Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 71: Chương 71: Đồ Nhát gan, khốn kiếp






Edit: Dâu



Đèn trong quán bar 3707alfa tù mù, xung quanh không quá ầm ĩ, trên sân khấu chỉ có một người đàn ông trung niên tóc dài đến vai, râu ria xồm xoàm, cầm một chiếc đàn ghita cũ mem, tự đàn tự hát, giọng hát khàn khàn đẫm màu tang thương, câu chuyện ẩn trong lời ca như ứng với từng linh hồn cô độc trong hư vô.

Cao Nhiên cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thời gian, trong hai mươi phút đã mười phút trôi qua, có một thiếu niên ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Anh trai nhỏ, lần đầu đến đây à?”

Tuổi thiếu niên không lớn lắm, dáng vẻ ngây ngô, chưa thoát hết tính trẻ con, mặt nở nụ cười xán lạn, lộ ra một chiếc răng khểnh đáng yêu, mà áo cậu nhóc cũng rất nổi bật, quần bò rách lỗ, áo phông đen, trước ngực in hình đầu lâu, cổ đeo mấy chiếc vòng bạc, đeo lung ta lung tung, tự cho là ngầu lòi.

Cao Nhiên nhìn gương mặt thiếu niên, loáng tháng thấy được mình của năm năm trước, cậu lạch cạch nhấn bật lửa, “Anh thích lớn tuổi hơn cơ, nhóc non quá.”

Thiếu niên ngạc nhiên tròn xoe mắt, dường như không ngờ sẽ nghe câu trả lời thẳng thắn đến vậy, cậu giơ hai ngón về phía bartender, “Hai ly Bloody Mary, anh trai nhỏ, mời anh đấy.”

Cao Nhiên mỉm cười, “Cảm ơn.”

Mắt thiếu niên nhìn thẳng về trước, cậu nhóc nuốt nước bọt, mông uốn éo trên ghế mấy lần, ghé lại sát bên người thanh niên, “Lớn tuổi có gì hay ho chứ, cả ngày suốt ngày treo câu vì muốn tốt cho em ở bên mép, cái này không thể làm, cái kia không thể đụng vào, quản đông quản tây, làm như là cha mẹ mình ấy.”

Cao Nhiên nhìn thời gian trên điện thoại, nhớ áng chừng đã qua mấy phút rồi, “Người yêu nhóc là ông chú à?”

Thiếu niên mới uống một hớp rượu, nghe vậy thì phụt hết ra, cậu nhóc cười gượng, “Bro, anh nói chuyện không theo quy chuẩn thật đấy.”

Cao Nhiên nhún vai.

Thiếu niên nhìn thấy người quen, phất tay chào, rồi lại nhìn chằm chằm người bên cạnh, “Đời người ngắn ngủi, phải tận hưởng thú vui trước mắt chứ bro, nghĩ một tá chuyện lãng phí thời gian, chính là có lỗi với bản thân mình.”

Cao Nhiên trợn tròn mắt, “Nhà nhóc có biết không?”

“Anh nói chuyện come-out ấy hả?” Thiếu niên nói rất chi dửng dưng, “Rồi.”



Cao Nhiên hứng thú, “Sau đó thì sao?”

Thiếu niên nhe răng, “Sau đó em bị đuổi ra khỏi nhà, không còn chốn về nữa chứ sao.”

“…”

Cái Cao Nhiên muốn nghe không phải kết quả này, cậu châm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói với hư không, lẽ nào chẳng có kết quả khác ư? Không có cách gì êm đẹp đôi bên sao?

“Mẹ em qua đời tháng trước rồi, em đi gặp bà lần cuối, bà trợn mắt nhìn em, chết không nhắm mắt.” Thiếu niên nghịch trang sức trước ngực, “Em thầm nói với bà, xin lỗi mẹ nha, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho mẹ, đời này để cho con sống những tháng ngày con mong muốn đi.”

Cao Nhiên nghiêng đầu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Thiếu niên chống cằm, cười đùa nháy mắt, “Có phải hơi thích em một chút rồi không?”

Cao Nhiên nói, “Đúng vậy, nhóc rất dũng cảm.”

“Nói thật với anh, em là bất đắc dĩ come-out, em đang ôm hôn người ta, đột nhiên mẹ em bước vào.” Thiếu niên tặc lưỡi một cái, “Anh trai nhỏ, anh tưởng tượng được tình hình lúc đó không?”

