Edit: Dâu
Cao Nhiên bối rối.
Tưởng Tường bá vai Cao Nhiên cười ha hả, “Cao Nhiên, mày chém gió tiếp đi.”
“Cười cái đéo gì!”
Cao Nhiên lấy khuỷu tay thụi cho cậu ta một cái, nhếch miệng, “Mày đừng có cười nữa, tao chẳng qua là đói lép cả bụng, mới kiếm chuyện trêu tụi mày thôi.”
Tưởng Tường cười đến run người, “Mày muốn bắt chước phim ma, cũng không thể lừa dối anh em thế chứ.”
Khóe miệng đang nhếch của Cao Nhiên cứng ngắc, “Ha ha.”
Tầm mắt của cậu đảo qua thằng bạn cùng bạn, thằng bạn thân, cô nấu cơm trong bếp, sau đó kín đáo thu về, trầm ngâm.
Điện thoại trong phòng khách reo lên.
Tưởng Tường nhận điện thoại, “Cô ạ, bao giờ cô với chú về ạ? Không đâu, sắp ăn rồi, vâng, con biết rồi, được ạ…”
Từng câu từng chữ đều lộ ra sự ỷ lại và gần gũi.
Cao Nhiên đi thẳng vào trong phòng, tìm khắp bàn một lượt, sau đó dưới điều kiện tiên quyết là không di động đồ vật mà lục lọi cả căn phòng.
Không tìm được khung ảnh kia.
Cao Nhiên đặt mông lên ghế, tay chống trán nhớ lại.
Không phải mơ, không phải ảo giác, cảm xúc lúc cậu chạm đến khung ảnh là thật.
Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?
Cao Nhiên bứt tóc, mẹ kiếp, chuyện này có vấn đề.
Lúc đó cậu úp khung ảnh xuống ra ngoài gọi điện, cũng không để ý xem Soái Soái và Tưởng Tường đang ở đâu, làm gì.
Nhưng Soái Soái không có động cơ mà.
Tưởng Tường thì sao? Chả lẽ nó đang nói dối? Tại sao? Bức ảnh đó không thể cho người khác thấy ư?
Không đúng.
Nếu là như vậy, ngay lần đầu Tưởng Tường dẫn họ vào phòng, đã lấy khung ảnh đi rồi.
Mí mắt Cao Nhiên khẽ giật.
Lần đầu đi xem căn phòng đó, trên bàn có khung ảnh sao?
Mẹ, đéo nhớ gì cả!
Cao Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu cậu hiện ra bóng dáng đôi vợ chồng trẻ và đứa bé.
Còn cả một rừng cây rậm rạp kia nữa.
Giả Soái cầm sách tiến vào, “Cao Nhiên, ông làm sao thế?”
Cao Nhiên hoàn hồn, “Không có gì.”
Ánh mắt Giả Soái lộ ra vẻ tìm tòi, “Ông nói khung ảnh…”
“Chỉ là đùa thôi.”
Cao Nhiên nhạy cảm phát hiện ra sự việc không đơn giản, không thể kéo Soái Soái vào được, không có tác dụng, chỉ khiến nó đau đầu như mình thôi.
Cậu mặc áo khoác vào chạy ù ra cửa, “Tôi đi ra ngoài chút, sẽ về nhanh thôi.”
Động tác đặt sách xuống của Giả Soái khựng lại, cậu nghiêng đầu nói, “Bên ngoài đang đổ…”
Cửa đã chẳng còn bóng người.
Giả Soái khẽ mím môi, hai chữ cuối cùng thoát ra từ kẽ răng, “Tuyết lớn.”
Khu nhà ở đoạn đường phồn hoa, giao thông mua sắm đều cực kì tiện lợi.
Cao Nhiên ra cửa rẽ trái là thấy ngay một cửa hàng, cậu gọi điện thoại, “Anh, là em đây.”
Đầu kia Phong Bắc thấy dãy số lạ, liền gắt gỏng, “Em lại chạy đi đâu?”
Chị gái ở quầy thu tiền ngoái lại, cứ như đang nhìn một đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi, bị người lớn mắng mỏ vậy.
Cao Nhiên lúng túng quay lưng lại, khe khẽ nói, “Em với Soái Soái qua nhà bạn chơi.”
Phong Bắc hỏi, “Tối không về hả?”
Cao Nhiên vâng, “Tuyết lớn quá, bên ngoài lạnh lắm, hợp để chơi game suốt đêm.”
Cơ mặt Phong Bắc khẽ giật, hai thứ này liên quan đéo gì đến nhau.
