Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 46: Chương 46: Sợ ma muốn chết






Edit: Dâu



Lưu Tú đang nói chuyện với Cao Kiến Quân về bệnh tình của bà cụ.

Trên tầng truyền đến tiếng ghế đổ, sát theo đó là tiếng tông cửa.

Tiếng động liên tiếp bỗng nhiên xuất hiện, họ đều giật hết cả mình.

Lưu Tú cau đôi lông mày thanh mảnh, cô đứng dậy đi tới dưới mái hiên, kêu với về phía chân cầu thang, “Tiểu Nhiên, mày làm gì trên gác thế? Muốn tạo phản à?!”

Cao Nhiên rầm rầm rầm lao xuống, mở cổng lớn chạy vọt ra ngoài.

Lưu Tú lơ mơ bước vào nhà chính, “Ông Cao, Tiểu Nhiên làm sao thế nhỉ?”

Cao Kiến Quân gắp thức ăn, “Chả phải tôi với bà đang cùng ăn cơm sao? Bà không biết, làm sao tôi biết được.”

Lưu Tú lầm bầm, “Áo khoác không mặc, mặc mỗi áo len, giày cũng không đổi, hớt hơ hớt hải làm gì thế nhỉ?”

Cao Kiến Quân không thèm để ý tới nữa.

Lưu Tú bưng đĩa đậu đũa luộc trước mặt chú đi.

Cao Kiến Quân hết cái ăn, mới quăng ra một câu, “Lớn xác rồi, không sao đâu.”

Lưu Tú nói, “Mặt nó cắt không còn giọt máu luôn, nom hoảng hốt lắm.”

Cao Kiến Quân ăn miếng cơm, “Về rồi hỏi xem.”

Lưu Tú không yên tâm, thay ủng ra ngoài tìm, thằng con trai đã chạy mất dạng rồi.

Trước quán ăn nhỏ, Phong Bắc, Dương Chí và mấy gã đàn ông nữa chen chúc bên một chiếc bàn, ngắm bông tuyết bay đầy trời, ăn mì nóng hôi hổi.

“Hầy.”

Dương Chí gắp một sợi mì cho vào miệng, thở dài đầy thỏa mãn, “Trời lạnh muốn chết như vầy, nên ăn mì.”

“Ăn lẩu mới ấm.”

“Lẩu á? Thò đũa vào gắp tới gắp lui, ăn hết nước bọt của nhau, mất vệ sinh.”

“Mỗi chú để ý cái đó, tục ngữ nói rất đúng, ở bẩn sống lâu, cẩn thận chưa chắc đã tốt, nếu là tôi, tương đối là được rồi.”

Lữ Diệp nhìn Dương Chí đầy vẻ ghét bỏ, “Khóe miệng anh rỉ nước à? Sao nhiều nước miếng vậy?”

Dương Chí ối chà một tiếng, cười ha hả, “Cảnh sát Lữ, chúng ta nói chuyện phải có bằng chứng đấy nhé.”

Lữ Diệp chỉ mấy vệt nước trên mặt anh, “Chứng cứ đây này.”

Dương Chí văng máu đầy mặt, “Đó là nước mì.”

Lữ Diệp cười khẩy.

“Không đúng, em cười khẩy gì chứ?” Dương Chí nói, “Nước mì thật mà!”

Lữ Diệp để ngang tay dưới cằm Dương Chí, hướng mu bàn tay lên trên, “Anh mới nói gì cơ?”

Dương Chí lặp lại câu đó.

Lữ Diệp huơ mu bàn tay trước mắt Dương Chí, bảo anh sờ thử đi.

Dương Chí giật hết cả nảy, “Sờ, sờ em á?”

Lữ Diệp không thừa lời với anh, nắm tay anh để lên trên tay mình, “Giờ còn muốn ngụy biện không?”

Tay Dương Chí đụng phải giọt nước, anh xấu hổ, mẹ nó, thật sự nhiều nước miếng thế cơ à?

“Đầu To à, chú chỉ cần ở với Diệp Tử, cái gọi là trí thông minh kia bị chú đạp dưới chân ngay.”

Phong Bắc cầm hộp thuốc gõ lên bàn mấy cái, “Chú cũng nào phải con voi, nói một câu mà vãi nhiều nước miếng thế được, cái chú sờ được là nước mì Diệp Tử mới bôi lên.”



Gương mặt lạnh tanh của Lữ Diệp thoáng hiện một nụ cười, cực kì mơ hồ.

