Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 21: Chương 21




Lâm Thành Bộ vừa định lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe thì cửa kính bị người ta gõ gõ khiến hắn sợ hết hồn, lúc quay đầu ra thì thấy một nhân viên thu phí đang đứng bên ngoài.

“Đệch,“ Lâm Thành Bộ lầm bầm mắng, lấy một tờ năm mươi tệ ra khỏi ví rồi hạ cửa kính xe xuống, “Bao nhiêu tiền?”

Không đợi nhân viên thu phí mở miệng hắn đã đưa tờ tiền ra: “Đủ chưa?”

“Đợi chút, tôi lấy tiền thừa.” Nhân viên thu phí cầm lấy tờ tiền.

Lúc người kia đang cúi đầu tìm tiền lẻ Lâm Thành Bộ đã lái xe ra ngoài, ngồi ghế phụ còn có một người bị còng tay suy nghĩ không ổn định, hắn không dám cà kê dê ngỗng với người lạ nhiều.

Nhỡ đâu Nguyên Ngọ kêu lên một tiếng cứu tôi với, hôm nay hắn ăn đủ.

Một đầu bếp bắt cóc một tác... không, di cư.

Đúng vậy, người này bây giờ là một tên di cư.

Càng muốn bắt Nguyên Ngọ về nhanh lại càng không thuận lợn, vừa vặn đúng lúc tan tầm, tốc độ lết cả con đường kia không bằng bỏ xe mà vác Nguyên Ngọ lên vai chạy còn nhanh hơn, đèn đỏ còn tham gia góp vui, ngã tư nào cũng dính đèn đỏ.

Cũng may Nguyên Ngọ ngồi bên cạnh không làm bất cứ cái gì, Lâm Thành Bộ thỉnh thoảng liếc mắt về phía y, Nguyên Ngọ dường như lại dựa vào cửa sổ xe ngủ.

Lâm Thành Bộ cau mày vẫn cảm thấy khác thường, cứ rảnh rồi là lăn ra ngủ là sao chứ? Trước kia đâu có biết trình độ ngủ của Nguyên Ngọ đạt đến cảnh giới này rồi.

Về đến nhà trời đã tối sầm, trong tiểu khu không ít người đã ăn tối xong đang đi xuống tản bộ.

Lâm Thành Bộ đậu xe xong nhìn Nguyên Ngọ vẫn đang ngủ bên cạnh.

Hắn xuống xe, đi tới bên cạnh Nguyên Ngọ nhẹ nhàng mở cửa xe, song song với lúc Nguyên Ngọ mở mắt, hắn nhanh chóng mở còng trên cửa xe còng lên tay mình

Nguyên Ngọ chạy quá nhanh, nếu như mặc kệ cho y chạy hết sức thì hắn chắc chắn không đuổi kịp.

“Đây là đâu?” Nguyên Ngọ nghìn lướt qua bên ngoài.

“Nhà em.” Lâm Thành Bộ nhìn hai bên, không có người, “Xuống đi, đến nhà em ăn cơm đã.”

“Cơm tù à?” Nguyên Ngọ nhìn còng tay.

“Hết cách rồi, anh chịu một lúc đi,“ Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói, “Em bây giờ không đoán được anh định làm gì, không dám thả anh ra.”

Nguyên Ngọ tựa vào ghế ngồi của mình nhìn chằm chằm hắn phải tầm hai phút rồi đẩy hắn xuống xe.

“Không thấy lạy ông tôi ở bụi này quá à?” Lúc đi vào trong tòa nhà Nguyên Ngọ còn giơ còng tay qua đỉnh đầu vẫy vẫy.

“Này,“ Lâm Thành Bộ vội vàng lôi tay y xuống nhét vào trong áo mình bọc lại, “Anh đừng có ép em dùng biện pháp mạnh.”

“Tư thế bây giờ thì không khoa trương nữa à?” Nguyên Ngọ nói.

“Đừng lắm mồm nữa,“ Nguyên Ngọ kéo y đến trước thang máy, may mắn vừa có thang đang ở tầng một, “Đi vào.”

“Ở cao thế?” Lúc hắn nhấn số tầng thì Nguyên Ngọ nói.

“Tầng mười hai mà cao à?” Lâm Thành Bộ nhìn y, “Em thấy chưa bay được đâu.”

Nguyên Ngọ cười cười, lúc thang máy mở ra y đứng im không nhúc nhích: “Tôi tới nhà cậu chưa?”

