Edit: Dâu
Hồi học trường cảnh sát Cao Nhiên dẫu có khổ có mệt đến thế nào đi nữa cũng chưa từng khóc, lúc đi ra không thấy Phong Bắc, ngỡ là anh lại trộm bỏ đi một lần nữa rồi.
Cậu nghĩ tới năm năm trước khi anh không từ mà biệt, nghĩ tới nỗi nhớ nhung quặn xé của mình trong năm năm này, nghĩ tới những tháng ngày lang thang trong màn đêm đầy bất lực và mờ mịt, nỗi bi phẫn xen lẫn tuyệt vọng không cách nào đè nén được, lập tức nuốt chửng cậu.
Cao Nhiên ép sát từng bước như vậy, chẳng qua chỉ là sợ hãi mà thôi.
Mỗi người là một cá thể độc lập, có một văn bản giấy tờ nào quy định ai nhất định phải đứng tại chỗ chờ ai cả đời đâu.
Cho nên Cao Nhiên liều mạng lớn lên, liều mạng đuổi theo bước chân Phong Bắc, chỉ sợ anh đi thẳng về trước không thèm ngoái lại, đi quá nhanh, sợ mình bị lãng quên trong một góc nào đó, cứ thế đờ đẫn sống trọn một đời.
Con đường trưởng thành của Cao Nhiên là một đường thẳng tắp, đã đánh dấu xong hết từ lâu, cậu chạy thẳng một mạch về phía trước, không dám ngơi nghỉ, không nhìn xung quanh, cấp ba mong chóng lên đại học, đại học rồi chỉ muốn tốt nghiệp nhanh một chút.
Tốt nghiệp rồi, Cao Nhiên cấp thiết mong sớm đến cục thành phố tìm Phong Bắc.
Gặp rồi, Cao Nhiên điên cuồng muốn biết liệu Phong Bắc có chờ mình hay chăng, hay anh đã thích người khác mất rồi.
Sau khi Cao Nhiên biết Phong Bắc hẵng còn đang chờ mình, cậu vừa vui vẻ vừa nôn nóng bất an, bởi lẽ cậu phát hiện Phong Bắc chẳng những không đứng tại chỗ cũ, mà còn lùi về sau, lùi rất xa, chôn vùi toàn bộ ký ức, một lòng muốn rời xa thế giới của cậu, không bước vào nửa bước nữa.
Khi một người ngày nhớ đêm mong một người khác, rốt cuộc giấu đi nỗi kích động trong lòng mà đứng trước mặt người đó, lại gặp phải tình cảnh hoàn toàn khác mình ngóng trông, tất nhiên lòng sẽ rối như tơ vò, mờ mịt luống cuống, không biết làm sao.
Kết quả này áp dụng lên Cao Nhiên, quá khó tiếp thu.
Từ sau khi cậu đến thế giới này liền mắc phải chứng mất ngủ, cũng bởi các loại nguyên nhân mà chìm trong nỗi lo âu không thoát ra nổi, mấy năm này trôi qua vẫn chẳng chuyển biến tốt hơn chút nào, tất cả ngôn từ hành động cực đoan đều là lời van xin của cậu, đồng thời cũng là tâm tình được ăn cả ngã về không của cậu.
Không có ai để xin giúp đỡ cả, chỉ có thể tùy tâm mà thôi.
Hai lần uy hiếp tối nay không phải tính toán từ trước của Cao Nhiên, cậu chỉ không cầm lòng nổi muốn được Phong Bắc thừa nhận, cũng muốn nói cho Phong Bắc, em lớn rồi, có thể cùng anh đối mặt tất cả khó khăn trong tương lai, anh cho em một cơ hội nữa, em sẽ chứng minh cho anh thấy.
Thế nào cũng được, miễn là không từ bỏ.
Nếu một người đã từ bỏ, một người kia kiên trì còn có ý nghĩ gì đâu?
Phong Bắc nhìn thanh niên rơi lệ, tim như bị dao cứa, tay anh giật giật, nhưng không nhấc lên, chỉ siết chặt lại rồi buông ra, “Khóc cái gì?”
Cao Nhiên khàn giọng, “Anh Tiểu Bắc, anh hứa với em đi, dù sau này có gặp phải chuyện gì đi nữa, cũng đừng giống như năm năm trước rời bỏ em.”
Phong Bắc không nói gì.
Cao Nhiên nhìn người đàn ông chậm chạp chưa lên tiếng, cõi lòng nóng nảy trong cậu lan tỏa với tốc độ đáng sợ, bắt đầu vô thức cắn khóe môi, chưa bao lâu đã cắn ra máu, không biết đau.
Phong Bắc lần này không kiềm chế nữa, anh dùng sức nắm lấy mặt thanh niên, “Rách rồi.”
Khóe môi Cao Nhiên máu me be bét, trong hơi thở đều là mùi sắt rỉ, ánh mắt cậu đầy bất chấp, “Anh vẫn chưa trả lời em.”
Phong Bắc dùng ngón tay cái đè lại vết thương chảy máu nơi khóe môi thanh niên, cau mày nói, “Cuộc đời của em không phải chỉ có một lựa chọn, đừng chà đạp mình như vậy.”
