Sở Tự vốn tưởng sau chuyện này Đàm Thành sẽ thức thời không còn dây dưa với mình nữa, nào ngờ lúc tới công ty, cao tầng Tinh Quang một lần nữa đưa Đàm Thành tới trước mặt Sở Tự.
“Sở Tự, tôi thực sự muốn ký kết với cậu, để cậu một lần nữa làm người đại diện cho tôi… Cậu muốn ra điều kiện thế nào cũng được, suy nghĩ một chút được không? Chúng ta bắt đầu lại.” Đàm Thành thực thâm tình nhìn Sở Tự.
Cao tầng Tinh Quang cũng khuyên nhủ đủ điều, hi vọng Sở Tự ký kết Đàm Thành.
Lúc này Sở Tự mới biết hóa ra Đàm Thành sớm đã quen biết nhau, sau khi chấm dứt hợp đồng với Hán Ngữ sẽ chuyển qua Tinh Quang. Tinh Quang luyến tiếc vị ảnh đế này nên mới sắp xếp vụ trao giải kia.
Bọn họ muốn Sở Tự cùng Đàm Thành hòa giải, đôi bên đều có lợi, sau đó công ty lại thu hoạch được lợi ích càng lớn hơn nữa.
Nếu đổi lại là người bình thường, nói không chừng sẽ vì lợi ích mà chịu thỏa hiệp.
Thế nhưng Sở Tự vẫn giữ vững lập trường của mình: “Cậu thích làm gì thì làm, tôi đã nói rồi, từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì cả. Tôi sẽ không ký kết với cậu, cũng không làm người đại diện của cậu… đừng ảo tưởng nữa.”
“Có một số việc một khi bỏ lỡ sẽ không thể nào xoay chuyển, tôi cũng không chấp nhận.” Thái độ Sở Tự rất quyết tuyệt, không hề cho Đàm Thành có chút mặt mũi nào.
Đàm Thành còn chưa kịp mất hứng, cao tầng Tinh Quang đã không vui nói: “Đại diện Sở, nghệ nhân dưới tay cậu không phải cũng khá nhiều à? Thêm Đàm Thành cũng đâu có sao, bốn người hay năm người cũng vậy mà?”
Có thể nhìn ra công ty rất muốn giữ chân vị ảnh đế Đàm Thành này.
“Nghệ nhân trong tay tôi đã đủ nhiều rồi, không còn tâm tư để lo cho Đàm ảnh đế đâu, vì thế… thực xin lỗi.” Sở Tự hiểu rất rõ ý tứ của nhóm cao tầng, thế nhưng cậu vẫn thẳng thắn cự tuyệt.
Cậu chính là không muốn ký kết Đàm Thành, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cao tầng Tinh Quang thấy Sở Tự không chút nể mặt mình thì lập tức biến sắc: “Sở Tự, cậu—-”
“Sở Tự, tôi không cần cậu quản, tôi có thể tự mình nhận hợp đồng, công việc cũng có thể tự đàm phán, còn có tài nguyên có quảng cáo, thậm chí còn có thể cung cấp cơ hội cho nghệ nhân dưới tay cậu… Sở Tự, tôi không cần cậu dẫn dắt tôi, tôi chỉ muốn… muốn được ký kết với cậu, để cậu một lần nữa làm người đại diện của tôi mà thôi.” Đàm Thành không hề khó chịu, nghe Sở Tự nói xong liền nhẹ nhàng khuyên bảo, gã thực lòng muốn cứu vãn mối quan hệ của mình với Sở Tự.
Cao tầng Tinh Quang nghe Đàm Thành nói vậy sắc mặt mới hòa hoãn một chút, sau đó một lần nữa nhìn về phía Sở Tự.
Theo lý mà nói, thân là ảnh đế Đàm Thành đã hạ thấp thái độ tới vậy, Sở Tự nên lùi một bước hảo hảo nói chuyện hợp tác đi?
Chính là Sở Tự sẽ không…
Cho dù đối phương đã nhún nhường tới vậy, thái độ Sở Tự vẫn thực kiên quyết: “Tôi không muốn tiếp thu cũng không cần phải tiếp thu cậu. Chỉ cần nghĩ tới chuyện tên của tôi được xếp chung một chỗ với tên cậu, trở thành người đại diện của cậu, tôi liền thấy ghê tởm. Vì thế, tôi tuyệt đối không có khả năng ký kết với cậu.”
Lần này cao tầng Tinh Quang hoàn toàn biến sắc: “Sở tự, cậu…” Quả thực là phẫn nộ tới cực điểm.
Sở Tự quay qua cao tầng Tinh Quang nói: “Nói thật a Vương tổng, tôi nghĩ ông đã nghe qua ân oán của tôi và Đàm ảnh đế, thế nhưng hôm nay ngài không hề báo trước tiếng nào đã gọi tôi tới đây, danh nghĩa là thương lượng nhưng thực tế lại đang ép buộc tôi, quả thực tôi không vui chút nào, tôi cảm thấy mình hoàn toàn không được tôn trọng. Vì thế phần mặt mũi này tôi không có cách nào cho ngài.”