Anh trêu, “Em gọi cho anh, để nói chuyện này hả?”
Cao Nhiên nói, “Không ạ, có chuyện khác.”
Tim Phong Bắc bay tít lên tận họng, thấp giọng, “Sao thế? Gây chuyện rồi à?”
“Không, sao em có thể gặp rắc rối được chứ.”
Cao Nhiên chà mũi giày lên mặt đất, “Anh Tiểu Bắc, em nghe thấy giọng cảnh sát Dương, có phải anh đang bận không?”
Phong Bắc nói, “Vừa họp xong.”
Cao Nhiên à một tiếng, “Thế anh làm việc trước đi.”
Phong Bắc giận quá quát lên, “Em gọi điện thế này rồi, sao anh còn bình tĩnh làm việc được hả?”
Cao Nhiên giật mình.
Lòng bàn tay Phong Bắc toát mồ hôi, “Này?”
Cao Nhiên cất tiếng, “Hơ.”
Phong Bắc thở phào một hơi, may mà không dọa sợ người ta, nếu không anh thật chẳng biết nên giải quyết thế nào.
Song anh cũng nổi cáu, cái đứa ngốc này, sớm muộn gì mình cũng bị tức đến nội thương.
Cao Nhiên gọi, “Anh Tiểu Bắc.”
Yết hầu Phong Bắc khẽ giật, “Nói.”
Cao Nhiên kể lại chuyện khung ảnh, “Anh nghĩ là chuyện gì đã xảy ra?”
Phong Bắc không trả lời mà hỏi lại, giọng ẩn ý không rõ, “Bạn thân em không phải đang ở cùng em sao? Sao không bàn với nó?”
Cao Nhiên lầm bầm một câu.
Phong Bắc nói, “Lí nhí cái gì trong họng đấy, nói to lên.”
Cao Nhiên giận, “Em bảo em cũng không biết!”
Phong Bắc bật cười ra tiếng.
Chả hiểu sao mặt Cao Nhiên nóng bừng lên, “Cười cái gì mà cười, anh còn chưa giúp em phân tích đấy.”
Ý cười trên môi Phong Bắc chưa giảm, “Có hai khả năng, một, có người giả ma, hai, có ma giả người.”
Da đầu Cao Nhiên run lên, “Đệt, hồi trước anh còn cam đoan với em, nói là nếu có ma, anh cùng họ với em cơ mà!”
Phong Bắc cam chịu nghĩ, chữ Phong còn viết ngược rồi, anh còn sợ theo họ em chắc?
“Kêu gào cái gì, bình tĩnh chút.”
“Anh có phải không biết em sợ ma đâu!”
Cao Nhiên hít một hơi thật sâu, tránh ánh mắt đánh giá của chị kia, thật là, sao lúc này lại không ai đến mua hàng chứ, độ tồn tại của cậu căn bản không hạ xuống được.
“Trước tiên không nói là khả năng nào, tại sao lại bị em thấy?”
Phong Bắc biếng nhác nói, “Tại em đáng yêu.”
Cao Nhiên đảo mắt, “Nói nghiêm túc được không đây?”
Phong Bắc lạch cạch nhấn bật lửa, “Cũng có hai khả năng, một, kẻ đó biết mối quan hệ giữa em và anh, muốn thông qua em tìm đến anh, muốn anh tra ra một bí mật không muốn người biết nào đó, nói riêng cuộc điện thoại này thôi, đã đạt được nửa mục đích rồi, hai, bản thân em trêu phải cái gì đó…”
Cao Nhiên ngắt lời người đàn ông, “Chắc chắn là một.”
Phong Bắc không nhịn được cười.
Nếu có thể lúc nào cũng mang nhóc con bên người thì tốt nhỉ, tác dụng tiêu trừ mệt mỏi nâng cao tinh thần còn tốt hơn tinh dầu cả trăm lần ấy chứ.
Cao Nhiên bỗng gọi, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc nghe mà lâng lâng cả người, “Ừ, đây.”
Cao Nhiên do dự một chốc rồi hỏi, “Ba mẹ anh ly hôn lúc anh mấy tuổi vậy?”
Phong Bắc dừng động tác nghịch bật lửa, “Sao lại hỏi cái này?”
Cao Nhiên vội giải thích, “Hỏi vu vơ thôi, nếu anh không muốn nói thì thôi.”
Phong Bắc nói, “Lúc còn rất nhỏ.”
Cao Nhiên hỏi, “Thế anh có nhớ họ không?”