Dương Chí ngáo mất nửa ngày mới phản ứng, nghiến răng nói, “Cái cô này thật là…”

Lữ Diệp nhướn mắt, “Làm sao?”

Dương Chí chậc lưỡi, “Em nhìn em đi, không mặc váy, không đi giày da, không đeo bất cứ trang sức nào, tóc còn ngắn cũn, mới đến tai, sáng đến tối lạnh băng băng, chỗ nào giống con gái chứ?”

Lữ Diệp lạnh giọng nói, “Liên quan gì đến anh?”

Dương Chí trợn mắt nhìn sang, vẻ như bó tay.

Có người trêu, “Bảo sao đội trưởng nói, hai người ngày nào cũng liếc mắt đưa tình trước mặt đám ế mốc bọn tôi, thật đúng là không biết xấu hổ.”

“Đúng thế, mau đi lấy giấy chứng nhận, mời bữa tiệc rượu đi, đừng kéo dài nữa, thời gian quý báu lắm đấy.”

“Chính xác, đặc biệt là cái nghề này của chúng ta, ai mà biết được ngày mai như thế nào, nếu thích nhau, thì sớm chọc thủng cái tầng giấy kia đi, đừng nên phí thời gian giận dỗi lẫn nhau, về sau hai người nhớ lại, sẽ hối hận đến mức muốn đánh mình đấy.”

“Tôi thấy cứ luôn do dự không quyết là không được, lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán chút.”

Mấy ông anh ế sưng hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp, sốt ruột muốn chết.

Cùng một đội, mọi người cũng không mù, hai người họ có ý kia hay chăng, ai nấy đều thấy rõ.

Cuối cùng Phong Bắc chốt, “Cuối năm nay hoặc sang năm sau cũng được, sớm báo một tiếng với mọi người, bọn anh chuẩn bị tiền mừng chu đáo cho.”

Tiếng cười kéo dài một lúc, không hề vương chút ác ý nào, đều là chờ mong và chúc phúc.

Mí mắt đang rũ của Lữ Diệp khẽ động đậy, một giây sau chị đặt bát đũa lại lên bàn, “Không ăn nữa.”

Dương Chí cũng không chịu thua, anh đẩy tô mì về phía trước, cắn răng nói, “Em cũng không ăn!”

Mọi người đều lắc đầu than thở.

Còn trẻ quá, chưa biết cái gì gọi là coi hôm nay như ngày cuối trong đời.

Nhất định phải để ông trời cho nếm mùi đau khổ, mới hiểu nổi.

Một người bỗng nhiên ơ một tiếng, “Đấy không phải là cái nhóc đó, Tiểu Cao đó sao?”

“Cũng đúng, đội trưởng anh xem…”

Dương Chí còn chưa dứt lời, Phong Bắc đã sải bước đi vào trong tuyết, hướng về phía thiếu niên chạy đi.

Phong Bắc kéo lại cánh tay thiếu niên, nghiêm mặt hỏi, “Sao em ăn mặc thế này đi ra ngoài?”

Cao Nhiên thở hổn hà hổn hển như muốn đứt hơi.

Phong Bắc cởi áo da khoác lên người thiếu niên, che cậu kín một chút, “Hỏi em đấy!”

Cao Nhiên run bần bật, đồng tử tan rã dần có tiêu tự, cậu trở tay nắm lấy tay người đàn ông, nói lắp ba lắp bắp, lộn xà lộn xộn, “Có có có có ma! Anh Tiểu Bắc, có ma, có ma thật đó! Khung ảnh theo em về nhà, ma ở trong nhà em…”

Phong Bắc dùng bàn tay đang rảnh rỗi vỗ về lưng thiếu niên, “Nói chậm chút.”

Quần áo trong của Cao Nhiên bị mồ hôi thấm ướt mem, tim cậu vẫn đang dộng ầm ầm, không chậm nổi, sắp bị dọa chết khiếp rồi.

Phong Bắc không để ý đến việc bị người ta nghi ngờ bàn tán, anh khom người, vỗ gương mặt lạnh buốt của thiếu niên, “Cao Nhiên, nhìn anh!”

Cao Nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bất lực, bất cứ lúc nào cũng có thể khóc òa lên.

Tim Phong Bắc thoáng ngừng đập, anh không kìm nổi, vươn tay ra sau gáy thiếu niên, nhấn cậu vào trong lồng ngực mình.

Cao Nhiên nghẹn một hơi, mới thở chậm lại được một chút.

Đợi đến khi một lớn một nhỏ rời khỏi tầm mắt, đám người Dương Chí mới hoàn hồn.

