Điện thoại trong phòng khách vang lên, nghe tiếng chuông thì là của Lâm Thành Bộ.
“Điện thoại của cậu kêu kìa.” Nguyên Ngọ chống cùi chỏ trên tường, úp mặt vào cánh tay nhắc hắn.
Y thật bội phục lỗ tai của mình, trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào, Lâm Thành Bộ áp sát sau lỗ tai y thở dốc còn chưa hết mà y vẫn nghe được tiếng chuông điện thoại.
À, còn phải thêm cả tiếng thở nặng nề chưa bình thường lại được của y.
“Lừa em à.” Lâm Thành Bộ dán sát vào lưng y ôm chặt eo y.
“Lừa cậu làm gì,“ Nguyên Ngọ nói, “Nhắc cậu thế thôi, ai bảo cậu ra ngoài nghe điện.”
“Em không nghe đâu,“ Lâm Thành Bộ cọ cọ cằm vào vai Nguyên Ngọ, “Em không muốn cử động nữa.”
“Không muốn cử động thì dựa sang bên cạnh đi,“ Nguyên Ngọ nhún vai, “Đừng có bò ra lên lưng tôi, lưng tôi không làm gì được cậu đâu.”
Lâm Thành Bộ cười ha ha không nhúc nhích.
“Tôi đánh cậu đấy.” Nguyên Ngọ nói.
“Rút trym cạn tình.” Lâm Thành Bộ nói.
“Ai rút? Cậu hay tôi?” Nguyên Ngọ quay đầu lại nhìn, há miệng hớp một hớp nước phun vào đầu hắn.
“Ầy...” Lâm Thành Bộ hôn xuống cổ y, “Lần sau để anh nhé?”
“Xem tâm trạng đã,“ Nguyên Ngọ cầm lấy chai dầu gội bóp lên đầu, “Lúc quan trọng y như chết đói tám kiếp rồi không bằng, thấy thịt là lao vào cướp như điên...”
Lâm Thành Bộ cười ngặt nghẽo, giơ tay lên vò vò đầu y: “Em nhịn hơn ba tháng rồi.”
“Hơn hai mươi năm trước không phải tâm vẫn lặng như nước à?” Nguyên Ngọ nói.
“Đâu có giống nhau.” Lâm Thành Bộ bật cười.
“Điện thoại lại kêu kìa,“ Nguyên Ngọ nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng khách, “Có phải có ai có việc gì không?”
“Lát nữa gọi lại cũng được,“ Lâm Thành Bộ ôm chặt lấy y cọ cọ, “Có việc gì cơ chứ.”
Lúc tắm xong Nguyên Ngọ đi ra nhìn đồng hồ, tắm một tiếng đồng hồ.
“Tôi hết cả đói luôn rồi.” Y trùm khăn lông ngồi xuống ghế sofa.
“Lát em làm đồ ăn xong anh ngửi lại đói ngay,“ Lâm Thành Bộ cầm điện thoại di động trên bàn nhìn ngẩn người, “Mẹ em.”
“À.” Nguyên Ngọ mất hai giây mới phát hiện ra được “mẹ em” mà Lâm Thành Bộ nói là ai.
Từ này dường như không tồn tại trong đầu y, còn hư vô xa xôi hơn cả ông nội bà nội.
“Em gọi lại cho mẹ,“ Lâm Thành Bộ nói, “Gọi bốn cuộc rồi, chắc tại lâu quá em không về nhà nên gọi điện hỏi tội.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ nằm xuống ghế sofa mở tivi.
Lâm Thành Bộ nhấn số của mẹ rồi vào phòng ngủ.
“Làm cái quái gì đấy?” Mẹ nghe điện thoại rất nhanh, “Không thèm nghe điện thoại!”
“Con tắm.” Lâm Thành Bộ nói, “Không nghe được.”
“Mày tắm gì mà tắm một tiếng đồng hồ?” Mẹ nói, “Không sợ chết ngạt à?”