Phong Bắc cười mỉa, “Nhớ họ? Anh ăn no rửng mỡ chắc?”
Anh hời hợt đáp, “Trước khi anh tự lực cánh sinh được thì ăn cơm trăm nhà, cho một miếng ăn một miếng, cho một bát ăn một bát.”
Cao Nhiên hỏi, “Nếu không cho thì sao?”
Phong Bắc nói, “Nhịn đói, đói quá thì nuốt nước bọt, có thể chịu được thêm chút nữa.”
Cao Nhiên lặng thinh.
Phong Bắc lạnh lùng nói, “Những năm này họ không để ý đến sự sống chết của anh, anh cũng không rảnh rỗi nghĩ xem họ thế nào rồi, ai lo thân nấy đi.”
Cao Nhiên khó hiểu hỏi, “Thế bác anh thì sao? Ổng cho anh nhà ở, hẳn rất săn sóc anh chứ.”
Phong Bắc nói, “Cái nhà ấy là anh đổi bằng mạng đấy.”
Nửa ngày sau Cao Nhiên mới cất tiếng, “Em chưa từng nghe anh nói.”
“Cũng không phải chuyện hệ trọng gì.”
Phong Bắc nói, “Anh cứu mạng con trai ổng, họ hàng và người trong thôn đều treo chuyện đó trên miệng, ổng cảm thấy cả nhà ổng nợ anh, sau khi chơi cổ phiếu thắng lớn chuyển vào thành phố, nhà cũng để không, cho anh là hợp nhất.”
Trong lòng Cao Nhiên thấy hơi khó chịu.
Trước Cao Nhiên vẫn tưởng ông bác là người thân duy nhất của anh Tiểu Bắc, hóa ra là còn có chuyện này nữa.
Xen lẫn những điều khác, bản chất chẳng còn giống như trước nữa.
Phong Bắc biết suy nghĩ trong lòng Cao Nhiên, “Con trai và đứa cháu họ hàng không thể đặt cùng một hàng được, đây là hiện tượng phổ biến thôi.”
Cao Nhiên giật nảy mình, đây chính là chỗ cậu cảm thấy rất quái lạ.
“Thế nếu đối xử như con trai ruột thì sao ạ?”
Phong Bắc cười nói, “Theo tình huống thông thường, với hiện tượng mà em nói, dựa trên logic bình thường, không phải báo ân, thì là chuộc tội.”
Anh dùng giọng của anh trai mà nói, “Cao Nhiên, em nhớ cho kỹ, mỗi một việc người ta làm đều có mục đích riêng.”
Cao Nhiên chỉnh sửa suy nghĩ một chút, “Thế anh tốt với em như vậy, mục đích là gì?”
Đầu dây thần kinh Phong Bắc vì nửa câu đầu mà run lên, “Anh tốt với em?”
Cao Nhiên nói không thèm nghĩ ngợi, “Tốt mà.”
Phong Bắc kìm nén cõi lòng kích động, “Tốt chỗ nào?”
Cao Nhiên gãi mặt, ngượng ngùng nói, “Không phải anh bận lắm sao? Lần sau nói tiếp nha.”
Xấu hổ.
Phong Bắc dẫu rằng thất vọng, nhưng cũng không ép, “Được rồi, lần sau nói tiếp.”
Cao Nhiên nhớ còn một vấn đề chưa được trả lời, “Mục đích là gì?”
Phong Bắc dài giọng đầy thâm ý, “Mục đích ấy à…”
Cao Nhiên chờ nửa ngày vẫn chưa nghe được vế sau, tưởng là người đàn ông sẽ không nói, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe anh đáp, “Có hai cái.”
Hai á? Cao Nhiên tò mò hỏi, “Là gì?”
Phong Bắc châm điếu thuốc, “Một là muốn bồi dưỡng em, hi vọng em có thể nắm được tất cả tri thức về suy luận hình sự trinh sát, nhanh chóng đảm đương một phía, tương lai tiến vào hàng ngũ của anh, làm phụ tá đắc lực của anh.”
Cái này thì Cao Nhiên đoán được từ lâu rồi, “Cái kia thì sao?”
“Động não chút được không? Đừng lười vậy chứ.”
Phong Bắc mím môi, “Còn cái kia chờ em tự nhận ra, vậy mới có niềm vui bất ngờ.”