Họ nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một suy nghĩ.

Đội trưởng lo cho thiếu niên kia quá nhỉ?

Trong đám người này, chỉ có Lữ Diệp và Dương Chí ngồi như thể không liên quan đến họ, cứ như đã hết thấy ngạc nhiên từ lâu rồi.

Nhưng hai người họ cũng không nghĩ cùng một hướng.

Dương Chí nghĩ lúc đội trưởng đối mặt với Cao Nhiên, lòng yêu thương tràn trề, đóa hoa của tổ quốc sẽ trưởng thành một cách khỏe mạnh thôi.

Lữ Diệp lại không nghĩ thế.

Nhìn hướng hai người nọ rời đi, mắt chị thoáng qua nét âu lo.

Buổi tối tuyết không rơi dày như ban ngày, nhẹ nhàng và hiền dịu, dường như vương vấn quyến luyến ai.

Nơi góc tường tĩnh lặng, Cao Nhiên đứng ở trong, Phong Bắc đứng ngoài, chắn gió tuyết cho cậu.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”

Cao Nhiên kể lại rõ ràng chuyện khung ảnh, không một chút giấu diếm.

Phong Bắc cau chặt lông mày, “Sao hôm qua em không nói qua điện thoại?”

Cao Nhiên cúi đầu, nói lúc đó cậu chưa rõ tình huống thế nào.

Phong Bắc cắn điếu thuốc, trầm giọng nói, “Về rồi tính.”

Anh quay người, vạt áo bị kéo lại.

“Bất kể là có người giả ma, hay ma giả người, anh đều sẽ giúp em xử lý hết.”

Phong Bắc dứt lời, vài giây sau, bàn tay đang níu lấy vạt áo nới lỏng ra, bên tai là giọng của thiếu niên, “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn cái gì, tự nhiên khách sáo thế thấy lạ lẫm thật, Phong Bắc dở khóc dở cười.

Sau khi trở về, Cao Nhiên chỉ vào cặp sách trên đất, vẻ mặt khiếp sợ, “Khung ảnh ở trong đó.”

Phong Bắc cầm cặp lên lật xem, “Không có.”

Cao Nhiên sững người, cậu vội vàng nhào qua, thật sự không có khung ảnh nào cả.

Một giây sau, Cao Nhiên bới hết toàn bộ đồ trong cặp sách ra, cuống quýt tìm kiếm.

Không có, không có!

“Không thể nào, rõ ràng ở trong này mà, khung ảnh ngửa lên trên, họ đều đang nhìn em.”

Cao Nhiên lẩm bẩm như người điên, “Sao lại không thấy được? Đúng rồi, là ma làm, ma để em mang khung ảnh về, sau đó khung ảnh biến mất không thấy đâu nữa, nhất định là như vậy.”

Cao Nhiên dựa vào vách tường trượt ngồi xuống dưới, hai tay ôm lấy đầu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại những chữ cuối, “Nhất định là vậy… Nhất định là như vậy…”

Mất ngủ kéo dài, lo lắng hoang mang, trong lòng chất chứa quá nhiều điều, lại chẳng thể tỏ tường cùng ai.

Tất sẽ có dấu hiệu suy nhược thần kinh.

Phong Bắc nhìn đỉnh đầu thiếu niên, rồi lại nhìn đến đôi vai gầy guộc của cậu, huyệt thái dương ê ẩm đau.

“Mặt đất lạnh, đứng lên đi.”

Thiếu niên vẫn đang lẩm bẩm.

Phong Bắc cưỡng chế kéo người từ trên mặt đất đứng lên.

Mặt Cao Nhiên tái nhợt, môi run cầm cập, “Anh Tiểu Bắc, em nói thật đấy, em không nói dối, em không có điên, em…”

“Được, anh tin.”

Phong Bắc hỏi, “Ngoài anh ra, em còn nói với ai nữa?”

Cao Nhiên lắc đầu, “Không có.”

Phong Bắc truy hỏi, “Ba mẹ em, Giả Soái, Tưởng Tường, họ đều không biết ư?”

Cao Nhiên gật đầu, “Em chỉ nói cho một mình anh thôi.”

Phong Bắc lấy điếu thuốc bên mép xuống, cúi đầu gảy tàn thuốc, không nói gì.

Cao Nhiên bất giác ngó nghiêng gian phòng, chỉ nơm nớp thấy một bóng ma lướt qua, cậu hốt hoảng hỏi, “Anh Tiểu Bắc, nên làm gì bây giờ?”