“Lại muốn quyết định thay em sao? Nếu là cuộc đời của em, lẽ nào không phải do em quyết định?” Đôi mắt đỏ ngầu của Cao Nhiên trợn lên nhìn người đàn ông, “Năm nay em 23, anh 32, nếu lại tách ra năm năm, em 28, anh 37? Em còn trẻ, anh thì sao?”
Cậu mân mê thái dương lốm đốm tóc bạc của người đàn ông, “Năm năm không gặp em, anh đã nhiều tóc bạc như vậy rồi, nếu lại thêm năm năm nữa, lẽ nào tóc anh sẽ bạc phơ sao?”
Giọng Phong Bắc khàn khàn, “Trước tiên lau nước mắt nước mũi trên mặt đã, khó coi quá.”
Cao Nhiên nói, “Đừng đổi chủ đề.”
Phong Bắc khép mắt, “Cao Nhiên, em mới 23 tuổi…”
Cao Nhiên ngắt lời anh, trào phúng, “Đường đời còn dài, tương lai có vô hạn khả năng, có thời gian tươi đẹp, anh định nói thế chứ gì?”
Phong Bắc im lặng.
Cao Nhiên vỗ vỗ gương mặt người đàn ông, đổi lại là trước đây, cậu nào dám làm vậy, hiện tại cậu dám, không phải là điếc không sợ súng, mà là bị ép vào đường cùng rồi, “Nghe đây đội trưởng Phong, giờ em lập ra một giả thiết với anh, em gặp một cô gái, cô ấy có mái tóc dày mà dài, thích mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ với quần bò, trông không quá xinh đẹp, nhưng nhìn vào lại thấy thoải mái, cô ấy thích em, cũng rất hiếu thuận với ba mẹ em, rất lễ phép, hai người rất ưng ý cô ấy, hi vọng em thử với cô ấy, thế nên em đồng ý.”
Gân xanh trên trán Phong Bắc mơ hồ nổi lên.
“Em với cô ấy yêu đương, nắm tay, ôm ấp, hôn hít, lẽ đương nhiên, bọn em tổ chức đám cưới, bạn bè người thân đều đến chúc phúc cho bọn em, sau khi kết hôn bọn em có một mái nhà, mỗi ngày mở mắt dậy là nhìn thấy nhau, nói với nhau câu chào buổi sáng, cô ấy sẽ lấy cho em bộ quần áo để mặc mỗi ngày, nấu bữa sáng cho em, em rửa bát giúp cô ấy, sau đó bọn em ra ngoài, ai nấy đễn chỗ làm của mình, tan tầm về cùng nhau đi chợ nấu cơm, ra ngoài tản bộ tiêu cơm xong lại về xem tivi một lát, ôm nhau ngủ, đến ngày nghỉ lễ, bọn em cùng đi du lịch, chụp ảnh lưu niệm, viết bưu thiếp ghi lại cảm xúc lúc đó.”
“Một hai năm sau, cô ấy mang thai con trai em, mẹ tròn con vuông, ba mẹ em vui vẻ đặt tên, mua đồ chơi cho đứa bé, cả nhà em hòa thuận vui vẻ, mấy năm sau điều kiện cho phép, thời gian cũng dư dả, em lại có thêm một đứa con nữa với cô ấy, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, mà khi đó, ngay cả dáng dấp anh em cũng chẳng nhớ nổi, anh thử tưởng tượng cảnh đấy xem.”
Cao Nhiên dùng vài đoạn văn để miêu tả một loại nửa đời sau khác của cậu, loại mà năm năm trước đã bị cậu bỏ rơi, loại mà được gọi là một cuộc đời bình thường, “Sao nào đội trưởng Phong, nêu chút ý kiến đi.”
Cậu cười bổ sung, “Đúng rồi, cuộc sống phòng the của hai vợ chồng em sẽ rất hài hòa, mỗi ngày một lần, hai lần, cách ngày một lần, thế nào cũng được, tùy tình hình.”
Phong Bắc nhắm mắt lại, gân xanh nổi lên, anh không khóc, nhưng dáng vẻ lại như muốn khóc lên cho thỏa cơn điên cuồng, “Đừng nói nữa, Cao Nhiên, đừng nói nữa.”
“Thế mà đã đau rồi sao?” Cao Nhiên lau dòng máu chảy xuống từ khóe miệng, “Đợi đến lúc tất cả thành sự thật, chờ em gửi cho anh tấm thiệp cưới, có phải anh đau đến chết mất không?”
Tim Phong Bắc nhói lên, “Thiệp cưới?”
Cao Nhiên nói, “Chúng ta từng làm hàng xóm, anh nhìn em lớn lên, giúp đỡ em rất nhiều, tiền phẫu thuật đôi mắt này cũng là anh bỏ ra, về tình về lý đều phải mời anh đến uống rượu mừng của em chứ, tiền mừng thì thôi đi, chỉ cần anh xuất hiện…”
Phong Bắc bóp mặt thanh niên, dùng lực rất mạnh, môi anh nhếch lên, “Nếu nói về tàn nhẫn, không ai có thể sánh bằng em.”
Cao Nhiên híp mắt nhìn anh, “Thế nên?”