Cao Nhiên, “…”
Yên lặng chưa được một phút, Phong Bắc nói, “Hồi chiều nhận được báo án, lớp 11-5 trường Tam Trung có một nữ sinh nhảy lầu tự tử, lúc sinh thời yêu sớm, mang thai, sẩy thai, người nhà cảm thấy cô bé không biết phấn đấu, không biết tự ái, cảm thấy mất mặt, làm ầm ĩ lên, đẩy cô bé vào con đường chết, còn chưa trưởng thành đã rời bỏ thế giới này.”
Cao Nhiên ngạc nhiên, hôm trước mới thảo luận về bạn nữ này với Tưởng Tường xong.
Phong Bắc than thở, “Học sinh nên làm chuyện học sinh nên làm, hậu quả khi ăn vụng trái cấm đôi lúc sẽ rất nặng nề, rất nhiều học sinh không gánh nổi.”
Cao Nhiên cũng thở dài.
Đề tài này trở nên nặng nề.
Cao Nhiên cắn khóe miệng, nói ra nỗi lo trong lòng, “Đợt trước chuyện Trương Nhung yêu sớm bị phát hiện, giáo viên chủ nhiệm báo cho mẹ nhỏ.”
Phong Bắc nói, “Mẹ con bé đến trường làm ầm lên à?”
Cao Nhiên nói không, chỉ có ba của cậu con trai kia thôi, mẹ Trương Nhung xưa nay không đến trường nhỏ.
“Từ khi nghỉ đông, em không thấy Trương Nhung ra ngoài bao giờ, anh bảo liệu nhỏ có chui đầu vào sừng trâu không?”
Phong Bắc nói, “Còn phải xem tính cách, cùng một chuyện, có người qua một tối đã thoát ra, có người làm thế nào cũng không thoát được.”
Cao Nhiên nghe xong còn lo lắng hơn, “Trương Nhung tính chậm chạp, hướng nội, sợ không dễ nghĩ thông đến thế, hơn nữa tính tình mẹ nhỏ không tốt, có lúc dạy bảo nhỏ mà y như… đang dạy con cún ấy.”
Phong Bắc nói, “Thế lúc nào rảnh em qua nhà con bé đi.”
Cao Nhiên bĩu môi, “Mẹ nhỏ thấy em không phải học sinh giỏi, không thích em qua nhà tìm nhỏ.”
Phong Bắc chậc một tiếng, “Tiện đang nói, anh gặp hai mẹ con bên trái nhà em rồi, Trương Quế Phương khá cảnh giác và bài xích nam giới xa lạ, vượt quá mức bình thường.”
Cao Nhiên ngạc nhiên, cậu không phát hiện ra.
“Mọi việc đều có lí do, có thể Trương Quế Phương từng có bóng ma nào đó.”
Phong Bắc nói, “Trái lại có dịp thì em đi khơi thông cho con bé, trẻ con mà, gặp chuyện mới lạ, bệnh đãng trí không nặng rồi cũng trở nặng thôi.”
Cao Nhiên vâng vâng dạ dạ, “Anh Tiểu Bắc, em cúp máy đây.”
Phong Bắc gọi, “Đợi chút, em nói địa chỉ nhà bạn học em cho anh hẵng.”
Cao Nhiên thắc mắc, “Anh muốn cái đó làm chi?”
Phong Bắc nói, “Sợ em bị bán, còn đếm tiền hộ người ta.”
Cao Nhiên cạn lời, “Lo xa quá.”
Phong Bắc đúng là lo xa quá thật, không khống chế nổi.
Con người phàm là đối mặt với chuyện liên quan đến một người đặc biệt nào đó, có lo nhiều hơn nữa, cũng sẽ trông gà hóa cuốc, chỉ nơm nớp xảy ra chuyện gì khiến mình tiếc nuối cả đời.
Phong Bắc tra đồng nghiệp phụ trách trị an ở gần đó, nhờ buổi tối họ để ý một chút.
Cao Nhiên về đến cửa nhà Tưởng Tường đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô đầu bếp đã đi rồi.
Tưởng Tường đang lắc chai Sprite, “Nếu mày không về, tao với Giả Soái tính ăn trước đấy, đúng không Giả Soái?”
Giả Soái đang rửa tay bằng xà phòng, “Ừm.”
Cùng một lớp, đều là con trai, ở chung với nhau, khoảng cách chẳng mấy chốc đã được rút ngắn, hòa mình.
Cao Nhiên cởi áo khoác ra ngồi trước bàn, “Đúng rồi Tưởng Tường, cô đó đến hồi nào thế?”
Tưởng Tường nói không để ý giờ.
