Đại Diệt Vong, đây là tên gọi chung của liên quân ba nước gồm Nam Việt Quốc, An Tây Quốc và Vũ Huyền Quốc, nói về sự xâm lược, sự hủy diệt đến từ một Vương Quốc đã diệt vong rất lâu, nhưng không hiểu sao, không hiểu thế nào mà từ Vương Quốc ấy xuất hiện một số lượng lớn Yêu Vật kỳ lạ, tiến đến tấn công bọn họ trong hàng trăm năm qua.
Trải qua nhiều lần chống cự ác liệt, có thắng có thua,có sinh có diệt, nhưng sức mạnh của Yêu Vật này chỉ tăng chứ không hề giảm đi.
“Đại Nguyên Soái, yêu vật không rõ từ đâu đã tấn công vào trong thành, rất nhiều dân thường đã bị giết.”
“Đại Nguyên Soái, yêu vật bắt đầu tấn công từ bốn cửa thành, quân ta tổn thất nghiêm trọng, số lượng của bọn chúng quá đông.”
“Đại Nguyên Soái, yêu vật đang tiến hành tàn sát, chúng ta không còn đường lui.”
“Đại Nguyên Soái.... “
Thanh âm cấp báo vang lên liên tục trên tường thành, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết.
Người được gọi là Đại Nguyên Soái đi đến tường thành nhìn ra bên ngoài, nhìn những đại quân đông nghìn nghịt tiến tới với khí thế hùng hậu, Đại Nguyên Soái ông ta chỉ có thể nắm chặt tay lại mà hận không thể làm gì.
Giá như trong thành không xảy ra việc gì, bọn họ ắt hẳn sẽ cầm cự được một lúc.
“Đại Nguyên Soái, để bọn trẻ có một đường lui đi.” Thành Chủ Phong Vân Thành mang theo một thanh kiếm đầy máu tiến tới, sắc mặt phức tạp nhìn Đại Nguyên Soái nói.
“Có đường khác sao?” Đại Nguyên Soái buồn bã lắc đầu, hắn biết hiện tại muốn thoát khỏi đây là không thể nào.
“Có là có, nhưng phải mượn tấm truyền tống phù của ngài.” Vị Thành Chủ này tiếp tục nói.
Đại Nguyên Soái nhìn vào ánh mắt Thành Chủ một lúc lâu rồi lại nói.
“Ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi.” Hắn ta đưa một tấm phù cho vị thành chủ kia, sau đó quay qua nhìn các tướng sĩ đang chống trọi với yêu vật mà hét lớn.
“Các anh em, lệnh tử chiến, ta Trần Bắc Nam, hôm nay ghi danh lại với Phong Vân thành.” Nói xong hắn phóng thích toàn bộ sức mạnh, lao vào đại quân yêu vật mà đại sát.
“Lập tức trở lại quảng trường!” Thành Chủ Phong Vân thành dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Đại Nguyên Soái, hắn cũng cúi đầu với Trần Bắc Nam một cái thật sâu rồi cùng với người của mình tiến về trung tâm thành.
Trên đường đi hắn nhìn những dân cư của thành dùng tất cả vũ khí, tất cả sức mạnh mà họ có, chống trả lại lũ yêu ma quỷ vật đến hơi thở cuối cùng.
Từng người từng người ngã xuống làm cho lòng hắn đau đớn vô cùng.
Đây đều là những người dân bình thường, an an ổn ổn sống yên bình, vui tươi hạnh phúc lúc trước, tại sao, tại sao mọi chuyện lại đến mức này.
“Thành Chủ, nhanh, nhanh đưa lũ trẻ đi đi, lũ này đã có bọn tôi lo.” Những người dân nhanh chóng đi đến cản lại bọn yêu vật, tranh thủ đường đi cho vị thành chủ kia.
Thành chủ Phong Vân thành nhìn thấy tình cảnh như vậy chỉ biết nhắm mắt lại, nén đau thương mà tiếp tục đi.