Sắc mặt cao tầng Tinh Quang càng lúc càng khó coi: “Cậu…”
Sở Tự hoàn toàn không cho đối phương chút mặt mũi nào. Cậu là người chứ không phải một quân cờ mặc cho người ta tùy ý đùa nghịch.
“Sở Tự.” Ngay cả Phương Lệ cũng nhịn không được muốn khuyên một tiếng, nói năng ngay thẳng như vậy căn bản không có lợi ích gì đối với một người đại diện nho nhỏ như Sợ Tự.
Đàm Thành am hiểu ý người, vừa thấy vậy liền nói: “Sở Tự, đừng nháo loạn. Sau này chúng ta đều làm việc ở Tinh quang, vì tôi mà ầm ĩ gây chuyện với ông chủ sẽ không có lợi…”
Đàm Thành thân là ảnh đế, có nguồn tài nguyên có độ nổi tiếng, chỉ cần có cơ hội, Tinh Quang tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sao Sở Tự không chịu cân nhắc thiệt hơn, từ bỏ ân oán cũ, một lần nữa bắt tay làm việc chứ? Đôi bên cùng có lợi không phải rất tốt à?
Rất nhiều thời điểm, Đàm Thành quả thực không thể nào hiểu được Sở Tự.
Cao tầng Tinh Quang lạnh lùng nhìn Sở tự, cảm thấy nếu Sở Tự này vẫn không chịu nể mặt mình, sau này cho dù Sở Tự có tài năng cỡ nào, ông cũng nhất quyết chỉnh sửa người này một trận.
Nhìn sắc mặt ông chủ, Phương Lệ nhíu mi âm thầm véo Sở Tự một cái, cô sợ Sở Tự đắc tội ông chủ thì sau này sẽ khó sống.
“Tôi không ầm ĩ gây chuyện, sự thực tôi đã sớm quyết định hủy hợp đồng với Tinh Quang, tôi và cậu sẽ không ở cùng một công ty, cùng một chiến tuyến, hiện giờ không, sau này lại càng không.” Nào ngờ Sở Tự lại mở miệng nói vậy.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Sắc mặt Đàm Thành xanh mét, thực không ngờ vì mình mà Sở Tự lại một lần nữa giải ước với công ty.
Ngay cả Phương Lệ cũng biến sắc: “Sở Tự, cậu không nên xúc động như vậy.”
“Chị Phương, khoảng thời gian ở Tinh Quang rất cám ơn sự chiếu cố của chị. Thế nhưng không phải tôi xúc động nhất thời, tôi đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này, sau khi‘Phong Hoa Ký’thành công, tôi đã có quyết định rời khỏi Tinh Quang tự lập môn hộ… Hiện giờ chỉ vì chút chuyện làm tôi không thể không tiến hành sớm hơn dự kiến mà thôi.” Sở Tự không có cách nào tiếp nhận chuyện làm chung công ty với Đàm Thành, cảm giác đó quả thực làm Sở Tự ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi.
Nếu cao tầng Tinh Quang muốn giữ Đàm Thành lại thì cậu đi thôi.
Có cậu thì không có Đàm Thành, có Đàm Thành thì không có cậu…
Phương Lệ lo lắng nhíu mày, muốn giữ Sở Tự lại: “Sở Tự…”
“Cám ơn chị đã chiếu cố a chị Phương, tôi sẽ lập tức nộp đơn xin nghỉ, đồng thời cũng bồi thường phí hủy hợp đồng.” Sở Tự đứng dậy, cung kính khom lưng với Phương Lệ.
Trong công ty này, ai tốt ai xấu, cậu biết rất rõ.
Nói xong, Sở Tự không chút lưu luyến quay người bỏ đi.
Phương Lệ muốn đuổi theo khuyên nhủ: “Sở Tự, cậu chờ chút…”
“Phương Lệ, cô đuổi theo làm gì? Chẳng qua chỉ mới thành công được một bộ phim truyền hình, kiếm được chút tiền lời mà thôi, cô cứ để cậu ta đi đi, tôi thực muốn xem một người đại diện nho nhỏ như cậu ta, rời khỏi Tinh Quang chúng ta thì có thể làm nên cơm nên cháo gì!” Cao tầng Tinh Quang gọi Phương Lệ lại, khinh thường liếc nhìn theo hướng Sở Tự rời đi, sau đó tươi cười nhìn về phía Đàm Thành: “Đến đây đến đây Đàm ảnh đế, chúng ta nói tiếp chuyện hợp tác, Tinh Quang còn rất nhiều người đại diện cấp S nguyện ý ký kết với cậu, tin tưởng nhất định có thể trợ giúp sự nghiệp của cậu ngày càng huy hoàng hơn, nâng lên một cấp bậc mới.
Tinh Quang bọn họ có rất nhiều người đại diện, bớt đi một Sở Tự, Tinh Quang vẫn như cũ là Tinh quang.
