Lâm Thành Bộ ngồi trong phòng khách dán mắt vào tivi xem một bộ không biết của thời đại nào, xem lúc lâu còn có cảm giác không hiểu có phải phim ở trái đất này nữa không.
Trong lòng hắn rối bời, không biết việc mình nhốt Nguyên Ngọ trong nhà có đúng hay không, nếu như bị người ta phát hiện thì có bị coi là bắt cóc hay giam giữ người trái phép hay không nữa.
Nhưng sau khi ngây ngốc một lúc hắn lại cảm thấy chẳng sao cả, nói khó nghe thì nếu như có một ngày Nguyên Ngọ thật sự tìm đâu đó biến mất không dấu vết, chết cũng không có ai... Không không không, sẽ không có chuyện đấy.
Nhưng sau này nên thế nào, Lâm Thành Bộ nhức đầu rồi.
Hắn không thể còng tay Nguyên Ngọ ở trong nhà mãi, đều là người lớn, dù trong lòng có mấy suy nghĩ biến thái cần kiểm duyệt nhưng đặt vào thực tế thì hắn không làm được.
Nếu không còng lại thì Nguyên Ngọ có chạy mất không? Nhỡ đâu lại bất ngờ tự tử nữa thì sao?
Lâm Thành Bộ thở dài, châm một điếu thuốc ngậm lên miệng, chắc không kinh khủng như hắn nghĩ đâu, Nguyên Ngọn ở Cầu Trầm một mình lâu như vậy đâu có chuyện gì xảy ra.
Vậy có nên nói chuyện tử tế với Nguyên Ngọ thêm lần nữa, nói rõ ràng chỗ lợi chỗ hại để anh ấy ngoan ngoãn ở nhà lúc mình ra ngoài?
Tivi chiếu xong một tập phim, Lâm Thành Bộ cảm thấy mình trâu bò quá là trâu bò, bình thường mở trúng loại này sẽ đổi kênh luôn, vậy mà hôm nay còn xem nguyên một tập hơn nữa còn mong đợi tình tiết tập sau.
Biến thái.
Hắn tặc lưỡi đứng dậy vào phòng bếp rót sữa chua.
Vừa cầm cốc vừa uống quay về phòng khách cầm điều khiển chuẩn bị đổi lênh, phòng ngủ truyền ra tiếng còng tay va vào thành giường.
Hắn dừng lại: “Anh muốn đi vệ sinh à?”
Trong phòng ngủ không có tiếng Nguyên Ngọ, lúc Lâm Thành Bộ đi tới phòng ngủ, tiếng còng tay lại vang lên.
“Nguyên Ngọ?” Hắn đẩy cửa phòng ngủ gọi khẽ.
Nhờ vào ánh đèn của phòng khách, hắn thấy Nguyên Ngọ trở mình, còng tay lại đụng một cái vào giường, ngủ không ngoan chút nào...
Đang muốn đóng cửa, Nguyên Ngọ nằm trên giường lại trở mình xoay người, Lâm Thành Bộ còn nghe được tiếng thở nặng nề của y.
“Anh gặp ác mộng à?” Lâm Thành Bộ bật ngọn đèn ngủ trong phòng lên, bước vội đến mép giường.
Người khác gặp ác mộng thì là ác mộng, ác mộng của Nguyên Ngọ lại không đơn thuần chỉ là ác mộng, hắn lo lắng khom người vỗ nhẹ lên cánh tay Nguyên Ngọ.
Hơi thở của Nguyên Ngọ vừa nặng vừa gấp, lại xoay người liên tục.
“Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ mở còng tay ra giữ chặt tay y, vỗ vỗ mặt y hòng đánh thức y dậy.
Nhưng Nguyên Ngọ có vẻ không cảm giác được hắn, vẫn nôn nóng đảo người, hơi thở vừa dồn dập vừa hỗn loạn, chân mày nhíu chặt lại.
“Nguyên Ngọ!” Hắn không thể không lớn tiếng, muốn tác động đến tinh thần Nguyên Ngọ.
Lúc hắn nắm chắc tay Nguyên Ngọ muốn kéo lên, Nguyên Ngọ đột nhiên không cử động nữa, Lâm Thành Bộ vừa thở phào lại bất chợt phát hiện hơi thở của Nguyên Ngọ cũng dừng lại rồi.