Cao Nhiên thử tưởng tượng một chút, không hình dung nổi, “Sao lại không khóa cửa?” Biện pháp phòng bị làm không đúng chỗ rồi.

Thiếu niên nói, “Mỗi lần đó quên khóa.”

Cao Nhiên cạn lời, không biết nên nói thiếu niên xui xẻo, hay nói đây là ý trời, muốn cho cậu nhóc và người nhà của cậu đến bước đường kia.

Thiếu niên nhảy từ trên ghế đẩu xuống, vòng tay ôm lấy cổ cậu, “Anh trai nhỏ, mình đi khách sạn đi, nếu anh muốn nghe chuyện xưa, em có đầy, kể ba ngày ba đêm cũng không hết, đúng rồi, em không phải vị thành niên, mới mấy tháng trước em thành niên rồi.”

Cao Nhiên bắt lấy hai cánh tay thiếu niên, cười nói, “Anh đợi người.”

Thiếu niên thất vọng ồ một tiếng, “Được rồi, chúc anh một đêm tuyệt đẹp vậy.”

Cao Nhiên nhìn đồng hồ, đã qua mười chín phút, người còn chưa tới, cậu đứng ngồi không yên ra đến cửa, còn chưa kịp nhìn xung quanh, đã thấy tám, chín người bước từ xe cảnh sát xuống, thẳng đến quán bar này.

“…”

Cao Nhiên sải bước nhanh chóng biến mất trong đoàn người hỗn loạn, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cậu dừng lại ngoái đầu, không phải người mình muốn gặp, cảm xúc thất vọng và phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng.

Thiếu niên thở hổn hển, “Làm cái gì thế, đám người này mới tới mấy hôm trước xong, hôm nay quán bar mới khai trương lại, sao lại tới rồi?”

Mặt Cao Nhiên sầm xuống, mẹ nó, tự mình không đến, lại gọi đại đội đến, giỏi thật đấy!

Thiếu niên nói, “Trong bar đang bắt người đấy, người anh đợi sẽ không tới chứ?”

Cao Nhiên gảy tàn thuốc, ánh mắt hậm hực, trong lúc vô tình nhác thấy cái gì đó, đột nhiên nói, “Hôn anh.”

“Được thôi.” Thiếu niên nhón chân lên ôm choàng lấy cổ cậu ghì cậu xuống.

Cao Nhiên không tránh, một tay kẹp điếu thuốc, một tay đặt trên eo thiếu niên, ánh mắt dừng ở một góc cách đó không xa.

Miệng thiếu niên còn chưa chạm đến Cao Nhiên, cậu nhóc đã bị một nguồn lực kéo ra, sức rất lớn, làm cậu nhóc lảo đảo vài bước ngã bệt xuống đất.

Cao Nhiên cong môi nở nụ cười, nét cười đầy đắc ý hư hỏng.

Sắc mặt Phong Bắc rất đỗi dữ tợn.

Thiếu niên từ trên đất đứng dậy, vỗ tay phủi bụi tiến lại gần, nói giọng mà chỉ có Cao Nhiên có thể nghe thấy, “Anh trai nhỏ, anh lợi dụng em, có phải nên cho chút thù lao không?”

Lúc Cao Nhiên kịp phản ứng lại, hai má đã bị hôn lên bẹp một cái, tầm mắt cậu lướt qua đỉnh đầu thiếu niên, rơi lên người đàn ông mặt không chút cảm xúc, một nỗi sợ hãi quen thuộc bao trùm.

Thiếu niên hôn xong, tỏ thái độ khiêu khích với Phong Bắc, chiêu này của cậu nhóc độc thật, đốt đuốc xong thì bỏ đi.

Đầu đường không ít người qua lại, chợ đêm cũng náo nhiệt cực kì.

Cao Nhiên và Phong Bắc đứng đối diện nhau, không ai nói câu gì, sự tĩnh lặng trước bão tố lặng lẽ lan tràn, bất cứ lúc nào cũng có thể trời long đất lở.

Đội chống mại dâm vội đến rồi cũng vội đi, để lại quán bar hỗn loạn vô cùng.

Người đi đường rối rít liếc nhìn, hoặc thổn thức, hoặc vui mừng, hoặc tức giận.

Cao Nhiên cúi đầu hút thuốc, hút xong mấy hơi cuối cùng cậu nhúc nhích ngón tay, dập tàn thuốc ném vào trong thùng rác, sải bước ép sát người đàn ông trước mặt, cậu cười đến híp cả mắt, tựa như một đứa bé nghịch ngợm.

