*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỏ vấn đề về tên bất ổn kia, quay trở lại với tình hình hiện tại.
Sau khi chờ đám người phía dưới bàn luận một lúc, tên chưởng phái Đại Cơ phái mới tiếp tục nói.
“Như các vị đã nhận thấy, chúng ta sau khi thành lập liên minh sẽ có một nguồn sức mạnh đủ để bảo vệ chúng ta thậm chí cả phản công lại, do đó việc thành lập liên minh ắt hẳn nhất định phải làm, và đương nhiên một nước không thể một ngày không có vua, một tổ chức không thể một ngày không có người chỉ đạo, người chủ quản.
Cuối cùng, về vấn đề minh chủ liên minh, Đại Cơ phái chúng tôi nguyện đứng ra đảm nhiệm chức trách này, nhưng nếu các vị ở đây vẫn cần lý do thuyết phục, chúng tôi cũng đưa ra một vài điều tương ứng với trách nhiệm cao cả của vị trí minh chủ.
Thứ nhất và cũng quan trọng nhất, đó chính là thực lực, Đại Cơ phái có thực lực mạnh nhất trong tất cả các môn phái ở đây, cho nên vị trí này đối với chúng tôi là hoàn toàn xứng đáng.
Thứ hai, ý kiến tạo nên liên minh này do chúng tôi đưa ra, mọi việc tiếp theo chúng tôi đều đã cân nhắc kỹ lưỡng, đều đã suy tính rất kỹ càng tường tận, do đó không ai có thể hoàn thành tốt việc này hơn chúng tôi.
Cuối cùng, chúng tôi biết được một vài điều về thú triều.”
Tên chưởng phái Đại Cơ phái luyên thuyên nói về việc muốn làm người thống lĩnh của liên minh này, các điều kiện hắn đưa ra về Đại Cơ phái cũng rất có sức thuyết phục.
“Điều mà chưởng phái nói rất đúng, Vô Danh phái chúng ta đồng ý để Đại Cơ phái dẫn đầu, Đại Cơ phái rất phù hợp trong việc này.”
“Châu Sa phái chúng ta cũng đồng ý Đại Cơ phái trở thành minh chủ.”
“Vân phái chúng tôi..... Cũng đồng ý Đại Cơ phái trở thành minh chủ.”
Các thế lực lại nhao nhao đưa ra quyết định của mình.
“Thế còn ý kiến của Hằng phái và Cổ phái thế nào?” Qua một lúc lâu liền không còn ai lên tiếng nên tên chưởng phái Đại Cơ phái kia lại nhìn đám người hỏi.
“Chúng tôi muốn biết trước, sau này nhiệm vụ của chúng tôi là gì?” Một thành viên của Hằng phái bước ra nhìn những người của Đại Cơ phái hỏi.
“Không có nhiệm vụ gì đặc biệt, ta chỉ mong muốn mọi người có thể vô điều kiện nghe mệnh lệnh của chúng ta, với lại việc này đều có lợi nên mọi người không cần phải lo.” Chưởng phái Đại Cơ phái nở một nụ cười bí hiểm trả lời.
“Chúng ta....” Người của Hằng phái do dự, ấp úng không biết quyết định như thế nào.
“Cổ phái bọn ta xin lỗi, bọn ta không thể gia nhập liên minh, mong các vị thứ lỗi.” Lúc này người của Cổ phái lại bước ra nói.
“Thế Hằng phái chúng ta cũng vậy, chúng ta không thể gia nhập được.” Thấy người Cổ phái quyết định, Hằng phái liền nhanh chóng trả lời.
“Thật sự rất tiếc cho các vị, các vị không thấy kết quả của Thiên phái sao?” Ánh mắt chưởng phái Đại Cơ phái xuất hiện vẻ không vui, trong giọng nói bắt đầu trầm trọng hơn một tí.
“Xin lỗi, chúng tôi còn rất nhiều việc khác phải làm, nên liên minh này không thể gia nhập được.” Người của hai môn phái kia lại tiếp tục nói.
“Nếu hai môn phái các vị đã có quyết định như vậy chúng tôi cũng không ép buộc gì, nhưng sau này nếu xảy ra bất cứ trường hợp nguy hiểm nào, chúng tôi sẽ không bao giờ hỗ trợ.” Một người khác của Đại Cơ phái đứng ra mỉm cười nhìn người của hai thế lực kia thông báo, ánh mắt của tên này nhìn qua trông u ám đến dọa người.
“Thế được rồi, ai gia nhập có thể ở lại, chúng ta lập tức bàn luận một số việc liên quan, ai không gia nhập hiện tại có thể trở về.” Người của Đại Cơ phái trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Sau đó đám người Hằng phái, Cổ phái cùng nhóm Khải Minh liền ra khỏi Đại Cơ phái, hướng về môn phái của mình mà bước đi.
“Chưởng phái, cái bọn người Đại Cơ phái kia quên mất chúng ta rồi à?” Tiểu Sầu đi được một lúc liền khó chịu quay lại hỏi Khải Minh.
“Chắc vậy, mà vậy cũng tốt, khỏi phức tạp, khỏi lòng vòng.” Khải Minh nhàn nhạt nói một câu rồi trở về với việc lười biếng, hắn cũng không muốn gia nhập gì nên cũng không quan tâm cho lắm.
Mà thật ra từ đầu đến cuối hắn có quan tâm éo đâu, bọn người các môn phái nói gì, ai gia nhập ai không gia nhập hắn còn chả biết nửa mà.