Cao Nhiên hỏi Giả Soái, Giả Soái cũng chẳng rõ lắm.
Giả Soái lộn lại cái áo khoác Cao Nhiên vừa cởi ra, “Ông chưa rửa tay.”
Cao Nhiên đẩy ghế ra tới chỗ vòi nước dội.
Tưởng Tường thấy lạ mà nói với Giả Soái, “Thế mà Cao Nhiên lại nghe lời mày.”
Giả Soái xếp lại đĩa thức ăn trên bàn cho ngay ngắn, “Tùy tâm trạng nó, hầu hết là ai nói gì nó cũng không nghe.”
Cao Nhiên trở lại bàn ăn, “Hai đứa nói gì đó? Đừng bảo nói xấu tao nhé?”
Tưởng Tường oan lắm cơ, “Ai nói xấu mày, tao với Giả Soái đang bảo mày trâu bò thật, ăn cú ném ba điểm ngon ơ.”
Cao Nhiên gắp miếng gà ăn, “Đương nhiên, tao luyện bao nhiêu năm cơ mà.”
Tưởng Tường phát hiện Giả Soái vẫn mải gắp rau dưa, cậu chép miệng, “Cô đầu bếp nhà tao nấu khoai tây bún thịt ngon nhất, không nếm thử hả?”
Cao Nhiên gặm cánh gà, lúng búng nói, “Lớp trưởng của chúng ta rất kén ăn, cái gì liên quan đến máu, thịt, nội tạng gà vịt ngỗng lợn dê bò đều nhất quyết không đụng đũa.”
Tưởng Tường, “…” Thế mà còn nói không vấn đề gì.
Cao Nhiên ăn ba bát cơm, cậu ăn khỏe, ăn ngon lành là đằng khác, tương lai mà không cố gắng làm việc kiếm tiền, sợ chẳng có mà ăn.
Trên bàn cơm, Cao Nhiên không đề cập đến chuyện nữ sinh Tam Trung nhảy lầu.
Tin tức còn chưa lộ, cũng không đăng báo, cậu cách xa như vậy, không lý nào biết được.
Cho nên cậu không nói, đỡ mất công giải thích.
Huống hồ cũng không tiện giải thích, phiền lắm.
Xong xuôi bữa tối, ba người ở phòng khách trải thảm lên sàn ngồi chơi game.
Giả Soái không rành lắm, chơi một lát rồi thôi, cậu ngồi trên ghế sofa ở không đến nửa tiếng, đi tắm rồi ngủ.
Cao Nhiên và Tưởng Tường chiến đến tận hơn ba giờ sáng, hai người xử lý mấy chai nước ngọt, vỏ đồ ăn vặt ném khắp nơi.
Tấm thảm trải sàn bị hai người họ bày bừa hết cả ra.
Tưởng Tường ném tay cầm đi, dựa lưng vào ghế sofa ngáp, “Bố tiên sư, chơi với mày mười trận thua hết chín trận rồi.”
Cao Nhiên dính mẩu giấy lên chỗ trống cuối cùng còn sót lại trên mặt Tưởng Tường, thổi phù một hơi, mấy mẩu giấy trên mặt cậu ta bay tứ tung.
“Chứ sao, Soái Soái cũng không thắng nổi tao.”
Tưởng Tường lườm, “Xếp hạng thành tích của mày cũng có thắng nổi nó đâu.”
“Đây không phải chuyện rõ mười mươi sao?”
Cao Nhiên cầm một miếng thịt xông khói lên, xé từ miếng da hồng hồng đến tận cuối trôi chảy chẳng mất tí sức nào, biết ngay là hàng xịn, không hề rẻ.
Cậu thường ăn hàng kém chất lượng, xé mãi không được, còn bị đứt đoạn nhiều lần, có khi phải lấy răng gặm.
Tưởng Tường bốc một miếng nữa trong túi ăn, “Chơi nữa không?”
Cao Nhiên nuốt ực mấy cái, đứng dậy ra ban công ngắm cảnh đêm, vãi chưởng, tuyết còn rơi, mai chả biết về kiểu gì nữa.
“Thôi.”
Tưởng Tường nói, “Qua phòng tao ngủ không?”
Cao Nhiên ngoái lại, “Làm chi? Mình mày không dám ngủ hả?”
Tưởng Tường bảo đéo, “Tao mới tải hai bộ phim.”
Cao Nhiên nói, “Phim ma hả?”
Tưởng Tường nháy mắt, “Lần này chắc chắn hay.”
