Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo

Chương 79: Chương 79: Nhiệm Vụ Lệnh!




Năm ngày sau, Đại Việt phái!

“Chưởng phái, lại có việc đến rồi!” Tuy bóng người chưa đến chỗ Khải Minh, nhưng âm thanh của tiểu Sầu liền vang vọng cả cây cổ thụ.

“Việc gì mà ngươi hấp tấp như vậy?” Bị làm phiền giữa lúc đang luyện đan, Khải Minh sắc mặt không được tốt nhìn tên tiểu Sầu đang từ phía dưới đi lên lớn giọng hỏi.

Về việc luyện đan bị làm phiền, ân, không cần quan tâm chi tiết nhỏ này.

Luyện chế hoàn toàn tự động, phiền là phiền lúc hắn đang nằm thẳng cẳng ăn đan dược mà thôi, nhưng tính ra ăn đan dược cũng liên quan đến cái đan, vì thế cứ tính là làm phiền đi.

Logic rất phù hợp, không có chút mầm bệnh nào.

Nếu có, chính là những tên không hiểu logic mới có bệnh!

Ân! Càng nói càng có lý.

“Đây....” Chỉ chốc lát, tiểu Sầu liền đi đến trước mặt Khải Minh, hắn hơi chút chần chờ rồi cuối cùng cũng đưa một phong thư cho hắn.

Nhìn qua phong thư này, bề ngoài của nó liền rất bắt mắt, phong thư có màu vàng nhạt, chất liệu mịn màng giống như một loại tơ tầm nào đó chứ không phải giấy, ngoài những tiêu ký kỳ lạ ra, bên trên còn viết vài dòng chữ:

“' Thuận Thiên Tông gửi lệnh nhiệm vụ! “'

“' Đại Việt Phái nhận nhiệm vụ lệnh! “'

Nhìn những dòng chữ này, Khải Minh liền ngạc nhiên ngước hướng tiểu Sầu hỏi!

“Chuyện gì vậy, lúc này Thuận Thiên tông lại gửi nhiệm vụ lệnh, sắp có đánh nhau lớn à?”

Khải Minh hỏi câu trên cũng bình thường, đại khái dưới quyền Thuận Thiên tông khi phải nhận lệnh này liền phải hoàn toàn dốc toàn lực hỗ trợ, tuy nó không cao như lệnh triệu tập hay lệnh tử triệu, nhưng quyền lực của nhiệm vụ lệnh hoàn toàn sánh ngang với hai lệnh kia.

Vả lại, nhiệm vụ lệnh mà Thuận Thiên tông phát ra với thế lực phụ thuộc, lệnh này hai năm Thuận Thiên tông mới có thể phát ra một lần mà thôi.

Chứ cái lệnh này phát đại trà ra, hoặc một tháng hay hai ba tháng phát một lần, mấy thế lực phụ thuộc không phản kháng lại mới là lạ, do đó qua bàn bạc với nhau, giữa Thuận Thiên tông và các thế lực phụ thuộc liền quyết định cứ hai năm, Thuận Thiên tông liền có quyền phát một lần lệnh.

Với lệnh này, các thế lực dưới quyền Thuận Thiên tông phải hoàn thành hết mình đối với nhiệm vụ mà Thuận Thiên tông đưa, nhưng ngược lại Thuận Thiên tông không thể phát ra nhiệm vụ vượt quá khả năng của các thế lực.

“Đệ tử cũng không rõ ràng, lúc sáng liền có người của Huyễn Nhân thành đưa thư này đến.” Tiểu Sầu cũng tỏ vẻ không hiểu nói, thời buổi thời tiết mịa nó đáng ghét này, chùm chăn ngủ còn không chịu, ai muốn ra ngoài kia vừa chịu lạnh vừa đối mặt với đám yêu thú ấy.

Nếu đổi lại lúc trước, nhận được những lệnh này, tiểu Sầu ắt hẳn mừng còn không kịp, nhưng sau khi trải qua thời gian rồi, hắn đã không còn tha thiết với những thứ cao cấp quyền quý của những thế lực kia nữa.

Cứ lãng, ngày ngày tu luyện một chút, ăn một chút, ngủ một chút, đi vòng vòng làm chút việc, giải quyết chút việc, vẩy tiểu Lan chút chút,.... như thế còn mong muốn gì.

Vả lại nơi này đặc biệt vô cùng an toàn, không thiếu bất cứ thứ gì, vậy không tốt sao?

Do đó ra ngoài kia để làm gì, vừa nguy hiểm vừa đáng sợ, bà nó đó chẳng phải đi chịu chết sao?

Nhiệm vụ chó má gì?

Tâm lý của tiểu Sầu lúc này có thể nói là không tình nguyện nhận nhiệm vụ gì hết, cứ hết mùa đông đi rồi suy nghĩ lại.

“Chưởng phái, mình chưa đọc, vì thế...... hay là mình đốt nó đi.” Suy nghĩ một chút, bất ngờ tiểu Sầu liền nhìn chằm chằm phong thư trên tay Khải Minh với ánh mắt tràn đầy sát khí.

Hắn Tâm động nảy lên, trước mắt cứ xem như không nhận được bức thư này, nhiệm vụ gì tầm này.

“Người đưa thư đâu?” Khải Minh hắn cũng biết những gì tiểu Sầu nghĩ đến chứ, do đó sau khi nghe tiểu Sầu đưa ra lời đề nghị kia liền giật giật khóe môi sững người.