Phong Bắc nói, “Em xuống nhà hỏi ba mẹ em, họ có lên đây không.”

Cao Nhiên lập tức đi hỏi ba mẹ, được đáp án đúng như trong dự liệu, sau khi cậu ra ngoài, không ai vào phòng của cậu cả, kể cả bà nội.

Phong Bắc ngồi trên ghế, đôi chân dài hờ hững gác lên bàn, yên lặng nuốt mây nhả khói.

Cao Nhiên lấy bao thuốc trong túi người đàn ông, rút một điếu ra, động tác giống anh phải đến tám, chín phần.

Nhìn thấy nhiều, cũng học được thôi.

Điếu thuốc vắt vẻo bên mép, nhưng không sờ thấy bật lửa.

Phong Bắc bị thiếu niên sờ soạng đến mức không tập trung suy nghĩ được, “Bật lửa để ở quán rồi.”

Nói đặng anh nghiêng đầu, ra hiệu thiếu niên lại gần đây.

Cao Nhiên ghé sát vào, điếu thuốc bên mép chạm đầu vào điếu thuốc của người đàn ông, đốm lửa nhỏ quấn lấy, chốc lát sau đã bén lửa.

Một lớn một nhỏ trong phòng lặng yên chế tạo sương khói.

Hút xong một điếu thuốc, Phong Bắc nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, khàn giọng hỏi, “Bình tĩnh chưa?”

Cao Nhiên dạ một tiếng, cậu xoa mặt, gọi, “Cao Bắc.”

Cơ mặt Phong Bắc khẽ giật.

Cao Nhiên lẩm bẩm, “Đồ lừa đảo.”

Phong Bắc giải thích, “Đây không phải là lừa đảo, anh của em là nhân viên chấp pháp, tin vào khoa học.”

Cao Nhiên nói, “Thế giờ thì sao?”

“Giờ à?” Phong Bắc giật khóe miệng, “Không thể đợi được để nhìn xem ma quỷ có dáng vẻ thế nào.”

Cao Nhiên đơ người đến nửa ngày sau mới phun ra vài chữ từ trong miệng, “Anh bệnh à!”

Phong Bắc cười khẽ, “Xem ra dọa em rồi.”

“Nói cũng lạ, anh đưa không ít tội phạm vào ngục giam, đưa vào họng súng, họ chết rồi cũng không hóa thành ác quỷ đến tìm anh báo thù, chứng tỏ người vừa chết sẽ hoàn toàn bye bye thế giới này, sao em lại gặp được cái loại chuyện quái quỷ này chứ?”

Khóe môi Cao Nhiên khẽ giật, đừng bảo là trên người mình có cái gì đó dẫn lối thật nhé?

Giọng của Phong Bắc làm gián đoạn suy nghĩ của Cao Nhiên.

“Mấu chốt nằm ở người trong tấm ảnh, biết rõ tin tức cá nhân, tìm thấy vấn đề thì sẽ dễ giải quyết thôi.”

Cao Nhiên nói, “Em không biết họ là ai.”

Phong Bắc trầm ngâm, “Em nói tư liệu của bạn cùng bàn em cho anh, tất cả những gì em biết ấy.”

Cao Nhiên vừa nhớ lại vừa nói.

Từ khi Tưởng Tường trở thành bạn cùng bàn của cậu, cho đến hôm qua sang nhà cậu ta chơi, từng chi tiết tỉ mỉ đều được tái hiện.

Phong Bắc nghe xong thì rơi vào trầm tư.

Cao Nhiên không quấy rầy, cậu cũng có những suy nghĩ của riêng mình.

Hoa tuyết vẫn đang tung bay bên ngoài, hẳn trước năm mới sẽ còn vài trận tuyết nữa.

Phong Bắc không đi, anh báo cáo với lãnh đạo, “Tối nay anh không tắm đâu.”

Cao Nhiên không phát hiện ra sự ái muội và thân mật trong lời nói của anh, cậu trợn mắt, “Anh lại không tắm nữa à?”

Mặt Phong Bắc đen xì, “Cái gì mà lại? Tối qua anh tắm rồi.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Tối qua em không về, ai biết anh nói thật hay giả.”

Phong Bắc giơ một cánh tay lên, “Lại đây, ngửi thử đi.”

Cao Nhiên bịt mũi lùi về sau.

Phong Bắc cởi thắt lưng ném lên trên bàn, quay người hướng ra cửa.



Cao Nhiên vội vàng gọi, “Anh đi đâu đấy?”

Phong Bắc nói, “Đi tiểu.”