Cao Nhiên vờ bình tĩnh hít một hơi, “Điêu, tao không tin, cái bộ xem trước khi ăn cơm cũng là mày tìm, chả sợ gì cả.”
Thực ra là cực kì đáng sợ, suốt quá trình đó cậu đều tụng bảng cửu chương.
Tưởng Tường thề son thề sắt, “Hai bộ phim ma này mà không hay, tao cho mày mười gói thịt xông khói, cộng với hai cái đùi gà lớn.”
Mặt Cao Nhiên co giật, người anh em, mày nói vậy, tao càng không dám xem.
Phòng không bật đèn.
Cao Nhiên mở cửa đi vào, tầm mắt đối diện với cái bàn, trên đó thấy mơ hồ đặt một vật, chính là khung ảnh.
Đợi đến khi cậu bật đèn, trên bàn trống trơn, đến cả cọng lông cũng không thấy.
Cứ như là hoa mắt vậy.
Cao Nhiên đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ gì.
Giả Soái rất nhạy cảm với ánh sáng, đèn vừa mở là cậu tỉnh rồi, cậu ngồi dậy xử lí mấy sợi tóc trước trán, “Hai đứa không chơi tiếp nữa hả?”
Cao Nhiên bị tiếng của cậu kéo về hiện thực, làm như không có chuyện gì gãi gáy, “Buồn ngủ.”
“Thế tắm rửa rồi ngủ đi, muộn lắm rồi.”
Giả Soái nhấc chăn tiến vào phòng vệ sinh.
Cao Nhiên lôi miếng ngọc ra để lên tay sờ sờ.
Cậu đi vào phòng vệ sinh, không như ngày thường đùa nghịch với Giả Soái, mà lơ đãng cúi đầu đánh răng.
Giả Soái giật bồn cầu, không rời đi ngay, mà tựa vào cạnh cửa, mí mắt hơi rũ xuống.
Cậu biết lá gan của thằng bạn nối khố chỉ lớn cỡ hạt vừng, nửa đêm không dám soi gương, nếu lỡ nhìn thấy, sẽ đọc bảng cửu chương.
Cao Nhiên nhanh chóng rửa mặt xong rồi ra ngoài.
Giả Soái liếc nhìn cái mặt với cổ ướt nhẹp của cậu, “Sao không lấy khăn lau?”
Cao Nhiên nói, “Để khô tự nhiên tốt cho da.”
“…”
Giả Soái tiến vào lấy khăn mặt ném cho Cao Nhiên.
Căn phòng lần thứ hai chìm vào bóng tối.
Cao Nhiên lo lắng bất an, trong đầu toàn là người với việc, tư duy cực kì sinh động, càng muốn ngủ càng tỉnh, cậu lăn qua lăn lại trong ổ chăn.
Không có thuốc, không mang bên người, cũng không có anh Tiểu Bắc, không ở bên người, vừa ức chế vừa khó chịu.
Ở đầu kia Giả Soái vừa mới ngủ, mặt đã bị chân cậu đạp cho một cái.
Cao Nhiên nói, “Soái Soái, hay ông qua đầu này ngủ đi? Giường lớn lắm, không chật đâu.”
Giả Soái từ chối, nói không quen.
Cao Nhiên không nói thêm nữa, từ nhỏ đến lớn, cậu và Giả Soái ngủ chung giường rất nhiều lần rồi, có khi còn gối chung một cái gối nữa, cực kì tự nhiên.
Soái Soái ở thế giới này lại chia đầu ngủ với cậu, thật không quen.
Ban đêm không xảy ra chuyện gì quái dị hết, tĩnh lặng như tờ.
Trời mới hửng sáng, Cao Nhiên đã rời giường, đi khắp các phòng một lượt mới về lại trong phòng.
Giả Soái vẫn còn đang ngủ trong ổ chăn, tướng ngủ của cậu rất tốt, nằm ngang, tay đặt trên bụng chăn, không uốn éo bên nọ bên kia.
Cao Nhiên nổi máu nghịch ngợm, thò bàn tay dính nước của cậu vào cổ áo cậu ta.
Bàn tay lạnh ngắt, Giả Soái vừa mở mắt, đã thấy một cái mặt gấu trúc.
“Sao ông bảo bệnh mất ngủ chuyển biến tốt rồi?”
Cao Nhiên nói, “Lúc tốt lúc xấu.”
Giả Soái nhíu mày, “Có liên quan đến người đàn ông kia à?”
Cao Nhiên ngớ ra, “Người đàn ông nào? Ông nói anh Tiểu Bắc á?”
