Huyền Phong kinh ngạc
- Hắn ta có thể bay?
Hệ thống nghiền ngẫm:
- Tên pháp sư họ Ôn này có chút cổ quái.
- Cổ quái ra sao? Hắn là địch?
- Không phải là địch, mà là... tóm lại là nếu như có thể thì để ý thoáng một phát, ta cũng không thể miêu tả rõ được.
Lúc này, Ôn đại sư giơ một tay lên, bắt đầu niệm chú:
- Hỡi Lôi Linh! Sóng xung kích của ánh chớp - Hãy giáng xuống!
Ầm! Ầm! Ầm!
Bầu trời bắt đầu cuồn cuộn mây đen, một luồng áp lực khổng lồ bao trùm chính điện. Tất cả mọi người đang đánh nhau cũng phải ngừng tay lại nhìn lên.
- Cái gì vậy?
- Áp lực thật kinh khủng!
- Ai? Người nào?
Mây đen hội tụ càng lúc càng dày đặc, trong sát na, Lăng Huyền Phong cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình đang bị đảo lộn. Hệ thống hét to:
- Nhanh! Thoát ra khỏi đây mau!
Không kịp suy nghĩ, Lăng Huyền Phong dứt khoát phi thân ra khỏi Chính Điện, đồng thời không quên truyền âm cho đám người Cát Dụ Thành lui theo.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Từng đợt tia chớp màu tím to bằng cây cột trong cung điện giáng xuống. Mọi người kinh hãi biến sắc.
- Chạy mau! Thiên kiếp đó! Chạy!
Đám người Cát Dụ Thành được Lăng Huyền Phong báo trước. Tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng thấy sắc mặt hắn khiếp sợ, cũng đành làm theo. Ai ngờ vừa mới thoát ra khỏi thì hàng loạt tia chớp từ trên trời giáng xuống, khí thế như muốn nuốt chửng mọi thứ trong khuôn viên mấy chục mét.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đám thủ hạ của Thôn Hài là mục tiêu nên không thể tránh, chỉ có thể ngạnh kháng. Tuy nhiên uy lực của những tia lôi điện này thực sự quá lớn, chỉ trong vòng giây lát, toàn bộ đấu khí của bọn chúng bị tiêu hao gần như sạch sẽ.
Lôi điện qua đi, cát bụi mù mịt. Lúc này mọi người nhìn lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Nguyên bản Chính Điện nguy nga, giờ đây đã bị đánh thành một đống đất bằng, mặt đất bị cháy xém thành màu đen thui. Ở phía chính giữa là những thủ hạ của Thôn Hài. Bọn hắn bị tiêu hao gần như sạch sẽ, trang phục rách nát, khuôn mặt cháy xém, thỉnh thoảng trên đầu lại bốc lên một tia lửa điện.
- Uy lực thật kinh khủng! Khoan đã! Vừa rồi tên kia thi triển không phải ma pháp tầm thường. Hơn nữa phương pháp niệm chú cũng vô cùng khác biệt so với những ma pháp mà ta đã biết! Mị nhi tuy rằng có thể thi triển ra ma pháp lôi điện, nhưng không thể nào có uy lực lớn như thế này!
Lăng Huyền Phong trong lòng tràn ngập sóng gió. Đây thực sự mới là uy lực của một ma pháp sư sao?
- Hiển nhiên tên Ôn đại sư kia có một bí mật nào đó. Cố gắng tìm hiểu đi, biết đâu lại tìm ra được một bí mật kinh thiên nào đó?
- Được! Sau này hẵng nói.
Toàn trường bị một chiêu ma pháp này của Ôn đại sư khiến cho chết lặng tại chỗ, tới bây giờ vẫn không thể hoàn hồn được. Đặc biệt là đám người Thích Sát Sinh, trực tiếp bị lôi điện đánh cho hỏng bét, trong đó Hàn Khiếu Thanh cùng Đơn Bình thì bị đánh cho thành tro bụi. Cả một đời đầy dã tâm quyền lực thiên hạ, thế mà bây giờ mong ước chưa thành, lại bị người dùng lôi thuật đánh cho đến chút cặn cũng không còn.
- Bọn chúng đang sơ hở kìa! Bây giờ đang là cơ hội!
Hệ thống mau chóng thúc giục, Lăng Huyền Phong hiểu ý, xông lên trước tiên, trực tiếp thôi động toàn bộ tu vi:
- Hôm nay các ngươi đã có cái gan tìm chết, vậy bản thiếu gia mà chối từ thì thật có lỗi! Tiếp chiêu!
Long Chiến Vu Dã!
Lăng Huyền Phong một chân đạp đất, ngửa mặt lên trời gào thét
Grao!!!!!!
Một cột sáng màu hoàng kim chói lòa từ thân người hắn phát ra. Theo đó, từng đoàn từng đoàn vô số đầu Kim Long xuất hiện bay thẳng lên trời cao. Cơ thể của hắn cũng đang phát ra quang mang màu đỏ tươi.
- Trời ơi! Nhìn kìa!
- Long! Kim Long! Trời ơi! Hắn là ai mà có thể thi triển tra khí tức của Kim Long!
Vô số lời bàn tán vang lên, kể cả những cao thủ có mặt cũng phải liếc nhìn, trong thâm tâm càng là xuất hiện một tia sợ hãi. Nếu bị những đầu kim long kia đánh trúng thì...
Lăng Huyền Phong nhìn sang phía đối diện. Đối thủ của hắn bị một màn vừa rồi chấn trụ cho ngơ ngác tại chỗ. Cười lớn một tiếng, hai tay của hắn vung ra
- Chết đi!
Graoooo!!!!!!!!!!!!
Toàn bộ số kim long vừa thoát ra bắt đầu hướng về phía đám người Thích Sát Sinh mà bay xuống. Kim quang chói mắt, bỗng chốc chiếu sáng cả một góc trời.
- Cẩn thận!
- Coi chừng!
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!!!
Từng tiếng nổ long trời lở đất vang lên, coi bộ uy lực của vụ nổ này so với một màn lôi điện kia còn kinh khủng hơn. Người xung quanh chỉ thấy mặt đất rung lên từng hồi, kình khí bắn ra tứ phía, những ai tu vi kém đều phải điên cuồng vận công kháng cự, nếu như không muốn bị áp lực chấn cho thành một đống thịt nát.