Cao Nhiên rảo bước đuổi theo người đàn ông, “Em đi với.”

Hai người một trước một sau ồn ào vào phòng vệ sinh.

Thiếu niên ở ngay bên cạnh, Phong Bắc thoáng mất tập trung, thành bồn cầu bị vẩy vài giọt.

Cao Nhiên giật một đoạn giấy vệ sinh lau mấy giọt nước tiểu đó đi.

Phong Bắc không khỏi thở dài, đảm đang ghê.

Lát sau, Phong Bắc chậm rãi ra khỏi phòng.

Cao Nhiên đi chân trần bám gót người đàn ông, “Anh lại muốn làm gì nữa?”

Phong Bắc dùng giọng điệu dỗ trẻ nít mà rằng, “Thải cái thối thối.”

“Em cũng…” Suýt nữa Cao Nhiên cắn phải đầu lưỡi, “Em đứng ngoài chờ anh, đừng đóng cửa nha.”

Phong Bắc, “…”

Xem ra là sợ lắm rồi đây.

Cũng đúng, đứa nhỏ sợ ma muốn chết, kết quả lại vướng phải loại chuyện này.

Phong Bắc mới cởi quần đến đầu gối, bỗng nghe được tiếng la kinh hoàng của thiếu niên ngoài cửa.

Anh vội vàng kéo quần đi ra ngoài, ngay cả khóa cũng không kịp kéo.

Cao Nhiên chỉ một ngón tay vào dưới gầm giường, không phát ra nổi tiếng nào.

Phong Bắc xoay người lại nhìn.

Khung ảnh nằm tại nơi đó, không biết nằm ở đó từ lúc nào, hay là vốn chưa từng biến mất, vẫn luôn nằm ở đó.

Căn phòng yên lặng không một tiếng vang.

Phong Bắc vươn tay cầm khung ảnh lên, “Cái này à?”

Cao Nhiên lẩm bẩm, “Anh Tiểu Bắc anh cũng nhìn thấy, cũng chạm vào được.”

Phong Bắc nói, “Ừm.”

Cao Nhiên cắn môi, “Liệu có phải trước khi ra ngoài em đánh rơi cặp, khung ảnh bị văng ra, rơi xuống gầm giường không?”

Phong Bắc đặt khung ảnh lên bàn, “Khả năng rất lớn.”

Cao Nhiên nói tiếp, “Thế liệu có phải cũng từ đó đoán được, khả năng toàn bộ sự việc này không phải là ma giả người, mà là người giả ma không?”

Phong Bắc nói, “Khả năng đó cũng rất lớn.”

Cao Nhiên không khỏi thở phào, “Thế thì tốt rồi.”

Phong Bắc lại không thấy thoải mái như vậy, “Nếu ma giả người, ai đã lén lút để khung ảnh vào phòng cho em thấy, rồi lại lén lút lấy đi, sau đó lại làm thế nào nhét vào cặp em, để em mang về được? Dụng ý là gì?”

Cao Nhiên bị các câu hỏi liên tiếp làm rối bời.

“Em nghĩ đã.”

Nói rồi, Cao Nhiên ôm hộp táo, ăn từng quả táo đỏ thẫm.

Phong Bắc kiểm tra khung ảnh, phát hiện không có gì khác lạ, anh đánh giá tấm ảnh đặt trong khung kia.

Đúng là một nhà ba người.

Có một điểm khá là kì quặc, nhìn từ quần áo của ba người trong ảnh, hẳn là đầu thập niên 80, mà bức ảnh lại rất mới, không hề có vết ố vàng, tựa như mới chụp hôm qua.

Không hợp logic.

Phong Bắc mím môi, không biết đang nghĩ gì.

Kì quái, ma, người chết, mấy chữ này sắp xếp trong đầu anh, gạt đi, rồi lại hiện về.

Phong Bắc nhướn mắt nhìn thiếu niên, vẫn còn đang ăn táo, anh nhắc, “Phun hạt ra, đừng nuốt.”

Không phản ứng, tâm tư cũng bay xa tít rồi.

Bàn tay đang thò vào bình của cậu đột nhiên khựng lại, “Cô nấu cơm có hiềm nghi rất lớn, cô ấy có đầy đủ thời gian!” Còn động cơ thì cậu chưa nghĩ ra.

Phong Bắc nhíu mày, “Cô nấu cơm?”

Cao Nhiên vâng dạ, “Hôm qua ngoài em, Soái Soái, Tưởng Tường, trong nhà còn có cô ấy nữa.”

