Lâm Thành Bộ cực kỳ bất mãn với quy định lên máy bay phải tắt điện thoại, hắn hi vọng cả quãng đường được giữ điện thoại với Nguyên Ngọ sau đó báo là em đã bay lên trời rồi.
Nhưng hắn là thanh niên tốt hút thuốc phải dừng xe ở vạch đỗ xe, cho nên sau khi báo với Nguyên Ngọ em chuẩn bị bay rồi thì tắt điện thoại.
Quả nhiên trễ chuyến, gần hai mươi phút.
Trước giờ hắn ngồi máy bay đều ngủ, bất kể thế nào cũng phải bảo với tiếp viên lấy cho một tấm chăn mỏng trước khi tiếp viên kịp hỏi có cần chăn không.
Nhưng không ngủ được, chỉ miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Tối hôm qua vì hưng phấn quá độ nên ngủ không sâu giấc, theo lý thì bây giờ sẽ buồn ngủ díp mắt vào nhưng nhắm mắt lại chỉ thấy nhức, vẫn không ngủ được.
Chỉ có thể mở mắt trợn trừng ngắm túm tóc lộ ra của người ngồi ghế trước.
Nguyên Ngọ đang làm gì?
Đi mua trà sữa à? Mua vị gì? Sẽ không mua một cốc cháo hạt sen chơi hắn chứ...
Nguyên Ngọ đi đến sân bay mất nửa tiếng, liệu anh ấy có đi trước không?
Hay nói chuyện điện thoại xong lại mơ mơ màng màng lăn ra ngủ một giấc đến tối luôn?
Chắc sẽ không đâu.
Không thể.
Suy nghĩ tới tới lui lui đảo qua đảo lại trong đầu Lâm Thành Bộ, từ chuyện Nguyên Ngọ sẽ không đến muộn hoặc đến sớm quá nên sốt ruột sang đến chuyện mình không có thời gian nên chưa mua được quà gì cho y.
Lúc máy bay hạ cánh, đứa nhóc con ngồi sau đùa nghịch léo nhéo hát hò cả đường rốt cuộc vui sướng hét ầm lên, Lâm Thành Bộ cảm giác đây là lần đầu tiên hắn thấy trẻ con không phiền mà lại còn muốn đứng xếp hàng hú hét với nó.
Thời gian đợi điện thoại mở máy cũng dài đằng đẵng, Lâm Thành Bộ không có hành lý, khoác balo cầm điện thoại chen ra đầu tiên.
Cửa máy bay vừa mở hắn đã chạy như bay ra ngoài như chạy nạn, nhanh chóng bước nhanh, vừa bước vừa gọi điện cho Nguyên Ngọ.
Nhưng gọi liên tiếp ba cuộc không ai nghe máy.
Lâm Thành Bộ có hơi không ngờ được, trong nháy mắt lại dâng lên cảm giác bất an không rõ thất vọng hay lo lắng.
Hắn lại gọi hai cuộc nữa, chuông vẫn vang đến khi tự ngừng vẫn không ai nghe máy.
“Sao vậy chứ?” Tâm trạng Lâm Thành Bộ cả đường xuống dốc sắp chạm đến đất rồi, lại gọi điện cho Giang Thừa Vũ.
“A lô.” Giang Thừa Vũ nghe điện thoại, nghe tiếng thì bên kia thật yên tĩnh.
“Anh không ngủ à?” Lâm Thành Bộ giật mình, không đợi Giang Thừa Vũ trả lời đã hỏi ngay, “Nguyên Ngọ có ở chỗ anh không?”
“Anh ở bệnh viện,“ Giang Thừa Vũ nói, “Có bao giờ Nguyên Ngọ đến chỗ anh giờ này? Cậu...”
“Vậy thôi em dập máy đây.” Lâm Thành Bộ không đợi Giang Thừa Vũ nói xong đã dập máy, sợ lúc này Nguyên Ngọ sẽ gọi điện cho hắn.