“Tới rồi hay chưa thì dù gì anh cũng chẳng nhớ.” Lâm Thành Bộ lôi y ra khỏi thang máy.

Dĩ nhiên là chưa rồi.

Chưa một lần nào.

Lúc móc chìa khóa ra mở cửa hắn cực kì căng thẳng, người quan trọng đột nhiên tới chơi nhà mà hắn còn không biết trong phòng có đồ gì chưa cất có thể ảnh hưởng đến hình tượng của mình không.

“Em chưa dọn phòng, có thể hơi bừa bộn...” Lâm Thành Bộ bật đèn trong phòng vội vàng nhìn qua một lượt, đột nhiên phát hiện nhà mình gọn gàng đấy chứ.

Nguyên Ngọ cười: “Cậu giống mấy đứa ngày nào cũng học đến nửa đêm ba giờ sáng mà vẫn nói mình cày phim, đến lúc thi...”

“Em không phải kiểu như vậy,“ Lâm Thành Bộ cắt ngang, “Em chưa từng được điểm cao, nếu không đã đi học cơ khí rồi.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ gật đầu cười cười.

Lâm Thành Bộ dắt Nguyên Ngọ vào nhà bếp ngó một vòng lại mở tủ lạnh ra nhìn, vẫn còn đồ ăn nên đưa Nguyên Ngọ về lại phòng khách.

“Em tháo cái này xuống cho anh,“ Lâm Thành Bộ chỉ chỉ còng tay, “Anh ngồi đây xem ti vi hoặc chơi trò chơi cũng được, em nấu cơm.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.

“Lúc em nấu cơm anh sẽ không chạy mất chứ?” Lâm Thành Bộ nhìn y chằm chằm, tuy bếp mở thông với phòng khách nhưng lúc nấu ăn vẫn quay lưng lại với phòng khách, hắn không yên tâm, “Anh có chạy thì cũng đợi ăn no đã phải không?”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ lại đáp một tiếng, lúc Lâm Thành Bộ mở còng tay ra lại nói đế thêm câu nữa, “Cũng chưa chắc.”

Lâm Thành Bộ không thèm nhìn nữa, thẳng tay bấm khóa còng tay y lại, kéo y ngồi xuống ghế salon, đầu còng còn lại khóa xuống bàn uống nước: “Anh ngồi im đây đi.”

“Tôi còn chưa hỏi cậu đâu,“ Nguyên Ngọ tựa vào ghế salon, kéo kéo cái còng tay, “Cái thứ này là tôi đưa cho cậu à?”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ lấy thức ăn trong tủ ra chuẩn bị nấu đồ.

“Tôi đưa cậu còng tay làm gì?” Nguyên Ngọ lại hỏi.

“...Em nào biết.” Lâm Thành Bộ cúi đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Thật ra hắn đâu biết Nguyên Ngọ lấy cái còng này ở đâu, chỉ biết lần đầu tiên thấy là lúc hắn mượn rượu làm càn muốn hôn Nguyên Ngọ một cái, kết quả bị Nguyên Ngọ dùng thứ này còng lại trên xe, chìa khóa thì để ở trên đất ngoài cửa xe.

Tặng cậu đấy, nói xong câu này Nguyên Ngọ quay người đón xe đi mất.

Hắn không muốn nhớ lại bằng cách thần kì nào chân mình có thể vừa vặn với được tới cái chìa khóa dưới đất rồi mở còng tay, thật cạn lời mà.

Nguyên Ngọ không truy hỏi nữa.

Bóng lưng Lâm Thành Bộ lúc nấu ăn thật hút mắt, y nghiên cứu cái còng tay một lúc không có bất cứ ấn tượng nào, sau khi phát hiện không mở được thì dựa vào ghế salon nhìn Lâm Thành Bộ làm cơm.

Bạn trai?

Chắc chắn không phải.

Có điều Nguyên Ngọ thấy người này chắc rất quen thân với mình.

Có điều bây giờ y không nhớ rõ được, y nhìn Lâm Thành Bộ không thấy ghét, dáng dấp Lâm Thành Bộ không tệ, vóc người cũng đẹp, mặc dù không cách nào chắc chắn bản thân từng thích đàn ông thật hay không nhưng lúc Lâm Thành Bộ hôn y, y cũng không khó chịu.

Chậc.