Lâm Thành Bộ cười cười, “Sao vậy, tìm con có việc gì thế?”
“Xong cái tập huấn gì gì đó rồi phải không?” Mẹ hỏi.
“Dạ,“ Lâm Thành Bộ đáp, “Hôm nay vừa về.”
“À được, đúng là nuôi thằng con trai cũng như không,“ giọng mẹ đầy sự châm chọc, “Đi không nói, về không thưa, có khi lần sau gọi điện cho mày thì mày di dân mất luôn rồi.”
“Tập huấn thôi đâu có gì to tát, con không muốn kể,“ Lâm Thành Bộ nói, “Ăn Tết kiểu gì chả về, lúc đấy báo cáo cả thể còn có chuyện nói.”
“Không báo cáo thì không có chuyện gì để nói với mẹ mày à, thôi hiểu rồi,“ mẹ cười lạnh, “Đẻ chị mày xong người ta đã khuyên mẹ đừng có đẻ nữa, có con gái quấn quýt là được, mẹ mày lại không nghe người ta khuyên...”
“Chả phải mẹ nói đẻ con ra rồi thì không cần mua đồ chơi cho chị nữa à,“ Lâm Thành Bộ cười, “Đừng giận, không thì mai còn về nhé?”
“Thôi đừng về, không rảnh tiếp mày,“ Mẹ nói, “Mẹ có chuyện muốn hỏi mày.”
“Hả, chuyện gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Mày đi tập huấn chung với ai đấy?” mẹ hỏi.
“Một mình,“ Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Con còn đi với ai được nữa?”
“Vậy thì có người đến sân bay đón mày,“ mẹ nói, “Là ai?”
Ngay lập tức Lâm Thành Bộ biết ý của mẹ, nhưng có hơi giật mình, sao bà biết hay vậy?
“Nguyên Ngọ,“ hắn nói, “Sao mẹ biết?”
“Mẹ làm sao biết hả?” Mẹ nói, “Con trai tôi thì có gì tôi không biết!”
“Nói nghiêm túc đi mà.” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Chị mày đi công tác thấy hai đứa ở sân bay.” Mẹ nói.
“À.” Lâm Thành Bộ đáp.
Nghe giọng mẹ thì có vẻ không vui lắm, mẹ hắn biết hắn tốn bao nhiêu thời gian và sức lực cho Nguyên Ngọ, nhưng ý của mẹ đa phần đều biểu đạt thông qua Lâm Tuệ Ngữ, lần này lại hỏi thẳng đoán chừng là đã phát hiện ra hắn không còn là đơn phương bám theo đuôi người ta nữa rồi.
Chắc muốn tra cho rõ quan hệ giữa hắn và Nguyên Ngọ.
“Mày với cậu ta bây giờ là thế nào?” Quả nhiên hỏi luôn.
“Không có chuyện gì cả, đang qua lại bình thường thôi.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“Qua lại?” Mẹ hơi giật mình, “Không phải nó trước giờ không thèm để ý đến mày à? Sau đó còn không nhận ra mày nữa! Sao đã qua lại rồi! Lại còn bình thường nữa? Từ lúc nào đấy!”
“Anh ấy không sao rồi,“ Lâm Thành Bộ nhỏ giọng đi tới ban công, “Bác sĩ nói anh ấy đã ổn rồi.”
“Cái vấn đề về thần kinh này,“ mẹ cũng nhỏ giọng theo hắn nhưng vẫn không hài lòng, còn có hơi lo lắng, “Nói ổn là ổn à! Mày có nhớ hồi ở nhà cũ có cái nhà kia kìa, cứ dở điên dở dại, đưa đi Tam Viện vẫn...”
“Mẹ, mẹ, mẹ,“ Lâm Thành Bộ cắt ngang lời mẹ, “Anh ấy không phải bị thần kinh, anh ấy chẳng qua có chút vấn đề về tâm lý, không đến mức bệnh tâm thần.”
