Tiếp sau đó, mặc kệ vị nữ nhân này, Khải Minh hắn tiếp tục cùng những người khác đi thu dẹp khu vực xung quanh, trọng trách nguy hiểm 'trách nhiệm' hắn cứ thế quăng cho tiểu Sầu.
Tuy cảm thấy hơi có lỗi với tiểu Sầu, nhưng nghĩ nghĩ lại, nếu có vấn đề không may xảy đến, Khải Minh hắn nhất định sẽ tổ chức một cái tang lễ thật là lớn, tiểu Sầu ổn ổn thỏa thỏa yên tâm mà an nghỉ nha.
Ngoài nơi này ra, Khải Minh cũng cho những hạt đậu chiến binh đi thu thập những tàn thi thể ở hai thôn Bất Tứ và Tịch Liêu lại đây.
Thời gian trôi qua rất mau, đến khi trời chạng vạng tối, nhóm Khải Minh cuối cùng cũng thu thập hết tất cả những tàn chi thi thể và các vật dụng mảnh trang phục rải rác trong khu vực này.
Ngoài ra, trong quá trình thu thập, bọn họ cũng phát hiện thêm lẫn trong nhóm người này có thêm bảy người vẫn còn chút khí tức hơi thở, chỉ tiếc đến cuối cùng, do vết thương quá nặng nên đã có ba trong số bảy người ra đi, chỉ có bốn người và nữ nhân lúc trước là cứu được.
Nhìn sơ qua trạng thái, trang phục cùng hình dáng, cùng với đó là sự suy đoán của cả nhóm, tất cả đều cho rằng những người này ắt hẳn chỉ là những tán tu phiêu lưu mà thôi.
Giữa đường hoặc đang tạm trú trong thôn, gặp nguy nên tiện thể giúp đỡ, hoặc cũng có thể là do bị người khác kéo không kịp chạy, nếu thế cái suy đoán thứ hai nghiêng về hơn, bởi vì cái thế giới này tính thương 'người dưng' rất ít tồn tại, bọn họ không thể vì chút phàm nhân bỏ đi sinh mệnh của mình.
Không quan tâm thêm về đám người bị thương, Khải Minh hắn cùng nhóm của mình quay về phía đống thi thể được chất thành một tòa núi nhỏ, số lượng đại khái phán đoán đâu đó khoảng gần một ngàn người.
“Định mệnh, sơ sót rồi!” Khải Minh giật mình nhìn về phía trước, tâm lý có một cỗ bất an mạnh mẽ dâng lên.
Hắn quên rằng thế giới này vẫn còn một thứ đáng sợ nhất, đấy chính là bệnh Dịch.
Và bệnh dịch kia xuất hiện từ đâu? Tất nhiên là từ những thi thể này!
Do không để ý với hơi quên đi, nên hắn đã không sử dụng chức năng kiểm tra thông tin từ hệ thống, cũng chính là quét thông tin khu vực.
Thật sự là một điều sơ sót nhỏ nhưng rất dễ dẫn đến lật thuyền đăng xuất.
'Hệ thống, kiểm tra hết tất cả thông tin khu vực, gồm có yêu thú bệnh dịch không, thân phận của những phần thi thể này, nguồn gốc yêu thú tấn công bọn họ, thân phận của những người bị thương ngoài kia!' Hắn trong lòng kêu gọi hệ thống, bà nó chuyện quan trọng như vậy mà lại quên.
{Tất cả gồm hai mươi tỷ thưa ký chủ!} Lần này tiểu Thê Tử không nhiều lời, không giới thiệu hay thêm lý do gì, chỉ trực tiếp thông báo ra cái số tiền chi phí mà thôi.
'Chấp nhận!' Nhiều tiền nên Khải Minh hắn cũng chả quan tâm đến hệ thống muốn ăn dọng gì cứ ăn.
[Đinh, thông tin khu vực hoang tàn xung quanh.
Số lượng thi thể: 1521 người.
Số lượng người sống: 5.
Truy xét: Không phát hiện vấn đề khả nghi, không phát hiện dịch bệnh yêu thú, xác nhận vô cùng an toàn.
Đây là một nhóm người gồm khoảng gần hai ngàn người chạy nạn từ thôn Tịch Liêu, bọn họ ngoài dân cư chính thức từ thôn Tịch Liêu còn có đến từ thôn Bất Tứ, tán tu và thương nhân vãng lai, đặc biệt có một nhóm chín người đến từ một thế lực tứ phẩm Nam Linh quốc.
Bọn họ bị tấn công bởi bạo loạn thú triều, một vụ bạo loạn có sự tác động bởi cường giả nhân loại có tu vi Hư Linh cảnh đỉnh cao.
Bạo loạn thú triều: Một sự bạo loạn bởi sự sợ sệt của yêu thú cấp thấp, bởi sự điên cuồng của yêu thú cấp cao, trong này gồm Tinh Sát Lang, Độc Cang, Heo Ba Béo, Ngưu Huyền Hỏa, Ngưu Tinh Kim,..... Với số lượng khoảng một trăm ngàn yêu thú cấp cao ngũ giai và lục giai, hai mươi triệu yêu thú cấp thấp từ tứ giai trở xuống, bạo loạn trong khu vực hơn năm ngàn cây số vuông.
*Thân phận của nhóm người bị thương:
- Xuất phát từ Nam Linh quốc, một trong chín người là thống lĩnh đan đường Nam Linh quốc - quan cấp nhị phẩm, bốn người là phó viện trưởng học viện Nam Linh, bốn người còn lại là học viên học viện.