Sự âm u giữa chân mày Phong Bắc vẫn còn đó, khí thế quanh người lạnh buốt.

Cao Nhiên chỉnh lại cổ áo sơ mi cho người đàn ông, vỗ vỗ vai anh nói, “Anh Tiểu Bắc, anh chậm ba phút rồi.”

Phong Bắc mở miệng, không cho phép chối từ, “Về đi.”

“Em rất ưng đứa nhỏ vừa nãy, tiếc là bị anh dọa đi mất rồi.” Cao Nhiên thở dài đầy tiếc nuối, “Giờ em chỉ có thể tìm chỗ khác thôi, hay là anh nhìn hộ em đi? Trên đời này, anh hiểu em nhất mà, biết rõ em thích kiểu nào.”

Giọng Phong Bắc không có lấy một chút độ ấm nào, “Không về đúng không? Tôi gọi cho ba cậu.”

Cao Nhiên tức quá mà cười, “Gọi điện thoại cho ba em á? Anh là gì của em thế?”

Thái dương của Phong Bắc giật nảy lên.

“Năm năm trước anh cảm thấy em là trẻ con, nên anh vẫn luôn nhẫn nhịn, anh có tính toán của anh.” Cao Nhiên vươn tay mơn trớn đường nét chiếc cằm cương nghị của người đàn ông, “Giờ em không phải nữa, anh có thể muốn làm gì em thì làm, em sẽ rất vui vẻ đấy.”

Phong Bắc tóm lại cánh tay đó của thanh niên, hơi thở thô trầm hẳn, anh mắng, “Tôi lặp lại lần nữa, đi về!”

Cao Nhiên quyết tâm tối nay phải làm gì đó, nếu không nỗi nóng nảy bất an trong lòng cậu sắp ép cậu phát điên rồi, “Đối diện có một cái khách sạn, em lại cho anh một cơ hội nữa, em cho anh số phòng, anh lên tìm em.”

Cậu cúi đầu, gác cằm lên bả vai người đàn ông, cười khẽ, “Anh có năm phút để lãng phí.”

Phong Bắc đứng dưới cột đèn đường châm điếu thuốc, chân mày càng lúc càng cau chặt, chiếc bóng dưới chân anh lẻ loi và trơ trọi, linh hồn đang gầm thét, đang nóng nảy, đã bị dồn đến vách núi cheo leo, tiến thêm một bước nữa chính là vực sâu không đáy.

Ấy thế mà dưới đáy vực sâu có một người đáng yêu đang mỉm cười giang tay chào đón anh, bảo anh mau chóng nhảy xuống, có chết cũng phải chết cùng nhau.

Cao Nhiên thuê phòng xong lập tức đóng cửa, dựa lên vách cửa gửi tin nhắn: 503, nhanh lên.

Từng giây từng phút trôi qua, Cao Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay gõ nhịp được nhịp chăng, có tiếng bước chân từ xa tới gần, mí mắt cậu không nhúc nhích, biết không phải người đàn ông kia.

Một hai phút sau, Cao Nhiên mở choàng mắt, cậu mở cửa ra, thể hiện cõi lòng sốt sắng của mình.

Phong Bắc dừng lại ngay trước cửa phòng.



Cao Nhiên không cho anh thêm thời gian để lo lắng nữa, dứt khoát vươn tay kéo anh vào trong, chân đá lên cửa, một tích tắc sau hôn lên chiếc cằm tua tủa râu của anh, lên khóe miệng, chóp mũi, đôi mắt, lông mày cau chặt, vầng trán toát mồ hôi, lại thẳng xuống một đường, nhắm ngay đôi môi mỏng của anh hôn lên.

Cả người Phong Bắc cứng đờ, trái tim trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt, dòng máu nơi huyết quản sôi trào, anh nâng đôi tay buông thõng lên, bàn tay dày rộng đặt tại bả vai thanh niên, năm ngón tay siết chặt, dường như muốn bóp nát mỗi nơi đầu ngón tay anh chạm lên.

Cao Nhiên rời khỏi bờ môi người đàn ông, xuýt xoa một tiếng, “Đừng thô lỗ như vậy.”

Dứt lời, cậu vùi đầu vào cổ người đàn ông, tham lam hít hà mùi hương khiến mình mê luyến đến điên dại, “Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, mùi xà phòng, mùi nào cũng rất phổ thông, sao em lại thích đến vậy nhỉ?”