“Không nhận ra ai rồi còn không phải tâm thần?” Giọng mẹ toàn bộ đều thể hiện rằng mẹ thấy mày cũng có bệnh rồi đấy.
“Không phải anh ấy không nhận ra ai, mà là trong suy nghĩ ép buộc bản thân không quen biết người khác,“ Lâm Thành Bộ hơi nóng nảy, “Ầy nói với mẹ kiểu này không được, mai con về nhà nói rõ ràng với mẹ nhé?”
“Có cái gì không nói được?” Mẹ nói, “Có cái gì cần rõ ràng nữa, vốn mẹ mày nghĩ với cái tình trạng của nó thì mày có cố mãi cũng nản dần, ai mà biết được mày lại bảo mẹ là “qua lại bình thường”, mẹ mặc kệ nó có phải bị thần kinh hay không, trước kia sự thật là nó không bình thường...”
“Không thể nói như vậy được,“ Lâm Thành Bộ đang muốn giải thích với mẹ thêm một chút nhưng cửa phòng ngủ cạch một tiếng, Nguyên Ngọ bước vào, hắn vội vàng nhỏ giọng nói, “Ngày mai con về, gặp rồi nói chuyện.”
“Có thuốc không?” Nguyên Ngọ cầm bật lửa đi vào, “Tôi không có.”
“Ở trong túi đồ,“ Lâm Thành Bộ ném điện thoại lên giường, “Em lấy cho anh.”
“Mẹ cậu tìm cậu có chuyện gì thế?” Nguyên Ngọ hỏi.
“À thì...” Lâm Thành Bộ không muốn để cho Nguyên Ngọ biết thái độ của mẹ nhưng không muốn gạt y, “Chị em thấy hai đứa mình ở sân bay, hôm nay bà ấy đi công tác... Nên mẹ em gọi qua hỏi.”
“À.” Nguyên Ngọ đáp xong không hỏi nữa, cầm thuốc về sofa nằm xem tivi tiếp.
Lâm Thành Bộ vừa rửa rau vừa nói: “Mai em về nhà, lâu lắm rồi không về, mẹ em lải nhải rồi.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ cầm điều khiển chuyển kênh.
“Sáng ngày mai em đến Xuân Trĩ báo cáo trước, buổi chiều về nhà,“ Lâm Thành Bộ nói, “Buổi tối có khi ăn xong em mới về, anh...”
“Tôi gọi đồ bên ngoài.” Nguyên Ngọ nói.
“Em nấu trước cho anh, anh hâm lại ăn là được.” Lâm Thành Bộ nói.
“Không cần,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Chăm sóc từng tí một như vậy, ai không biết lại tưởng tôi có bệnh không tự lo được.”
Lâm Thành Bộ cười cười không lên tiếng nhưng trong lòng đang dồn dập.
Nguyên Ngọ không nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn với mẹ nhưng lúc nói những lời này ra hắn lại thấy không yên tâm lắm.
Trước khi nói rõ ràng với mẹ mọi chuyện, hắn không thể nói gì với Nguyên Ngọ được.
Nhưng ngược lại hắn xác định, bây giờ không ai có thể ngăn cản hắn ở bên cạnh Nguyên Ngọ, đến cả mẹ hắn cũng không được.
Đúng vậy, bất kể là hắn hay Nguyên Ngọ đi được đến bây giờ cũng đều khổ sở lắm rồi, sau này không muốn khổ thêm nữa.
Không chịu khổ nữa, chỉ muốn hạnh phúc thôi.
Cùng nhau đi ăn cùng nhau đi dạo cùng nhau ngủ cùng nhau lăn giường.
Tốt biết bao nhiêu.
“Mountain tip! Đi cùng em! Không có gì có thể cản trở----” Lâm Thành Bộ cầm một cái cải thảo giơ lên, “Deeping night! Chỉ cần tình yêu của anh và em! Không gì có thể cản trở tương lai----!”
“Ầy,“ Nguyên Ngọ thở dài, “Mau im miệng đi.”