Nguyên Ngọ gối đầu lên cánh tay, thậm chí còn hơi ham muốn.

Nhưng mà...

Là ai chứ?

Nguyên Ngọ nhắm hai mắt lại, người trong đầu kia là ai chứ? Là mình sao?

Người Lâm Thành Bộ biết là ai? Là mình sao?

Chưa tới nửa giờ Lâm Thành Bộ đã nấu xong ba món một canh, bày xuống bàn uống nước trước mặt y.

Bánh thịt bò chao dầu, thịt băm xào rau cải, còn có canh ngao, mấy món ăn nhìn qua rất ngon mắt mà mùi cũng thơm.

Nguyên Ngọ nhìn lướt xong cảm thấy đói rồi.

“Có cháo gạo lứt với cơm,“ Lâm Thành Bộ múc cho y một bát canh, “Anh ăn loại nào?”

“Cháo,“ Nguyên Ngọ nói thêm, “Muốn ăn ngọt.”

Lâm Thành Bộ múc một bát cháo gạo lứt, đặt đường bên cạnh tay y.

“Ăn xong cậu đưa tôi về?” Nguyên Ngọ húp một hớp canh.

“Không,“ Lâm Thành Bộ cầm bát lên, “Từ hôm nay trở đi, anh ở nhà em, đồ ở Cầu Trầm em sẽ lấy về giúp anh, thuyền và những thứ khác em sẽ giải quyết cho anh, anh...”

Lời Lâm Thành Bộ còn chưa dứt, Nguyên Ngọ đã vung tay hất bát canh vào mặt hắn: “Cậu là ai? Cậu quản gì tôi?”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thành Bộ là may mà canh nấu trước nên không còn nóng nữa, nếu không mặt bây giờ đã nổi bong bóng rồi.

Hắn không lên tiếng, đứng lên dời hết thức ăn ở trên bàn uống nước sang một bàn nhỏ, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Lâm Thành Bộ,“ giọng nói Nguyên Ngọ truyền từ ngoài phòng khách vào, “Tôi không quan tâm cậu là ai, trước kia quan hệ với tôi thế nào, chuyện của tôi không đến lượt cậu xía vào.”

Lâm Thành Bộ hất một vốc nước lên mặt, nhìn chằm chằm gương mặt đang nhỏ nước trong gương.

“Chẳng nói chẳng rằng chạy tới, kiếm chuyện nói linh ta linh tinh, tôi chơi với cậu là do tôi rảnh,“ giọng nói Nguyên Ngọ rất lạnh lùng, “Cậu nghĩ cậu là ai chứ?”

Lâm Thành Bộ lau khuôn mặt đẫm nước, cúi đầu thở dài.

“Thèm chịch thì tìm người khác đi, đừng có mất thời gian với tôi,“ Nguyên Ngọ nói, “Thời gian vừa qua đủ ngủ với mấy người rồi đấy...”

Lâm Thành Bộ chạy vọt ra từ phòng tắm, nện một đấm xuống ngực Nguyên Ngọ, lời Nguyên Ngọ còn chưa kịp nói bị đánh cho rụt hết vào cổ họng.

“Em nghĩ mình là ai em tự biết,“ Lâm Thành Bộ nắm cổ áo đè y xuống ghế salon, “Anh nghĩ mình là ai anh biết không?”

“Cút.” Tay phải Nguyên Ngọ không bị còng giơ lên bổ qua mặt hắn.

Lâm Thành Bộ cũng cảm giác được mặt mình bị đánh, lúc nghiêng đầu còn phát ra âm thanh.

Đệch!

Hắn đè lên người Nguyên Ngọ, nắm tay y lại giữ chặt xuống đầu gối, tay trái Nguyên Ngọ giật giật, tiếng còng tay vang lên cách cách.

“Kiên nhẫn của em có hạn!” Lâm Thành Bộ cúi đầu chỉ Nguyên Ngọ, gằn giọng: “Em biết anh không cố ý, nhưng bản thân anh phải tích cực, lúc anh cảm thấy bản thân mình có gì đó không đúng thì đừng có trốn tránh!”

“Cút!” Nguyên Ngọ vẫn nói câu này.

“Anh muốn cứ ngu ngu ngơ ngơ như vậy đến hết đời à?” Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm: “Đến cả mình là ai cũng không nhớ xong chết à?”