Trong năm năm này không biết được đã bao lần mơ thấy người này, họ ở trong mơ chẳng chút nào e dè, tỉnh lại liền bị nỗi thất vọng tràn trề bao phủ, nửa ngày sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

Cao Nhiên biết mình hết thuốc chữa rồi.

Phong Bắc tóm gáy thanh niên ép cậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuống phức tạp quá đỗi, trong đó có nhẫn nhịn, đau khổ, cũng có giận dữ.

Cao Nhiên vươn ngón tay vuốt ve gương mặt người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, đây là buổi tối thứ hai của chúng ta sau năm năm chia cách, anh vẫn chưa trả lời em, anh có nhớ em không.”

Tầm mắt Phong Bắc dời đi, anh nhìn hư không, tiếng than thở thốt ra từ cổ họng, “Cao Nhiên, em nói em lớn rồi, kỳ thực không hề.”

“Không ư?” Cao Nhiên hôn lên nhúm tóc bạc nơi thái dương người đàn ông, “Lừa mình dối người, anh thật không có cảm giác gì sao?”

Cậu có ý riêng, gân xanh trên trán Phong Bắc nổi lên.

Phong Bắc nhớ hình ảnh mới vừa xảy ra ven đường, lực tay trên gáy thanh niên lại tăng thêm, dường như muốn bóc ra lớp da thịt kia, xem xem rốt cuộc trong cái đầu này chứa thứ gì, “Một năm lớp 12, bốn năm đại học, dáng vẻ em vào đời thật khiến anh bất ngờ.”

“Anh cũng khiến em bất ngờ lắm.”

Cao Nhiên bị đau, cậu hít một hơi, miệng không ngừng mắng, “Trước đây anh có sức quyến rũ em, giờ thì sao? Giờ anh con mẹ nó càng ngày càng đi xuống, đồ nhát gan, khốn kiếp, còn giả vờ mất trí nhớ, giả vờ không nhận ra em, nói tên gì nghe quen quen, đòi phân rõ giới hạn với em, anh được lắm.”

“Anh quyến rũ em?” Phong Bắc ha một tiếng, thở hổn hển, lông mày cau chặt đầy ẩn nhẫn, “Em mò lương tâm của mình ra nói lại xem, rốt cuộc là ai quyến rũ ai?”

Cao Nhiên nghẹn lời, trong đầu tự phát lại hình ảnh mình nằm gối đầu lên cánh tay người đàn ông ngủ, sau đó là một làn sóng khác, lóe lên như một bộ phim, cậu sờ mũi, ấp úng nói, “Hồi đó em không hiểu.”

Phong Bắc cười lạnh, “Đúng rồi, không hiểu, đã nghĩ được cái cớ này từ lâu rồi đúng không? Em không hiểu, còn nhỏ, chỉ coi anh là anh trai, còn mong anh là anh ruột em.”

Da đầu Cao Nhiên lạnh buốt, cậu giang tay ra ôm lấy tấm lưng rộng dài của người đàn ông, “Muốn tính sổ cũng được thôi, nhưng giờ không phải lúc, muộn chút nữa tính sau, anh tính thế nào cũng được, phạt em thế nào, em cũng chịu hết…”

Câu tiếp theo của cậu bị Phong Bắc chặn lại trong cuống họng.

Nơi góc tường phía sau cánh cửa, Phong Bắc đè Cao Nhiên lên vách, Cao Nhiên tóm chặt cổ áo anh khiến anh càng gần mình thêm.

Một lát sau, đôi môi Phong Bắc rời khỏi Cao Nhiên, anh rũ mắt, dùng ánh mắt hết sức thâm trầm nhìn sang.

Cao Nhiên cũng đang nhìn người đàn ông, hơi thở hỗn loạn, cậu mím môi, giữ chặt lấy hương vị không thuộc về mình ở nơi đó.

Bầu không khí xung quanh trở nên ẩm ướt, nhiệt độ từ từ tăng lên, có cái gì đó đang không an phận tán loạn, động một chút lập tức bùng nổ.

Phong Bắc thu tầm mắt về, anh gác lên trán thanh niên, khàn giọng, “Đừng cử động.”

Tâm tư Cao Nhiên bị nhìn thấu, trước khi cậu kịp làm gì, hai tay đã bị giơ lên quá đỉnh đầu ấn lên tường, “Anh làm gì thế? Đến nước này rồi, còn muốn nhịn sao? Anh không muốn em sao?”

