Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo

Chương 67: Chương 67: Thôn Thứ Hai!




Rất nhanh, sau một lúc bị Khải Minh cùng hai hạt đậu chiến binh quần ẩu hội đồng, đầu Lang tứ giai này cũng an ổn đăng xuất.

Ngặt nổi lúc mà đầu Lang này còn hơi thở cuối cùng, nó bất chợt tấn thăng thành Ngụy Ngũ giai, chẳng qua nó đã rất yếu nên không thể gây ra sóng gió gì.

Mặc kệ nó và những thi thể Tinh Sát Lang xung quanh, Khải Minh tiếp tục quay về nhìn xuống hướng bầy yêu thú, khi hắn đối mặt với Lang Vương liền chỉ thấy trong mắt nó lúc này tràn đầy hung ác bi phẫn, căm tức nhìn về Khải Minh.

Tuy vậy tiếp qua một đoạn thời gian nó vẫn không có động tĩnh gì, không nhúc nhích và cũng không lệnh thêm một yêu thú nào tiến đến tấn công Khải Minh.

Chắc có lẽ nó biết rằng gây đám người Khải Minh cũng không dễ, hoặc có thể thứ mà bọn nó trông chừng quan trọng hơn.

Khải Minh nhìn thấy tên Lang Vương như vậy cũng liền lâm vào suy nghĩ, liều mạng hay nên trở về đây?

Không phải hắn không muốn đánh nó, nhưng căn bản hơi khó a, hắn đã để lại năm hạt đậu chiến binh bảo vệ nhóm ba người tiểu Sầu, cho nên lúc này hắn chỉ có năm hạt đậu chiến binh.

Nhiều người bảo vượt cấp chiến đấu, vượt một vài tiểu cảnh hoặc cả một đại cảnh giới, nhưng căn bản đó đều là việc không thể nào.

Vượt ít có vẻ được, nhưng vượt nhiều...

Ngưng đan sơ kỳ vượt cấp đánh Ngưng đan đại viên mãn không khó gì, nhưng Ngưng đan đại viên mãn vô pháp so được với Linh đan sơ kỳ.

Trừ mấy tên biến thái khí vận chi tử không hợp thói thường, căn bản người bình thường làm sao vượt, hắn lại chẳng phải khí vận chi tử gì.

Đối với Ngũ giai yêu thú sơ kỳ, cộng thêm hàng loạt ưu ái nó liền có thể đánh mười tên Linh Đan cảnh đại viên mãn trong trường hợp toàn thịnh.

Số lượng thực lực hiện tại bên Khải Minh hiện giờ đủ cho nó đánh sao?

Đã vậy Lang Vương này đã Sơ kỳ đỉnh phong, chẳng may nó tấn thăng được Trung kỳ rồi sao?

Với chín mươi hạt đậu còn lại, trừ nguy cơ sinh tử hắn hiện tại không muốn dùng thêm, thậm chí kể cả một viên đi chăng nữa.

Giết được tên Lang Vương này, bất chợt lại đến Lang Hoàng Lang Tôn liền đi khóc với ai?

Mà đến hiện giờ hắn vẫn không rõ gàng lắm bên trong kia là gì, có đáng để liều mạng không?

Lúc đầu hắn chỉ muốn dẫn dụ Lang Vương rời khỏi mà thôi, chỉ cần rời đi một lúc hắn liền có biện pháp xem xem bên trong đó là gì, nhưng kế hoạch đã thất bại.

“Thiếu chủ, toàn bộ yêu thú đuổi theo chúng ta đã bị diệt!” Một lúc sau đó ba hạt đậu chiến binh kia liền trở về bên cạnh Khải Minh nói, ngoài ra bọn họ còn dâng lên một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chiếc nhẫn này chính là thi thể của những yêu thú kia.

Khải Minh gật đầu rồi sau đó thu lấy chiếc nhẫn, nhìn qua hắn liền thu tất cả yêu thú gần đó vào chiếc nhẫn này.

Những yêu thú này dù gì cũng vẫn có tác dụng, không nói cầu kì mà nói về việc thịt của nó cũng là một thứ rất tốt.

“Ba người các ngươi tiếp tục theo dõi bọn chúng, có tình hình gì lập tức thông báo cho ta.” Hắn nhìn bầy yêu thú suy nghĩ một lúc liền nói với những hạt đậu chiến binh kia, nói xong hắn lập tức hướng về Thôn Bất Tứ phi đi.

Hắn tạm thời không muốn gây chuyện, khi nào xác định được bên trong kia có gì rồi mới quyết định.

Tuy có thể hỏi từ hệ thống, nhưng giá quá cao nên hắn từ bỏ, chỉ hỏi bên trong mà cũng có thể là sau tảng đá đó có gì thôi mà hệ thống liền muốn hai tỷ, đây căn bản chính là việc làm của gian thương.

“Có phát hiện gì khác thường hay người sống sót nào không?” Trở về thôn Khải Minh hắn lập tức tìm đám người hỏi.

“Xung quanh thôn trừ một số yêu thú lạc đường cùng với vài thi thể không thể nhận dạng ra, hiện giờ không có dấu hiệu của bất cứ người sống sót nào, chắc có vẻ lúc thôn bị tấn công người trong thôn đã chạy hoặc trường hợp xấu liền bị yêu thú toàn diệt.” Tiểu Sầu nhìn qua hiện trường rồi cho ra một cái suy đoán.

“Nếu vậy chúng ta đến vị trí kế tiếp đi.” Nghe vậy Khải Minh gật đầu rồi hướng về nhóm người nói.