Vốn kế hoạch của Lâm Thành Bộ là làm xong rồi ăn cơm trưa, sau đó sẽ làm, sau đó ăn cơm tối, sau đó sẽ làm, cứ vậy cứ vậy.
Nhưng kế hoạch cũng chỉ mang tính chất tham khảo, ăn cơm trưa xong hắn trèo lên giường với Nguyên Ngọ, nói dăm ba câu hàn huyên rồi nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra đã tối mò rồi.
Hơn nữa tỉnh là vì bị Nguyên Ngọ giật mất gối.
“Cái đệch?” Lâm Thành Bộ vẫn còn mơ màng.
“Tôi đói rồi, đầu bếp.” Nguyên Ngọ ngồi bên cạnh nhìn hắn.
“Mấy giờ rồi?” Lâm Thành Bộ vội vàng ngồi dậy.
“Hơn sáu giờ rồi.” Nguyên Ngọ vò vò tóc hắn.
“Muộn vậy sao,“ Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Sao không gọi em sớm hơn, giờ nấu thì bảy giờ mới ăn được.”
“Tôi cũng vừa mới tỉnh,“ Nguyên Ngọ ngáp, “Đói quá nên tình.”
“Đợi,“ Lâm Thành Bộ nhảy xuống giường, “Em làm đồ ăn, cho anh xem thành quả học hành.”
Nhìn hắn chạy ra hỏi phòng ngủ, Nguyên Ngọ lại ôm gối ngã vật ra giường.
Thích dáng vẻ này của Lâm Thành Bộ, bất kể lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, y không bao giờ có loại sức sống tràn ngập này.
Cho dù mấy năm trước cũng không có.
Trải qua ba mươi năm lười nhác không có mục tiêu, chạy bộ và pha rượu là chiến tuyến cuối cùng của y, cũng là chuyện duy nhất làm y có hứng thú.
Cho nên mỗi khi y nhìn thấy rõ ràng là Lâm Thành Bộ rất mệt mỏi, tinh thần không hề tốt, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại tràn đầy sức sống, cảm thấy như đầu heo...không, như....
Giống như đầu heo làm cho người khác cực kỳ thích.
Nguyên Ngọ lăn lộn vươn vai mãi mới lê lết ngồi dậy xỏ dép ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Thành Bộ đứng trong phòng bếp đã bắt đầu nấu nướng, y đi qua ngó một cái, đang chặt sườn.
“Gầy đây cậu có niềm yêu thích đặc biệt với sườn nhỉ,“ Nguyên Ngọ dựa sát sau lưng hắn bám vào hông hắn, “Đặt đồ ngoài cũng mấy lần đặt sườn.”
“Là để cho anh ăn sườn người khác làm, xong ăn của em làm,“ Lâm Thành Bộ chặt xuống, “Khác nhau rõ rệt luôn.”
“À.” Nguyên Ngọ dựa vào hộc tủ phía sau, tay chạm vào lưng Lâm Thành Bộ, mỗi lần chặt dao xuống lòng bàn tay có thể cảm nhận được cơ bắp căng ra và giãn lỏng.
Cực kỳ hấp dẫn.
“Chú, bảo chú cái này.” Lâm Thành Bộ nói.
“Nói đi.” Nguyên Ngọ đáp.
“Đợi chặt sườn xong rồi sờ tiếp được không,“ Lâm Thành Bộ nói, “Anh cứ thế này em sẽ chặt vào tay đấy.”
“Sức chịu đựng chỉ có xíu thế này hả?” Nguyên Ngọ rút tay về nhét vào túi quần.
“Được một xíu đã là tốt,“ Lâm Thành Bộ tiếp tục chặt xương, “Nói anh biết, tình trạng của em bây giờ là chỉ cần anh chạm vào thôi em có thể xách súng ra trận luôn đấy.”
“Sợ quá cơ.” Nguyên Ngọ cười cười thò tay xuống bóp mông hắn một cái rồi quay người về phòng khách.
