Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 248: Chương 248: Vân Đỉnh Thiên đến




Long Chiến Vu Dã!

- Đám tạp toái! Chết đi!

Lăng Huyền Phong gào lên, hàng loạt đầu Kim Long cũng rống lên giận dữ, lao về phía đám người Thích Sát Sinh. Tiếng nổ long trời lở đất, khiến thiên địa biến sắc vang lên. Toàn trường đều có cảm giác lạnh sống lưng. Nếu như mình đang đứng ở tâm vụ nổ, kết quả thì cũng khỏi cần nghĩ.

Khói bụi tan đi, mọi người lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh. Nguyên bản Chính Điện vừa nãy là một bãi đất trống, hiện tại đã thành một cái hố sâu hơn chục mét, khói trắng lượn lờ bốc lên nghi ngút. Ở phía dưới thì thảm vô cùng không nói: Thích Sát Sinh, Giả Vấn cùng Tả Thiên Thành là ba người tu vi cao nhất nên miễn cưỡng giữ lại được một cái mạng nhỏ, còn lại lão già trưởng lão Thiên Kiếm Môn, Bạch Tĩnh Di cùng Kiêu Ngũ Lang thì đã sớm bị đánh nát nhừ, mảnh chân tay cụt văng khắp nơi. Chỉ riêng Hoàng Đế Long Tường cùng Đế Hậu là không thấy bóng dáng.

Trong đầu hắn, hệ thống vang lên:

- Đinh! Đã đánh bại quần hiệp Thích Sát Sinh!

- Đinh! Đã đánh bại quần hiệp Tả Thiên Thành!

- ĐinH! Đã đánh bại quần hiệp Giả Vấn!

- Quái, Long Tường đang ở đâu? Còn có Đế Hậu nữa. CHẳng lẽ bọn hắn bị đánh thành cặn bã rồi? Không đúng. Cho dù chết cũng phải có thảm trạng như bọn Kiêu Ngũ Lang mới đúng.

Lăng Huyền Phong đang suy nghĩ, lúc này Quách Vọng Sơn chạy đến.

- Lăng công tử!

- Quách Nguyên Soái! Hoàng thất sao rồi?

Nghe Lăng Huyền Phong hỏi, Quách Vọng Sơn sắc mặt trầm xuống:

- Lúc ta vào đến nơi, bọn hắn,... tất cả đều đã là cái xác không hồn, kể cả là các hoạn quan, cung nữ, các vị vương gia và vương tử, vương phi... toàn bộ đều đã chết. Long Gia huyết mạch,.... ài....

Hít!!!!

Đến lượt Lăng Huyền Phong hít vào một ngụm khí lạnh. Thật là tàn nhẫn. Như vậy thì Long Gia đã tuyệt hậu sao? Không đúng, vậy còn hắn?

- Quách Nguyên Soái, thế còn Long Cửu Thiên?

Quách Vọng Sơn ngẩn người:

- Ngươi nói ta mới nhớ. Lúc chúng ta kiểm tra, không hề có thi thể của Long Cửu Thiên. Như vậy thì ngài ấy vẫn còn sống.

Sắc mặt lão trở nên tươi tỉnh hơn chút. Chỉ cần còn 1 người là còn có hy vọng.

- Hiện tại chúng ta phải kết thúc nhanh nơi này, sau đó tìm Long Cửu Thiên, đưa hắn đăng cơ. Nước một ngày không thể không có vua!

- Chính là ý này, Ta sẽ cùng bộ hạ tiêu diệt nốt chỗ lâu la Xưởng Vệ, còn lại bọn chúng giao cho công tử!

- Được!

Trong không gian bỗng nghe thấy một tiếng cười chói tai:

- Ha ha ha ha ha ha! Vất vả kế hoạch mấy chục năm, vậy mà không ngờ... lại bị một đám nhãi ranh các ngươi phá hỏng!!!

Mọi người nhìn lên, trên không trung lúc này có hai người. Một nam tử mặc hoàng bào, sắc mặt tái nhợt, gần như đang hấp hối. Không phải ai khác đó chính là Long Tường Hoàng Đế! Ở bên cạnh đang dìu hắn, là một nữ tử mặc cung trang màu tím. Khuôn mặt đã bị méo mó biến dạng.

- Là Long Tường Hoàng Đế cùng Đế Hậu! - Quách Vọng Sơn la lên.

