Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 54: Chương 54




Với thói quen của Nguyên Ngọ trước đây, câu hỏi như vậy y sẽ không chủ động nói ra, vì câu trả lời sẽ khiến y cảm thấy vừa khó tiếp nhận vừa không trả lời được.

Nhưng hôm nay không biết thế nào, mặc dù y chưa nghĩ xong nếu như Lâm Thành Bộ thật sự muốn hỏi cái này thì y sẽ trả lời thế nào, thế nhưng vẫn hỏi.

Buột miệng

Hay là mất não rồi.

Nguyên Ngọ lấy một miếng thịt hun khói trong hộp đồ ăn ra bỏ vào miệng.

“Muốn hỏi,“ Lâm Thành Bộ nói, “Nhưng anh vừa nói vậy em lại không dám hỏi nữa.”

“Vậy đừng hỏi.”

Lâm Thành Bộ lại không nghe theo, lúc y vừa dứt lời thì dõng dạc hỏi một câu: “Anh nhớ em không?”

Nguyên Ngọ không đáp, nuốt miếng thịt hun khói trong miệng xuống, lại nhặt miếng nữa cho vào miệng nhai xong mới trả lời: “Có hơi... nhớ.”

Trong điện thoại cực kỳ yên lặng không còn tiếng của Lâm Thành Bộ nữa.

“Sao thế?” Nguyên Ngọ nỏi.

“Không,“ Lâm Thành Bộ lát sau mới đáp, “Tâm trạng có hơi chấn động.”

“Muốn khóc à?” Nguyên Ngọ lại hỏi.

“Chắc vậy,“ Lâm Thành Bộ nói, “Nhưng không khóc.”

“Mạnh mẽ lên,“ Nguyên Ngọ châm thuốc, “Thanh niên lớn tướng rồi.”

Lâm Thành Bộ khựng lại rồi bật cười, “Ầy, anh đừng có phá hỏng bầu không khí như vậy chứ.”

“Không thì làm thế nào,“ Nguyên Ngọ cười cười, “Hai chúng ta chụm đầu vào khóc à?”

“Anh bảo,“ Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, “Em về rồi thì anh có còn nhớ em nữa không?”

“Không,“ Nguyên Ngọ nói, “Ngày nào cũng thấy mặt thì nhớ nỗi gì, lần này xa nhau hơi lâu mới phát hiện nhớ cậu.”

“... Sao anh bình tĩnh như vậy?” Lâm Thành Bộ không nhịn được hỏi.

“Bình tĩnh ngoài mặt thôi,“ Nguyên Ngọ rít một hơi thuốc lá, “Trong lòng đang dậy sóng này.”

“Anh có thể dậy sóng trên mặt không?” Lâm Thành Bộ nói.

Nguyên Ngọ thở dài: “Không dậy nổi, bao giờ cậu về tôi đi đón cậu, lúc đó có khi dậy được đó.”

Lâm Thành Bộ bên kia cười ngặt nghẽo cả phút.

“Đúng rồi, quần áo cậu để chỗ nào,“ Nguyên Ngọ hỏi, “Tôi thấy trong tủ không có áo khoác dày.”

“Ngăn bên trên trong tủ đấy, áo phao áo khoác dài gì gì đó,“ Lâm Thành Bộ nói, “Lấy bừa cái nào gửi cho em cũng được.”

Nguyên Ngọ dập máy xong đi vào phòng ngủ, mở cửa bên trên của tủ quần áo, bên trong có mấy áo khoác dày, y nhìn tới nhìn lui chỉ thấy mấy thứ này làm lãng phí gương mặt và dáng người của Lâm Thành Bộ.

Trừ đó ra còn có mấy cái áo phao được gấp gọn, Nguyên Ngọ kéo một cái ra xem, nhìn rất bình thường, chính là kiểu mặc vào sẽ không khác gì cái kẹo hồ lô.

Y tặc lưỡi lại với tay lấy cái khác, còn chưa nhìn kỹ đã thấy một vật gì rơi ra theo áo.

Y cúi đầu nhìn một cái, là một quyển sổ nhỏ.

Nhật ký?

Đầu bếp mù chữ còn viết nhật ký?