Sau đó đám người Khải Minh theo chỉ dẫn từ tiểu Sầu tiếp tục lên đường, đến vị trí kế tiếp là một cái thôn khác gần đó.

Lần này bọn họ đi về hướng tây bắc của thôn Bất Tứ, cách khoảng hai mươi lăm cây số, một thôn làng cấp cao có thực lực và dân cư bằng với một Trấn.

“Thôn Tịch Liêu!” Đi khoảng hơn hai giờ bọn họ cũng đến được cổng thôn, Khải Minh nhìn tấm biển thôn vỡ làm đôi dưới đất mà đọc lên.

Do đường đi khá hiểm trở và mật độ yêu thú tăng cao nên thời gian đi đường mới kéo dài đến hai giờ.

“Chưởng phái, từ thông tin đệ tử tìm hiểu trước đây, thôn Tịch Liêu này có dân số hơn năm nghìn người, đủ điều kiện để tấn cấp thành Trấn cấp một, thực lực cao nhất thuộc về một thợ săn với tu vi Luyện Linh đại viên mãn, số lượng tu luyện giả có đến hơn hai trăm người, nói chung thôn này nếu yên bình thì hết năm nay chắc chắn sẽ tấn cấp thành Trấn!” Tiểu Sầu nói ra những thông tin mình biết cho Khải Minh.

“Nhưng nhìn qua tình trạng này, có vẻ.....” Tiểu Sầu nhìn sơ qua một vòng xung quanh liền tiếp tục nói, xét theo cảnh hoang tàn trước cổng thôn hắn lại có chút suy đoán ngập ngừng.

Trước cổng thôn lúc này đầy cảnh tang hoang, cánh cổng cùng hàng rào nát bấy, ngã chổng vỏng, một số căn nhà gần cổng cũng một phần sập, một phần bị phá hủy hơn phân nửa.

Đám người duy trì cảnh giác rồi tiếp tục vào sâu trong thôn, càng vào sâu thảm cảnh tang hoang càng khủng khiếp, trừ những căn nhà bị hủy hơn một nửa ra, căn bản không còn bất cứ ngôi nhà nào còn nguyên vẹn, tất cả đều đổ sập, nát bấy, tình cảnh cứ y như bị một loài quái vật nào lao đến đụng nát vậy.

Đi được đoạn đường gần nửa cái thôn, bất chợt bọn họ nghe được mùi máu, tuy mùi máu này rất nhạt và có vẻ như sắp biến mất, nhưng cảm nhận kỹ thì đây chắc chắn là máu người.

Thấy vậy, cả nhóm lại lên tinh thần cao nhất, cẩn thận tiếp tục vào sâu trong thôn.

Tiếp tục đi hơn nửa thôn, những bộ phận thân thể người dần dần xuất hiện ra, từ những cánh tay, ngón tay ngón chân, trang phục đầy máu, cho đến thi thể nửa người liền hiện ra, rất nhiều, nhiều đến nổi ở đâu cũng thấy.

“Chưởng phái, theo như kiểm tra, bọn họ chắc bị tấn công từ hôm qua, ngoài ra số lượng thi thể này tính ra chỉ khoảng đâu đó một ngàn người, đa phần đều là những nam tử trung niên thanh niên và lão niên, không phát hiện phụ nữ và tiểu hài tử.” Sau khi kiểm tra một thời gian tiểu Sầu liền có kết luận.

Khải Minh trầm ngâm nhìn xung quanh, qua tiểu Sầu phân tích chính xác cái thôn này chỉ vừa bị tấn công mà thôi, vả lại ắt hẳn một số lớn dân cư của thôn đã trốn thoát, nhưng thoát được đến đâu vẫn phải xem nhân phẩm.

“Tiếp tục tìm kiếm xung quanh phạm vi một cây số xem.” Khải Minh nhìn đám người phân phó.

Ngay sau đó cả nhóm người liền tách ra xung quanh điều tra dấu vết, kiểm tra từng li từng tí, vì thôn vừa bị tấn công qua không bao lâu, lũ yêu thú tấn công ắt hẳn vẫn còn đang truy đuổi những người trốn thoát nên ở đây tạm thời rất an toàn.

“Sao rồi?” Đến xế chiều chập tối nhóm người lại tập hợp lại chỗ Khải Minh, thấy đám người đầy đủ hắn liền lên tiếng hỏi.

“Chưởng phải, đệ tử cùng với hai vị sư đệ lần theo rất nhiều dấu vết từ bên kia liền phát hiện một số lớn người tiến về hướng thành trì gần đây.” Tiểu Sầu sau khi liên hệ bàn luận một lúc với hai tên đệ tử ngoại môn liền có kết luận.

“Vậy được rồi, tiếp theo đi theo ta.” Khải Minh nghe xong liền gật đầu, sau đó hướng về đám người nói một câu, tiếp đó hắn quay người bước vào trong rừng, thẳng hướng đông của thôn mà đi.

Đám người tiểu Sầu tuy không biết Khải Minh tại sao lại đi hướng đó, nhưng cũng không ai lên tiếng hỏi gì mà chỉ đành đi theo.

Khải Minh cũng biết nghi vấn của bọn họ qua thần sắc trên vẻ mặt toát ra, tất cả cũng bởi vì hướng thành trì ba người tiểu Sầu nói là hướng bắc, mà bọn họ lại về hướng đông.

Nhưng nghi vấn thì nghi vấn hắn cũng không rảnh giải đáp a, mặc dù bọn họ không ai hỏi.

Nhất thời trang bức nhất thời thoải mái, Một mực trang bức một mực thoải mái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.