Phong Bắc rút tay về, anh đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại, “Trước hết lau mặt đi đã, hơn 10 giờ rồi, sáng mai còn phải đi phía nam thành phố tìm cái tên anh Ba gì đó nữa.”
Cao Nhiên ngớ người.
Phong Bắc cởi hai nút áo sơ mi trên cùng ra, “Còn không mau đi?”
Cao Nhiên nghe lời, cậu qua loa rửa mặt xong đi ra, thấy người đàn ông tựa trên đầu giường hút thuốc, còn hơi chưa kịp phản ứng lại.
Phong Bắc cách làn khói nhìn thanh niên đứng bên giường, “Muốn một điếu không?”
Cao Nhiên lắc đầu, cậu hút thuốc là vì nỗi nhớ nhung quá khổ đau, không thể không dựa vào điếu thuốc cùng hãng để giảm bớt, giờ có người đàn ông ở bên rồi, thuốc trở nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Phong Bắc hút chưa được mấy hơi đã dập, “Ngủ đi.”
Cao Nhiên sực nhớ ra, cậu vào phòng tắm lấy khăn lau mái tóc ẩm ướt, tàm tạm rồi mới vào lại phòng, tận lúc này mới dần dần thấy căng thẳng, “Anh có muốn tắm không?”
Phong Bắc nói, “Không tắm.”
Cao Nhiên đá giầy leo lên giường, quỳ trước mặt người đàn ông, cậu ôm đầu anh ấn vào ngực mình, “Anh Tiểu Bắc, đừng bỏ em lại một mình nữa.” Tuổi trẻ không phải là nhiệt độ ba phút tùy tiện vui đùa một chút, dễ sa vào mà cũng dễ từ bỏ, nếu đã có chuyện mình muốn kiên trì, thì vẫn sẽ luôn kiên trì.
Trong hơi thở Phong Bắc đều là mùi vị của thanh niên.
Trong nhà trọ, Cao Hưng ngồi khoanh chân trên sàn phòng khách chơi game, thỉnh thoảng liếc nhìn di động, 10 giờ, 10 giờ 30, 11 giờ, đệt mẹ, muộn thế này rồi còn chưa thèm về.
Cao Hưng vớ lấy điện thoại gọi, vừa mở miệng đã hỏi, “Anh ở đâu đấy?”
Cao Nhiên nói cậu đang ở khách sạn.
Cao Hưng bật người đứng dậy, “Khách sạn á? Anh thuê phòng với người ta à? Cô nào? Mẹ nó đừng có nói với tôi là anh vơ đại trên đường nhá!”
Cao Nhiên để điện thoại ra xa một chút, “Ầm ĩ cái gì, anh chẳng qua là tối không về thôi không phải sao? Làm như em đi đêm ít lắm ấy?”
Cậu thở dài, “Bà nội té xỉu.”
Cao Hưng trầm mặc một lát, trào phúng, “Thế anh còn ở khách sạn sung sướng à?”
Sung sướng cái đầu mày, mắt khóc đến sưng lên, môi còn rách nữa, Cao Nhiên liếc người đàn ông đang nằm bên cạnh, nhịn không đặng vươn tay ra ôm eo anh, “Cúp nha, em ngủ sớm chút, đừng chơi game cả đêm, mai còn đi học.”
“Anh tự lo chuyện của mình đi.”
Cao Hưng ném điện thoại lên sô-pha, cậu gãi đầu, sải bước vào phòng ngủ cầm con hổ bông bên gối lên ném xuống đất, ra tay không lưu tình chút nào.
Hổ bông đã năm tuổi rồi, bộ lông trên người cũ mem, chăm sóc có kĩ đến đâu đi chăng nữa, cũng không chịu nổi vết thương thời gian.
Cao Hưng nhìn chằm chằm con hổ bông, làm bộ muốn đạp lên, chân nhấc lên giữa không trung lại dừng lại, “Không liên quan đến mày, mày vô tội, cũng chỉ có mày nghe lời, chả như ai kia, cả ngày dở sống dở chết, chả biết đang làm cái của nợ gì nữa.”
Cậu nhặt con hổ bông trên đất lên nhẹ nhàng vuốt ve, ôm lên giường ngủ chung.
Quá nửa đêm, Cao Nhiên nhận được tin nhắn của Tào Thế Nguyên, nói người đã thoát khỏi nguy hiểm, bảo sáng mai cậu hẵng gọi về nhà, cậu ở trong bóng tối nhanh chóng trả lời rồi buông điện thoại ra, tiếp tục ôm người đàn ông ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu sau, Phong Bắc đứng dậy vào phòng tắm bật nước tắm.
Cao Nhiên không còn là đứa nhóc năm năm trước nữa, tính cảnh giác của cậu rất cao, giấc ngủ cũng nông, vừa nãy người bên cạnh vén chăn lên, cậu cũng đã tỉnh rồi.
Phong Bắc mang theo một thân hơi nước ngồi trước cửa sổ, dựa vào ánh trăng mong manh nhìn chăm chú người ngay dưới mắt.