Tên tiểu tử ngươi chơi thật?

Nhưng mà người ta đưa thư tới nhà, ngươi cũng đã nhận, giờ nói không nhận được bức thư, ngươi tin, ta tin, môn phái tin, nhưng Thuận Thiên tông bọn họ sẽ tin?

Tuy hắn ẩn ẩn không sợ Thuận Thiên tông, đánh không lại còn có thể chạy.

Nhưng mịa nó dọn nhà mệt lắm a!

Khoan!

Bà nó, hắn có vẻ hơi bành trướng rồi, tiểu Sầu hắn cũng lây theo, thế những người khác của môn phái thì thế nào?

Không được, như thế không được!

Bên ngoài quá nguy hiểm, trời cao còn có vũ trụ cao hơn, người mạnh còn có thế lực bối cảnh khủng bố.

Hắn không thể bành trướng, những người khác càng không thể bành trướng, quá nguy hiểm.

Mới có chút thực lực liền không sợ trời không sợ đất, càng không sợ không khí, như vậy không được.

Phải an ổn, an tĩnh!

“Người đưa thư...... Thăng thiên rồi.” Tiểu Sầu bất đắc dĩ nói, cũng vì thế hắn mới đưa ra lời đề nghị kia.

“Ngươi giết?” Khải Minh giật mình, phong thư trên tay cũng mém chút rơi xuống đất.

“Không phải, do hắn trọng thương nặng, khi đến đây liền chỉ còn một hơi, đệ tử chưa kịp cứu hắn đã vong.” Tiểu Sầu nhớ lại lúc đó liền lắc đầu thở dài, tên kia khi đến đây liền rất thảm, bị yêu thú tấn công đến không còn chút hình dáng nào.

“Đành vậy, trước tiên cứ xem trước, nếu không ổn lúc đó đốt cũng không muộn.” Nghe đầu đuôi rõ ràng Khải Minh hắn liền gật đầu rồi mang phong thư kia trở lại căn nhà, dù sao việc có lợi đang trong tay bọn họ, sợ gì, lo gì, cứ xem trước rồi nhìn thế nào lại nói.

Tiểu Sầu nghe vậy liền lập tức đi theo hắn, rất nhanh hai người liền ngồi trên ghế nhìn đến chiếc phong thư trên bàn.

Tiếp đó, hắn lập tức nhẹ nhàng mở chiếc phong thư, lấy ra một bức thư ở bên trong cùng một chiếc nhẫn trữ vật.

Bỏ chiếc nhẫn trữ vật qua một bên, hắn nhìn đến nội dung trên bức thư này.

*Gửi Chưởng phái Đại Việt phái.

Nay Thuận Thiên tông gửi một nhiệm vụ lệnh đến quý phái.

Nhiệm vụ gồm các chi tiết như sau: Giúp Long thành tồn tại qua mùa đông, kháng lại thú triều và tai họa.

Phần thưởng: toàn bộ các tư nguyên trong chiếc nhẫn đi cùng bức thư này, ngoài ra tất cả tài nguyên của Long thành, cùng với đó là sự quản lý trong tương lai đối với Long thành đều thuộc về quý phái.

Chân thành cảm tạ!

Sau đây là thông tin chi tiết của Long thành......

..................

Nhìn hết những thông tin trên bức thư, tâm lý của Khải Minh liền chửi mịa, bà nó đây là nuôi không nổi nên vứt cho hắn.

Nhưng ngẫm lại, đây cũng là một việc tốt nhỉ, được tặng không một tòa thành rồi còn gì.

Bất cập duy nhất chính là, cái thành này làm được gì?

Tài nguyên có không hay phải bơm tiền thêm vào cho nơi này, nếu vậy tổ cha nó chứ cái hố này sâu đấy.

“Ngươi xem đi.” Xem xong hết toàn bộ thông tin trên bức thư, Khải Minh hắn liền đưa bức thư ấy cho tiểu Sầu, hắn thì tập trung đến chiếc nhẫn trữ vật kia.

Xem xem thứ quỷ này có gì?

Đáng giá không?

“Tiểu Sầu, ý ngươi thế nào?” Sau khi xem xong các thứ trong chiếc nhẫn, Khải Minh thử hỏi xem ý kiến của vị quân sư này ra sao.

Trong chiếc nhẫn trữ vật này cũng chỉ có một số thứ linh tinh, nếu tính tổng toàn bộ giá trị, ắt hẳn vật trong chiếc nhẫn này có thể sánh ngang với tài nguyên một năm của thế lực nhất phẩm.

Một chút đan dược chứa đến 40% tạp chất, thậm chí có một ít kéo đến 70% tạp chất, phẩm cấp cao nhất chỉ đến nhị phẩm.

Tiếp theo chính là hai quyển công pháp Hoàng cấp cực phẩm rác, một ít vũ khí tạp nham, một vài trăm cọng linh dược - thảo dược suy dinh dưỡng.

Mà thật ra những ý nghĩ ở phía trên là do tên Khải Minh nghĩ đến, đối với một thế lực bình thường mới thành lập không lâu, nhận được những tài nguyên này bọn họ thậm chí mừng không kịp thở, trân quý hơn cả mạng mình.

Nhưng đó là đối với những thế lực bình thường, chứ......

Tên Khải Minh bình thường sao?

Thế lực hắn bình thường sao?

Do đó những tài nguyên trong chiếc nhẫn kia, hiện tại đối với Khải Minh, có cũng được mà không có cũng chả sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.