Cuối cùng chính là thực lực tổng hợp và cuộc sống của toàn bộ khu vực Đại Việt phái.
Qua thời gian trùng tu tôn tạo, kiến thiết thành lập, Đại Việt phái hiện giờ có thể xem như đã hoàn toàn bước vào con đường phát triển.
Đối với khoảng mười ngàn người, có đến gần bảy ngàn người đã có tu vi, trong số đó hơn bốn ngàn là đệ tử và cán bộ Đại Việt phái, số còn lại đều là cư dân Nội trấn Minh Việt trấn.
Qua thời gian rồi, sau việc phát triển, thôn Minh Việt đã đủ điều kiện để trở thành Trấn, tuy chỉ thiếu về việc số lượng dân cư nhưng Khải Minh hắn không quan tâm cho lắm, việc đặc quyền gọi là Trấn không cần phải phức tạp nhiều với các thế lực trên kia, do đó cứ gọi Trấn liền gọi Trấn, cứ việc giàu sang và mạnh mẽ là chấp nhận được.
Khu vực trong thành Thôn lúc đầu cũng được xem như là Nội Trấn, bao gồm Ủy Ban Trấn, Quảng Trường, Bệnh Viện, Trường Học, Khu Dân Cư và Khu Sản Xuất,...... đây cũng là nơi sinh sống gốc rác của gần mười nghìn người Minh Việt.
Vị trí được mở rộng khu 20 cây số trong thời gian rồi liền được xem như Ngoại Trấn, nơi đây được đặt các doanh trại của đội Thủ Hộ Quân, nhiệm vụ chủ yếu là Thủ Hộ bảo vệ cùng luyện tập, ngoài ra nơi đây cũng là một khu vực cánh đồng nông nghiệp vô cùng lớn, nơi cung cấp thực phẩm cho toàn bộ Trấn, cùng với đó nơi đây cũng có một số khu dân cư trống không người, mục đích chủ yếu là đề phòng người từ bên ngoài đến sẽ được sắp xếp đến đây ở tạm.
Thêm một việc khác là vấn đề tuổi thọ và sức khỏe của dân trong Trấn cũng được đề cao rất nhiều, lúc trước những phàm nhân không có tu vi, cả đời vô vọng với việc tu luyện, nhưng từ lúc tên Khải Minh đạt Lò Luyện đan đến nhị cấp, hắn liền luyện ra được một loại đan dược vô cùng nghịch thiên, phàm nhân không phân biệt người già hay sắp xuống lỗ, cứ ăn một viên vào liền có tu vi, tuy tốc độ tăng tu vi và sự tác dụng không nhiều, nhưng một người không có tu vi, cứ ăn cho đến lúc đan dược hết tác dụng, tu vi chắc chắn đạt đến Luyện Hồn cảnh đại viên mãn đỉnh phong.
Không nói về việc tu vi tăng tuổi thọ, cứ đến việc hắn luyện ra những đan dược tăng tuổi thọ kia, cứ đắp hết toàn bộ, một người phàm nhân liền có thể cộng vào tài khoản sinh mệnh từ một trăm đến một trăm hai mươi năm.
Qua đó kết hợp từ các nguồn đan dược, tu vi, cuối cùng là linh khí đang tăng dần, dân cư của Trấn Minh Việt lúc này sống ít nhất là ba trăm năm.
Biến thái thật biến thái!
Nghịch thiên đến vô cùng Nghịch thiên!
Đến phần Linh Khí, sau thời gian qua, từ sự rò rỉ từ tiểu Thế giới, cùng với đó là Tụ Linh Trận và Đại Trận của môn phái, nồng độ Linh Khí của Đại Việt phái đã tăng đến cấp bậc Địa phẩm, nồng độ khu vực của Nội Trấn và Ngoại Trấn cũng đạt đến Huyền phẩm.
Trong khi đó, thế lực tam phẩm đỉnh cao có nồng độ linh khí chỉ đạt đến Huyền phẩm mà thôi, Địa phẩm chí ít cũng phải Tứ phẩm hoặc Ngũ phẩm mới có.
Các cấp bậc cao hơn lại càng khó mới đạt được.
..................
Vòng phát triển trước mắt không khó khăn gì, nhưng chông gai vẫn luôn xuất hiện.
“Tiểu Sầu, những năm trước thời tiết thế nào, lạnh đến cỡ nào?” Nhìn sắc trời từ từ ảm đạm, ánh mặt trời đang yếu dần đi khiến Khải Minh nhíu mày.
Phải biết hiện giờ là giữa trưa, cái thời tiết kiểu này trông có vẻ không ổn cho lắm.
“Chưởng phái, mùa đông năm rồi rất lạnh, ngoài có tuyết rơi, nhiệt độ còn giảm đến cả tu luyện giả cấp Luyện Hồn bị đông chết!” Tiểu Sầu cũng nhìn theo sắc trời mà nói.
“Vậy theo ngươi đoán và biết, khi nào mùa đông chính thức bắt đầu?” Khải Minh tiếp tục hỏi.
“Chắc đâu đó khoảng 10 ngày ấy.” Sau một lúc suy tính tiểu Sầu liền nói.
“Vậy..... Trước hết cánh đồng Linh Bông thế nào rồi?” Ngẫm nghĩ một lúc Khải Minh lại hỏi.
“Chưởng phái, chúng ta bắt đầu thu hoạch rồi, mọi thứ vẫn phát triển rất tốt.” Tiểu Sầu lật một ít giấy thông báo vừa xem vừa nói.