“Này! Nguyên Ngọ!” Lâm Thành Bộ nôn nóng ghé sát tai đến bên lỗ mũi y nhưng không nghe được bất cứ tiếng thở nào, hắn ôm vai Nguyên Ngọ kéo lên, vỗ mạnh sau lưng y, lại vỗ mặt y, “Anh làm cái gì đấy? Thở đi! Đệch mợ!”
Nguyên Ngọ không có phản ứng, cả người cứng ngắc, không thở nữa.
Lâm Thành Bộ không rõ y xảy ra việc gì mà lại nín thở như thế, tìm đủ mọi cách mà không đánh thức được Nguyên Ngọ, cuối cùng cầm tay Nguyên Ngọ lên cắn một cái thật mạnh vào tay y.
Cực kì mạnh, hắn cảm thấy răng mình không đủ nhọn, nếu không có thể cắn thủng tay Nguyên Ngọ.
Cái cắn này khiến Nguyên Ngọ có phản ứng, chợt mở mắt.
“Anh sao rồi?” Lâm Thành Bộ đỡ vai y, bốn mắt trợn trừng nhìn nhau, phát hiện Nguyên Ngọ vẫn chưa thở vội giơ tay tát một cái xuống mặt Nguyên Ngọ, “Thở đi!”
Một giây đồng hồ sau Nguyên Ngọ chợt hít một hơi, sau đó há miệng thở hổn hển.
“Được rồi, không sao nữa rồi,“ Lâm Thành Bộ xoa xoa lưng y, “Đúng rồi, cứ vậy, thở đi, thở đều.”
Một lúc rất lâu sau hơi thở của Nguyên Ngọ mới khôi phục lại tiết tấu bình thường, Lâm Thành Bộ chạy ra phòng khách lấy một cốc nước: “Uống nước đi.”
Nguyên Ngọ nhận lấy cốc nước uống hơn nửa, sau đó nhìn cái cốc trong tay.
“Anh sao thế?” Lâm Thành Bộ nhẹ giọng hỏi, “Gặp ác mộng à?”
Nguyên Ngọ dường như đang nhớ lại không lên tiếng, một lát sau ngã ngửa xuống gối.
“Nó sắp chết đuối rồi, sắp chết đuối...” Hắn nhắm hai mắt lại.
“Ai?” Lâm Thành Bộ hỏi, cầm cái cốc trong tay y bỏ sang một bên, “Ai sắp chết đuối?”
Nguyên Ngọ mở mắt ra mê man nhìn hắn, sau đó lại nhắm mắt lại: “Tôi.”
“Không, không không không,“ Lâm Thành Bộ khom người ghé sát lại y, “Không phải anh, không phải anh, nói cho em nghe, là ai chết đuối?”
Chân mày Nguyên Ngọ nhíu chặt, hơi thở lại không yên, lâu sau mới do dự nhỏ giọng nói: “Nguyên... Thân?”
Cái tên mang theo nghi ngờ vừa thốt ra khỏi miệng, cả người Lâm Thành Bộ giống như được đả thông, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng hắn đã cảm nhận được sự nhẹ nhõm.
“Là Nguyên Thân,“ Lâm Thành Bộ gạt lọn tóc vương trước trán Nguyên Ngọ, cúi đầu xuống hôn, “Không phải anh, anh không phải Nguyên Thân, anh là Nguyên Ngọ, anh là Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ...”
Nguyên Ngọ lại tiếp tục ngủ, lần này có vẻ yên ổn hơn.
Lâm Thành Bộ ra phòng khách tắt tivi rồi quay về phòng ngủ.
Hắn không yên tâm để Nguyên Ngọ ngủ một mình trong phòng, nếu như lúc nãy Nguyên Ngọ không kéo còng tay phát ra âm thanh, hắn căn bản sẽ không phát hiện ra chuyện Nguyên Ngọ nín thở.
Tuy nói rằng con người không thể tự nín thở đến chết, nhưng nhỡ đâu não thiếu oxy mà bị tổn thương gì đó thì cho dù hắn có là Jenovah thật cũng không tưởng tượng được bản thân sống cùng với một người não tàn đến hết nửa đời sau như thế nào.
Hắn phải ngồi đây trông.
Hắn tắt đèn rồi trèo lên giường, nghiêng đầu nhìn Nguyên Ngọ.