Cậu nói nghiêm túc, “Lúc em phát hiện ra khung ảnh, đã hỏi Soái Soái và Tưởng Tường ngay, họ cũng không để ý cô nấu cơm đến lúc nào nữa.”

Một người ngồi trong phòng lên mạng, một người ngồi ngoài phòng đọc sách, hai người đều mải việc riêng, không để ý cô nấu cơm.

Hơn nữa Cao Nhiên nhớ rõ, lúc cậu vào phòng ngủ, cửa phòng vẫn để mở, cậu không đóng lại.

Cô ấy quen với thiết kế của mỗi căn phòng, lặng lẽ tiến vào đặt khung ảnh, rồi lại nhân cơ hội lấy đi, là có thể làm được.

Phong Bắc đặt ra câu hỏi, “Giả Soái ngồi ngay phòng khách, lại không hề phát hiện sao?”

Cao Nhiên không chút nghĩ ngợi biện hộ cho bạn thân, “Anh không biết đâu, nó đọc sách chăm chú lắm, không để ý đến việc bên ngoài đâu, có khi em gọi mấy lần nó cũng không nghe thấy.”

Phong Bắc xì một tiếng, “Hiểu rõ quá nhỉ.”

Anh gõ gõ mặt bàn, “Em chắc chắn là Giả Soái không nghe thấy, hay là bơ đi?”

Cao Nhiên nhìn nhìn người đàn ông, “Sao giọng điệu kì cục thế?”

Phong Bắc xoay gáy về phía cậu.

Cao Nhiên chớp chớp mắt, giận à?

“Anh Tiểu Bắc, đừng bảo anh đang ghen với Soái Soái nha?”

Lưng Phong Bắc cứng đờ, tim đập như sấm.

Một tích tắc sau đã nghe thiếu niên cười ha ha, “Không thể nào?”

“…” Mẹ kiếp, thật muốn đè người lên trên giường, lột quần đánh một trận.

Phong Bắc không quay đầu lại, mặt đỏ lên, “Nếu anh bảo đúng thì sao?”

Cao Nhiên không thèm suy nghĩ, “Thế thì chịu thôi, Soái Soái là người anh em tốt nhất của em.”

Đột nhiên Phong Bắc hết giận, anh quay đầu lại, xoa đỉnh đầu thiếu niên, khóe môi lộ ra nụ cười hiền hòa như người cha già từ ái.

Cao Nhiên sợ ra mặt.

Phong Bắc gọi điện cho người điều tra tình hình nhà cô của Tưởng Tường, nhanh chóng cho anh câu trả lời.

Anh cúp điện thoại, ngoái nhìn thiếu niên đang ngồi khoanh chân, “Giờ ngủ được chưa?”

Cao Nhiên nói, “Anh ngủ đi, em không buồn ngủ.”

“Không buồn ngủ? Anh thấy là em đang tìm đường chết đấy.”

Phong Bắc cốc đầu thiếu niên, nghiêm khắc mắng, “Anh đếm đến ba, em nằm xuống cho anh, đắp kín chăn, nhắm mặt lại, ngủ!”

Cao Nhiên theo bản năng làm theo.

Uy nghiêm của đội trưởng đội cảnh sát hình sự không phải đùa đâu.

Cao Nhiên vẫn luôn trong trạng thái uể oải, từ khi cậu đến thế giới này, căn bản ngủ không đủ, cũng ngủ không ngon.

Cùng lắm chỉ đang cố chịu đựng thôi

Không biết thì tưởng là Cao Nhiên đang cậy tuổi trẻ của mình, mài mòn sinh mệnh của bản thân, thực hiện hành vi tự sát kéo dài.

Kì thực cậu đã rất rất mệt rồi.

Chỉ là không có cách nào hoàn toàn thả lỏng mà thôi.

Một đứa nhóc chưa được mười tám tuổi, kinh nghiệm và tri thức chỉ có một xíu như vậy, trong lòng có thể có được bao nhiêu thứ chứ? Còn không phải là cố nhét vào.

Trước đây Phong Bắc cảm thấy thiếu niên không biết buồn khổ là chi, tự tìm phiền não, rảnh quá đây mà.

Thời gian ở bên cạnh nhau ngày càng nhiều, Phong Bắc mới phát hiện ra thiếu niên còn đáng lo hơn bất cứ ai ở bên cạnh mình.

Chẳng biết bao giờ mới chịu chia sẻ hết toàn bộ với mình.

Cao Nhiên ngủ một giấc, bên kia Phong Bắc đã có thu hoạch rồi.