“Chắc chúng ta quá yếu nên bị lãng quên ấy mà, mà được mời nhưng không được nhớ, việc này hơi quá đáng à nha.” Thanh Mai mỉm cười trêu chọc Khải Minh, nàng vẫn không quên khích tướng tên này, muốn tên này nổi máu đi quậy một tí.
Nhưng Khải Minh vẫn tỏ vẻ 'liên quan đến ta sao?'
Lúc này tâm chí của hắn chỉ tập trung vào hệ thống, xem xét về phần thưởng nhiệm vụ.
'Phần thưởng đâu hệ thống?' Hắn liên tục càm ràm với hệ thống, rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng phần thưởng đâu?
'Hệ thống, ngươi không được quỵt à nha, nếu không ta sống chết với ngươi đó.' Khải Minh hùng hổ đe dọa hệ thống.
{Ký chủ đợi chút, hệ thống đang tổng kết phần thưởng ấy mà.} Bất ngờ âm thanh của tiểu Thê Tử liền vang lên.
'Tiểu Thê Tử, ngươi đi đâu thế?' Nghe thấy âm thanh này Khải Minh liền kinh ngạc.
{Vừa rồi tiểu Thê Tử hết năng lượng nên cần đi nạp năng lượng để tiếp tục hoạt động.} Tiểu Thê Tử lập tức trả lời hắn.
'À, mà ngươi đã là người làm của hệ thống mà vẫn phải đi nạp năng lượng à, bộ không có vật phẩm gì đó dùng được năng lượng vĩnh cửu hay sao, hay do hệ thống keo kiệt không cho ngươi?' Nghe tiểu Thê Tử trả lời hắn liền tiếp tục lèm bèm.
Với câu hỏi bất ổn của hắn, tiểu Thê Tử chỉ im lặng mà không trả lời thêm câu nào.
Đợi một thời gian dài dằng dặc, không thông báo, không phần thưởng.... Chán nản nên Khải Minh lại tiếp tục..... đi ngủ.
Tu luyện cái rắm ấy, nhân sinh không có gì tuyệt vời bằng việc ngủ và mơ đẹp a ~
Chỉ có mấy tên Thiên tài mới cần tu luyện, hắn chơi hack nên không cần cố gắng như vậy, cứ an tâm nạp và trở thành vip thôi.
................
Viêm Linh Thần Tứ Hiệp
Thanh Liên Mộ Tinh Bình
Nhật Kim Huyễn Sinh Việt
Nguyệt Hạ Thánh Hóa Long.
“Bài thơ này có ý nghĩa gì thế Trưởng lão?” Tiểu Sầu vừa xem một cuốn sách vừa điều khiển xe ngựa, sau khi đọc ra một bài thơ trên quyển sách hắn liền khó hiểu nên hỏi Thanh Mai về việc này.
Còn vì sao gọi nàng là trưởng lão, đây cũng do Khải Minh không biết cho nàng cái thân phận gì để ở đây, nên tạm thời hắn để nàng làm khách khanh trưởng lão của Đại Việt phái.
Lúc này nhóm ba người Khải Minh cũng sắp về đến Đại Việt phái, một chuyến hành trình chán như đi tán gái.
“Không rõ cho lắm, sao ngươi không hỏi chưởng phái của ngươi ấy?” Thanh Mai cũng nhíu mày nhìn bài thơ này, nàng cũng không rõ được ý nghĩa của thứ này.
“Nhưng.... thôi vậy, từ từ rồi tìm hiểu cũng không muộn.” Tiểu Sầu nhìn về phía Khải Minh đang ngủ liền cười khổ tiếp tục điều khiển xe ngựa, hắn không muốn bị tên chưởng phái này nổi điên a.
Quá tam ba lần, tên Khải Minh đã bị mất giấc ngủ hai lần, nếu thêm lần thứ ba này sợ rằng hôm nay sẽ là ngày tận thế.
Thời gian cứ thế trôi qua, thấp thoáng nhóm người Khải Minh cuối cùng cũng êm đẹp trở về môn phái của mình.
“Các ngươi nhà ai nấy về, việc ai nấy làm, ta về nhà ta đây.” Về đến môn phái Khải Minh liền ngáp ngắn ngáp dài đi về căn nhà của hắn, mặc kệ chuyện nạn dân bên kia của thôn, hắn không rảnh a ~
Mà thật ra là do ba phần hắn lười, bảy phần hắn quên béng đi việc kia.
Bất ổn, thật sự rất bất ổn nha!
{Đinh, hệ thống hoàn thành tổng kết nhiệm vụ tự phát “Tham Gia Đại Hội Liên Minh Nhất Phẩm”
Phần thưởng đã được đưa ra, ký chủ nhanh chân đến lựa chọn.} Khải Minh vừa về đến căn nhà ấm áp của hắn, âm thanh thông báo từ tiểu Thê Tử ngay lập tức xuất hiện.
“Hả? Phần thưởng gì mà cần phải chọn lựa, sao cứ như đi chợ vậy?” Khải Minh ngơ ngác khi vừa nghe thông báo, lúc trước hắn nhận được nhiệm vụ này bất ngờ từ hệ thống, cứ tưởng đây chỉ như một nhiệm vụ bình thường, phần thưởng cũng bình thường chứ?
Không lòng vòng suy nghĩ cho mất thời gian, hắn ngay lập tức lao vào hệ thống xem cái phần thưởng này.