Quá đau khổ, dưới tình hình này dù bản thân không có tâm trạng, nhưng vẫn có gì đó... dâng trào
Nguyên Ngọ ngủ ngay cạnh mình, hai người cách nhau có một thước, chỉ cần hắn muốn là có thể giơ tay sang sờ Nguyên Ngọ một lượt từ trên xuống dưới từ trái sang phải, với trạng thái ngủ say như heo của Nguyên Ngọ chưa biết chừng hắn làm quá thêm tí nữa cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng... Hắn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, ra nhà bếp lấy một khay đá và hai lon bia.
Mở máy tính xách tay tìm bừa một bộ phim điện ảnh, hắn tựa đầu vào tường vừa uống bia vừa xem, nghĩ thầm nếu thật sự có ý đồ gì đen tối thì lấy đá nhét vào đũng quần vậy.
Có điều hắn vĩ đại hơn so với tưởng tượng của mình nhiều, uống sáu lon bia, tan mất ba khay đá, buồn ngủ đến độ đầu dốc xuống đất cũng ngủ được mà vẫn chưa xuất hiện cái kích động gì gì đó không dồn dép được.
Có lẽ chỉ có một mình hắn nhiệt tình trong mối quan hệ với Nguyên Ngọ, hoặc có lẽ trạng thái của Nguyên Ngọ bây giờ khiến hắn lo lắng nhiều hơn là cái khác.
Lúc trời gần sáng hắn mới đứng dậy trở lại phòng khách nằm xuống ghế sofa ngủ.
Mặc dù chưa ngủ được bao lâu nhưng đến giờ hắn vẫn tỉnh, buổi sáng hôm nay cần đến sớm làm đậu phụ.
Rửa mặt xong hắn nấu cho Nguyên Ngọ ít cháo, rán thêm trứng gà, vừa để đồ ăn sáng lên bàn thì thấy Nguyên Ngọ đi ra từ phòng ngủ.
“Dậy rồi?” Lâm Thành Bộ nhìn y.
“Ừ.” Nguyên Ngọ đi tới cạnh bàn ngửi, “Thơm quá.”
“Ăn mấy đồ này được không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu, xoay người vào phòng tắm.
“Em để khăn với bàn chải mới cho anh rồi, ở chỗ đấy.” Lâm Thành Bộ nói.
“Được,“ Nguyên Ngọ đáp.
Lâm Thành Bộ thấy sắc mặt y hôm nay không tệ nên yên tâm hơn chút, vừa ăn cháo vừa lấy điện thoại di động gọi cho công ty giúp việc ở khu nhà bên cạnh.
“Hôm nay cậu đi làm à?” Nguyên Ngọ rửa mặt xong ra ngồi xuống cạnh bàn.
“Ừ,“ Lâm Thành Bộ múc cháo cho y, “Lát nữa đi, anh...”
“Tay cậu khỏe thật đấy.” Nguyên Ngọ gắp trứng chiên lên cắn một miếng, sờ sờ mặt mình.
“Hả?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, nhớ đến chuyện tối qua có hơi ngượng ngùng, “Anh nhớ à?”
“Nói nhảm, tát đau như vậy quên được à?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Em... Anh như vậy, em gọi anh không động dậy, lúc đầu em không dùng sức,“ Lâm Thành Bộ ngồi xuống nhìn y, “Chuyện xảy ra hôm qua anh còn nhớ không?”
“...Nhớ.” Giọng Nguyên Ngọ buồn bực.
“Ừ...” Lâm Thành Bộ vừa mở miệng đã bị Nguyên Ngọ cắt ngang.
“Tôi không muốn nói,“ Nguyên Ngọ húp một muỗng cháo, “Tôi không nhớ được, không muốn nói.”
“Vậy em không hỏi nữa,“ Lâm Thành Bộ gật đầu, nhìn đồng hồ, “Em phải đi, buổi trưa về, anh... Em còng anh lại trên ghế sofa có sao không?”
“Tôi tiểu luôn lên ghế cậu không sao chứ?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Vậy thế này đi, em nói với anh chuyện này, một lúc nữa, lúc nữa sẽ có người tới,“ Lâm Thành Bộ cẩn thận nói, “Một nhân viên... giúp việc.”
“Nhà cậu gọn gàng thế rồi còn cần dọn à?” Nguyên Ngọ nhìn xung quanh.