Anh ngồi thần người một lúc rồi cúi đầu, lúc môi cách thanh niên chừng mười centimet thì dừng lại, khoảng một hai phút sau mới đặt môi lên, rất nông và cũng rất đỗi dịu dàng.
Trên giường lõm xuống một đoạn, Phong Bắc nằm trở lại, không vương chút buồn ngủ nào.
Không lâu sau, Cao Nhiên vươn mình lăn vào lồng ngực Phong Bắc, gác toàn bộ chân tay lên người anh.
Một người giả vờ ngủ, một người làm như không biết người kia giả vờ ngủ.
Sáng sớm Cao Nhiên và Phong Bắc lần lượt tỉnh dậy, hai người đồng thời mặc quần áo, đồng thời đánh răng rửa mặt, tựa như về lại con ngõ năm năm trước, hết thảy trở về như lúc ban đầu, mãi đến tận khi Phong Bắc nói, “Em ra ngoài trước đi, nửa tiếng sau anh ra.”
Cao Nhiên bị anh kéo trở lại hiện thực, nụ cười trên mặt vụt tắt, “Ra ngoài cùng em mất mặt lắm sao?”
Phong Bắc cài cả nút áo sơ mi trên cùng, “Vì tốt cho em thôi.”
Cao Nhiên không nói tiếng nào, cũng không động đậy.
Phong Bắc liếc nhìn thanh niên một cái, “Đừng bướng bỉnh như vậy.”
“Em bướng bỉnh?” Cao Nhiên lật điện thoại, “Một khi em đã xác định cái gì, em sẽ đi một mạch tới đích, dù có vỡ đầu chảy máu, mất hết tất cả đi chăng nữa, không giống anh, đi được nửa đường lại dừng lại, bắt đầu do dự không dám quyết, bắt đầu hối hận không để lại cho mình đường lui.”
Giọng Phong Bắc đã nhuốm chút tức giận, “Em nhất định muốn cãi nhau với anh sao?”
“Không phải em muốn cãi nhau với anh.” Cao Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng, “Em cứ tưởng là sau tối hôm qua, chúng ta dù không về lại được quá khứ, cũng có thể ôn hòa ở bên nhau, kết quả thì sao? Mới sáng ra, anh đã giở cái trò này với em.”
Phong Bắc xoa trán, không biết làm gì hơn, “Em thử suy nghĩ một chút đi, chúng ta ra ngoài với bộ dạng này, người khác thấy được sẽ nghĩ sao.”
Cao Nhiên nhếch mép, hơi trào phúng, “Trước đây anh không kiêng kỵ như thế.”
Phong Bắc nhìn thanh niên.
Cao Nhiên cúi đầu rũ mi, “Em biết anh đang lo lắng điều gì, là em cân nhắc không chu đáo.”
Cậu sẽ nói thẳng với người nhà, nhưng cậu cần một cơ hội thích hợp, cho cậu một chút xíu thời gian thôi.
Nhất định sẽ có biện pháp, nhất định có.
Cao Nhiên sẽ không thỏa hiệp với hiện thực, cũng không thể làm vậy được, bằng không năm năm này của cậu chẳng khác gì một trò cười.
Phong Bắc nhìn ra suy nghĩ của thanh niên, lông mày anh cau chặt lại.
Cao Nhiên mở lời trước người đàn ông một bước, thái độ cực kì thành khẩn quyết tâm, giống như ánh mắt của cậu vậy, “Em cam đoan với anh, ở trong cục, anh chỉ là cấp trên của em, em sẽ không để anh bị người ta chỉ trích đâu.”
Phong Bắc giật nảy mình.
Xa cách năm năm, lúc Phong Bắc thấy đứa bé này trong phòng họp, ngay từ ánh mắt đầu tiên cảm thấy cậu đúng là lớn rồi, sau đó phát hiện còn chưa lớn lên, giờ lại cảm thấy cậu đúng là lớn thật rồi.
Cậu muốn gánh tất cả áp lực lên người, phấn đấu quên mình, ngốc đến mức khiến người khác đau lòng.
Phong Bắc thầm thở than trong lòng, kỳ thực chỉ cần tốt cho em là được, anh không thành vấn đề.
Cuối cùng Cao Nhiên vẫn sóng vai cùng Phong Bắc ra khỏi khách sạn.
Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau đối mặt, rất có ý nghĩa, rất có giá trị kỷ niệm.
Đôi mắt Cao Nhiên hơi sưng, khóe miệng có vết thương kết vảy, trên tai Phong Bắc có dấu răng, rất sâu, xung quanh có ít máu khô, trên cổ áo cũng có máu.
Dáng vẻ hai người khiến người ta phải mơ tưởng viển vông, ngoại hình cũng đều xuất chúng, muốn không bị chú ý cũng khó.
Phong Bắc ghé vào hiệu thuốc gần đó mua miếng dán vết thương.
Cao Nhiên dán lên cho anh, “Nếu ngứa thì nhịn nhé, đừng gãi.”
Phong Bắc phát hiện có người qua đường nhìn về phía này, vừa tò mò vừa thấy quái dị, anh đè lên vai thanh niên, khoác tay lên, động tác hết sức tự nhiên.
Người kia chán nản thu tầm mắt lại.