Đôi vợ chồng trẻ trong ảnh khớp với hai bộ hồ sơ.

Họ là cha mẹ của Tưởng Tường.

Căn cứ vào điều tra, vườn vải là nhà Tưởng Tường.

Mà Tưởng Tường lại nói đó là nhà của cô chú, sau khi bán vườn đi, cầm tiền bắt đầu buôn bán.

Năm đó từng xảy ra biến cố, khiến cha mẹ Tưởng Tường đều qua đời, vườn đổi chủ.

Trong một vụ án trinh sát hình sự, khi không có bất cứ một đầu mối nào, trực giác sẽ phát huy tác dụng.

Trực giác của Cao Nhiên nói cho cậu biết, cái chết của cha mẹ Tưởng Tường không thể tách khỏi cô chú cậu ta được.

Thậm chí chính là kẻ đã tạo nên tấn bi kịch kia.

Đứa bé trong ảnh mới chỉ một hai tuổi, quá nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa, lúc Cao Nhiên mới nhìn thấy bức ảnh, chắc chắn có thể tìm ra bóng dáng của Tưởng Tường.

Cũng không đến nỗi phí một hồi vất vả.

Nhưng điều này cũng có thể cho thấy, Tưởng Tường hoàn toàn không biết gì cả, không biết một chút gì.

Cao Nhiên phát hiện người đàn ông không ổn lắm, đứng một lúc lâu cũng không nhúc nhích, lông mày còn cau chặt, bị chuyện gì làm khó.

“Sao thế?”

Phong Bắc đọc tên người chú của Tưởng Tường, “Nghe quen quen, giống như từng nghe ai nhắc đến rồi.”

Cao Nhiên hỏi, “Không nhớ ra sao?”

“Quên rồi, chờ lúc nào nghĩ ra thì lại nói đến.”

Phong Bắc nói, “Chuyện mười sáu năm trước, đăng ký ở đồn cảnh sát là tử vong ngoài ý muốn, coi như trong này có bí mật gì đó, giờ cũng không ra được manh mối, nghi ngờ, suy đoán, và trực giác đều không làm chứng cứ được.”

Cao Nhiên nói cậu biết rồi, “Cô nấu cơm thì sao?”

Phong Bắc nói, “Người phụ nữ đó mới đến huyện một năm trước, đến chưa được hai tháng, đã vào nhà cô Tưởng Tường, phụ trách nấu cơm quét dọn vệ sinh, ở trong căn nhà nhỏ tự thuê, không qua lại với người khác, không thân không thích.”

“Trước mắt còn chưa tra ra được cô ta và cha mẹ Tưởng Tường có quan hệ gì hay không, nhưng mà, cô ta rất đáng nghi, như là đến vì cả nhà cô của Tưởng Tường vậy, chuyện khung ảnh tám phần mười là có liên quan đến cô ta.”

Cao Nhiên thở một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ cần không có ma quỷ dính vào, cậu sẽ không sợ.

Xế chiều hôm đó, Phong Bắc lật lại hồ sơ vụ án, bất chợt nghĩ tới, có một lần anh đến chỗ cục trưởng Trịnh, vô tình nghe thấy Tào Thế Nguyên nhắc đến tên chú của Tưởng Tường.

Dính đến án buôn ma túy, còn là kẻ cầm đầu quan trọng, tổ chuyên án đang theo dõi.

Phong Bắc châm điếu thuốc, tầm ba bốn phút sau, bấm số của Tào Thế Nguyên.

Cùng lúc đó, Cao Nhiên đến nhà Tưởng Tường, cậu đi một mình, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn gặp cô chú của Tưởng Tường.

Người trước có nhà, người sau thì không.

Tưởng Tường nói, “Cô ơi, đây là bạn cùng bàn Cao Nhiên của con.”

Cao Nhiên lễ phép chào, “Cháu chào cô.”

Cô Tưởng dưỡng nhan rất tốt, cũng chú ý ăn mặc, sợi dây chuyền trân châu trên cổ khiến người khác chú ý, cô khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.

Tưởng Tường rất chào đón Cao Nhiên đến, cậu ở nhà một mình đến là nghẹn, có bạn chơi cùng thì vui lắm, kêu cô giúp việc lấy đồ ăn nước uống.



Cao Nhiên nhìn thấy cô giúp việc đi ra từ phòng bếp, không phải là người hôm nọ.