Giả Soái bình tĩnh nói, “Không phải hai người hay ngủ cùng nhau sao?”
Cao Nhiên khiếp sợ ngẩng phắt đầu.
Giả Soái nói, “Có phải chỉ cần có anh ta, bệnh mất ngủ của ông sẽ giảm bớt không?”
Cao Nhiên còn chưa hoàn hồn, cậu lắp bắp, “Cái gì… Tôi… Ông… Ông sao lại…”
Giả Soái nói, “Có lần tôi vào phòng ông, thấy trên mặt đất chỗ đầu giường có chút tàn thuốc lá.”
Cao Nhiên, “…” Bất cẩn rồi.
Cậu sực nghĩ ra, “Nhỡ tôi tự hút thì sao?”
Giả Soái cười khẽ, “Đương nhiên sẽ không chỉ có một chút như vậy.”
Cao Nhiên lúng túng chà ngón út, cậu cho là đã rất cẩn thận rồi, về nói với anh Tiểu Bắc vậy.
Giả Soái mặc áo len lên người, “Có từng nghĩ tới không? Tại sao anh ta lại ảnh hưởng đến chứng mất ngủ của ông, vì cái gì lại là anh ta?”
Cao Nhiên sững người, cậu còn chưa nghĩ tới thật.
Được Soái Soái nhắc nhở, Cao Nhiên mới nhận ra, anh Tiểu Bắc trong lòng mình đặc biệt tới nhường nào.
Buổi sáng Cao Nhiên và Giả Soái vẫn chưa đi, hai người bị Tưởng Tường kéo đi xem phim ma.
Gan Tưởng Tường rất to, suốt quá trình đều không hề sợ, tự xem thì thấy khó ở, bèn dọa hai đứa bên cạnh.
Giả Soái chống trái, mắt khép hờ, đang ngủ.
Cao Nhiên bị Tưởng Tường dọa đến toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Sau khi ma nữ giết xong bốn người, Cao Nhiên thật chịu không nổi nữa, vừa nhét khoai tây chiên vào miệng vừa tìm chủ đề.
Nói đông nói tây một hồi, cuối cùng Cao Nhiên cũng nói đến vấn đề chính, “Tưởng Tường, nhà mày có album không?”
Tưởng Tường nói, “Có chớ.”
Cao Nhiên vươn vai, “Cho tao xem chút đi? Hôm qua mày bảo anh mày đẹp trai lắm, để tao xem ảnh có đẹp trai cỡ tao không.”
“Người ta là nghiên cứu sinh, còn biết chơi đàn cello, không chỉ đẹp trai, mà còn ngầu nữa.”
Tưởng Tường đi tìm rồi ném cho cậu, mình thì tiếp tục tìm phim, trong lúc đó còn chat với bạn nữ trên mạng nữa.
Cao Nhiên đặt quyển album lên trên đùi, bắt đầu lật từ trang đầu tiên.
Năm tấm đầu đều là ảnh chụp cảnh, có ven hồ, cầu đá, rừng thông, tầng trệt, bờ ruộng.
Tấm thứ sáu là một cô gái trẻ, tóc uốn, môi tô son, mặc áo khoác nỉ và dày da, quần ống rộng, nom cực kì sành điệu.
Cao Nhiên chỉ vào tấm ảnh hỏi, “Đây là ai thế?”
Tưởng Tường liếc nhìn, “Cô tao.”
Cao Nhiên ngớ người, không phải người phụ nữ trong ảnh, cậu lật những trang tiếp theo, chỉ vào một tấm ảnh hỏi, “Đây thì sao? Đứng bên trái cô mày là chú à?”
Tưởng Tường ngoái đầu nhìn, “Đúng rồi, đó là chú tao đấy, chú với cô tình cảm tốt lắm, xưa nay tao chưa thấy họ cãi nhau bao giờ.”
Cao Nhiên lại lật tiếp, lật hết cả một quyển album, lật đi lật lại, thấy cô chú của Tưởng Tường, còn có cả ông anh trai vừa đẹp trai vừa ngầu kia nữa, cùng với mấy người họ hàng, nhưng không thấy ảnh của đôi vợ chồng và đứa nhỏ kia.
“Mày đâu? Sao không có ảnh mày?”
Tưởng Tường nói có mà, cậu lật cho Cao Nhiên xem, “Đây không phải tao sao?”
Cao Nhiên nhìn bé trai tầm tám, chín tuổi trong ảnh, “Tao nói mày hồi bé cơ.”