“Không phải, người ta tới.. tới trông thôi, không làm gì cả.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ để bát trong tay xuống trợn mắt nhìn y một lúc mới mở miệng: “Cậu tìm người đến trông tôi?”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
Ban đầu Nguyên Ngọ trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại cười, cười xong thì thở dài: “Tùy cậu.”
Người giúp việc đến rất nhanh, là một bà chị, trước kia Lâm Thành Bộ gọi người giúp việc tới nhà dọn phòng cũng đều là cô tới.
“Chị không cần làm gì à?” Cô giật mình.
“Vâng, bạn em thân thể không được ổn cho lắm, buổi sáng chị để ý anh ấy giúp em là được,“ Lâm Thành Bộ giải thích, “Nếu như anh ấy phải ra ngoài hoặc khó chịu ở đâu thì chị gọi cho em nhé.”
“Rồi rồi,“ cô gật đầu, “Được.”
“Tiền công thì cứ tính như mọi khi chị dọn nhà là được, thêm bao nhiêu tiếng thì tính bấy nhiêu,“ Lâm Thành Bộ nói, “Chị thấy chán thì xem ti vi, chỉ là đừng quên trông anh ấy giúp em.”
“Yên tâm đi, chị biết rồi.” Bà chị vỗ vỗ hắn.
Nguyên Ngọ có vẻ cũng không ngại bà chị giúp việc tới trông y, cầm máy chơi game rúc vào một góc trên sofa chơi.
Lúc hắn chuẩn bị ra cửa còn nói với thêm một câu: “Buổi trưa về mang cho tôi cốc cafe.”
“Được.” Lâm Thành Bộ ra khỏi nhà.
Ngày hôm qua ngủ không đủ giấc, vì an toàn nên hắn không lái xe mà gọi xe đến nhà hàng.
Trong quán hai hôm nay bận nhiều việc, bạn thân của bà chủ muốn làm một bữa tiệc lớn cho cả gia đình, đặt mười bàn, đồ đều đặt trước, Lâm Thành Bộ còn bị gọi đi bàn bạc thực đơn mất cả buổi.
Gần trưa hắn mới rảnh tay mà gọi điện thoại cho bà chị giúp việc hỏi chuyện của Nguyên Ngọ.
“Ngoại trừ không nói tiếng nào thì mọi chuyện đều ổn,“ bà chị nói, “Chị còn đang nghĩ cậu ta bị câm.”
“Cảm ơn chị, lát nữa em mới về, phiền chị trông anh ấy thêm một lúc nữa.” Lâm Thành Bộ nói, buổi trưa này ít khách không cần hắn động tay, tranh thủ có thể về nhà ăn cơm.
“Được, không sao, chị vừa mới xem xong một tập phim.” Bà chị kể.
Nguyên Ngọ muốn uống cafe, đối với một người không nghiên cứu cũng như không uống cafe như Lâm Thành Bộ thì thật phiền phức, trên lý thuyết y nói muốn một cốc cafe, hắn mua một cốc mocha về là được rồi, nhưng nhỡ đâu y còn muốn uống nữa, lại uống cái khác thì sao...
Lâm Thành Bộ quyết định đã làm thì làm cho trót, hắn đi vào một quán cafe mua một cốc cafe rồi lại mua cả túi hạt cafe cùng một hộp sữa, sau đó chạy đến cửa hàng bán đồ gia dụng mua một cái máy pha cafe, bê tất cả đống đồ này vào nhà.
Sau khi vào cửa hắn thấy một bầu không khí hài hòa.
Bà chị giúp việc đang xem ti vi, Nguyên Ngọ đứng trong phòng bếp bổ xoài.
“Về rồi à?” Bà chị vừa nhìn thấy hắn liền đứng dậy cười nói, “Vậy chị về đây.”
“Ở lại ăn trưa cùng luôn đi?” Lâm Thành Bộ thuận miệng mời.
Nguyên Ngọ đang bổ xoài trong kia nghiêng đầu nhìn ra, Lâm Thành Bộ ngẩn người, bà chị đưa lưng về y không phát hiện chỉ cười cười: “Không cần, chị phải về nấu cơm cho ông già ở nhà.”