Tưởng Tường nhìn ra suy nghĩ của cậu, khẽ nói, “Vốn là người kia hôm sau không quay lại, đoán chừng trong nhà có việc gì, một câu cũng chẳng báo, cô giận lắm, cảm thấy cô kia không có tố chất.”

Cao Nhiên lơ đãng nghe Tưởng Tường nói chuyện.

Trên bàn trà là một bộ trà tinh xảo, cô Tưởng đang pha trà.

Cao Nhiên bưng cốc nước trái cây lên uống một ngụm, ánh mắt liên tục đảo sang bên kia.

Tưởng Tường kéo Cao Nhiên sang đó ngồi.

Ống tay áo cô Tưởng hơi vướng, “Tiểu Tường, xắn ống tay áo lên giúp cô.”

Tưởng Tường bỏ khoai tây chiên xuống, chùi vào khăn giấy, sau đó là ghé vào xắn ống tay áo lên cho cô, “Cô ơi, anh không về ăn tết thật ạ?”

“Ừ, cùng mấy đứa bạn hẹn nhau leo núi tuyết rồi.”

Cô Tưởng thở dài, gương mặt trang nhã vương nét ưu sầu, “Nếu anh con mà nghe lời bằng nửa con thôi, cô với chú con có thể sống thêm được mấy năm ấy chứ.”

Hai người như một đôi mẹ con.

Tưởng Tường nói nhà của cô chính là nhà của cậu, đây là nhận thức của cậu, tuyệt đối không thể tạo thành trong một hai ngày được.

Cao Nhiên trò chuyện câu được câu chăng với Tưởng Tường, khóe mắt vẫn luôn đọng lại trên người phụ nữ.

Cậu đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi quay lại, ngồi chưa nóng mông, đã thấy tay trái người phụ nữ lộ ra một vết bớt, màu sắc rất đậm.

Tưởng Tường phát hiện bạn cùng bàn ngồi không nhúc nhích, mắt cũng không chớp lấy một cái, “Có phải là xem đến choáng rồi không?”

Cao Nhiên khẽ gật đầu với biên độ rất nhỏ.

Tưởng Tường cười nói, “Bình thường cô tao thích pha trà lắm.”

Cậu ta xoay người, “Cô ơi, pha thêm hai chén đi ạ, cho Cao Nhiên thử tay nghề của cô.”

Tâm trạng cô Tưởng không tệ, “Bạn nhỏ Cao, nhà cháu ở đâu?”

Cao Nhiên không nói địa chỉ cụ thể, chỉ bảo là cách xa lắm.

Giọng cô Tưởng vẫn rất hiền hòa, “Thế lúc về bảo tiểu Trương lái xe đưa cháu về.”

Cao Nhiên không tỏ ra khác lạ, lộ vẻ ngượng ngùng, “Không cần đâu ạ, cháu đi xe đạp.”

Tưởng Tường nói, “Cô à, cô không biết đâu, Cao Nhiên xiếc xe kinh lắm, trong lớp không ít đứa bái nó làm sư phụ đâu.”

Cô Tưởng cười cười, “Vậy ư? Chi bằng năm sau cô mua cho con chiếc xe, con cũng luyện một chút.”

Tưởng Tường vội vã xua tay, “Thôi thôi, con ngồi xe cơ, đạp xe mệt lắm, chưa kể phơi nắng phơi gió, trời mưa là đi không nổi luôn.”

Cô Tưởng cười lắc đầu, “Con đấy.”

Cao Nhiên liếc mắt nhìn Tưởng Tường.

Trước đây trong nhà có vườn, có tiền, cha mẹ mất, cậu ta vẫn là một thiếu gia.

Có thể nhìn thấy, Tưởng Tượng cực kì hưởng thụ cuộc sống hiện tại.

Nửa người trên Cao Nhiên hơi nghiêng về phía trước.

Tưởng Tường và cô Tường đều tưởng cậu có hứng thú với việc pha trà, thực ra cậu đang ngắm nghía vết bớt.

Cao Nhiên day đôi mắt khô khốc, cậu nhìn lại vết bớt, càng tập trung, đầu càng đau.

Mồ hôi lạnh chảy qua thái dương, chảy xuống lưng, ướt đẫm chân tóc.

Cao Nhiên ngồi không nổi nữa mà ngả ra sau, nghe được rất nhiều tiếng huyên náo.

Có rất nhiều người đang khóc, có người chết, đang làm đám tang.

Trong đó xen lẫn một âm thanh hưng phấn và kích động, “Đều là của chúng ta! Của chúng ta hết!”

Chính là cô của Tưởng Tường, cô ta đang cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.