Qua quan sát Khải Minh hắn phát hiện ở hướng đông có rất nhiều dấu vết xuất hiện, có của con người di chuyển tạo thành, có của yêu thú hoạt động tạo ra, do đó hắn quyết định tìm hiểu xem khu vực nơi đây thế nào.
Còn về hướng mà nhóm tiểu Sầu nói, bên kia có thành trì nên không cần quan tâm đến.
Trên đường đi, hắn chỉ thấy con đường này loạn và xáo trộn hết cả lên, tuy từ hướng này có một con đường mòn nhỏ đi thẳng hướng đông, nhưng hiện tại hai bên con đường này đầy những cây ngã rừng đổ, những thảm thực vật bị giẫm nằm xuống, những lối đi không theo quy luật tạo thành những mê cung như mạng nhện.
“Nơi này trông y như địa ngục vậy!” Đi được một đoạn Vũ Đức nhìn tình cảnh ở phía trước mà lạnh cả gáy.
“Thật sự.”
“Hazz,....”
“......”
Đám người cũng không biết phải nói gì với những hình ảnh trước mắt.
Toàn cảnh ở thế giới này, những nơi con người không sinh sống, những nơi hoang dã tất nhiên một trăm phần trăm đều được rừng bao phủ, những mảng màu xanh lục, xanh lá, xanh đậm..... phủ cho những khu rừng một lớp áo tự nhiên vô cùng đẹp mắt và hùng vĩ.
Nhưng hiện tại, ngay tại khu vực nhóm Khải Minh đang đứng, giữa màu sắc xanh biếc tuyệt đẹp ấy, lúc này đây lại xuất hiện thêm một màu đỏ huyết, màu đen thẩm, màu huyết đen......
Bên cạnh đó là những tàn chi thân thể, những mảnh vải quần áo rách nát nhuốm đầy màu máu hòa đen.
Một khung cảnh kéo dài rất lớn, rất rộng, rất xót xa.
Lý Tín, Vũ Đức và cả tiểu Sầu, ba người họ chỉ nhìn được một lúc liền biến sắc lập tức chạy sâu vào rừng, chắc có lẽ bọn họ chịu không nổi nên đi nôn.
Khải Minh hắn nhìn vậy chỉ lắc đầu, tố chất tâm lý của hắn tốt hơn nên ổn hơn ba người họ, tuy có chút khó chịu nhưng vẫn kiểm soát được, còn về ba người họ tuy sinh ra ở dị giới, nhưng dù gì bọn họ vẫn là những thiếu niên mới lớn, vẫn là những con người có cảm xúc, tình cảnh này vẫn chưa thấy bao giờ nên có những hành động như thế cũng không trách được.
Tuy rằng thế giới này có những nơi thậm chí kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần, khủng khiếp hơn, nhưng lần đầu tiên chứng kiến vẫn không khỏi.....
“Ổn chưa, dù gì cũng đến đây, cũng nhìn thấy rồi, thôi thì tiện thể giúp bọn họ một lần cuối, cho bọn họ được an tâm yên nghỉ đi.” Sau một lúc nhóm người tiểu Sầu trở về, Khải Minh nhìn bọn họ nói ra.
Nhìn thấy ánh mắt hơi kinh ngạc cùng khó hiểu của cả ba người, Khải Minh hắn lại tiếp tục nói.
“Ta biết các ngươi nghĩ gì, như ta đã nói từ trước, đối với các ngươi, mà chính xác nhất chính là cách hoạt động của thế giới này, mạnh được yếu thua, phàm nhân chỉ như một ngọn cỏ dại ven đường không được chú ý đến, nhưng lý tưởng ý kiến của ta không phải từ thế giới này, đối với ta một phàm nhân bình thường hay một cường giả Thần Nhân cảnh cũng như nhau thôi, quan trọng ở đây là cách sống, cách đối nhân xử thế thế nào, vì thế khái niệm xưa của các ngươi từ giờ nhất định phải bỏ, một phàm nhân mà là người tốt, ta đồng ý đánh đổi tất cả với họ.”
“Được rồi, làm việc thôi, trước hết thu gom tất cả quần áo, các bộ phận thi thể của bọn họ lại chỗ ta đang đứng, bắt đầu đi.” Khải Minh cảm thấy hơi khô miệng, lần này hắn cảm giác có vẻ nói hơi nhiều.
Tư tưởng của nhóm người tiểu Sầu đã được truyền lại từ các bậc cha ông thế giới này, một tư tưởng bảo thủ đáng khinh thường, bọn họ chỉ quan tâm đến chính họ hoặc người rất rất thân, thêm vào đó là lợi ích cùng quyền lực, những thứ không quan trọng với có lợi với bọn họ, bọn họ chỉ mắt nhắm mắt mở đi ngang qua, giả mù tạm thời không quan tâm đến, với bên ngoài, đối với người yếu hơn bọn họ liền chà đạp khinh thường, bóc lột mỉa mai, với cường giả bọn họ ôm đùi nịnh bợ, kêu cha gọi mẹ.
Ánh mắt khó hiểu của ba người tiểu Sầu lúc đầu chính là vậy, bọn họ nghĩ rằng những người này liên quan gì mình đâu mà quan tâm, tại sao không tiếp tục đi tiếp?