Bọn họ thấy chuyện nguy hiểm đối với dân trong thôn nên hiệp nghĩa ra tay giúp đỡ, tiếc thay bị kẻ thù từ trong bóng tối hiệp đồng đánh lén nên thất bại toàn bộ.
Nhiệm vụ của bọn họ đến đây là giúp Hoàng Đế Nam Linh quốc tìm kiếm công chúa thất lạc nhiều năm, ngoài ra còn tìm thêm dược liệu trị bệnh cho Thái Cao Tổ Hoàng Đế.
Thông tin thân phận từng người hiện đã có trong kho số liệu riêng, ký chủ có thể tự xem sau, lưu ý hiện giờ nhóm người Nam Linh quốc này chỉ còn có năm người sống sót.
Đặc biệt: Bạo loạn thú triều đang diễn ra liên quan đến kẻ thù của nhóm người này, có thể xem như kẻ thù của bọn họ dùng thú triều để tìm và diệt bọn họ, trong phạm vi Thuận Thiên tông hiện giờ có đến hai mươi ngàn tên sát thủ truy sát bọn họ.]
Hệ thống đưa ra một phần thông tin rất rõ ràng, sau khi đọc xong toàn bộ thông tin Khải Minh liền thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có gì lớn lao xảy đến, nhưng sau đó hắn lại hoài nghi nhân sinh!
Chỉ vì truy sát chín người mà gây ra bạo loạn thú triều?
Chỉ vì thế mà gây ra bao nhiêu hậu quả?
Chỉ vì thế mà bao nhiêu người phải mất mạng?
Lúc đầu, khi nghe thông báo từ hệ thống rằng bọn họ thiện tâm hỗ trợ những người dân này, Khải Minh lúc ấy còn có chút thiện cảm, nhưng hiện giờ cái thiện cảm đó chẳng còn gì, mà thay vào đó là sự ghét bỏ, bọn họ ra tay giúp đỡ chắc cũng vì thấy do chính mình gây ra nên mới ra tay thôi chứ gì, biết rằng mọi hậu quả đến giờ đều do bọn họ.
Chứ kiểu người ở thế giới này, chết mất vài trăm vài ngàn, thậm chí là vài triệu, đối với bọn họ cũng như giết đi một tổ kiến mà thôi.
“Tiểu Sầu, mặc kệ đám người đó đi, lại đây!” Ánh mắt Khải Minh nhìn đám người kia liền trở nên lạnh lùng, không muốn quan tâm đến nên hắn liền kêu tiểu Sầu đến.
Sau đó Khải Minh, tiểu Sầu, Lý Tín, Vũ Đức, bốn người họ phân biệt đứng ở bốn phía xung quanh đống thi thể, mỗi người trên tay lại cầm một bó đuốc, sau khi đứng trầm mặt một hồi lâu, cả bốn liền đưa đuốc vào đống thi thể, ngay lập tức một tòa núi nhỏ thi thể liền bốc cháy lên dữ dội.
Vì Khải Minh tưới lên đống thi thể này một loại chất liệu luyện đan đặc biệt, nó chuyên được dùng để gây cháy những vật khó cháy, nên lửa được bén và cháy rất nhanh.
Vì trời sắp tối, cùng với đó đám yêu thú tấn công lúc trước sẽ rất nhanh trở lại, cho nên Khải Minh phải dùng cách nhanh nhất để tranh thủ.
Lúc mà trời tối hẳn đi, đám cháy thi thể cuối cùng cũng cháy hết, hiện ra cuối đám cháy là những phần tro cốt còn sót lại, ngay sau đó Khải Minh mua từ hệ thống một chiếc hũ đựng tro cốt nhỏ nhưng có một không gian lớn như nhẫn trữ vật, hắn cùng nhóm người nhanh chóng gom toàn bộ tro cốt vào chiếc hũ này.
Không vì gì khác, hắn chỉ muốn mang bọn họ đến một nơi khác mà thôi.
“Đi thôi.” Khải Minh nhìn ba người đệ tử nói, nói xong hắn cất bước tiếp tục đi theo đường mòn.
“Nhưng chưởng phái, còn lại những người kia?” Tiểu Sầu nhìn những người bị thương kia liền hỏi.
“Mặc kệ họ, tự sinh tự diệt.” Khải Minh lạnh lùng nói.
Lúc này nhóm năm người bị thương kia đã tỉnh từ lâu, với những đan dược cấp cao của Khải Minh, chút thương thế kia, nếu không chết sẽ rất nhanh ổn định khôi phục lại, quá trình mà Khải Minh cùng đồng bọn thiêu những thi thể kia bọn họ đều thấy được, kể cả lời đối thoại từ Khải Minh và tiểu Sầu bọn họ cũng nghe được.
Tuy nghe vậy năm người bọn họ đều trầm mặt không nói gì, kể cả một lời nhờ sự giúp đỡ cũng không vang lên, hiện hữu trong mắt họ chỉ có tự trách, đầy tội lỗi và thất vọng, có vẻ như bọn họ biết, gây ra những việc này nên họ không xứng đáng nhờ cứu giúp.
Cứ cho rằng hơn một ngàn người này không là gì đi, nhưng phạm vi năm ngàn cây số có bao nhiêu người, bao nhiêu mạng?
Tuy rằng thật tâm không muốn quan tâm đến năm người kia, nhưng đến cuối cũng Khải Minh hắn cũng quay lại, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.
==================
Ta dính độc nên muốn nhiều người cũng dính độc như ta.
Chết chùm cho nó vui:))