“Tôi sống thế nào,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Cần cậu bận tâm à? Cậu là ai chứ?”

“Em là thánh Jehovah đấy,“ Lâm Thành Bộ cắn răng, “Nguyên Ngọ, em nói anh biết, em mà không để ý anh thì cả cái thế giới này chẳng ai để ý anh nữa! Chỉ có em thôi! Đi theo anh như thằng ngu vậy! Sợ anh làm sao, sợ anh chết, sợ anh không trở lại được như trước! Nếu không có em thì anh chết luôn đi! Chết rồi đến lúc báo tên với Diêm Vương cũng báo sai mẹ nó cả tên! Đệch!”

Lâm Thành Bộ nói xong thì thả Nguyên Ngọ ra, ngồi vào bên cạnh bàn nhỏ bắt đầu ăn cơm.

Nguyên Ngọ nằm im không động chỉ trợn trừng mắt ngây ra nhìn trần nhà.

Lúc Lâm Thành Bộ ăn xong một bát cơm, Nguyên Ngọ quay đầu sang: “Này, Jehovah.”

“Làm sao.” Lâm Thành Bộ liếc y.

“Thật sự cậu thấy... Tôi không biết mình là ai à?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Em cảm giác có lúc anh biết,“ Lâm Thành Bộ múc bát canh, “Nhưng anh không dám đối mặt.”

“Tại sao tôi không dám đối mặt?” Nguyên Ngọ cười.

“Em không biết, em đang tìm hiểu.” Lâm Thành Bộ cúi đầu uống canh.

“Được rồi, coi như cậu nói thật, vậy sao cậu,“ Nguyên Ngọ giơ tay lên kéo kéo cái còng tay, bất đắc dĩ, “Cho dù như tên thần kinh cũng phải... lo cho tôi? Có phải cậu nên đi khoa thần kinh khám trước tôi không?”

“Vậy để em nói cho anh, dù sao chuyện đến nước này, em cũng chẳng sao,“ Lâm Thành Bộ buông bát nhìn y, “Em cực kỳ thích anh, coi như là mối tình đầu của em, em là đứa trì trệ, trước khi gặp được anh em muốn tìm một người để yêu đương, gặp được anh rồi, em mới biết là em muốn yêu đương với anh, đổi lại người khác không được.”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ đáp, “Cậu bị từ chối rồi hả?”

“Đau lòng lắm luôn, xong lại vẫn bám dính lấy anh, em sắp thành tên biến thái rồi.” Lâm Thành Bộ múc thêm một bát canh, ngồi xuống cạnh y, “Em có ý nghĩ, nếu như em có thể đưa anh về như trước, trở lại cuộc sống bình thường, anh có cảm động mà lấy thân báo đáp không.”

Nguyên Ngọ ngẩn người sau đó bật cười không dừng lại được một lúc lâu.

“Uống canh không?” Lâm Thành Bộ hỏi.

Nguyên Ngọ cười xong cầm lấy chén canh uống một ngụm: “Cháo của tôi đâu?”

“Em mang đồ ăn sang đây,“ Lâm Thành Bộ nói, “Anh ăn uống tử tế cho em, không ăn thì ngồi nhìn, còn dám lấy canh hất vào mặt em hoặc đạp đổ đồ ăn, em cho anh uống thuốc ngủ.”

Nguyên Ngọ không nổi cáu nhưng cũng không muốn nói nữa, sau khi cười Lâm Thành Bộ xong vẫn im lặng.

Ăn cơm không nói chuyện, dùng bữa xong lúc Lâm Thành Bộ dọn dẹp y vẫn không nói gì, Lâm Thành Bộ dọn xong thì đi tắm, tắm xong đi ra y vẫn im ắng.

“Tắm không?” Lâm Thành Bộ lấy trong phòng ngủ ra một bộ quần áo của mình, “Anh ở Cầu Trầm lâu như vậy chắc không được tắm thoải mái nhỉ?”

Nguyên Ngọ giật giật cái còng trên tay.

Lâm Thành Bộ đi tới tháo còng tay xuống, Nguyên Ngọ cầm lấy quần áo của hắn vào phòng tắm.

Hắn do dự một chút rồi vào phòng tắm, giả vờ giúp Nguyên Ngọ lấy sữa tắm dầu gội gì gì đó, thừa lúc y không chú ý lấy cái nút chặn lỗ thoát nước ở bồn tắm nhét vào túi quần rồi đi ra.