Một lúc sau hắn cũng đến được trung tâm thành, đây là một quảng trường vô cùng lớn, lúc này nơi đây đã tập trung gần ba trăm người, nhưng chủ yếu đều là trẻ em và một vài thanh thiếu niên.
Một pháp trận khổng lồ đang bao bọc bọn họ, khiến bọn họ ngơ ngác không biết gì.
“Thành Chủ, ngài đến rồi!” Những trận pháp sư xung quanh tiến tới chấp tay.
“Vì lúc nãy ta đưa toàn bộ tu vi vào trận pháp này, nên phải đi bộ nên đến hơi lâu.” Thành Chủ dùng ngữ khí bi ai nhìn đám trẻ sau đó nói với những người xung quanh.
Không biết tương lai của bọn trẻ sẽ thế nào?
“Bắt đầu đi.” Thành Chủ đưa một tấm phù vào trận pháp rồi tự rạch một nhát thật dài trên thân mình.
“Dùng Tinh Huyết và Sinh Mệnh của ta, khẩn cầu ban cho Thần Phù Truyền Tống Tiên Đế Phù.” Nói xong vị thành chủ này liền hóa thành vô số tinh Huyết và một nguồn năng lượng lạ nào đó, dung nhập vào trận pháp.
Các trận pháp sư cùng một số người hầu cũng không suy nghĩ gì mà đều làm theo, hy sinh chính tính mạng của mình.
“Vẫn chưa đủ.” Một số người bên ngoài thấy vậy liền nhanh chóng tiến tới, tiếp tục hiến tinh huyết cùng sinh mệnh.
Dần dần càng ngày càng nhiều người tiến tới đưa mạng, dù là dân thường hay tướng sĩ đều như vậy.
Việc này làm cho lũ trẻ bên trong thấy nhưng không thể làm gì, muốn xông ra ngoài ngăn cản cũng không thể, chỉ có thể ở trong vòng bảo vệ mà thôi.
Sau khi tích tụ một lượng lớn tinh huyết cùng tinh hoa linh hồn, một số lượng mà có thể xem như biển cả bao la, lớn đến kinh khủng không cách nào diễn tả, thì trên bầu trời của trận pháp mới xuất hiện một cánh cổng màu vàng ánh kim to lớn.
Cách cổng này vừa xuất hiện liền lập tức mở ra, hút toàn bộ tinh huyết cùng tinh hoa linh hồn vào, sau khi hút hết mọi thứ, từ bên trong cánh cổng liền bay ra một tấm phù màu hoàng kim.
Tấm phù nhanh chóng bay xuống vòng bảo vệ của đám trẻ, sau một luồng ánh sáng sáng lên rồi tắt đi, cả đám trẻ gần ba trăm người liền biến mất không một dấu vết.
Nhìn thấy tình cảnh này, từ người dân cho đến tướng sĩ trong thành đều nhẹ nhõm thở ra một hơi, ánh mắt vui mừng cùng thanh thản, mỉm cười nhìn đám yêu vật mà tiếp tục chiến đấu.
Ngày hôm đó, máu chảy khắp Phong Vân thành, máu thấm vào từng viên gạch, từ tất đất, cành cây ngọn cỏ.
Thây nằm khắp nơi, anh hùng ghi danh vĩnh thế.
Phong Vân Vĩnh Thế Truyền Kỳ Sách
Tích Diệt Huyền Lai Vạn Cổ Linh
Hóa Thân Thành Vong Linh Huyền Trận
Chí Đêm Cường, Hưng Việt Khởi Nguyên!
Năm thứ 367 Nam Việt Quốc, Trần gia trị vì.
Phong Vân thành diệt vong!
Đại Nguyên Soái Trần Bắc Nam, tu vi Hư Linh cảnh lục tầng 'Tử Trận'.
Thành Chủ Trần Siêu, tu vi Hư Linh cảnh nhị tầng 'Tử Trận'.