Ôi trời ơi kì diệu vậy sao....

Nguyên Ngọ nhặt quyển sổ lên, do dự mãi mới lật trang thứ nhất.

Đây là một quyển sổ theo phong cách của thiếu nữ, chắc cũng thành viên nữ nào đó trong gia đình đưa cho hắn giống như cái giỏ đựng đồ ăn dã ngoại vậy... Nhưng điểm thần kì của Lâm Thành Bộ chính là ở chỗ hắn sẽ dùng những thứ này.

Nguyên Ngọ cảm giác nếu như y không quen biết Lâm Thành Bộ lâu như vậy thì nhất định sẽ nghĩ tên này thụ lòi.

Trang thứ nhất viết một hàng chữ

Việc tử tế: Jehovah Bộ Bộ - Danh sách thất thoát và hao mòn cho Tiểu Ngọ.

Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm hàng chữ này lúc lâu mới hiểu.

Đây không phải sổ nhật ký, sau khi lật thêm mấy trang nhìn phía sau, Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm từng dòng chữ ngây ra

Đây đại khái là sổ ghi nợ của Lâm Thành Bộ.

Quyển sổ này ghi chép các loại chi phí linh tinh từ lúc y rời khỏi Cầu Trầm đến tận ngày Lâm Thành Bộ đi huấn luyện.

Nhìn buồn cười nhưng Nguyên Ngọ không cười được.

Y vẫn biết Lâm Thành Bộ làm rất nhiều chuyện vì y, cũng chính vì thế mà y không thể đối xử với Lâm Thành Bộ hờ hững như ngày trước được nữa.

Nhưng khi tất cả mọi thứ được liệt kê bày ra trước mắt y, lực tác động có hơi kinh người.

Dòng cuối cùng của quyển sổ ghi nợ viết - Ở nhà đợi Nguyên Ngọ đến đưa đi sân bay nhưng không đợi được rốt cuộc lỡ xe buýt đành phải bắt taxi.

Chắc là viết trước khi ra khỏi cửa, Nguyên Ngọ búng nhẹ một cái lên quyển sổ.

Bên dưới dòng này còn vạch ngang một nét dài.

Coi như kết thúc một đợt?

Hay sau này không viết nữa?

Nguyên Ngọ cầm điện thoại ra chụp lại từng trang một rồi nhét vào tủ quần áo.

Ngẫm nghĩ một lúc lại lấy ra, tìm bút viết vào trang cuối cùng.

Việc tử tế: Nâng cao thẩm mỹ của Jehovah Bộ Bộ, chi phí mua áo khoác không biết bao nhiêu.

Theo như mắt nhìn của Nguyên Ngọ thì tủ áo khoác của Lâm Thành Bộ không cái nào đạt tiêu chuẩn, ngày hôm sau vừa tỉnh giấc y đã chạy thẳng đến cửa hàng.

Giang Thừa Vũ gọi điện thoại rủ y đi uống nước đúng lúc y vừa đi xuống dưới tầng hầm trung tâm thương mai.

“Tôi không đi,“ Nguyên Ngọ nói, “Tôi đang ở ngoài rồi.”

“Chỗ nào?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Lạnh thế này mà ông còn ra ngoài?”

“Mua quần áo.” Nguyên Ngọ trả lời.

“Thế càng gần mà?” Giang Thừa Vũ biết mấy cửa hàng bình thường y hay mua quần áo rất gần số 18, “Mua xong thì sang đây luôn.”

“Tôi không mua quần áo cho mình.” Nguyên Ngọ nói.

“... Mua cho ai?” Giang Thừa Vũ ngẩn người, “Lâm Thành Bộ à?”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ quăng mấy cái túi ra ghế sau, “Cậu ấy nói bên đó lạnh, không mang đủ áo bảo gửi áo sang, tôi nhìn thấy quần áo khó coi quá.”

“Đệch, cho nên mua cho cậu ta rồi gửi sang?” Giang Thừa Vũ giật mình, “Sao ông không đích thân mang đến...”

Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ: “Cũng được nhỉ?”

