Phía bên dưới khán đài, tu sĩ lần lượt bước tới thử nghiệm nhận chủ với Zanpakuto nhưng xui thay, tất cả đều là công cốc.
“Haizz, vẫn không được!”
Bạch Nguyệt Nhi lắc đầu ngao ngán.
“Tiểu thư bình tĩnh, rồi sẽ coa người được nó nhận làm chủ mà thôi!”
Một lão giả phía sau Bạch Nguyệt Nhi nói.
“Tô Lão à! Ý ta không phải là vậy! Ý ta là người được thanh kiếm nhận chủ sẽ là hôn thê của ta cơ!”
Bạch Nguyệt Nhi lắc đầu phủ nhận.
“Ể! Sao vậy?”
Tô Lão cũng không hiểu.
“Ta chỉ mới 19 tuổi! Lỡ người được chọn là một lão già thì sao?”
Nói tới đây, Tô Lão mới hiểu lý do mà tiểu thư nhà mình than phiền.
•••
Trên phòng của Tĩnh Lâm lúc này.
“Hô! Vẫn chưa có ai thành công?”
Băng Ngọc Tuyết lên tiếng.
“Zanpakuto làm gì dễ nhận chủ như vậy!”
Tĩnh Lâm lên tiếng giải đáp.
“Vậy chàng biết lai lịch thanh kiếm đó?”
Thủy Tiên Âm hỏi.
“Có thể nói là vậy!”
Tĩnh Lâm nhún vai cười nói.
“Có lẽ đến lúc ta xuống rồi!”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh của Tĩnh Lâm đã xuất hiện ở bên dưới.
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Tĩnh Lâm, cả đoàn người đều thầm đánh giá Tĩnh Lâm.
“Hóa Thần Kỳ? Trẻ như vậy?”
“Nhìn cơ thể như vậy liệu có vác nổi thanh cự kiếm kia không?”
Vô số câu hỏi bàn luận vang lên, bất quá Tĩnh Lâm không quan tâm mà bước đến chỗ Zanpakuto.
Tĩnh Lâm đặt tay lên Zanpakuto rồi hô:
“Kết nối linh hồn!”
Kết nối linh hồn, một thuật tự sáng chế của Tĩnh Lâm chuyên dùng để bước vào thức hải người khác.
Tĩnh Lâm nhắm mắt lại và mở ra. Khi mở ra, Tĩnh Lâm đã xuất hiện bên trong thức hải của Zanpakuto.
“Hô! Có người có thể vào đây à?”
Một giọng nói trung niên vang lên phía sau Tĩnh Lâm.
“Không ngờ có ngày được gặp Zanpakuto Zangetsu ở đây cơ đấy!”
Tĩnh Lâm nói, mang theo giọng điệu trêu chọc.
“Hô! Ngươi biết bản tọa?”
Zangetsu cảnh giác với Tĩnh Lâm.
“Bình tĩnh! Làm gì căng! Ta đến đây chỉ muốn ngươi nhận ta làm chủ thôi!”
Tĩnh Lâm nhún vai cười nói.
“Muốn nhận ngươi làm chủ? Không có khả năng!”
Zangetsu nhìn Tĩnh Lâm nói.
“Cái này ngươi không thể quyết định a”
Vừa dứt lời, Tĩnh Lâm bộc phát sức mạnh của mình.
“Không...Không thể nào! Tại sao ngươi lại có lượng linh lực nhiều như vậy!”
Zangetsu chấn kinh trước lượng linh lực của Tĩnh Lâm.
“Ngươi không cần phải biết! 1 hàng phục 2 là chết!”
Tĩnh Lâm giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Ta thuần phục. Nguyện nhận ngươi làm chủ!”
Zangetsu bây giờ sợ vỡ mật rồi.
Sau một hồi ký kết thành công thì Tĩnh Lâm cũng rời khỏi đó.
Mở mắt ra, Tĩnh Lâm phát hiện tất cả ảnh mắt đều nhìn mình.
“Ủa, có chuyện gì à?”
Tĩnh Lâm giả vờ hỏi. Nhưng hắn vẫn không quên dò xét một lượt, hắn phát hiện sau lưng còn có 1 đám gia nô, tỳ nữ đang khom người với hắn.
“Chuyện quái gì đây?”
Hắn thầm nghĩ.
•••
Quay lại thời điểm Tĩnh Lâm ký kết với Zangetsu.
Bên ngoài thế giới thực.
Zanpakuto phát sáng lên.
“Cái quái gì? Đừng nói tiểu tử kia thành cồn nhận chủ nha!”
“Đúng vậy đó! Chúng ta là Luyện Hư Kỳ mà nó còn không nhận vậy mà tên này có thể!”
“...”