Hầu kết Phong Bắc nhúc nhích, nếu không muốn, sẽ không khổ sở nhường này, giờ đây mỗi một giây một phút đều là dằn vặt, “Em uống rượu, không đủ tỉnh táo, chờ em đổi trạng thái rồi lại…”

Cao Nhiên ghé vào tai người đàn ông, biết điểm yếu của anh ở nơi đâu, chuyên nhằm vào chỗ đó kích thích anh.

Toàn bộ bắp thịt trên người Phong Bắc đều căng ra, lực khắc chế đã bên bờ vực tan rã rồi, lực tay đang ghì cổ tay thanh niên chậm rãi tăng thêm, giọng nói đã tràn ngập nguy hiểm và cảnh cáo, “Cao Nhiên.”

Cao Nhiên không dừng, mùi tanh ngọt tràn vào trong miệng, cậu thoáng lui lại, nhìn vành tai đang chảy máu của người đàn ông, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trong đó dường như có ánh lửa đang nhảy nhót.

Phong Bắc cúi người, mồ hôi trên chóp mũi cọ lên trán thanh niên, anh nhấc lên cánh tay rảnh rỗi, dùng sức miết mạnh nơi bị thiếu niên xa lạ hôn lên, càng lúc càng mạnh, mang theo dục vọng độc chiếm và cơn tức giận rõ ràng.

Chỗ da trên mặt Cao Nhiên đau rát, sắp bị tróc ra mất thôi.

Ngay lúc này, điện thoại di động trong túi Cao Nhiên vang lên, cậu thiếu kiên nhẫn rút ra, định ném lên giường, bỗng thoáng thấy tên người gọi lập tức dừng lại, “Mẹ.”

Lưu Tú ở đầu bên kia lo lắng nói, “Tiểu Nhiên, bà con té xỉu rồi.”

Cao Nhiên như bị một chậu nước lạnh dội lên, cậu giật mình, vội vàng hỏi, “Bệnh viện nào ạ? Con gọi cho Tào Thế Nguyên, không sao đâu, đừng sợ.”

Phong Bắc đột nhiên thả lỏng lực tay đang kìm chế cánh tay thanh niên, anh gãi mái đầu đinh mướt mồ hôi, từ trạng thái điên cuồng quay về hiện tại, tình cảm đang kêu gào điên loạn rốt cuộc một lần nữa bị áp chế.

Cả người như trút hết sức lực.

Cao Nhiên không chút chậm trễ, lập tức bấm dãy số của Tào Thế Nguyên, “Anh ở đâu thế? Giờ có thể qua nhà em một chuyến được không? Bà nội em té xỉu, mẹ em gọi 120 rồi, anh đi chắc nhanh hơn chút.”

Tào Thế Nguyên nói anh đi ngay đây, “Đừng lo, bên bệnh viện anh sẽ xử lý.”

Cao Nhiên bấm tắt điện thoại, nhìn thấy dấu to dấu nhỏ trong cổ áo người đàn ông, lại xem vết thương trên vành tai người đàn ông, vẫn còn đang chảy máu, mới chậm chạp nhận ra mình tàn nhẫn biết bao nhiêu, “Đau không?”

Phong Bắc không thèm để ý, “Có cần về không?”

“Có về cũng phải mai.” Cao Nhiên rút một gói giấy ăn trong túi ra, “Trước tiên chờ điện thoại của mẹ em với Tào Thế Nguyên hẵng.”

Phong Bắc tiến vào trong phòng, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, “Mấy năm nay em vẫn liên lạc với Tào Thế Nguyên à?”

“Vâng.” Cao Nhiên không nói dối, cậu thừa nhận, “Vẫn luôn liên lạc, thế lực nhà họ Tào lớn, em vừa mua di động chưa được bao lâu, Tào Thế Nguyên đã có được số của em gọi cho em rồi, còn biết em ở phòng nào tầng nào ký túc xá nào, có điều ảnh cũng chả làm gì em, rất ít khi tìm em, chỉ tình cờ gọi một cuộc, gửi chút đồ ăn cho em thôi.”

Phong Bắc không nhìn thanh niên, “Giờ thích ăn kẹo rồi à?”