Nhưng điện thoại vẫn không reo, điện thoại Nguyên Ngọ vẫn không có ai nghe máy, Lâm Thành Bộ ủ rũ cúi đầu lo lắng đi theo sau hàng người ra khỏi cửa.
Lúc sắp ra đến cửa người bên cạnh đã bắt đầu nhanh chân lên, còn rướn cổ lên nhìn.
Lâm Thành Bộ ôm tia hi vọng cuối cùng, đi đến ngoài sảnh ngó tới ngó lui, đông người quá nhìn mãi không thấy Nguyên Ngọ đâu.
Tổ sư nhà anh, đồ lừa đảo.
Hắn nhíu mày, chắc chắn ngủ quên rồi.
Bên trái đang có một cặp đôi ôm hôn thắm thiết, Lâm Thành Bộ tặc lưỡi nghiêng người tránh đi vòng sang bên phải.
Thẫn thờ bước được mấy đước, lúc đang định lấy điện thoại ra gọi nữa thì có người chắn trước mặt hắn, hắn bước sang bên cạnh một bước người kia cũng bước sang theo.
“Đệch,“ Lâm Thành Bộ đang khó chịu lắm rồi muốn chửi nhau, liếc mắt một cái xuống đôi giày người kia đang đi.
A ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Hắn ngẩng đầu lên, cổ suýt chút nữa còn vang ra tiếng luôn: “Đệch, sao anh không nghe điện thoại!”
Nguyên Ngọ bịt khẩu trang nhìn hắn, một lúc mới nói: “... Tôi quên điện thoại trên xe rồi.”
“Dọa chết em,“ Lâm Thành Bộ không để ý, với tay ôm chặt lấy y rồi rúc mặt vào hõm vai, lại lén lút cắn một cái lên cổ y, “Em đã nghĩ là anh ngủ quên.”
“Sao mà được chứ,“ Nguyên Ngọ nói, “Tôi tới đây từ nửa tiếng trước rồi.”
“Ôm em đi mà!” Lâm Thành Bộ ôm Nguyên Ngọ mãi không thấy Nguyên Ngọ đáp lại.
“Tay tôi đang cầm đồ.” Nguyên Ngọ nói, kéo khẩu trang xuống nghiêng đầu hôn một cái lên tai hắn.
“...A.” Lâm Thành Bộ cảm giác chân mình mềm nhũn trong nháy mắt, “Có ai thấy không?”
“Có,“ Nguyên Ngọ nói, “Đây là chính giữa lối đi đấy, mọi người vẫn đi qua bên cạnh tấp nập này, có người còn đứng lại xem đấy.”
Lâm Thành Bộ nghe xong mới buông tay ra, nhìn sang bên cạnh, quả thật có người... đứng lại.
“Trà sữa của em đâu?” Lâm Thành Bộ kéo cổ áo, ngại quá.
Nguyên Ngọ giơ cả hai tay lên: “Trà sữa, còn có đồ pha riêng, muốn cái nào?”
“Ôi đệch,“ Lâm Thành Bộ sửng sốt, “Còn có đồ pha riêng?”
“Ừ,“ Nguyên Ngọ gật đầu, “Rảnh nên tôi đến số 18 làm rồi mang đến.”
“Em muốn đồ pha,“ Lâm Thành Bộ cầm lấy cốc, “Mẹ nó, em sắp khóc rồi.”
“Uống cùng nước mắt đi,“ Nguyên Ngọ cầm lấy cốc trà sữa còn lại uống một hớp, “Mạnh mẽ lên, nuốt nước mắt vào tim là được rồi.”
Lâm Thành Bộ vui vẻ giơ cái ly cười thật lâu: “Ngon lắm.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn chằm chằm một lượt từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc cũng nổi bật được vẻ đẹp trai thật sự rồi.”
“Thế mọi khi là đẹp trai giả vờ à?” Lâm Thành Bộ cúi đầu nhìn mình, áo phao đang mặc trên người là của Nguyên Ngọ gửi, không có hình vẽ nào nổi bật, chỉ là màu sắc có hơi rực rỡ, màu vàng: “Em có cảm giác hình như anh mua nhỏ hơn một cỡ?”