Một đoàn nhốn nháo cả lên. Trong sự hỗn loạn đó thì Bạch Nguyệt Nhi đứng ra nói:
“Các vị giữ trật tự!”
Nương theo giọng của Bạch Nguyệt Nhi, đoàn người cuối cùng cũng im lặng. Nàng lại quay về phía của Tĩnh Lâm.
Thanh kiếm vẫn phát sáng cùng với đó là một lượng lớn linh lực đang tụ họp về chỗ của Tĩnh Lâm.
“Không lẽ người này chính là người mà gia gia muốn gặp?”
Bạch Nguyệt Nhi thầm nghĩ.
“Vậy không lẽ hắn là hôn thê của mình?”
Nghĩ đến đây, gương mặt của nàng tự giác đỏ bừng. Nàng liếc qua Tĩnh Lâm lẩm bẩm:
“Nhìn kỹ thì hắn cũng soái thật!”
Cả đám người, ai ai cũng có thể nghe thấy điều đó. Ném một cái ánh ghen tỵ qua Tĩnh Lâm.
“Tên khốn kia có cái gì mà Nguyệt Nhi Tiên Tử cũng khen hắn vậy! Thật tức chết ta!”
“Đúng vậy a! Nữ thần trong lòng chúng ta a!”
Cả đám lại nhao nhao lên. Một lúc sau, Tĩnh Lâm mở mắt thì mới cảm thấy điều bất thường.
•••
Quay lại hiện tại.
Trong một căn phòng, Tĩnh Lâm cùng 5 nữ đang ngồi đối diện với Bạch Nguyệt Nhi.
“Mời cô gia dùng trà!”
Một nô tỳ bưng cho Tĩnh Lâm một tách trà nói.
Phốc...
Chưa kịp uống thì Tĩnh Lâm đã đơ người. Cô gia? Ta là cô gia của mấy người hồi nào?
Bên cạnh Tĩnh Lâm, 5 nữ cũng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn thầm nghĩ:
“Ngươi đã làm gì mà người ta xưng ngươi là cô gia luôn rồi?”
“Khụ...khụ”
“Bạch Nguyệt Nhi a! Cô có thể giải thích cho ta một chút được không?”
Tĩnh Lâm hiện giờ cực rối não. Vừa mới nhận kiếm xong thì bị kéo lên đây rồi còn bị gọi cô gia.
“Có thể gọi ta là Nguyệt Nhi! Thực ra chuyện là như vầy...!”
Bạch Nguyệt Nhi bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc. i suy đoán thì tương lai Huyền Lam Tinh Cầu sẽ xuất hiện Đại kiếp nạn mà ông cũng nhìn thấy viễn cảnh một bóng người, trên thân hắc y, 2 tay 2 kiếm. Trong đó có 1 thanh rất giống với Zanpakuto nên ông suy đoán người được thanh kiếm này nhận chủ chính là người mà ông nhìn thấy trong tiên đoán.
“2 tay 2 kiếm? Tiểu Lâm, chàng có thể sử dụng song kiếm?”
Băng Ngọc Linh nhìn hắn hỏi.
“Có thể! Nhưng ta ít khi dùng! Đa phần là xài đơn kiếm!”
Tĩnh Lâm thành thật nói.
“Vậy khả năng cao chàng chính là người đó rồi!”
Lâm Thanh Trúc nói.
“Vậy tại sao mấy thị nữ lại gọi hắn là cô gia vậy?”
Vân Linh cũng tò mò.
“Thật ra là gia gia muốn ta gả cho người chọn a! Mà chuyện này thì cả Bạch Gia ai ai cũng biết nên mới xảy ra việc như vậy!”
Bạch Nguyệt Nhi lắc đầu cười khổ.
5 nữ nhìn nhau rồi Băng Ngọc Linh lên tiếng nói:
“Vậy chào mừng muội!”
5 nữ cùng nở nụ cười chào mừng.
“Mọi người không ghen sao?”
Bạch Nguyệt Nhi thắc mắc.
“Ghen thì được gì! Miễn trong lòng hắn có chúng ta là được! Với lại, với bản tính của hắn thì có khi trong thiên hạ, nữ tử thích hắn nhiều như mây a!”
Băng Ngọc Tuyết cười đùa nói. Một bên Tĩnh Lâm khóe miệng co giật, cái gì mà bản tính của hắn thì nhiều nữ tử thích? Ở kiếp trước hắn cũng như vậy mà ế chổng mông đây này.
“Vậy muội xin nói lại! Mong từ giờ mọi người giúp đỡ thêm!”
Bạch Nguyệt Nhi cúi đầu nói.
“Haizz, sao số tôi toàn dính đến phụ nữ thế!”
Tĩnh Lâm vừa nhâm nhi trà vừa than thở.