“Tốt, trước hết nhanh chóng thu hoạch toàn bộ Linh Bông, sau đó mang đến Xưởng Sản Xuất nhu yếu phẩm, tranh thủ trước mùa đông phải Sản Xuất toàn bộ thành bộ quần áo giữ ấm cùng chăn mền, phải tranh thủ làm không được chậm trễ.” Khải Minh chậm rãi nói các công việc cho hắn.
“Đệ tử lập tức đi làm việc!” Tiểu Sầu cũng biết ý định của Khải Minh, do đó hắn ngay lập tức đi đến nơi làm việc.
Giao xong công việc, Khải Minh tiếp tục nhìn về phía đường chân trời mà nhíu mày, không ngờ rằng nơi đây cũng có mùa đông tử thần.
Quy luật thế giới mạnh, thảm họa cũng không phải dạng vừa!
Sầu đau, khổ càng khổ.
Thảm họa thú triều còn chưa kết thúc, thậm chí có thể xem như chỉ vừa mới bắt đầu thú triều, nhưng hiện tại dấu hiệu của cơn thảm họa thứ hai lại sắp xảy ra.
Thảm họa chồng chất thảm họa!
Rồi sẽ có bao nhiêu phàm nhân, bao nhiêu tu luyện giả ở thế yếu phải bỏ mạng.
Qua nhiều việc như thế, Khải Minh hắn cứ có cảm giác, cái hành tinh này không chào đón nhân loại thì phải.
Cứ diệt tiệt, xóa bỏ không thương tiếc!
“Hazz, cứ xem như số mệnh của họ đành phải chịu đi.” Lắc đầu đầy cảm thán, Khải Minh hắn liền đi khỏi môn phái, tiến về Trấn Minh Việt để kiểm tra các hạng mục đối phó với mùa đông tử thần.
Hắn không muốn xảy ra bất cứ sai lầm gì, không muốn vấp ngã khi đã vững bước.
......................
Thuận Thiên tông, Đại điện tông môn!
“Tông chủ, chúng ta đã không còn đủ thực lực, vật lực và nhân lực đi quan tâm đến những thành trì thôn trấn kia, đành phải từ bỏ thôi!”
“Đúng vậy, hiện giờ chúng ta chỉ có thể giữ lấy những vị trí quan trọng, những nơi khác đành phải tự sinh tự diệt thôi!”
“Nhưng mà dù gì họ cũng là con dân của ta mà, không thể bỏ lại như vậy được!”
“Đúng vậy, chúng ta có thể chuyển bọn họ đến những nơi an toàn hơn không?”
“Không thể, các người đừng có thánh mẫu, đừng có phí sức phí thời gian vào những người đó làm chi, chỉ tổ vô ích thôi!”
“Đại trưởng lão nói đúng, chỉ chút phàm nhân và tu luyện giả cấp thấp, mùa đông lại sắp đến, có làm gì cũng vô ích, chi bằng kết thúc từ bây giờ.”
...
Bên dưới đại điện, những lời bàn tán xôn xao gây nên một mảnh rối loạn, trên chủ vị đại điện, một vị thiếu nữ với sắc mặt âm trầm không biết đang nghĩ đến việc gì.
Việc mà bọn họ bàn luận, là một việc có liên quan đến hoàn cảnh của Thuận Thiên tông.
Rất nhiều thế lực, khu vực quản lý dưới trướng của Thuận Thiên tông hiện giờ tổn hại nghiêm trọng, nhiều thế lực tổn thất vô cùng to lớn, thậm chí bị toàn diệt, vô số thành trì thôn trấn bị xóa bỏ, thảm cảnh phải nói là không thể nhìn vào.
Rất nhiều những lời cầu viện, cầu cứu từ những thế lực đó phát ra, nhưng căn bản bọn họ không thể làm gì mà chỉ có thể nhắm mắt thờ ơ.
Mạnh mẽ có thể tồn tại, yếu đuối đã không cần phải tiếp tục sống!
Vả lại, dù có muốn trợ giúp, Thuận Thiên tông cũng không đủ người, không đủ vật lực để xuất ra, số lượng kia quả thật rất nhiều.
“Im lặng!” Giữa bầu không gian loạn như thế, bất thình lình vị nữ tông chủ kia phát ra một câu, một câu nói tuy đầy ôn nhu của nữ tính nhưng tràn đầy khí thế cao quý.
Sau lời nói ấy, toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh, một lúc sau nàng mới tiếp tục nói.
“Việc này bản thân ta đã có đối sách, trước hết các vị có thể trở về.” Nàng không cảm xúc nhìn đám người nói ra.
Nghe thấy lời của nàng, tuy rất nhiều người muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn bộ dạng của nàng, một số người hậm hực khó chịu rời đi, một số cúi đầu, một số cung kính rời khỏi đại điện.
“Tông chủ, đệ tử đoán rằng bọn họ sẽ phản đối với bất cứ cách nào mà ngài đưa ra.” Sau khi tất cả rời khỏi đại điện, một vị thân nữ đệ tử bước đến nhỏ giọng với nữ tông chủ này.
“Không sao, ta biết bọn họ có ý nghĩ gì, vả lại ai nói rằng cách của ta bọn họ phản đối được, với lại tông môn bây giờ đã không được như lúc xưa, hazz, thà rằng ta không muốn chức vị tông chủ này.” Nàng mỉm cười nói, tuy mặt ngoài nhìn thấy dáng vẻ của nàng rất vui tươi, nhưng sâu trong ánh mắt và nội tâm của nàng là vẻ bất lực, buồn bã.
(1)