“Người già mới mặc đồ rộng.” Nguyên Ngọ nói.
“Tại sao chọn màu vàng?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Ra sân bay nổi bật,“ Nguyên Ngọ nhấp một ngụm trà sữa, “Dễ tìm.”
“... Chỉ vì thế?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Ừ,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Cậu trắng mặc màu gì chẳng được, vàng cứt cũng hợp.”
“Ờ,“ Lâm Thành Bộ mở nắp cốc ra liếm kem, “Lát nữa đi chợ đi, mua đồ ăn rồi hẵng về, buổi tối em nấu đồ ngon cho anh ăn.”
“Tôi còn chưa ăn trưa.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy nhanh lên,“ Lâm Thành Bộ kéo y đi ra ngoài, “Buổi trưa nấu gì đơn giản cho anh thôi nhé, vẫn ngon, để em nghĩ xem nấu gì...”
“Cậu ăn trên máy bay rồi hả?” Nguyên Ngọ hỏi.
“...Chưa.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“Không thể nào.” Nguyên Ngọ nói.
“Chưa thật mà.” Lâm Thành Bộ vẫn cố chấp.
“Cậu mà chưa ăn trưa thì không thể nào nghĩ thẳng đến bữa tối được.” Nguyên Ngọ nói.
“... Em mới ăn có một cái bánh mì,“ Lâm Thành Bộ thở dài, “Thật đấy, ăn chả ra làm sao cả.”
Đến bãi đậu xe, việc đầu tiên Lâm Thành Bộ làm khi vừa lên xe là ngẩng đầu nhìn tấm chắn nắng bị cháy một lỗ.
“To ghê.” hắn cười nói.
“Dụi cũng hơi mạnh,“ Nguyên Ngọ nói, “Cậu ngồi ghế phụ đi.”
“Để em lái,“ Lâm Thành Bộ nói, “Hôm nay anh ngủ chưa đủ phải không?”
“Cậu uống rượu.” Nguyên Ngọ dựa vào cửa xe.
Lâm Thành Bộ nhìn nhìn cốc đồ uống trong tay: “À.”
Nguyên Ngọ nổ máy, lúc lái xe ra khỏi bãi đậu xe, Lâm Thành Bộ thoải mái dựa vào ghế phụ nghiêng đầu nhìn Nguyên Ngọ.
Đột nhiên dâng lên một cảm xúc hạnh phúc khó mà nói ra.
Cho dù Nguyên Ngọ chỉ nói vì hắn đi hơi lâu nên có hơi nhớ hắn.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được chút biến hóa kì diêu.
Khác với cảm giác Nguyên Ngọ thuận theo vô điều kiện và sự khó xử giữa hai người sau đó.
Mặc dù Nguyên Ngọ không nói gì nhiều hơn ngoài nhớ hắn, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn không phải một người tự tin hoàn toàn vào bản thân, nhưng thái độ này của Nguyên Ngọ lại khiến cho Thánh phụ hắn cảm thấy tự tin hơn nhiều, cho dù Nguyên Ngọ đối với chuyện tình cảm không hề nắm chắc, có khi cả đời không nói “tôi yêu cậu” nhưng hắn vẫn tin tưởng vững chắc rằng Nguyên Ngọ sẽ có tình cảm này.
Ha ha ha ha.
Lâm Thành Bộ nhìn đằng trước bật cười.
“Cho có 10ml rượu,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Mà say?”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
Nguyên Ngọ hạ kính cửa xe ghế phụ xuống.
Một trận gió lạnh tạt thẳng vào mặt làm Lâm Thành Bộ run cầm cập: “Á! Làm gì thế!”
“Giải rượu.” Nguyên Ngọ nói.
“Em không say rượu mà!” Lâm Thành Bộ đóng cửa kính lại, ghé sát lại nói thầm vào tai y: “Em thấy anh mới say.”
Nguyên Ngọ đột nhiên lắc nhẹ tay lái, xe chạy lệch về bên phải.
