Tuy rất kinh ngạc, nhưng do tố chất cao nên Khải Minh hắn rất nhanh quen thuộc với tình trạng này.
“Xin hỏi, các người là ai?” Khải Minh nhìn vào đám người cất giọng hỏi, tuy âm thanh hắn không lớn lắm nhưng giữa không gian chật hẹp tối tăm, thanh âm của hắn liền phá lệ vang vọng rõ rệt đến tai từng người.
Đợi một hồi lâu, đám người này vẫn không ai trả lời hắn, khiến cho hắn tỏ ra rất khó hiểu.
Chẳng nhẽ nhóm người này không hiểu hắn nói, hoặc đại loại bọn họ dùng ngôn ngữ khác hắn.
Nhưng tiểu Sầu từng nói qua, do sự chúc phúc của thiên đạo từ thửa khai thiên lập địa, ngôn ngữ của cả hành tinh này chỉ có một mà thôi, và đó cũng chính là tiếng việt mà hắn biết được.
“Các ngươi ai đại diện đứng ra nói chuyện một chút nào?” Mặc kệ đám người kia giả điếc hay câm tạm thời, Khải Minh hắn lấy một cây kiếm ra, tỏa khí thế hung thần ác sát nhìn lướt qua đám người đông đúc này.
Cách đơn giản và nhanh nhất để giải quyết vấn đề, cứ bạo lực là được.
Lại một đoạn thời gian im lặng trôi qua, lúc mà Khải Minh có dấu hiệu muốn làm thật thì bỗng chợt có một nhóm người tiến đến chỗ hắn.
Nhóm người này có khoảng mười người, tất cả đều mặc một loại trường bào màu tím giống nhau, trông y như một đoàn đội thế lực nào đó.
Qua quét mắt trong đám người kia, những người mặc loại trang phục này cũng rải rác rất hiếm thấy, qua đó có thể đoán rằng địa vị của họ cũng không thấp.
Điều đặc biệt hơn là những người này đều là nữ nhân.
“Công tử, xin hỏi có chuyện gì không?” Một nữ nhân tầm ba mươi tuổi từ trong nhóm người đi đầu hướng Khải Minh thi lễ hỏi.
Khải Minh hắn cũng tập trung quan sát các nàng, sau khi quan sát một lượt tất cả, hắn tập trung quay trở lại nhìn chằm chằm vị nữ nhân vừa đến hỏi hắn.
Nữ nhân này dáng dấp cũng không tệ, khuôn mặt mỹ quan tuy không như thiên tiên khuynh quốc khuynh thành, nhưng nàng cũng xem như xinh đẹp dễ nhìn, từ mỹ quan của nàng đối với cái nhìn đầu tiên liền lập tức có được hảo cảm, vì toát trên mặt nàng là vẻ hòa ái dễ gần, thương hương hiền hậu.
Cơ thể nàng liền không cần phải nói, nhìn qua Khải Minh chỉ có thể dùng câu Vóc Dáng Ma Quỷ để hình dung, có lồi có lõm đầy đủ, quả thật đây chính là một loại sát khí rất dễ khiến người khác ngồi nhà giam.
“Uhm, các ngươi là ai, đến từ đâu?” Khải Minh không mê sắc đẹp mới lạ, nhưng hắn chỉ nhìn sơ qua rồi âm thầm đánh giá khen ngợi thôi, không đến nổi chảy máu mũi hay chảy nước miếng, cũng không đến việc dục vọng che mờ lý trí.
Đẹp mắt ăn ngon không?
Ặc, ngon thì ngon thật nhưng càng đẹp càng nguy hiểm nha, mà lại rất nguy hiểm cái loại kia nửa.
Nguy hiểm chưa đủ, kéo cừu hận cùng bọn sắc dục lại đặc biệt nhiều.
Chẳng phải sau, hơn phân nửa kẻ thù của nam nhân đều có bóng dáng nữ nhân góp vui, ầy, thật khó khăn cho nam giới a ~
“Chúng tôi...... Chúng tôi từ Hằng phái chạy nạn đến đây, tại hạ tên là Hồng Tuyết, tam chấp sự của Hằng phái, phía sau đều là các chấp sự cùng một số trưởng lão, những người khác đằng kia đều là đệ tử Hằng phái cùng dân cư của các thôn trang xung quanh, về phần chưởng phái cùng một số trưởng lão cấp cao đã ra ngoài hơn mười ngày chưa trở lại.” Nghe Khải Minh hỏi, các nàng sau khi hội ý một chút liền thành thật trả lời, hiện tại chưởng phái và các thành viên cấp cao vẫn chưa trở lại, bên cạnh người công tử này có đến ba vị cường giả tỏa ra khí tức Linh Đan cảnh mạnh mẽ, nhìn qua liền biết các nàng ắt hắn rất yếu thế.
Do đó các nàng không muốn gây ra hiểu lầm ác ý gì không đáng có.