“Á!” Lâm Thành Bộ kêu lên.
Lâm Thành Bộ làm bữa cơm tối này rất cẩn thận, tuy vẫn theo nguyên tắc không được lãng phí, hắn chỉ làm bốn món ăn và một món canh nhưng mới được một nửa y đã biết chuyến đi tập huấn lần này đâu phải vô ích.
Mùi không giống.
Sườn làm hai món, một nửa muối tiêu một nửa rang tỏi, ngoài ra còn còn có cá hồi chiên, không biết rưới thêm sốt gì đặc biệt mà cả phòng thơm lừng, hơn nữa còn có cánh gà hấp và đậu đũa cuốn thịt y đã từng ăn ở Xuân Trĩ, cuối cùng là canh dạ dày khoai sọ...
“Có phải có hơi thịnh soạn quá không?” Nguyên Ngọ ngồi ở bên cạnh bàn.
“Như này đã làm gì mà thịnh soạn,“ Lâm Thành Bộ cầm hai cái ly tới rót rượu, “Đấy là anh chưa thấy Giang Thừa Vũ một mình đến Xuân Trĩ gọi tám món ăn một món canh, đấy mới gọi là thịnh soạn.”
“Đấy gọi là thần kinh.” Nguyên Ngọ cười.
“Nguyên Ngọ,“ Lâm Thành Bộ cầm ly lên, “Cụng ly.”
“Có cần nói gì không?” Nguyên Ngọ cũng cầm ly lên.
“Gì cũng được,“ Lâm Thành Bộ nói, “Em trước, em muốn nói... Trước kia em thấy ông trời có hơi không công bằng với em, khiến em vừa gặp đã yêu còn bắt em đi qua quá nhiều trắc trở, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy công bằng chán, ít nhất em cũng có được điều em mong đợi.”
“Chắc không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“...Tổ sư anh,“ Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Anh đừng dọa em, anh có tin em ngất ra đây cho anh xem không?”
Nguyên Ngọ cười cười cụng ly với hắn: “Tôi vốn không để ý, không nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu như thế nào... Nhưng nếu như tôi biết có một ngày không nhìn thấy cậu thì sẽ nhớ cậu đến thế này, lúc ấy nhất định sẽ nhìn cậu kỹ hơn một chút.”
Lâm Thành Bộ cười đến tận mang tai, không nhịn được, cố gắng kiếm chế lại: “Vậy chúng ta bây giờ là ở bên nhau phải không?”
“...Ừ,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Nhưng nhiều cái tôi không muốn nói đâu, không quen.”
“Không cần không cần,“ Lâm Thành Bộ nói liến thoắng, “Em hiểu là được, làm quan trọng hơn nói.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn không nói gì.
“Không phải làm cái đó.” Lâm Thành Bộ bổ sung thêm.
“Cậu không nói thì tôi không nghĩ đến nghĩa đó đâu,“ Nguyên Ngọ xoa xoa mặt hắn, “Nhìn người lớn chững chạc vậy mà có thể vã đến thế, thật kỳ diệu.”
“Không phải mà! Chẳng qua... Thôi bỏ đi,“ Lâm Thành Bộ tặc lưỡi, “Thanh niên trai tráng tụi em chỉ có vậy, hai chữ, cuồng dã, anh làm gì được em?”
Nguyên Ngọ cười cười giơ ngón giữa lên: “Làm cậu một lần thì cậu biết ngay.”
Lâm Thành Bộ cảm giác bằng mấy câu này của Nguyên Ngọ buổi tối bọn họ chắc phải đại chiến ba trăm hiệp luôn.
Yêu đương yêu đương.
Lâm Thành Bộ bây giờ mới biết yêu đương là thế nào.
Là nói lắm.
Nguyên Ngọ thì bình thường, người này vốn ít lời, mức độ nói chuyện khi ở cùng hắn đã coi là kỳ tích, chủ yếu do tự hắn nói lắm.