“Ầy!” Y kêu lên.
“Nhìn đường kìa!” Lâm Thành Bộ cũng gào lên, toát cả mồ hôi lạnh, may mà bên cạnh không có xe khác.
“Đánh cậu đấy!” Nguyên Ngọ đánh xe về làn đường cũ.
“Em nói có mỗi câu,“ Lâm Thành Bộ ngồi ngay ngắn, nghĩ nghĩ rồi cười nói, “Có phải bất ngờ thấy kích thích không?”
“Là sến bất ngờ,“ Nguyên Ngọ nói, “Lại còn thở lên cổ tôi nữa, ngứa.”
“Sến à?” Lâm Thành Bộ nói, “Em thật lòng mà.”
“Tôi ngứa cũng thật mà,“ Nguyên Ngọ vỗ vỗ vai hắn, “Có triển vọng đấy.”
Lâm Thành Bộ bật cười, lát sau lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh không thích nghe mấy cái thế này không? Anh không thích nghe thì lần sau em không nói nữa.”
“Không, không phải không thích nghe, chẳng qua...” Nguyên Ngọ lái xe chậm lại, “Có hơi không quen, tôi chưa nói chuyện... kiểu này với ai, cũng chưa có ai nói với tôi như vậy.”
Lâm Thành Bộ định nói trước kia không phải anh cũng thử yêu đương rồi còn gì, ngẫm nghĩ lại không nói, với cái kiểu thái độ từ chối kia của Nguyên Ngọ thì cho dù là hẹn hò chắc cũng không ai dám nhìn y mà nói ra mấy câu sến súa như vậy.
“Em nói mấy câu này anh sẽ thấy phiền à.” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không,“ Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ lại lười, “Nhưng đừng có hở ra là nói, tôi đánh chết cậu đấy.”
“Em biết rồi,“ Lâm Thành Bộ cười, “Đâu phải lúc nào em cũng nói ra miệng được, trước kia em chưa nói với ai khác như thế.”
Nguyên Ngọ lái thẳng đến siêu thị bên cạnh nhà Lâm Thành Bộ.
Lâm Thành Bộ sau khi xuống xe còn cầm theo một túi đựng đồ nhét vào túi.
“Còn mang theo cái này hả?” Nguyên Ngọ nhíu mày, túi đựng đồ to bị cuộn thành một cục nhét vào túi áo, cái áo phao vốn vừa khít người Lâm Thành Bộ lại phình ra một đống.
“Đựng đồ mà, mua nhiều lắm,“ Sau khi Lâm Thành Bộ nói xong cúi đầu nhìn mình, tìm được chỗ khiến Nguyên Ngọ cau mày không nhịn được cười, “Ầy...”
Hắn lôi cái túi đựng đồ ra vuốt phẳng, gấp cẩn thận tử tế nhét vào túi quần sau: “Vậy được chưa?”
“Vậy cũng được,“ Nguyên Ngọ khóa xe, “Thật ra tôi thích cậu thế này.”
“Như nào?” Lâm Thành Bộ lập tức hỏi.
“Không biết nữa, đẹp trai nhưng cả ngày chẳng chịu chú ý hình tượng,“ Nguyên Ngọ không biết nói thế nào, xoay người đi vào cửa siêu thị, “Lộn xộn mà vẫn khiến người khác thích.”
Lâm Thành Bộ cười cười ôm y từ phía sau rồi đu đưa đi về phía trước: “Em không chăm chút được như anh.”
Nguyên Ngọ đi được mấy bước lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn: “Không phải chứ?”
“A,“ Lâm Thành Bộ cúi đầu đặt cằm lên vai y: “Làm sao?”
Nguyên Ngọ trở tay về phía sau sờ soạng thử, Lâm Thành Bộ vội vàng né tránh: “Làm gì đấy làm gì đấy, sờ đâu đấy?”
“Không phải chứ,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Cậu...”
“Cứng rồi cứng rồi cứng rồi,“ Lâm Thành Bộ tặc lưỡi xách xách quần, “Bình thường mà, ba tháng rồi em chưa thấy anh.”