“Được cái đầu ông!” Giang Thừa Vũ nối, “Giờ không nghỉ phép! Trời lạnh thế này đã không làm ăn được mấy, còn đợi ông kéo khách cho tôi.”

“Vậy nói làm cái khỉ gì?” Nguyên Ngọ nói.

“Tôi thích nói cái khỉ đấy,“ Giang Thừa Vũ thở dài, “Tiểu Ngọ, ông thừa nhận rồi hả?”

“Coi là vậy đi,“ Nguyên Ngọ lên xe,“Ông còn chưa đi uống nước kìa, không đến bệnh viện thăm ciu ciu của Thường Ngữ à?”

“... Gì cơ?” Giang Thừa Vũ sửng sốt.

“Không phải ông bảo ciu cậu ta gãy bên trong à?” Nguyên Ngọ nổ máy.

“Nguyên Ngọ đầu óc ông có đủ dùng không đấy!” Giang Thừa Vũ nói, “Cậu ta bị viêm ruột thừa!”

“Vậy à?” Nguyên Ngọ cười, “Chắc nhớ nhầm, chẳng qua hơi bất ngờ, theo lý thuyết thì có gãy cũng là ông gãy bên trong...”

“Mẹ nó chứ đừng có nhắc đến nữa!” Giang Thừa Vũ nói, “Ông nhanh nhanh chóng chóng đi gửi đồ đi, giờ tôi không có tâm tình dành cho ông nữa!”

“Buổi tối gặp sau.” Nguyên Ngọ dập máy.

Sau khi Nguyên Ngọ gửi quần áo cho Lâm Thành Bộ thì gửi tin nhắn số vận đơn cho hắn.

Sau đó ngồi ở luống hoa bên cạnh công ty giao hàng châm một điếu thuốc.

Không biết tại sao lúc Giang Thừa Vũ chưa nhắc đến chuyện tự mang quần áo qua thì y không nghĩ gì đâu, chỉ cảm thấy có hơi nhớ Lâm Thành Bộ, muốn hắn ở cạnh mình.

Nhưng sau khi Giang Thừa Vũ nói câu kia y lại thấy phiền não.

Cái cảm giác nhớ Lâm Thành Bộ đột nhiên dâng trào mãnh liệt, mở di động nhìn lịch, từ giờ đến ngày Lâm Thành Bộ về còn phải lật thêm trang nữa rồi trang nữa.

Chuyện này làm y bực bội.

Đệch.

Sao lại lâu thế chứ.

Đào tạo của nợ gì mà lâu như thế.

Trước kia người ta mời y đi đứng lớp dạy pha rượu chỉ hai tháng mà y ngại lâu quá không muốn đi.

Ba tháng?

Bếp trưởng không thấy phiền à?

Hút xong một điếu thuốc y đứng dậy, chuẩn bị đến giờ cơm rồi, cơm Lâm Thành Bộ đặt sắp mang tới rồi, buổi trưa bị lỡ phải bảo người ta đặt ngoài hành lang,

Còn chưa lái xe ra khỏi chỗ đậu điện thoại Lâm Thành Bộ đã gọi sang: “Đã gửi ngay rồi à?”

“Gửi quần áo lâu lắm,“ Nguyên Ngọ đeo tại nghe vòng xe ra ngoài, “Muộn quá cậu lại ốm.”

“Gửi cái nào thế?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Chẳng gửi cái nào cả,“ Nguyên Ngọ thở dài. “Tiểu Bộ Bộ, mấy cái quần áo kia cậu giữ lại mười năm nữa mặc được không?”

“Ừ,“ Lâm Thành Bộ đáp, “Vậy anh gửi gì cho em?”

“Quần áo mới.” Nguyên Ngọ nói.

“Anh mua quần áo cho em?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.

“Ừ,“ Nguyên Ngọ nói, “Không cần cảm động quá.”

“Giờ em không cảm động,“ Lâm Thành Bộ nói, “Giờ em đang sợ.”

“Sợ cái gì?” Nguyên Ngọ khó hiểu.

“Sợ anh mua cho em đồ có in ngón tay giữa, vậy làm sao em mặc được.” Lâm Thành Bộ thành thật trả lời.