Lâm Thành Bộ đưa bà chị đến cửa thang máy, lúc về lại phòng khách thì thấy Nguyên Ngọ đang ăn xoài, hắn vừa bước vào Nguyên Ngọ tặc lưỡi: “Nhiệt tình vậy.”
“Thuận miệng thôi, lần nào chị ấy cũng về nhà ăn mà,“ Lâm Thành Bộ chỉ chỉ cafe trên bàn, “Cafe của anh đấy, em còn mua máy pha với hạt cafe nữa, hai ngày nữa đưa anh sang thuyền lấy đồ, giờ anh dùng tạm đi.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn: “Cậu làm thật?”
“Thật.” Lâm Thành Bộ nói.
“Tùy cậu.” Nguyên Ngọ nhíu mày, tiếp tục ăn xoài.
Lâm Thành Bộ thay quần áo vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm trưa, hắn khá chú trọng khẩu vị nhưng bình thường chỉ nấu đơn giản, nấu ít cơm làm bát canh là được.
Bây giờ có Nguyên Ngọ ở đây hắn muốn làm nhiều thêm, có khi Nguyên Ngọ lên cơn cũng có can hệ với việc ăn uống đầy đủ hay thiếu chất.
“Jehovah,“ Nguyên Ngọ ăn xoài xong mò vào phòng bếp vừa rửa tay vừa nói, “Thương lượng với cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Đừng gọi bà chị kia đến nữa được không?” Nguyên Ngọ nói, “Không chịu nổi.”
“Làm sao?” Lâm Thành Bộ sửng sốt, bà chị kia tốt tính lắm, làm việc lại nhanh nhẹn cẩn thận nên lần nào hắn cũng gọi chị ấy tới.
“Nói nhiều quá, không chịu được,“ Nguyên Ngọ ngồi xuống ghế bên cạnh, “Cả buổi này tôi sắp ngáo luôn rồi.”
“Nói nhiều quá? Chị ấy bảo anh không nói gì mà? Hai người nói chuyện phiếm à?” Lâm Thành Bộ nói.
“Tôi không muốn nói chuyện, cũng đâu có nói chuyện cùng bà chị ấy,“ Nguyên Ngọ nằm nhoài ra ghế, “Là bà chị ấy nói một mình, có phải cậu bảo với chị ấy là tôi thất tình không?”
“Không,“ Lâm Thành Bộ nói, “Sao em lại để anh thất tình được.”
Nguyên Ngọ ngước mắt nhìn hắn.
“Em không bảo với chị ấy là anh thất tình, em chỉ nói anh mấy hôm nay tinh thần không ổn lắm, bảo chị ấy để ý anh, có gì khó chịu thì báo với em.” Lâm Thành Bộ nói.
“Vậy thì chắc là bà ấy xem phim nhiều quá rồi,“ Nguyên Ngọ rũ mắt thở dài, “Cứ lải nhải khuyên bảo tôi, rằng thì là mà đời còn dài gái còn nhiều sao phải vấn vương một người mãi không dứt, nói từ chuyện thần thoại cổ tích sang đến các loại tin tức xã hội hiện đại.... Thật đấy, nói nhiều đến mức tôi muốn ra ngoài hét lên mười tám lần rằng tôi không có làm sao cả.”
“Đừng,“ Lâm Thành Bộ vội vàng nói, “Anh muốn nói thì có thể tìm em để nói.”
“Trọng điểm của cậu ở đâu vậy?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Vậy... làm thế nào,“ Lâm Thành Bộ thở dài, “Lúc em đi làm không có nhà em sợ anh chạy ra ngoài lung tung, cũng sợ anh...”
“Cậu còng tôi lại trong nhà vệ sinh đi.” Nguyên Ngọ nói, “Tôi thà ngồi trong nhà vệ sinh cũng không muốn thấy bà chị đấy nữa.”
Lâm Thành Bộ không lên tiếng.
Nguyên Ngọ cầm cốc cafe uống cũng không nói gì.
Một lát sau Nguyên Ngọ buông cốc xuống: “Này.”
“Hửm?” Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn y.
“Tôi không dễ dàng có chuyện như vậy đâu,“ Nguyên Ngọ nói, “Cậu như này làm tôi... Tôi trước giờ ở Cầu Trầm, tôi mà có chuyện đã không đến lượt cậu thế nào rồi.”
Lâm Thành Bộ không đáp.