Thành vệ quân, Bảo Linh quân đoàn, dân cư Phong Vân thành, số lượng tất cả 28 triệu người, toàn bộ 'Tử Trận'.
Phong Vân thành bại, tam quốc liên quân nghe tin liền rối loạn một thời gian dài, sĩ khí quân nhân giảm mạnh, yêu vật tiếp tục gia tăng bành trướng lãnh thổ.
~~~~~~~~~~~
Đại Việt phái, nhà của Khải Minh.
Sau một thời gian loay hoay lật tung cả gian nhà, cuối cùng Khải Minh cũng tìm được đồ.
Vì trên chiếc nhẫn trữ vật này đã bị hủy đi ấn ký tinh thần, nên Khải Minh rất dễ dàng kiểm tra đồ bên trong.
“Uy giời, không ngờ Thanh Mai lại là một phú hào đại gia nha!” Nhìn đống đồ bên trong Khải Minh liền cười to.
“Nhân sinh chính thức bắt đầu.” Hắn bỏ hết tất cả đồ bên trong ra chiếc bàn trước mắt.
Trong chiếc nhẫn này có tất cả gồm một số tiền, một số linh thạch, một số vũ khí, đan dược, dược liệu cùng hai cuốn công pháp.
Qua kiểm kê, tất cả có hơn mười triệu đồng, mười linh thạch thượng phẩm, một trăm linh thạch trung phẩm, một ngàn linh thạch hạ phẩm, mười thanh kiếm có phẩm chất từ Hoàng cấp hạ phẩm cho đến Hoàng cấp thượng phẩm, ít đan dược linh tinh đâu đó Tứ phẩm trở lại, dược liệu cũng vậy.
Riêng hai cuốn công pháp, một cuốn có tên Tịch Diệt kiếm pháp, một cuốn kiếm pháp có cấp bậc Huyền giai hạ phẩm.
Riêng cuốn công pháp còn lại là một loại thân pháp, nó có tên là Bạo Vũ Phong, cấp bậc Huyền giai trung phẩm.
Nhìn sơ qua toàn bộ đồ đạc, trừ tiền bạc với linh thạch ra, còn lại chả có thứ gì hắn có thể dùng.
Xin nhờ, vũ khí hắn toàn chơi đồ Địa với Thiên không kìa, Hoàng cấp chỉ đáng làm đồ gia dụng.
Đan dược và dược liệu khỏi nói, dược liệu còn dùng được chứ đan dược thôi bỏ đi, toàn tạp chất, chi bằng để cho hắn tự luyện ngon hơn không?
Về công pháp, ôi giời ba cái Huyền giai này để làm giấy vệ sinh cũng tốt.
Do đó....
“Ngươi muốn đổi tất cả thành tiền và linh thạch?” Thanh Mai khó hiểu nhìn Khải Minh, sao tự dưng tên này có ý nghĩ khác thường thế nhỉ.
Những cái này người khác cầu còn không có, nhưng tên này lại đem đi đổi.
“Cô nương cũng biết đó, môn phái của ta giờ nghèo vô cùng, thêm người dân của Thôn, nên tiền mới quan trọng hơn nha.” Khải Minh gãi gãi đầu, cố ý né tránh ánh mắt của nàng mà giải thích.
“Thôi được rồi, những vật đó ngươi cứ giữ lại, ta chỗ này vẫn còn chút tài sản.” Nói rồi nàng lại lấy ra một chiếc nhẫn khác đưa cho Khải Minh.
“Bên trong có một trăm triệu cùng tất cả gần mười nghìn linh thạch ấy.” Nàng cũng không quên nói ra số lượng bên trong.
Nghe nàng nói vậy Khải Minh liền kinh ngạc, tay chân hơi có chút run run tiếp nhận chiếc nhẫn, số lượng này quả thật hơi lớn nha.
Kể từ giờ phút này hắn không giàu ai giàu?