“Tôi có mỗi một cái áo có hình ngón giữa mà, còn là đồ mùa hè nữa,“ Nguyên Ngọ cạn lời.

“Anh còn có khẩu trang ngón giữa, còn có áo phông hình ciu,“ Lâm Thành Bộ vẫn lo lắng, “Áo khoác anh mua cho em có hình không?”

“Tôi có khi nào mặc áo khoác có hình chứ!” Nguyên Ngọ gào lên, “Một màu, chẳng qua mặc vào sẽ không giống kẹo hồ lô!”

“À,“ Lâm Thành Bộ đáp, bật cười, “Ầy, có phải thấy em phiền lắm không?”

“Ừ.” Nguyên Ngọ nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ.” Lâm Thành Bộ tâm trạng vẫn đang tốt tiếp tục cười.

“Về nhanh đi.” Nguyên Ngọ nói.

Cách biểu đạt tình cảm của Nguyên Ngọ trước nay vẫn thẳng thắn, mặc dù loại tình cảm này không quen thuộc gì với y, giống như y ghét hay chê cái gì đều không giấu giếm, bây giờ y nhớ cũng thẳng thắn như vậy, khiến cho Lâm Thành Bộ đối phó không kịp, cầm cái cánh gà cười nửa ngày còn chưa bỏ vào miệng.

Hác Lai ngồi trước mặt nhìn hắn như tên tâm thần, đợi hắn dập máy xong mới nói: “Tiểu Lâm, tôi bảo ông, ông yêu đương vậy dễ bị ruồng rẫy lắm đấy.”

“Tại sao?” Lâm Thành Bộ cười hỏi.

“Đối phương nếu thấy ông quá quan tâm thì sẽ không quan tâm ông nữa.” Hác Lai nghiêm túc dạy dỗ hắn.

“Vậy à?” Lâm Thành Bộ gặm cánh gà, “Tôi thích thế nào thì sẽ thể hiện ra thế ấy.”

“Đối với con gái ấy mà...” Hác Lai còn nói tiếp.

Lâm Thành Bộ cười cười rồi cắt ngang lời cậu ta: “Không phải con gái.”

Hác Lai ngây ngẩn, lát sau mới nói: “Người yêu cậu là con trai à?”

“Ừ,“ Lâm Thành Bộ gật đầu, “Ầy, cánh gà này còn không bằng mẹ tôi làm...”

“Cậu hẹn hò với con trai à?” Hác Lai tỉnh táo lại càng giật mình.

“Đúng vậy,“ Lâm Thành Bộ ăn một miếng cơm, nghĩ nghĩ rồi nhìn cậu ta, “Ông ngại thì có thể đổi phòng, không sao đâu.”

“Không, tôi không có ý đó,“ Hác Lai vội vàng lắc đầu, “Tôi chỉ không ngờ....”

“Đừng sợ, tôi không có ý gì với ông đâu.” Lâm Thành Bộ nói.

“... Tôi không sợ,“ Hác Lai để cho hắn nói hết, cười một lúc rồi thở dài, “Ầy, hai người như vậy chắc khó khăn lắm.”

“Qua rồi,“ Lâm Thành Bộ nói, “Khó khăn qua hết rồi.”

Nguyên Ngọ về đến dưới tầng nhà Lâm Thành Bộ đúng lúc nhìn thấy cậu trai đứng ngoài khu nhà dừng xe, cầm điện thoại đang bấm số.

“Này,“ y xuống xe gọi, “Ở đây, là đồ ăn của Lâm Thành Bộ à?”

“Đúng rồi,“ cậu trai đưa đồ ăn sang, “Ngày nào cũng ăn à? Em đưa bao nhiêu lần rồi.”

“Có người ép tôi ngày nào cũng phải ăn.” Nguyên Ngọ nói.

Đồ bữa trưa còn chưa ăn, buổi tối hâm lại ăn đêm à?

Nguyên Ngọ nhéo nhéo hông mình, ngày nào cũng như nuôi lợn làm có cảm giác người hơi phình ra rồi.

Thôi đi, đành lãng phí đồ buổi trưa vậy.