Vẻ mặt Phong Bắc trầm trọng, thời đại này không giống với năm năm trước, mạng internet phổ biến hơn, thông tin về phương diện đó ngày càng nhiều, lòng hiếu kỳ của mọi người cũng dâng lên.
Nếu có chỗ nào xuất hiện một người, xung quanh đó sẽ sôi trào lên, chỉ thiếu điều kéo lên phố lớn thị chúng.
Internet cũng xuất hiện những câu từ chửi rủa.
“Anh nói nếu chúng ta biết nhau muộn mười năm sẽ thế nào?” Cao Nhiên vừa đi vừa nói, “Mười năm nữa là năm 2016, theo tình hình phát triển hiện tại mà suy đoán, tiền càng mất giá hơn bây giờ, tám chín phần sẽ xuất hiện cảnh lương thấp mà giá hàng cao, tỉ lệ đồng tính luyến ái tăng lên gấp bội, có thể ở trên mạng khoe nồng nàn, e rằng vẫn bị người ta chế nhạo, nhưng sẽ nhận được nhiều lời chúc phúc hơn…”
Cậu tíu tít nói suy nghĩ của mình ra, nói là suy nghĩ, chẳng bằng gọi là ảo tưởng, đến ngày mai sẽ thế nào còn không biết cơ mà.
Phong Bắc nói, “Anh chỉ biết là mười năm nữa em còn trẻ, anh già rồi.”
Cao Nhiên cười híp mắt, “Mới 42, chưa già.”
Phong Bắc nhướn mày, “Bước một chân vào quan tài rồi.”
Cao Nhiên sầm mặt, hất cánh tay người đàn ông đang khoác lên vai mình xuống, “Nói hươu nói vượn.”
Dứt lời, cậu mím môi, cúi mặt, đời người ngắn ngủi, không nhanh yêu đương một chút, không nhanh hưởng thụ cuộc sống một chút đã già rồi.
Phong Bắc là lái xe đến, đỗ hơi xa, anh bảo Cao Nhiên đứng ven đường chờ, Cao Nhiên không đồng ý, cùng anh đến chỗ đỗ xe.
Xe lái về phía cục cảnh sát, Phong Bắc rút điếu thuốc, bật lửa còn chưa lấy ra, đã có người châm lửa cho anh.
Cao Nhiên rút bật lửa của mình về, giống như trước đây, cậu gắp điếu thuốc bên mép người đàn ông xuống nhét vào miệng mình, hút hai hơi lại trả về, “Tối hôm qua đã bảo nói chuyện mà, cuối cùng chẳng nói gì.”
Phong Bắc lái xe, không tiếp lời.
Cao Nhiên híp mắt nói, “Học kỳ hai năm thứ hai đại học, em huấn luyện xong vào nhà tắm tắm rửa, có một nam sinh đột nhiên từ đằng sau ôm lấy em…”
Tiếng phanh gấp vang lên, Phong Bắc dừng xe ở bên đường, thở hổn hển.
Cao Nhiên không nói nữa.
Phong Bắc nghiến chặt điếu thuốc, “Nó chạm vào em à?”
“Chạm chứ.” Cao Nhiên nói, “Ôm cũng ôm rồi, thế mà còn chưa chạm à?”
Phong Bắc bóp gãy điếu thuốc trong tay, đầu ngón tay khẽ run, “Ngoài ôm ra, còn làm gì khác nữa không?”
Cao Nhiên giả ngu, “Cái khác á? Cái gì khác cơ?”
Phong Bắc dùng sức nắm cằm cậu, vẻ mặt rất chi đáng sợ.
“Chịu quan tâm đến em rồi?” Cao Nhiên không chút nào hoang mang, “Anh lái tiếp đi, em từ từ nói, từ lớp 12, cho đến đại học, em kể hết cho anh.”
Ngực Phong Bắc phập phồng mãnh liệt, cau mày, tiếp tục lái xe á? Sao mà anh lái được đây? Chẳng biết lúc nào bỗng nhiên nghe thấy một thông tin chấn động nào đó, trực tiếp chết ngay trên đường mất.
“Em nói trước từ lớp 12 nhé.”
Cao Nhiên chờ xe khởi động mới bắt đầu, “Anh cũng biết thành tích của em đấy, học cũng thường thôi, thứ tự trên lớp không lọt vào mắt nổi, em muốn vào trường cũ của anh, còn cách cả một quãng dài, làm thế nào bây giờ? Chỉ có thể làm bài, sáng làm tối làm, ăn ngủ vệ sinh, trong đầu đều là đề bài.”
Cậu cười ha hả, “Tổng kết năm đó chỉ có một chữ, mệt.”
Tốc độ lái xe của Phong Bắc rất chậm, bên cạnh có từng chiếc từng chiếc xe vượt lên, cách anh cả một quãng xa, anh vẫn duy trì tốc độ chậm rì rì.
“Sau khi đỗ trường cảnh sát, em chưa từng có một ngày nào dễ thở cả, anh không nói cho em trường cảnh sát huấn luyện những gì, còn có cái thứ quỷ tư pháp đòi mạng kia nữa.”