“Thế sao tôi không cứng?” Nguyên Ngọ nói.
“Anh già rồi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Có mà đầu tôi với đầu cậu không giống nhau thì có.” Nguyên Ngọ nói.
“Khác nhau ở đâu, anh nghĩ gì?” Lâm Thành Bộ cười hổi.
“À, cuối cùng đã về rồi.” Nguyên Ngọ nói.
“... Hết rồi?” Lâm Thành Bộ nhìn y.
“Hết rồi.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Sao giả dối vậy,“ Lâm Thành Bộ thở dài, “Từ tối hôm qua em đã bắt đầu nghĩ linh tinh rồi, vừa nhớ anh vừa muốn lên giường với anh... Anh không nghĩ gì thật đấy?”
“Vốn là không nghĩ đến thật,“ Nguyên Ngọ đước tới thang máy nhấn nút, “Nhưng mà cậu vừa nói thế... Nên là bắt đầu có mấy suy nghĩ không đứng đắn rồi.”
“Còn giả vờ đứng đắn với em làm gì,“ Lâm Thành Bộ cười ra tiếng, giơ cao tay hát một câu, “Muốn làm thì cứ làm---- làm thật sung sướng------”
Thang máy mở ra, mấy người đứng bên trong liếc qua liếc lại bọn họ một cái, sau đó rơi xuống trên ngươi Lâm Thành Bộ còn chưa rút tay về.
“.... Thật sung sướng.” Lâm Thành Bộ lúng túng hắng giọng, cúi đầu đi thẳng vào thang máy.
Nguyên Ngọ dù đeo khẩu trang thì vẫn nhìn ra được mặt y không có xíu cảm giác nào, cửa thang máy vừa đóng lại còn nghe thấy tiếng cười bên ngoài.
“Quá xấu hổ,“ Nguyên Ngọ không đổi sắc mặt tẹo nào nhìn bảng nút thang máy, “Xấu hổ đến nỗi tôi quên luôn siêu thị ở tầng mấy rồi.”
“B1.” Lâm Thành Bộ đưa tay ra ấn nút.
Hai người im lặng một giây rồi đồng thời cười phá lên.
“Ầy,“ Lâm Thành Bộ vừa cười vừa thở dài, “Tại em vui quá.”
“Tôi cũng thế.” Nguyên Ngọ kéo kéo khẩu trang.
Lâm Thành Bộ có hơi sốt ruột, đi vào siêu thị thì bảo Nguyên Ngọ đi thẳng đến quầy tính tiền xếp hàng, còn hắn đẩy xe thẳng đến quầy đồ tươi sống, chỉ trong chốc lát sau đã đẩy xe đồ ăn về.
“Nhanh vậy?” Lúc Nguyên Ngọ thấy hắn còn giật mình.
“Nếu không phải tranh với cụ bà kia thì còn nhanh hơn.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cậu còn tranh cá với bà cụ?” Nguyên Ngọ chỉ chỉ hộp cá hồi ở trong xe, “Cái này?”
“Ừ, khay này đủ hai người ăn, em cầm trên tay rồi mà bà ấy còn tranh với em,“ Lâm Thành Bộ khó chịu, “Như kéo co vậy, tí nữa em tạch...”
Nguyên Ngọ ra khỏi siêu thị vẫn còn buồn cười.
Không biết tại sao hôm nay tâm tình cực kỳ tốt.... Sao lại không biết là vì sao chứ, rõ ràng biết là tại sao.
Vì Lâm Thành Bộ về rồi.
Bởi vì y nhớ Lâm Thành Bộ lâu lắm rồi, Lâm Thành Bộ rốt cuộc cũng về.
Bở vì hôm nay thực sự cảm nhận được thế nào là gặp lại sau xa cách.
Mặc dù trên lý thuyết thì ba tháng cũng chưa coi là bao lâu.
Cũng bởi vì y đột nhiên phát hiện, bản thân đối với Lâm Thành Bộ không phải thói quen, không chỉ vì cậu đối xử tốt với tôi nên tôi không muốn cậu thất vọng.