Lúc ra khỏi thang máy Nguyên Ngọ sững lại, bữa trưa có vẻ.... sẽ không lãng phí.

Hộp đồ ăn để ở trên tủ đựng bình cứu hỏa bên cạnh cửa, ngang hàng cùng với đồ ăn là một con mèo đã đẩy nắp đồ ăn ra ăn, nghe được tiếng bước chân của y, chú mèo quay sang cảnh giác nhìn y.

“Mày lên kiểu gì vậy?” Nguyên Ngọ sợ hãi, “Đi thang máy hay thang bộ đấy!”

Con mèo không trả lời, chỉ ngậm một cái nem rán lên miệng rồi từ từ nâng một chân lên, có vẻ là muốn chạy.

“Mày ăn đi,“ Nguyên Ngọ nói, “Không sao, tao không ăn.”

Y mở cửa cực kỳ chậm, sau đó vào nhà đóng cửa lại.

Qua mắt mèo trên cửa có thể thấy còn mèo kia đứng im ngậm cái nem phải hơn hai phút rồi mới chạy, Nguyên Ngọ thở dài, không ra dọn.

Con mèo này bụng khá lớn, nhìn dáng thì chắc có mèo con, chắc lát nữa sẽ quay lại ăn.

Nguyên Ngọ đặt đồ ăn trong tay lên bàn.

Sau đó lại đứng ra sau cửa nhìn ra ngoài, thấy con mèo này y mới nhớ ra lâu lắm rồi y không đến tạm cứu trợ.

Trước kia rất hay đi, quyên ít tiền, gửi ít đồ ăn cho chó mèo sang đó.

Trong nháy mắt nhìn thấy con mèo này, cuộc sống đã qua bỗng ùa về, ký ức rõ ràng hơn nhiều so với tưởng tượng của y.

Rất nhiều cảm giác vụn vặt vẫn còn trong trí nhớ.

Những cô đơn không có mục tiêu, những ngày mơ hồ bất an kia tự dưng khiến y cảm thấy không ổn.

Y vẫn cảm thấy mọi chuyện qua lâu rồi nhưng trên thực tế mới qua được bao lâu, những ký ức không vui, khó chịu, không thoải mái.. vẫn còn trong ký ức.

Y mở đồ ăn ra ăn một miếng, bữa tối hôm nay có sườn rán, cà chua xào trứng, canh sườn ngô.

Rất ngon.

Y buông đũa xuống, nhấc điện thoại gọi cho Lâm Thành Bộ.

Y biết lúc này gọi cho hắn không thích hợp lắm, nếu không phải đang viết cái báo cáo của nợ gì đó thì Lâm Thành Bộ đang nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi học buổi tối.

Nhưng y vẫn gọi.

Không biết tại sao những thứ kia xuất hiện trong đầu khiến y hoảng sợ nhưng sợ cái gì y lại không rõ, chẳng qua cảm thấy Lâm Thành Bộ giống như liều thuốc xoa dịu vậy.

Bây giờ y cần hít một hơi Tiểu Bộ Bộ.

Lâm Thành Bộ bên kia nghe điện thoại rất nhanh: “A lô?”

“Tôi không sao.” Nguyên Ngọ nói.

“...À,“ Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Vậy anh gọi điện để...”

“Nghe giọng cậu.” Nguyên Ngọ nói.

“À,“ Lâm Thành Bộ giật mình ngẩn ra một lúc mới nói: “Vậy em nên nói gì cho anh nghe?”

“Gì cũng được.” Nguyên Ngọ nói.

“Em... gì gì đó...” Lâm Thành Bộ lắp ba lắp bắp, “Anh.. à, em... đệch, bếp trưởng đến rồi... không thì lát nữa... hoặc là tối...”

“Nói cậu sẽ không biến mất.” Nguyên Ngọ nói.

“Gì cơ?” Lâm Thành Bộ lại ngẩn ra nhưng đáp lại rất nhanh, “Em sẽ không biến mất, em sẽ vẫn ở đây, anh thấy hay không thấy thì em vẫn ở đây.”

“Cậu về nhanh nhanh lên đi,“ Nguyên Ngọ xếp gọn gàng đồ ăn trước mắt, “Tôi không muốn ăn đồ ở ngoài nữa đâu.”