Cao Nhiên nhanh chóng phản ứng lại, hồi sáng nhận cái thùng kia bị người đàn ông bắt gặp rồi, còn nhìn lén thông tin phía trên thùng nữa, không thì cũng chẳng biết đấy là kẹo, “Em hút thuốc dữ quá, ăn kẹo có thể kiềm chế cơn nghiện thuốc.”

Về phần tại sao lại hút nhiều như vậy, Cao Nhiên không nói, cậu nghĩ người đàn ông hẳn là biết, “Thế anh với Trịnh Giai Huệ thì sao, quan hệ của các anh là thế nào?”

Phong Bắc nhíu mày, “Bạn bè.”

Cao Nhiên lấy khăn giấy ra đè lên chỗ vành tai đang chảy máu, “Em với Tào Thế Nguyên cũng là bạn bè.”

Phong Bắc nói, “Hồi trước không phải.”

Cao Nhiên tủm tỉm, “Anh ghen rồi.”

Phong Bắc đứng lên, “Về thôi.”

Cao Nhiên gọi người lại, “Phòng cũng thuê rồi, giờ về sao?”



Bước chân Phong Bắc không hề ngừng lại, “Em họ em chỉ cho em về trước 10 giờ thôi, giờ là 9 giờ 55 rồi.”

Cao Nhiên nheo mắt, “Anh theo dõi em.”

Phong Bắc không tỏ ý kiến.

“Sau này em sẽ nói với Cao Hưng một tiếng.” Cao Nhiên lấy giấy ăn ra xem xét vết thương nơi vành tai người đàn ông, hơi hơi đau lòng, cậu cúi đầu, khẽ khàng nói, “Năm năm nay không ngủ chung giường với anh rồi, tối nay đừng đi, em muốn trò chuyện với anh một chút.”

Phong Bắc theo bản năng giơ tay lên.

Cao Nhiên ghé đầu vào dưới lòng bàn tay người đàn ông, lại không chờ được động tác mình muốn, cậu lạnh mặt, “Trước đây anh cứ hay xoa đầu em, sao giờ lại không xoa nữa?”

Phong Bắc đút tay vào túi, “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.”

Cao Nhiên liền cười rộ lên, lộ ra mắt kén tằm ưa nhìn, “Cũng đúng, chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, khi đó em chỉ làm một đứa nhóc, không có gì nhiều để nói, nói một chút chuyện hiện tại đi.”

Phong Bắc trầm mặc.

Cao Nhiên chăm chú dõi theo ánh mắt người đàn ông, “Sao lại không nói gì?”

Cậu vuốt mặt, “Em ra nhiều mồ hôi quá, giờ muốn đi tắm, anh từ từ suy nghĩ, nghĩ xong hẵng nói cho em.”

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ào ào, Cao Nhiên không đóng cửa, cậu sợ người đàn ông chạy mất, đêm nay không làm được chuyện muốn làm rồi, thôi thì ngủ chung với nhau cũng được, đã lâu lắm không cùng nhau vào giấc, cùng nhau tỉnh dậy rồi.

Điện thoại của Phong Bắc reo lên, màn hình hiển thị là chú Cao, anh nhấc máy, nói vài câu, sau đó cúp.

Cuộc điện thoại này kéo dài chưa được hai phút, lại khiến cho Phong Bắc phiền lòng đến phát ngộp.

Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng không thể nào tưởng tượng được, cũng không ai biết nếu thực sự đến bước đó, sẽ xuất hiện biến cố gì, có thể chịu nổi hay chăng.

Phong Bắc đứng trước cửa sổ châm một điếu thuốc nhưng không hút, tùy ý để ngọn lửa đốt dần điếu thuốc, một lát sau cháy hết, cuối cùng chỉ sót lại một đống tro tàn, chậm rãi nguội lạnh.

Cao Nhiên vội vàng tắm rửa xong đi ra, trong phòng không có ai, trên nền đất trước cửa sổ có đầu lọc thuốc, còn cả một đống bụi tàn, tóc cậu không lau, sợi tóc ẩm ướt chậm rãi tích nước, giọt nước men theo ngọn tóc trước trán không ngừng chảy xuôi trên mặt cậu, tựa như đang khóc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cao Nhiên đi mở cửa, cậu nhìn người đàn ông trước cửa, tầm mắt nhòe đi.

Ban đầu Phong Bắc tưởng là mặt mũi ướt sũng của thanh niên là do nước trên tóc nhỏ xuống, dần dần phát hiện không phải.

Cao Nhiên thực sự đang khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.