Cao Nhiên sờ lên bàn tay người đàn ông đang đặt trên vô-lăng, hời hợt kể anh nghe bốn năm đại học tựa như địa ngục.
Người chính là như vậy, dẫu có khó khăn đến nhường nào, cũng chỉ khi trải qua mới cảm thấy đau đớn không chịu nổi thôi, sau khi trải qua rồi ngoái đầu nhìn lại, sẽ có cảm giác như từ người trong cuộc biến thành người đứng xem, khá giống lành sẹo quên đau.
Phong Bắc vừa lái xe vừa nghe, may mà anh lái chậm, còn chọn đường vắng, không xảy ra va chạm với xe nào.
Cao Nhiên cảm thán, “Thời gian trôi nhanh thật đấy, chớp mắt cái đã năm năm rồi.”
Phong Bắc chuyển vô-lăng, không nhìn bàn tay đang sờ loạn trên mu bàn tay anh kia, “Chuyện trong nhà tắm là thế nào?”
Cao Nhiên nhún vai, “Thì là thế thôi, suýt nữa em bị người ta chịch rồi, đánh một trận xong, giờ nó thành bạn của em, hôm nào giới thiệu cho anh quen.”
Phong Bắc lập tức từ chối, giọng rất quả quyết, “Không cần.”
“Gia đình lấn vào xã hội đen, nó lại đi làm cảnh sát.” Cao Nhiên cười cười, “Quật cường đến vậy người thường thật khó mà làm được.”
Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Cao Nhiên nghiêng người, kéo cổ áo người đàn ông lôi anh lại gần một chút, kề môi vào, “Bạn bè em, thiếu niên trong quán bar tối qua, còn cả những người mà chúng ta không quen biết nữa, họ đều giống chúng ta, đồng tính yêu nhau không phạm pháp.”
Năm ngoái Cao Nhiên đọc trong một quyển sách nói đồng tính yêu nhau là dâm loạn nghịch tính, nghiệp chướng nặng nề, phải bị Thượng Đế trừng phạt nghiêm khắc, quả là vớ vẩn.
Chuông điện thoại reo lên, Cao Nhiên nhanh chóng nhận, “Mẹ ạ.”
Lưu Tú nói đơn giản bệnh tình bà cụ, mặc dù đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng đã qua 80 tuổi, đến cái số tuổi đó rồi, sống một ngày là lãi một ngày, “À này, Tiểu Nhiên à, ba con sắp về rồi.”
Mí mắt Cao Nhiên giật một cái, lén lút quan sát vẻ mặt người đàn ông, xe nhỏ xíu như vậy, tiếng trong điện thoại chắc chắn anh nghe thấy được, “Không phải tháng sau sao?”
Lưu Tú nói, “Ba biết chuyện con gạt ba rồi.”
Cao Nhiên dựa lưng lên ghế, bàn tay đang rảnh rỗi không ngừng xoa nắm, lộ ra nỗi lo âu của cậu, “Mẹ, con sẽ giải thích với ba, mẹ đừng lo.”
“Mẹ chỉ sợ ba đi tìm cấp trên của con, mấy năm nay chả biết ổng làm sao mà càng ngày càng nóng tính, tự nhiên lại nổi cơn lên.” Lưu Tú than thở, “Tiểu Nhiên, ba con chỉ hy vọng con có người yêu thôi, có rồi, đầu óc ổng có thể thư thái hơn một chút.”
Cao Nhiên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, “Con mới tốt nghiệp đại học mà.”
“Bảo con kiếm người yêu chứ không bảo con lập tức kết hôn sinh con.” Lưu Tú nói, “Thế hệ này của các con thích tự do yêu đương, tự do hôn nhân, rất nhiều người yêu đến mấy lần rồi, mẹ bảo với người ta con 23 tuổi, chưa từng yêu ai, họ đều giật mình.”
“Có cái gì mà giật mình, có người theo cảm tính, có cảm giác là yêu luôn, có người lý tính, khá là cẩn thận chứ.”
Cao Nhiên yên lặng một hai giây, “Mẹ à, kỳ thực con có người mình thích rồi.”
Lưu Tú ở bên kia vừa mừng vừa sợ. “Ai thế?”
Cao Nhiên nói, “Mẹ biết đấy.”
“Mẹ biết à?” Lưu Tú vội vàng hỏi, “Bạn học cũ của con à? Cấp ba hay cấp hai? Đừng nói là tiểu học nhé? Trong đám bạn học của con có mấy đứa trông được lắm, con nói với mẹ đi, mẹ về huyện xem thế nào.”
Cổ tay Cao Nhiên bị tóm chặt lấy, cậu nhìn về phía người đàn ông, lời thì nói với mẹ, “Chờ con chuẩn bị xong sẽ dẫn người đó về nhà.”
“Có cái gì mà cần chuẩn bị, cứ dẫn người ta về đi là được.” Lưu Tú rất kích động, “Nhớ báo trước hai ngày nhé, mẹ cũng dọn dẹp nhà cửa một chút.”
Cao Nhiên dạ một tiếng, cậu nhớ đến một chuyện trước kia, “Mẹ à, hồi đó sao ba lại ném mô hình Gundam của con?”