Một lát sau trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Lâm Thành Bộ nằm trong phòng khách, mở tivi, tiếng khá lớn, át bớt đi tiếng nước chảy khiến cả người nóng ran.

Nhưng dù không nghe thấy tiếng nước chảy thì đầu vẫn tưởng tượng, đặc biệt là cái loại cầu mà không được của hắn đối với Nguyên Ngọ, các loại tưởng tượng, có liêm sỉ, không cần liêm sỉ, hợp thuần phong mĩ tục, phá vỡ thuần phong mỹ tục, một khi sáng lên là phải dán mác kiểm duyệt.

Y thở dài, nếu Nguyên Ngọ bây giờ lao ra có khi lại là chuyện tốt, hắn có thể mượn cớ theo đà nổi giận kéo Nguyên Ngọ lên gường xử lý.

Đồ Lâm Thành Bộ không có liêm sỉ.

Hắn ngửa đầu dựa vào sofa bật cười, đang cười thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, bỗng có cảm giác cực kì lúng túng vì đang làm chuyện xấu bị phát hiện, suýt nữa sặc nước bọt của chính mình.

Điện thoại là của Giang Thừa Vũ gọi sang, Lâm Thành Bộ nhận: “A lô?”

“Có nhà không?” Giang Thừa Vũ bên kia hỏi, “Năm phút nữa anh đến dưới tầng nhà cậu, lần trước uống rượu ở chỗ anh không phải cậu khen ngon sao, mang cho cậu mấy chai, xuống lấy đi.”

“Em ở nhà... Cơ mà...” Lâm Thành Bộ do dự, “Em không tiện ra ngoài.”

“Cái đệch mợ, cậu dẫn người về nhà?” Giang Thừa Vũ giật mình, “Lâm Thành Bộ, cậu dẫn người về nhà mà không chịu ngủ với anh một đêm?”

“Anh biến đi!” Lâm Thành Bộ đi tới cửa phòng tắm lắng nghe, Nguyên Ngọ vẫn đang tắm, hắn bước tới cửa sổ, “Đang có... Nguyên Ngọ ở đây.”

“Gì cơ?” Giang Thừa Vũ sửng sốt, “Cậu đưa cậu ta về nhà?”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ thở dài nhỏ giọng nói, “Anh ấy đã tự tử một lần rồi, em không dám để anh ấy ở lại Cầu Trầm một mình.”

“...Chi bằng anh cho cậu cái cờ khen thưởng nhé,“ Giang Thừa Vũ nói: “Chả ai đọ được với cậu cái khoản tình sâu nghĩa nặng này.”

“Anh nói linh tinh gì đấy... Anh ấy vừa mới đánh nhau với em, em không dám đi xuống tầng, ảnh khó chịu lên cơn lại đốt nhà em,“ Lâm Thành Bộ nói, “Rượu thì lúc nào rảnh em qua anh lấy.”

“Được rồi,“ Giang Thừa Vũ than thở, “Anh nói với cậu, chuyện này không phải kéo cậu ta ra khỏi Cầu Trầm là giải quyết được, nguồn gốc bệnh của cậu ta không ở đấy.”

“Thì em vẫn đang tìm nguồn gốc đây,“ Lâm Thành Bộ ngẫm nghĩ, “Anh Thừa Vũ, em hỏi anh cái này.”

“Tự dưng ngọt ngào vậy là có âm mưu gì?” Giang Thừa Vũ nói.

“Anh với Nguyên Ngọ quen nhau thế nào?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Cậu ta là bạn cấp ba của bạn đại học của anh, lúc anh tìm người pha rượu thì có người giới thiệu, mất bao nhiêu nước bọt mới mời được đấy.” Giang Thừa Vũ nói, “Làm sao?”

“Bạn học cấp ba?” Lâm Thành Bộ vừa nghe thấy thì kích động, bạn học, lại còn bạn học cấp ba, sẽ biết một ít chuyện trong nhà chứ, “Anh có liên lạc được nữa không?”

“Lúc cậu ta mới xảy ra chuyện anh có gọi điện qua, tên ngốc đó ngồi tù, không biết ra chưa, anh hỏi lại đã,“ Giang Thừa Vũ nghĩ nghĩ, “Cuối tuần anh đến Xuân Trĩ ăn cơm, cậu làm cho anh một bàn, năm món một canh là được, tất cả đều phải cậu làm.”