Y vẫn sợ bản thân không đáp lại được như Lâm Thành Bộ mong muốn.
Mà lúc y nhìn thấy Lâm Thành Bộ cúi đầu đi ra khỏi cửa sân bay, cùng với lúc hắn ôm chầm lấy mình, nhìn lúc hắn hưng phấn quá độ, lúc đứng ở quầy siêu thị đợi thanh toán, hắn mới chợt phát hiện ra có những tình cảm cứ lặng im không tiếng động, con người ta không biết nó đến từ lúc nào, chỉ biết nó đã ở đây rồi.
“Buổi trưa ăn đơn giản thôi nhé,“ Lâm Thành Bộ vào nhà đã nhanh chóng cất gọn đồ ăn, cần bỏ tủ lạnh thì bỏ, cần ngâm thì ngâm, sau đó vọt vào phòng tắm, “Em tắm đây.”
“... Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.
Cả quá trình Lâm Thành Bộ nhanh như chớp, chỉ còn thiếu nước viết rõ ràng mục đích lên mặt của hắn “Em muốn làm tình“.
“Tắm chung đi?” Lâm Thành Bộ thò đầu ra khỏi phòng tắm.
“Buổi sáng dậy tôi tắm rồi.” Nguyên Ngọ thản nhiên nói.
“Có cần tắm lại không?” Lâm Thành Bộ hỏi cực kì chân thành.
“Lạnh muốn chết còn tắm hai lần,“ Nguyên Ngọ vẫn ung dung nhìn hắn, “Tôi thấy không cần dở hơi như vậy.”
“Đệch, anh đừng có trêu em nữa,“ Lâm Thành Bộ trợn mắt, “Mau lên, đi vào với em!”
Nguyên Ngọ vào phòng tắm còn chưa kịp cởi quần áo, Lâm Thành Bộ đã vặn vòi hoa sen, nước nóng phun ra ướt sũng cả người cả mặt.
Lâm Thành Bộ đẩy y áp vào tường, hung hăng gặm cắn lên mặt y, mắt mũi miệng chỗ nào cũng vừa hôn vừa cắn.
Nguyên Ngọ cảm thấy trận hôn này làm y suýt chút nữa không thở được, đầu lưỡi Lâm Thành Bộ dò vào miệng hắn mang theo dục vọng giữa làn nước ấm, vừa ngang tàng vừa vội vã, cảm giác sắp viết nên một bộ quyền của nhà họ Lâm luôn rồi.
Nguyên Ngọ vốn đang còn đè nén lửa nóng lại bị y kích thích cho cả người phừng phừng.
“Em nói với anh cái này,“ Lâm Thành Bộ muốn lột quần áo y ra nhưng bởi vì y ướt sũng rồi kéo mấy lần không ra được, vì vậy hắn mặc kệ luôn, ôm eo y sờ soạng vào bên trong, “Cả đợt vừa rồi em không mơ gì khác ngoài mấy chuyện hạ lưu... Mẹ nó ai mà biết em lại đói khát đến mức này chứ.”
Nguyên Ngọ buồn cười, nhưng giọng Lâm Thành Bộ mang theo tiếng thở hổn hển lẫn với tiếng rước rào rào bên tai quả thực rất hấp dẫn, y chỉ thấy hơi thở của mình đột nhiên cứng lại, cười thì không cười được nữa, cả thở cũng không thở được bình thường.
“Còn không về nữa chắc em điên luôn mất,“ Lâm Thành Bộ vừa nói vừa liếm quanh tai y.
Nguyên Ngọ không đáp, nghiêng đầu cắn lên cổ hắn.
Lâm Thành Bộ gằn giọng hừ nhẹ, đột nhiên ngồi xổm xuống, Nguyên Ngọ còn chưa phản ứng đã bị Lâm Thành Bộ lột mạnh quần ra.
Nguyên Ngọ giật mình ngửa cổ ra sau, dựa lưng vào tường.