“Sợ con ham chơi, lòng dạ đặt trên ba cái chuyện linh tinh chứ sao.” Lưu Tú nói, “Tiểu Nhiên, ba con mà biết con có người yêu, nhất định sẽ vui lắm đây, con tự nói với ba đi.”
“Chờ ba về đi, ba về con nói ngay cho ba.” Cao Nhiên trở tay nắm lại tay người đàn ông, ngón tay vuốt ve vết chai nơi giữa ngón cái và ngón trỏ, “Đúng là nên nói thật.”
Lưu Tú bảo Cao Nhiên gọi điện thoại cho Tào Thế Nguyên, “Tối hôm qua làm phiền người ta quá, mẹ muốn mời cậu ấy qua nhà ăn bữa cơm, cậu ấy không đồng ý, nếu mà trả tiền công thì người ta cũng chẳng thiếu, nợ cái ân tình lớn như vậy, mẹ cũng thấy bứt rứt trong lòng lắm, con nói cảm ơn với người ta, rồi nói sau này có chỗ nào cần đến, nhà mình nhất định sẽ giúp đỡ lại.”
Cao Nhiên nói được, cậu cúp điện thoại, cùng người lái xe đồng thời rơi vào trầm mặc.
Khi xe cách cục cảnh sát hai ngã tư nữa Phong Bắc mới mở miệng, “Tim ba em không tốt, mẹ em một mình chăm bà em, áp lực quá lớn, năng lực chịu đựng tâm lý rất thấp, đừng nói với nhà em, họ sẽ loạn mất.”
Cao Nhiên không đáp lời, cậu liếc nhìn người đàn ông, “Có phải anh có chuyện gì giấu em không?”
Phong Bắc châm điếu thuốc thứ hai.
Cao Nhiên lấy điếu thuốc của anh đi nhét lại vào hộp, “Không nói đúng không? Em xem anh giấu được em đến khi nào.”
Phong Bắc và Cao Nhiên không cùng bước vào cục, anh vào trước, tình cờ gặp Triệu Tứ Hải vừa đi vừa nói chuyện tiến triển của vụ án.
Cao Nhiên đứng ở cổng gọi điện thoại cho Tào Thế Nguyên, “Chuyện tối qua cảm ơn anh.”
Tào Thế Nguyên nói, “Tối qua em ở cùng với Phong Bắc.”
Cao Nhiên cũng quen với khả năng thần thông quảng đại của anh ta rồi, “Vầng.”
Tào Thế Nguyên hỏi, “Làm chưa?”
Cao Nhiên hơi tiếc, “Muốn làm lắm, nhưng không được.” Chả biết cơ hội tiếp theo là mãi bao giờ, một khi đã bận rộn, muốn yêu đương cũng chẳng còn sức.
Tào Thế Nguyên ở đầu kia đang bóc vỏ kẹo, giọng nói cất lên hòa với tiếng sột soạt nhẹ nhàng, “Em vẫn là đi lên con đường này.”
Cao Nhiên ngáp, “Từ ngày em biết anh đến giờ, anh nói rất nhiều chuyện kỳ quái đấy.”
“Kỳ quái là vì em không hiểu, chờ em hiểu rồi, sẽ biết vì sao anh nói vậy.” Tào Thế Nguyên hờ hững hỏi, “Cao Nhiên, anh so sánh với Phong Bắc, thua kém chỗ nào?”
Cao Nhiên nói, “Câu hỏi này không có ý nghĩa gì cả, bỏ qua đi.”
Tào Thế Nguyên nửa cười nửa không, “Trong năm năm này anh hỏi em không dưới mười lần, em không một lần nào trả lời được cả, có phải trong lòng em cũng không có đáp án không?”
“Đừng chơi trò này với em.” Cao Nhiên dựa vào vách tường tránh nắng, “Anh là anh, anh ấy là anh ấy, nếu nói về công việc, phương pháp xử lý của các anh khác nhau, còn những mặt khác, em hiểu rất rõ anh ấy, còn anh, em hầu như không biết gì cả, nên mới nói câu hỏi đó không có ý nghĩa.”
Cao Nhiên lại ngáp, “Lần đầu tiên ngoại lệ nói nhiều với anh như vậy, về sau đừng hỏi nữa.”
Tào Thế Nguyên nhắc lại chuyện cũ, “Em không nói cho cậu ta biết, có lần em uống say, anh dẫn em đi khách sạn, chúng ta ngủ chung một tối, nằm chung một giường.”
Lại là giọng trần thuật, không phải nghi vấn.
Cao Nhiên rất ghét cái giọng đó của Tào Thế Nguyên, dường như anh ta nắm rõ cuộc đời cậu như lòng bàn tay, thậm chí có ảo giác rằng chuyện còn chưa xảy ra, người đó đã biết rành rành, cậu tiếp lời, “Giữa chúng ta chưa từng có gì xảy ra cả.”
Tào Thế Nguyên dường như nở nụ cười, biết rồi còn cố tình hỏi, “Thế sao em không nói cho anh ta? Sợ anh ta không tin em à?”
“Có đôi khi anh đáng ghét thật đấy.” Cao Nhiên đổi chủ đề, “Hôm nào qua đây?”