“Cậu đừng tự tạo áp lực lớn như vậy cho cả tôi và cậu, chim sợ cành cong.” Nguyên Ngọ nói, “Tôi không biết trước kia quan hệ của chúng ta đến mức nào mà khiến cậu phải làm đến thế này, nhưng mà không cần phải thế.”
Lâm Thành Bộ không để ý y, cúi đầu rửa rau.
“Không đáng, cậu hiểu không?” Nguyên Ngọ nói, “Có những người... như vậy đấy.”
“Ai? Như nào?” Lâm Thành Bộ nói.
“Tôi không biết, không nhớ,“ giọng Nguyên Ngọ rất nhỏ, cau mày, “Tôi không nhớ, không nhớ ai nói, có những người, có những người ngay từ đầu đã không nên tồn tại.”
“Gì cơ?” Lâm Thành Bộ cảm giác Nguyên Ngọ hơi lạc đề.
“Người ấy nói ban đầu người ấy không nên tồn tại,“ giọng Nguyên Ngọ càng nhỏ hơn, “Tại sao?”
“Là ai?” Lâm Thành Bộ tiến tới khom người nhìn y, “Là Nguyên Thân à? Là Nguyên Thân nói sao?”
“...Nguyên Thân?” Nguyên Ngọ chần chừ nhìn hắn, “Tôi... không biết.”
“Không sao, không gấp,“Lâm Thành Bộ nói, “Dù gì cũng không phải anh nói, ai nói, nói cái gì không quan trọng, không cần để bụng.”
Nguyên Ngọ không nói thêm gì nữa, uống cafe xong, Lâm Thành Bộ cảm thấy tâm trạng y đã bình ổn trở lại, cứ dựa vào lưng ghế nhìn hắn nấu cơm.
Nấu xong hai món đơn giản, Lâm Thành Bộ nói: “Ăn cơm đi.”
“Cậu đảm đang thật đấy.” Nguyên Ngọ nói.
“...Cũng coi là thế,“ Lâm Thành Bộ ngồi xuống, “So với anh.”
“Tôi lười lắm sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Chả có lẽ anh vẫn thấy anh chăm lắm à?” Lâm Thành Bộ xới cơm giúp y, “Anh đến cái nồi tí nữa thì không mua còn gì.”
Nguyên Ngọ cười.
Lâm Thành Bộ cảm thấy sức ăn của Nguyên Ngọ khá lắm, ăn hai bát cơm, gắp không ít thức ăn, ăn cơm xong còn uống một cốc sữa chua.
“Anh có nghỉ một lúc không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không buồn ngủ.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừ,“ Lâm Thành Bộ ngồi xuống ghế sofa, “Em chợp mắt một lúc, chiều còn phải đi làm.”
“Ngủ đi,“ Nguyên Ngọ dừng một chút, “Tối hôm qua vất vả rồi.”
Lâm Thành Bộ vừa muốn nói chuyện thì đi động reo.
Là điện thoại của Giang Thừa Vũ.
“Bây giờ nói chuyện có tiện không?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Anh liên lạc được với tên kia rồi.”
“Nhanh vậy à?” Lâm Thành Bộ hơi giật mình.
“Không phải anh nhanh mà tên đó dễ tìm quá, gọi hai cú là kiếm được rồi,“ Giang Thừa Vũ nói, “Anh đã hẹn bạn tối nay gặp nhau, cậu tới được không?”
“Mấy giờ? Tối nay em đi làm.” Lâm Thành Bộ đi tới gần cửa sổ nhỏ giọng.
“Buổi tối của anh thì đương nhiên là sau khi cậu tan làm rồi,“ Giang Thừa Vũ nói, “Cậu nói cho anh trước cậu định hỏi gì đi, anh hỏi thử trước cho.”
“Thì.. Anh hỏi anh ta có biết Nguyên Thân không.” Lâm Thành Bộ nói.
“Nguyên Thân?” Giang Thừa Vũ ngẩn người, “Nguyên Thân là ai?”
Lâm Thành Bộ liếc qua Nguyên Ngọ một cái, thấy Nguyên Ngọ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt hắn nhanh chóng trả lời: “Chắc anh không biết, em cũng chỉ tình cờ nghe anh ấy nói một lần, Nguyên Thân là em trai anh ấy, hình như sinh đôi.”