Hơn nữa, người đại diện hàng đầu của Tinh Quang là Lý Ngọc Hoa chứ không phải Sở Tự.
*****
Sở Tự nói được thì làm được, vừa rời khỏi phòng họp, cậu liền nộp đơn từ chức cùng tiền bồi thường hủy hợp đồng, có thể xem là tùy hứng chính thức giải ước với Tinh Quang.
Xử lý xong việc này, Sở Tự gọi điện thoại cho Viên Tiệp: “Anh Viên…”
“Làm sao vậy? Tiểu Tự, sao tự nhiên lại gọi cho anh?” Viên Tiệp rất hiểu Sở Tự, vừa nghe thấy giọng cậu đã nhận ra có điểm không thích hợp, liền thân thiết hỏi.
Nghe thấy âm thanh đối phương, áp lực đè ép Sở Tự lập tức giảm bớt, chuyện lớn cũng hóa thành chuyện nhỏ: “Không có gì, chỉ là muốn báo với anh một tiếng, em giải ước với Tinh Quang rồi, tính toán tự mở công ty, anh sắp làm bà chủ rồi a.”
Viên Tiệp trầm mặc một chốc, biết Sở Tự khẳng định đã gặp phải chuyện gì đó, trong lòng anh có chút không thoải mái.
“Để anh làm bà chủ à, tốt lắm. Anh chờ em kiếm tiền nuôi anh a, em tự lập công ty cũng tốt, không bị an quản chế, thích làm gì thì làm đó, muốn thử nghiệm gì cũng được… Tốt lắm, anh tin tưởng em sẽ sớm thực hiện được giấc mộng của mình, có thể quay ra những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình tuyệt vời làm thay đổi cả giới giải trí.” Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ khen ngợi dỗ dành, làm Sở Tự cao hứng không thôi.
“Ừm.”
Lúc này Viên Tiệp mới hỏi: “Em còn đủ tiền không? Không đủ thì bảo anh, bà chủ có thể gom thêm một ít cho em.”
“Đủ, đủ rồi, em có một triệu lận mà, nếu này mà còn chưa đủ thì anh bảo những người khác làm sao mở công ty lập nghiệp?” Nói chuyện phiếm với Viên Tiệp một hồi, Sở Tự cảm thấy trong lòng thực ấm áp.
“… …”
Hai người câu được câu mất trò chuyện, thẳng đến khi Viên Tiệp có công vụ cần xử lý Sở Tự mới cúp máy, bình tĩnh gọi điện nhóm nghệ nhân của mình, báo cho họ biết chuyện mình giải ước với Tinh Quang, sau đó cũng không khuyên bảo gì, chỉ bảo bọn họ tự quyết định lưu lại hoặc đi theo cậu.
Cậu biết, đổi công ty đối với nghệ nhân là một việc rất quan trọng. Rất nhiều người sẽ cảm thấy thay vì đi theo một người mới lập nghiệp căn bản không có căn cơ gì như cậu thì ở lại Tinh Quang tốt hơn.
Những nghệ nhân này, cậu đều thực luyến tiếc.
Bất quá kết quả cuối cùng thế nào, Sở Tự cũng không can thiệp quá nhiều, cậu sẽ để bọn họ tự lựa chọn.
Vốn Sở Tự đã tính toán tới tình huống tồi tệ nhất, thế nhưng sự việc quả thực đã nằm ngoài dự kiến của cậu, bốn nghệ nhân dưới tay vừa nghe cậu giải ước với Tinh Quang liền trực tiếp đáp ứng đi theo cậu.
“Em nhất định phải đi theo anh rồi, anh Sở, anh không chê em phiền mà bỏ lại em chứ?” Này là Tô Khuyết.
“Phụ hoàng giải ước với Tinh Quang à? Định tự mình lập công ty hả? Con đã sớm muốn rời khỏi Tinh Quang rồi, phụ hoàng đủ tiền không? Không đủ thì nói một tiếng, chừa con một phần, con với phụ hoàng cùng đầu tư, chúng ta hợp tác cùng sáng lập huy hoàng.” Này là Phan Nghiên Nghiên.
Ngay cả Đinh Thành Bân trầm mặc ít lời cũng nói: “Hợp đồng của tôi với Tinh Quang vừa vặn cũng tới kỳ rồi, ký kết của tôi với cậu là hợp đồng cá nhân, tôi đương nhiên phải đi theo cậu rồi.”
“Đổi công ty? Anh báo một tiếng là được rồi, tôi không có ý kiến.” Ngay cả Trầm Triệt cũng không ngoại lệ.
Câu trả lời thuyết phục của nhóm nghệ nhân làm Sở Tự vừa cảm động vừa phấn chấn, ngay cả cơn ấm ức tích tụ vì Đàm Thành cùng cao tầng Tinh Quang cũng hoàn toàn tan biến.
Hết thảy biến thành động lực không ngừng tiến tới, đồng thời cũng thực phấn khởi vì sắp bắt đầu một con đường mới.