Nghe vậy, Khải Minh liền gật đầu ngẫm nghĩ, nhưng rất nhanh liền tỏ ra nghi vấn.
Làm cách nào các nàng đến được đây, và vào đây?
Hắn đã xem thông tin bản đồ từ hệ thống, vị trí Hằng phái cách Đại Việt phái đến 2131 cây số đường chim bay, không chỉ vậy còn phải trải qua vô số sơn lâm rừng rậm nguy hiểm, với thực lực thấp bé thảm hại như vậy, đến được đây chính là kỳ tích.
Nhìn lại một lượt đám người đông đúc này, hắn thấy trạng thái của tất cả bọn họ đều không tốt mấy.
Trước hết, tu vi cao nhất trong số bọn họ chỉ có hai Linh Đan sơ kỳ, khoảng mười Ngưng Đan cảnh, còn lại đều lẻ tẻ dưới Ngưng Đan.
Số lượng chiếm nhiều nhất đều là Tôi Thể và Luyện Thể, trong đó số lượng người có tu vi chưa đến ba ngàn người.
Về bọn họ, Khải Minh nhận thấy ở đây có khoảng một ngàn đệ tử Hằng phái, tất cả đều là nữ nhân, trên thân mặc trang phục thống nhất một màu xanh dương nhạt.
Kế đó khoảng một ngàn tán tu nhân sĩ cường giả, phần còn lại đều là phàm nhân.
Đều mà Khải Minh hắn dùng để nhận biết tán tu khác với phàm nhân ở chỗ, đó chính là cách ăn mặc trang phục khác hơn, thêm đó là khí tức mạnh mẽ cùng sắc thái bình tĩnh thêm vị phong trần lãng khách.
Về tinh thần trạng thái của bọn họ giờ phút này, đối với phàm nhân, hiện rõ trên nét mặt và ánh mắt của họ đều là vẻ tuyệt vọng, không có tí sức sống sinh cơ nào, dáng vẻ như bọn họ đã buông bỏ tất cả, mặc cho số phận sinh hay tử.
Với tán tu, bọn họ tuy rằng tốt hơn những phàm nhân kia, nhưng thật sự cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, vẻ lo lắng buồn khổ cũng hiện ra rõ rệt.
Đối với các đệ tử Hằng phái, bọn họ thế yếu từ đầu đã là nữ nhân, do đó phong trần bão tố khó khăn, khiến cho bọn họ đều hiện lên vẻ tều tụy, mệt mỏi rã rời, hốc mắt của một số đệ tử còn hiện lên màu phiếm hồng, chứng tỏ các nàng từng rơi lệ qua.
Sau khi quan sát trạng thái toàn bộ những người ở đây, Khải Minh lại quay trở lại với nhóm người vừa rồi, tiến hành hỏi thăm lại từng li từng tí.
Tiếp thu thông tin từ những người này, kế đó mua từ hệ thống, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Đại khái nhóm người này lúc đầu vị trí ở tại Hằng phái, Hằng phái lúc ấy đang tiếp nhận mười mấy gần hai mươi ngàn người dân tị nạn, số lượng bao gồm cả tán tu cùng phàm nhân.
Tuy lúc đầu có chút khó khăn về lương thực và vị trí chỗ ở, nhưng vấn đề không lớn lắm.
Nhưng bất chợt có yêu thú bao vây tấn công bọn họ, một đợt tấn công vừa bất quy tắc vừa rất khác thường, đã vậy lúc chống cự trong tuyệt vọng bọn họ còn phát hiện thêm dấu hiệu tham gia từ nhân loại đằng sau thú triều này.
Cuối cùng, biết không thể chống trả cùng bất lực cùng cực, cao tầng Hằng phái quyết định vận dụng thượng cổ đại trận truyền tống, rời bỏ môn phái để đến một nơi không xác định trước.
Và thế là bọn họ đến đây.
Nghe xong tất cả, Khải Minh lại trầm mặc suy tư các việc.
Qua sự việc này, đằng sau thú triều ắt hẳn tồn tại một thế lực nào đó động tay chân, hắn không biết thế lực núp trong tối này có liên quan đến nhóm người đang truy sát những thành viên của Nam Linh quốc không, nhưng ẩn ẩn giữa hai việc này có một sự liên kết nào đó với nhau.
Tiếp đó, bộ gần Đại Việt phái của hắn có gì đó bất thường à, tại sao hết Nam Việt quốc, Nam Linh quốc, Hoa Lan quốc rồi giờ lại đến Hằng phái, tất cả bọn họ đều có điểm chung là truyền tống hoặc mục đích toàn ở gần môn phái của hắn.
Các việc này là thế nào?
Trùng hợp ngẫu nhiên hay có sự sắp xếp từ một bàn tay nào đó?
Môn phái của hắn chỉ mới bước vào thời kỳ phát triển, thật sự hắn không muốn giây vào bất cứ thế lực thù địch nào ở trên, căn bản những thế lực ấy, tất cả đều không phải loại bình thường.