Khuôn mặt của Đế Hậu bỗng dưng liên tục bong tróc từng mảng lớn. Làn da trắng như tuyết, bong tróc ra chỉ còn lại một khuôn mặt nhăn nheo, già nua, xấu xí, đôi con ngươi trắng đục vô hồn. Lăng Huyền Phong nhìn thấy ả, bất giác kinh hãi hô:

- Là mụ ta!

Hắn không thể quên được hình dáng của lão vu bà tại sơn động Ngọa Đương Trấn. Lúc đó chính mụ là kẻ chủ mưu đứng sau dịch bệnh cương thi tại Ngọa Đương. Không ngờ mụ ta chính là Đế Hậu?

- Hừ! Nhóc con! chỉ vì ngươi mà kế hoạch của bổn công chúa bị phá hư. Thôn Hài! Bổn hậu còn có việc phải làm, nơi này giao cho ngươi. Nhớ đừng để một con chuột cống nào chạy thoát! Lão thái sư muốn diệt cỏ tận gốc!

Lăng Huyền Phong da gà nổi lên. Bà mẹ nó, mụ già như thế kia còn tự xưng công chúa? Trong bụng hắn cồn cào, cố khống chế không nôn ra bữa ăn sáng.

- Hắc hắc hắc! Đằng Ngọc công chúa yên tâm, có bản tọa ở đây, không đứa nào chạy thoát đâu. Vừa rồi chơi bời thế đủ rồi, ngươi đi trước đi, nơi này giao cho bổn tọa!

Đằng Ngọc gật đầu, phất tay một cái liền mang Long Tường cùng Thích Sát Sinh bay đi mất.

- Khoan! Còn chúng ta thì sao?

Tả Thiên Thành sắc mặt gầy gò, trắng bệch la lên. Hắn không hề muốn ở lại nơi này chút nào cả.

- Yên tâm, có bản tọa ở đây, các ngươi không chết được. Lui xuống!

Thôn Hài phất tay, Tả Thiên Thành miễn cưỡng cùng Giả Vấn hai người dìu nhau chạy lùi về phía sau.

- Hắc hắc! Hôm nay đùa thật vui. Tuy rằng có chết một số tay sai, nhưng mà không hề gì, lại bắt được một đống cá lớn, như thế này cuối cùng vẫn chỉ là lãi chứ không lỗ!

Thôn Hài cười với giọng điệu quái dị. Tất cả mọi người đều chú ý đề phòng. Lúc này Thôn Hài cũng bẻ bẻ tay:

- Đã đến lúc vận động một chút rồi! Văn Lang Tiểu Tử! Đầu tiên là ngươi! Lần trước đãng lẽ phải cắt đầu ngươi ra mới đúng, lại để ngươi sống lại!

Thôn Hài tụ trưởng vào lòng bàn tay, một luồng hắc khí đậm đặc hội tụ tạo thành một khỏa hắc cầu, sát khí mãnh liệt. Không nói hai lời, hắn phi thân về phía Lăng Huyền Phong.

- Thật nhanh!

Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy một mùi tanh nồng của máu phả tới trước mặt, đồng thời, một chưởng ấn cùng một quả cầu đen đang to dần trước mắt.

- Không xong!

Mọi người đang muốn xông lên ứng cứu, nhưng bị khí tràng của Thôn Hài chấn lui lại, vô cùng khiếp sợ. Đây chính là khoảng cách của Võ Hoàng và Võ Đế sao?

Đang lúc Lăng Huyền Phong không biết phải làm sao, thì một tiếng xé gió vang lên.

Vù! Vù! Vù! Vù!

Một thân ảnh mặc trường bào màu lam, tay đeo một đôi triền thủ màu trắng nhanh chóng bay đến

Bá!

Chưởng ấn của Thôn Hài va chạm với nam tử kia, gây ra một tiếng nổ nhỏ, Thôn Hài kinh ngạc, không ngờ mình bị bức lui.

- Là ngươi!?

Ở trong loạn chiến với Xưởng Vệ, Mộ Dung Triệt nhìn thấy thân ảnh nam tử mới đến, lập tức vui mừng hô:

- Vân đại ca!

Nam tử cao lớn, mặt mày khôi ngô, hàm én mày ngài, nổi bật nhất với bộ ria mép tôn lên vẻ nam tính này chính là Vân Đỉnh Thiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.