“Được.” Lâm Thành Bộ đồng ý.

Vừa cúp điện thoại được một lúc thì Lâm Thành Bộ nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, Nguyên Ngọ đầu tóc vẫn còn ướt bước ra.

“Em lấy khăn cho anh.” Hắn bỏ điện thoại vào túi.

Nguyên Ngọ ngồi lên ghế salon cúi đầu.

Lâm Thành Bộ lấy khăn cho y: “Thế nào, thoải mái hơn tắm trên thuyền chứ?”

Nguyên Ngọ cầm khăn lau qua loa mấy cái rồi dừng lại, trùm khăn lông ngây ra, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Cậu có nghe thấy tiếng người nói chuyện không?”

“Không.” Lâm Thành Bộ trả lời.

“Tôi cứ nghe thấy có tiếng người nói chuyện,“ Nguyên Ngọ nói, lại tiếp tục lau tóc, “Không biết nói gì.”

“Ảo giác à?” Lâm Thành Bộ bật nhỏ tiếng tivi.

“Không biết, có thể là kí ức,“ Nguyên Ngọ lau tóc xong đưa khăn cho hắn, “Tôi buồn ngủ rồi.”

“Bây giờ?” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, vừa mới qua chín giờ, “Anh mệt à?”

“Không mệt, chỉ buồn ngủ, cậu có thể ném tôi về Cầu Trầm hoặc kiếm chỗ nào đó cho tôi ngủ.” Nguyên Ngọ nói.

Lâm Thành Bộ lo lắng cho tình trạng ngủ liên tục thế này của Nguyên Ngọ, từ lúc ra khỏi nhà xưởng cũ rồi không ổn lắm, đầu tiên là nói nghe thấy tiếng người, sau đó lại ngủ liên tục...

Rốt cuộc là tiến về phía trước hay lại lùi về sau, hay rẽ hướng khác rồi?

Nguyên Ngọ dựa vào sau ghế salon một chút lại nhắm mắt lại, hắn đành nhanh chóng vào phòng ngủ dọn lại giường rồi kéo Nguyên Ngọ vào phòng.

“Anh ngủ trên giường đi,“ Lâm Thành Bộ nói, “Em ngủ ghế sofa.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ lên giường nhắm mắt lại.

Lâm Thành Bộ đứng ở cạnh giường một lúc, ra phòng khách lấy cái còng vào, lại tìm một cái băng bảo vệ cổ tay.

Sau khi lồng cái bảo vệ cổ tay vào tay Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ mở một mắt ra: “Làm gì đấy?”

“Phòng ngừa nhỡ đâu,“ Lâm Thành Bộ bọc kỹ cái băng bảo vệ cổ tay, còng cái còng tay vào tay y lần nữa, đầu kia khóa vào đầu giường: “Anh có thể ghi sổ, sau này từ từ tìm em tính sổ.”

“Cái giường của cậu biến thái thật đấy,“ Nguyên Ngọ ngẩng cổ nhìn đầu giường, đây là một chiếc giường sắt màu đen, còng tay móc vào vô cùng dễ dàng, “Có phải cậu thường chuyên chơi người khác như vậy?”

“Anh đánh em lần nữa, em lập tức chơi anh như vậy,“ Lâm Thành Bộ kéo chăn đắp cho y, “Muốn bật điều hòa không?”

“Không cần,“ Nguyên Ngọ nhắm hai mắt lại, “Buổi tối tôi muốn đi vệ sinh thì làm nào?”

“Gọi em, em ngủ tỉnh lắm, anh hừ thôi em cũng dậy được.” Lâm Thành Bộ nói.

“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.

Lâm Thành Bộ nhìn y một lúc rồi tắt đèn đi ra phòng khách.

“Tiểu Bộ Bộ.” Trong bóng tối Nguyên Ngọ khẽ gọi hắn.

“Hửm?”

“Bị dày vò thế này cậu mệt không?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Mệt chứ, mệt muốn chết.” Lâm Thành Bộ trả lời.

“Chỉ vì mong tôi lấy thân báo đáp à?” Nguyên Ngọ lại hỏi.

Lâm Thành Bộ cười: “Đúng rồi đấy.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Nguyên Ngọ cũng cười khẽ.

“Cứ kiên trì thôi, không được thì rút lui, chỉ cần anh không sao.” Lâm Thành Bộ ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.