Cuộc sống trong hai trường hợp dưới đây trôi qua cực kỳ chậm.

Không có gì trông mong với cực kì trông mong.

Nguyên Ngọ mặc dù không giống như Lâm Thành Bộ ngày ngày cuồng nhiệt thể hiện rằng em nhớ anh, em muốn về, bây giờ em nhìn thấy bếp trưởng Lưu cũng nhanh chóng muốn vào học hoặc là kéo ông ấy vào học luôn, nhưng số lần xem lịch tăng lên một cách rõ rệt, hôm nay ngày mấy thứ mấy cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Sắp hết năm rồi,“ Giang Thừa Vũ vứt điện thoại sang một bên, “Năm nay làm chương trình gì đặc biệt đây... Đại Tề! Bao lâu nữa thì đến Tết?”

“Một tháng bảy ngày.” Nguyên Ngọ uống một hớp rượu.

Giang Thừa Vũ quay sang nhìn y, sấn lại gần dán chặt hai mắt vào y: “Tiểu Ngọ, giờ ông bẻ ngón tay sống qua ngày à?”

“Ông đếm ngày mà phải bẻ ngón tay?” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Với cái não tàn này mà mở được quán bar đúng là kỳ tích.”

“Bao giờ Lâm Thành Bộ về?” Giang Thừa Vũ hỏi.

“Ông nhớ cậu ta sao?” Nguyên Ngọ nói.

Giang Thừa Vũ cười phá lên: “Đệch.”

Chỉ mấy hôm nữa thôi.

Nguyên Ngọ cảm thấy thật kì lạ, trước kia vẫn có thể nhớ được số ngày, hai tháng, một tháng, hai mươi ngày, mười lăm ngày, càng đến ngày Lâm Thành Bộ về y lại càng không nhớ rõ.

Mỗi lần nhớ đến chỉ là khái niệm “mấy ngày“.

Y chưa từng nhớ trông người nào ngoại trừ Lâm Thành Bộ, mà vốn cũng không có ai trông ngóng y như vậy, có thể y chỉ không có kinh nghiệm đối với những mong nhớ và chờ đợi thôi.

Không đếm được nữa.

Tận đến khi sáng sớm Lâm Thành Bộ gọi điện lay y khỏi giấc mộng, y mới thoát khỏi cái “mấy ngày” vô hạn tuần hoàn.

“Em ra sân bay bây giờ đây,“ Lâm Thành Bộ hưng phấn đến lạc cả giọng, “Em tra giờ bay rồi, không trễ không hoãn thì tầm mười hai giờ mười lăm trưa nay đến nơi, có điều em nghĩ kiểu gì cũng trễ thôi, từ đầu năm đến giờ người ta đi muộn cũng không ngại mở mồm ra nói mình là cái máy bay...”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ nhìn đồng hồ.

“Anh không cần đến sớm đâu, đến muộn muộn chút không cần đợi.” Lâm Thành Bộ nói.

“Ừ.” Nguyên Ngọ nhìn đồng hồ.

“Chú à,“ Lâm Thành Bộ nói, “Sao chú bình tĩnh vậy? Chú thế này con không dám về nữa.”

“A!” Nguyên Ngọ kêu lên, “Tốt quá đi!”

Lâm Thành Bộ chắc bị hù cho hết hồn, mãi không trả lời.

“Ha ha ha!” Nguyên Ngọ tiếp tục, “Rốt cuộc cậu cũng về rồi! Ha ha! Vậy đã được chưa?”

“...Thôi anh cứ bình tĩnh đi,“ Lâm Thành Bộ nói, “Đúng rồi! Em có yêu cầu này.”

“Ừm?” Nguyên Ngọ đáp.

“Em muốn uống trà sữa, anh mua cho em một cốc nhé?” Lâm Thành Bộ nói.

“Được.” Nguyên Ngọ đáp.

Sau khi dập máy y rời khỏi giường, vừa thay quần áo vừa gọi điện cho Đại Tề: “Cậu có ở quán không? Chuẩn bị giúp anh ít kem đi... Lát anh qua cần dùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.