Tưởng Tường nói, “Thế thì không có.”
Cậu ta bận thả thính cô bạn trên mạng, “Bức ảnh sớm nhất của tao là chụp hồi lên tiểu học, trước đó chưa chụp bao giờ.”
Cao Nhiên im lặng.
Cậu giở quyển album một lần nữa, vuốt nhẹ từng tấm.
Không lâu sau, Cao Nhiên phát hiện có tấm kẹp đôi, là một tấm ảnh phong cảnh.
Cao Nhiên phát hiện mấy cây trong ảnh rất giống trong rừng cây kia, cậu nhìn kĩ một chút, càng nhìn càng giống, “Đây là cây gì?”
Tưởng Tường bảo cậu đợi chút, lúc hết bận thì ghé đầu sang, “Cây vải.”
Cao Nhiên cười nói, “Chưa thấy bao giờ.”
Tưởng Tường nói, “Tao cũng chưa, hỏi anh tao mới biết.”
Cậu ta uống ngụm nước ngọt, “Nhà cô chú tao ngày xưa có một vườn vải to đùng, sau đó bán vườn đi đổi sang buôn bán khác.”
Cao Nhiên ồ lên, “Thế à.”
“Đừng xem nữa, toàn ảnh cũ, chả có gì đẹp cả.”
Tưởng Tường lấy quyển album đi, rủ Cao Nhiên xem phim.
Tâm tư Cao Nhiên không để lên phim ảnh, trong đầu toàn về chuyện bức ảnh trong khung ảnh kia.
Tưởng Tường thấy Cao Nhiên đang ngẩn người, tranh thủ lúc có hiệu ứng âm thanh mà dọa cậu.
Cao Nhiên bị dọa đến đau tim, bất giác dựa vào người Giả Soái, trong lòng thì chửi bới om sòm.
Làm người quả nhiên không thể nói dối, sớm thành thật nói cho Tưởng Tường, mình sợ ma là được rồi, lại muốn mạnh miệng, quả đáng đời.
Giả Soái hé mắt, cậu thả tay đang chống đầu xuống, ngồi thẳng người.
Cao Nhiên thấy thằng bạn thân tỉnh rồi, lập tức có chỗ dựa.
Chiều Cao Nhiên và Giả Soái cùng nhau về.
Cao Nhiên vừa về đến nhà đã ném cặp xuống đất, uống thuốc ngủ, lúc cậu tỉnh lại trời đã tối rồi.
Lúc ngủ nằm sấp, quên lấy miếng ngọc xuống, ngực hằn lên một vệt đỏ hồng.
Lưu Tú gọi Cao Nhiên xuống trông bà, cô phải đi nấu cơm.
Cao Nhiên gãi quả đầu rối bù, “Đây ạ!”
Bà Cao đang xem tivi trong phòng, xem không hiểu cũng vẫn xem.
Cao Nhiên ngồi bên cạnh bà cụ, thỉnh thoảng giải thích nội dung cho bà nghe.
Chắc là phim truyền hình hay quá, nên bà Cao lúc này còn đáp lại không ít, có khi còn chủ động hỏi nữa.
Buổi tối Lưu Tú phát huy thất thường, đồ ăn mặn ơi là mặn.
Cao Nhiên gắp một đũa thức ăn còn phải và hai miếng cơm trắng, qua loa ăn xong hai bát.
Lưu Tú nhìn con trai buông bát đũa xuống, “Không ăn nữa à?”
Cao Nhiên lắc đầu.
Lưu Tú nói, “Sao ăn ít thế?”
Cao Nhiên uống một ngụm nước, “Mẹ, không ít đâu ạ, mỗi bữa Soái Soái còn chỉ ăn có một bát cơm kìa.”
Lưu Tú nói, “Lượng vận động của nó ít, mày khác, y như con khỉ, nhảy nhót từ sáng tới tối, tiêu hao nhiều, không ăn sao được? Hơn nữa giờ mày đang tuổi phát triển, ít nhất phải ba bát trở lên.”
“…”
Cao Nhiên lên gác, chuẩn bị lấy gói thịt bò khô Tưởng Tường cho ra ăn, ăn mấy miếng cho đỡ buồn miệng.
Cậu vừa mở khóa cặp ra, nhìn thấy thứ gì đó, không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, mặt trắng bệch.
Trong cặp để một chiếc khung ảnh, ngửa lên trên, một nhà ba người trong ảnh đều đang nhìn cậu.
Cao Nhiên mang khung ảnh về nhà.