“Ầy, em hỏi anh này,“ Lâm Thành Bộ ôm Nguyên Ngọ vào ngực mình như con bạch tuộc, “Sao hôm đó anh lại chạy đến chỗ em ngủ vậy?”
“Ma nhập.” Nguyên Ngọ nói.
“Có phải lái xe nhớ đến em không?” Lâm Thành Bộ cười hỏi.
“Không phải,“ Nguyên Ngọ nói, “Thực ra hôm đấy phát hiện hóa ra cậu đi học cái của nợ gì gì đó thật, hơi kinh ngạc.”
“Anh nghĩ em muốn kích anh hả?” Lâm Thành Bộ nói.
“Ừ,“ Nguyên Ngọ đáp.
“Ôi đệch, em có rảnh vậy đâu,“ Lâm Thành Bộ thở dài, “Quan trọng là em không nỡ, không nỡ đấy, thật ra em đã sớm nghĩ là nếu xa anh một chút thì anh có phải sẽ phát hiện ra không chỉ là thích em không.... Nhưng không nỡ.”
“Sau này đừng có đi học nâng cao nữa.” Nguyên Ngọn nói, “Ăn xong bữa hôm nay đã thấy tài nấu nướng của cậu đã đến mức Thánh phụ rồi, không cần nâng nữa.”
Lâm Thành Bộ cười: “Nếu phải đi nữa thì anh đi với em đi, dù sao anh nghỉ cũng thoải mái.”
“Thôi đi, chả thoải mái tẹo nào,“ Nguyên Ngọ nói, “Ông chủ Giang bảo, ông muốn đi hả! Không cho nghỉ.”
“À phải rồi, sao anh ấy ở bệnh viện? Ốm à?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Hửm? Ở bệnh viện?” Nguyên Ngọ ngẩn người, “Lâu vậy mà Thường Ngữ chưa khỏi sao?”
“Thường Ngữ bị sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Bị ông chủ Giang dày vò đến mức viêm ruột thừa,“ Nguyên Ngọ nói, “Không biết dùng tư thế gì...”
Lâm Thành Bộ cười cả lúc lâu: “Yếu đuối như vậy á.”
“Đúng vậy, y như cậu,“ Nguyên Ngọ nói, “Đã yếu rồi mà ngày nào cũng hô khẩu hiệu em rất cuồng dã----”
“Im miệng!” Lâm Thành Bộ nhéo hông y, “Hôm đó là ngoài ý muốn.”
“Tôi hỏi cậu,“ Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn, “Vậy cái lần ngoài ý muốn đấy có tính vào chi phí của “Việc tử tế Jehovah Bộ Bộ - Danh sách thất thoát và hao mòn cho Tiểu Ngọ” không?”
“Cái này à, em không nhớ, em..” Lâm Thành Bộ nói một nửa mới chợt phát hiện ra, ngẩng đầu lên, “Sao anh biết? Anh đọc rồi?”
“Ừ.” Nguyên Ngọ ấn đầu hắn trở về trên gối.
“Sao anh lại thấy?” Lâm Thành Bộ ngại ngùng, vừa tưởng tượng đến cảnh Nguyên Ngọ đọc cái quyển sổ đấy thấy thật lúng túng, “Em giấu kĩ như thế...”
“Kỹ cái khỉ gì?” Nguyên Ngọ nói, “Vừa kéo áo cái rơi ra luôn... Cậu ghi lại để đòi nợ à?”
“Đúng rồi,“ Lâm Thành Bộ vùi mặt vào trong gối, “Ghi nợ cho anh mà.”
“Không ghi lại số tiền thì tính thế nào?” Nguyên Ngọ cười cười.
“Không trả bằng tiền,“ Lâm Thành Bộ ôm y, “Tính bằng cảnh giường chiếu.”
“...Tính hộ cái, khoảng bao nhiêu cảnh?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Tính phiên phiến cho anh,“ Lâm Thành Bộ cười nói, “Làm cả đời này không hết.”