Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 294: Chương 294: Luận võ (2)




Hai đệ tử trẻ tuổi cùng rút được số hai mươi ba bắt đầu tỷ thí.

Những võ giả trẻ tuổi tỷ thí không có gì đẹp mắt, bọn họ đều dưới mười lăm tuổi, tại Lăng Châu phủ này có thể ở tuổi như vậy đột phá Hậu Thiên sơ kỳ đều là tồn tại phượng mao lân giác.

Những võ giả cấp thấp này thi triển chiêu thức đâu ra a, người trên khán đài có chút nhàm chán ngược lại đám tiểu bối như xem được mùi ngon, vẫn còn hô hào người nhà cố gắng lên.

“Hai võ giả số ba mươi bảy xuất chiến.”

Bên phía Lâm gia, Lâm Thịnh và Lâm Thanh đồng thời đi lên phía trước một bước, tất cả mọi người sửng sốt, hai đồng tộc rút thăm giống nhau.

Nghĩ tới cũng rất bình thường, những thế lực này đều phái võ giả luận võ nhiều thì hơn mười người, Lâm gia ít nhất cũng chỉ có sáu người nhưng vẫn có tỷ lệ lớn rút trúng người nhà.

Lâm Thịnh thản nhiên nói: “Lâm Thanh, đừng lãng phí thời gian, ngươi bỏ quyền đi.”

Hắn nói lời này không có vênh váo, mà là hiển nhiên.

Trong tình huống này đã xảy ra nhiều lần trong lịch sử lôi đài, võ giả cùng thế lực rút thăm trúng nhau, đại bộ phận đều có một chủ động bỏ quyền.

Mọi người đều cùng một nhà, đánh tiếp cũng không có ý gì, hơn nữa lên đài đánh một hồi sẽ hao phí khí lực, sẽ bất lợi trong tỷ thí lúc trước, cho nên trong tình huống bình thường sẽ có một phương bỏ quyền.

Nhưng Lâm Thanh còn nghĩ đến mẫu thân dặn dò, hắn muốn dương danh trên lôi đài a, cho nên hắn trực tiếp lắc lắc đầu nói: “Không, ta không bỏ quyền.”

Sắc mặt Lâm Thịnh và đệ tử Lâm gia khác thay đổi, bọn họ không nghĩ tới Lâm Thanh không biết tốt xấu như vậy.

“Lâm Thanh! Việc này quan hệ tới thể diện của Lâm gia chúng ta, đừng hồ đồ, cút trở về cho ta!”

Lâm Thịnh quát một câu.

Lâm Thanh vẫn lắc lắc đầu nói: “Không, ta nhất định phải tham gia luận võ.”

Động tĩnh bên phía bọn họ hơi lớn, Lâm Vạn Thành lập tức đi tới nói: “Lâm Thanh ngươi đang làm cái gì? Người phải lấy đại cục làm trọng có biết không?”

“Ngươi là đệ tử Lâm gia, Lâm Thịnh cũng là đệ tử Lâm gia, các ngươi ai lên đài không giống nhau sao?”

“Ngươi không bỏ quyền lại muốn đánh với Lâm Thịnh một trận, chỉ có thể không công tiêu hao khí lực của hắn làm người khác chiếm tiện nghi.”

Lâm Vạn Thành nói câu sau cùng sắc mặt hắn bặm trợn muốn đe dọa Lâm Thanh.

Nhưng Lâm Thanh có phần sợ hãi nhưng hắn vẫn quyết lắc đầu cự tuyệt.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Lâm Vạn Thành tức giận muốn động thủ, hắn lần này dời đá nện chân mình.

Nếu không phải hắn lúc trước quyết định cho Lâm Thanh gia nhập danh sách tỷ thí cũng không xảy ra loại chuyện hiện tại.

Hơn nữa Lâm Vạn Thành cho rằng Lâm Thanh cố ý làm thế.

Tiểu tử này rõ ràng đang trả thù hắn, trả thù Lâm gia những năm qua bất công với mẫu tử bọn họ.

Tiểu tử này nhìn như chất phác nhưng tâm cơ rất sâu ah.

Lúc này Lý Hạc Thanh ngồi trên cao như cười mà không cười nói một câu: “Niếp huynh, đây là ý gì? Luận võ không phải trên lôi đài sao, tại sao ta thấy con rể ngươi muốn động thủ dưới lôi đài thế?”

Sắc mặt Niếp Viễn tái nhợt, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Trở lại! Bảo bọn chúng lên tỷ thí một lần.”

Lâm Vạn Thành hậm hực thu tay lại, Lâm Thịnh và Lâm Thanh trèo lên lên lôi đài.

Niếp Viễn trừng hắn, này con rể này cho tới bây giờ vẫn đức hạnh như thế, thành sự không có, bại sự có dư!

Lúc trước hắn vốn muốn gả con gái cho Lâm Vạn Trạch, Lâm Vạn Trạch chết sớm kia cho dù thực lực hay tâm tính đều thuộc về thượng phẩm, hơn nữa làm người biết điều.

Nhưng đáng tiếc Lâm Vạn Trạch tuổi quá lớn, hắn chỉ có một con gái nên không muốn ủy khuất nàng, huống hồ Lâm Vạn Trạch liên tiếp cười lão bà đều chết oan chết uổng, đây chính là việc rất tà tính, cho nên Niếp Viễn không gả con gái cho Lâm Vạn Trạch mà là Lâm Vạn Thành.

Đáng tiếc gia hỏa này kém quá xa đại ca của hắn, quả thực là bùn nhão không nặn được thành tường.

Lâm Thịnh trèo lên lên lôi đài, ngữ khí âm trầm nói: “Lâm Thanh, nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.”

Hắn vốn không muốn chấp nhặt với Lâm Thanh nhưng Lâm Thanh lại muốn động thủ với hắn, tiêu hao khí lực của hắn, làm ra chuyện hại người không lợi mình, như vậy không nên trách hắn độc ác.

Khi tên trọng tài Chấn Uy võ quán hô lên bắt đầu, Lâm Thịnh lập tức tiện tay cầm trường kiếm giết tới, kiếm thế như gió giống như muốn đánh thẳng vào ngực Lâm Thanh!

Mọi người nơi này lập tức xôn xao.

Tuy Lâm Thịnh chỉ dùng kiếm pháp nhập môn của Lâm gia nhưng trong đó cũng có mấy sát chiêu a.

Hiện tại Lâm Thịnh dùng một thức sát chiêu, sát cơ âm trầm, hiển nhiên hắn không định nương tay.

Huynh đệ đồng tộc mà ra tay hung tàn trong tỷ thí như vậy, hắn không cảm thấy quá phận hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.