Với lối suy nghĩ này, Khải Minh hắn nhất định phải hảo hảo giáo giục lại cho bọn họ một khóa đặc biệt từ bây giờ mới được.
[Đinh, độ hảo cảm từ tiểu Sầu tăng đến 80 điểm (max 100 điểm!]
[Đinh, độ hảo cảm từ Lý Tín tăng đến 49 điểm!]
[Đinh, độ hảo cảm từ Vũ Đức tăng đến 51 điểm!]
Sau khi nhóm người tiểu Sầu vào việc một lúc Khải Minh hắn liền nghe thấy âm thanh thông báo từ hệ thống, chỉ là không biết hảo cảm từ việc Khải Minh nhân từ vị tha hay là từ việc hắn cũng tham gia vào việc gom thi thể.
Nhưng dù từ đâu cũng không sao, tăng độ hảo cảm liền sẽ rất dễ giáo dục bọn họ lại.
Thu gom từng bộ phận, từng mảnh vải không được nguyên vẹn, đối với Khải Minh có rất nhiều cảm xúc khó tả hiện lên, cũng từ đây hắn lại có nhận định hoàn toàn mới về thế giới này.
Thế giới này đáng sợ hơn những gì hắn tưởng tượng, lúc đầu hắn cứ nghĩ rằng đây cũng như một trò chơi ở thế giới trước, chém chém giết giết bình thường, như những mẫu truyện từng đọc, đánh nhau mở miệng là diệt tộc, diệc quốc, giết hàng triệu hàng tỷ người một lúc chỉ với một cú phất tay đơn giản.
Hàng triệu hàng tỷ người bị giết ở đâu hắn chưa thấy, chỉ riêng mấy trăm mấy ngàn thi thể tàn dư ở đây đã khiến hắn cảm thấy chán ghét cái thế giới này rồi.
Nói Thánh Mẫu, ừ thì hắn là vậy đó, ai thích nói gì cứ nói.
Những người nói hắn là Thánh Mẫu, tự hỏi lại mình xem, tại sao mình lại nghĩ vậy, tuy sống vì mình cũng tốt, nhưng sống vì mọi người không tốt hơn sao?
Nói chung tâm hắn là vậy, người tốt không ai giúp, hắn đến giúp, thế thôi.
“Chưởng phái, có người còn sống kìa!” Đang suy nghĩ bâng quơ bất chợt từ phía xa tiểu Sầu bỗng la lên.
“Đâu?” Sau khi nghe rõ ràng Khải Minh hắn ngay lập tức tiến đến xem.
“Đệ tử vừa kiểm tra, mạch còn đập, tinh thần còn tồn tại, thậm chí trong cơ thể ẩn ẩn có linh lực đang rối loạn, đoán chừng đây là một tu luyện giả.” Tiểu Sầu sau khi đút hai viên đan dược chữa thương liền nhanh chóng báo cáo cho hắn.
Đến đây nhìn kỹ, Khải Minh nhận thấy đây lại là một nữ nhân, không thể xác định được độ tuổi nhưng hắn có thể đoán được nàng đâu đó khoảng chừng từ mười lăm cho đến năm mươi lăm tuổi..... ừ, đoán rất chính xác.
Nàng mặc một bộ trang phục sáo trang ánh bạc tinh khiết, chỉ tiếc lúc này thấm đầy máu tươi và có vài chỗ bị rách, trên thân thể của nàng có vô số vết thương, đặc biệt nhất là ba vết thương sâu và rùng rợn nhất, một vết chém ở cổ, một vết đâm xuyên ngực kế bên trái tim và một vết cào ở bụng.
Nhìn về nữ nhân này cũng những vết thương kia, hàng loạt dấu chấm hỏi liền xuất hiện trong đầu Khải Minh.
Vết thương lớn của yêu thú và vô số vết thương nhỏ từ yêu thú hắn không nói, vết kiếm chém và đâm kia là chuyện gì xảy ra?
“Tiếp tục thêm đan dược cho nàng ta. “ Hắn nhìn tiểu Sầu nói tiếp.
Tiểu Sầu nghe vậy lại tiếp tục lấy ra đan dược đút cho nàng, mà đút ở đây cũng không phải lấy đan dược đưa vào miệng, với tình trạng hiện giờ nàng không thể nào luyện hóa được bất kì đan dược hay dược liệu nào nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài, qua đó tiểu Sầu dùng linh lực của mình luyện hóa đan dược ra rồi tiếp tục dùng linh lực đưa những linh dược kia vào cơ thể nàng qua đường miệng và các vết thương.
Một quá trình vô cùng lằng nhà lằng nhằng, cùng với Khải Minh hắn ác cảm với hai từ 'Trách Nhiệm', nên dù gì tiểu Sầu đã làm một lần từ đầu rồi, nên cứ như vậy đi.
Mặc dù làm vậy cũng chả ảnh hưởng gì, nhưng mà ở thế giới này nữ nhân lúc có não, lúc không có não, đặc biệt nhất là rất Vô Lý, nên hắn sợ a ~.