Tào Thế Nguyên nói vẫn chưa xác định, “Trong nhà em có gì cần lấy hộ cho em à?”
Cao Nhiên nói, “Trước khi đi qua nhà em một chuyến, trong tủ bên trái phòng em có một cái túi sặc sỡ, trong đó là viên đá, anh mang sang đây.”
Cậu đi biển nhặt được, trong đá có bí mật, muốn đưa hết toàn bộ cho Phong Bắc.
Tào Thế Nguyên hỏi, “Có còn gì khác không?”
“Hết rồi.” Cao Nhiên quay người đi vào trong, “Anh làm việc đi, tối qua vất vả cho anh rồi, chờ anh đến đãi anh một bữa ngon.”
Tào Thế Nguyên bỗng gọi, “Cao Nhiên.”
Bước chân Cao Nhiên khựng lại, “Hả?”
Tào Thế Nguyên nhắc lại câu được nói ra không chỉ một lần trong vòng năm năm nay, “Nếu em cảm thấy mệt mỏi, muốn đổi một cuộc đời khác, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh, anh đưa em đi.”
Cao Nhiên cúp máy.
Đổi một cuộc đời khác, một cuộc đời vắng bóng Phong Bắc, thì sao cậu có thể sống tiếp được đây?
Hôm nay nhiệt độ cao, xấp xỉ 40 độ, Phong Bắc cài cúc áo sơ mi đến tận trên cùng, nhìn thôi đã thấy nóng, anh vừa bước vào phòng họp, tất cả mọi người lật đật nhìn sang.
“Đội trưởng Phong đổi sang phong cách cấm dục à?”
“Dám lắm.”
“Phong Bắc mà còn cần cấm dục à? Tôi thấy là anh ta không có dục vọng để mà cấm ấy, Trịnh phóng viên trông ngời ngời như vậy, mà lần nào anh ta cũng hung dữ hết, vốn là căn tình cảm không mọc thôi.”
“Cái đệt, mọi người nhìn tai Phong Bắc đi kìa, có biến!”
“Là dấu răng.”
“Dấu răng rất to rất sâu.”
“Nhất định là rất xót, ý là đội trưởng Phong rất xót chủ nhân dấu răng kia, không thì đã không có cái dấu răng đó.”
“Mấy người xem chu vi dấu răng đi kìa, hàm răng người đó rất ngay ngắn, không có dấu vết niềng răng, là trời sinh, nhìn chiều sâu mà phân tích, người đó trẻ tuổi, tính tình nóng nảy, hạ miệng rất thẳng thắn dứt khoát, có thể đoán được lúc đó đội trưởng Phong chọc giận người ta, một phát cắn luôn.”
Triệu Tứ Hải cũng tham gia, “Các người tò mò đến vậy, chi bằng kiểm nghiệm DNA đi xem, lúc đó có thể biết được kỳ tài để lại dấu ấn trên tai đội trưởng Phong là ai rồi.”
Chủ nhân dấu răng Cao Nhiên đeo thẻ ngành lên cổ, mặt bình tĩnh uống nước.
Phong Bắc gõ gõ mặt bàn, “Vụ án đại học A còn chưa phá đâu, rảnh rỗi quá hay thế nào đây? Có muốn xuống lầu chạy vài vòng không?”
Phòng họp lập tức yên lặng như tờ.
Hơn 9 giờ sáng, người lần theo anh Ba có phát hiện, họ tìm được mục tiêu trong sòng bài ngầm ở phía nam thành phố, tiện thể cũng niêm phong sòng bài đó luôn.
Người bị bắt giải về lập tức được nhét thẳng vào phòng thẩm vấn, Triệu Tứ Hải thẩm tra, Cao Nhiên đứng bên cạnh, Phong Bắc theo dõi trong phòng quan sát.
Tên đầy đủ của anh Ba là Vương Phú Quý, sau khi lăn lộn thành phụ tá đắc lực của bọn xã hội đen mới bắt đầu chê tên mình, cảm thấy quá nhà quê, không êm tai, thế mới có cái danh anh Ba mà gã tự cho là rất ngầu kia.
Viên cảnh sát đang làm nhiện vụ nói, lúc đó Vương Phú Quý đeo kính râm, sống chết gì cũng không chịu tháo xuống, họ bắt buộc tháo xuống xong mới biết nguyên nhân gã phản kháng kịch liệt là gì.
Mắt trái Vương Phú Quý có một vết bớt to đùng màu đỏ, kính râm dùng để che vết bớt mà thôi.
Mỗi cảnh sát đều có cách thức thẩm vấn của riêng mình.
Triệu Tứ Hải khá là thẳng thắn, tốc độ nói nhanh, căn bản không cho nghi phạm thời gian suy nghĩ và viện cớ, “Mày có biết người này không?”
Anh đặt bức ảnh đặc tả của nạn nhân Phương Diễm trước mặt Vương Phú Quý, “Mày không học xong tiểu học, trên mắt có bớt, thường bị người ta cười nhạo, dẫn đến nội tâm tự ti, muốn tiếp xúc với sinh viên xuất sắc của trường học có tiếng, vậy mới có thể thỏa mãn lòng hư vinh của mày, cho nên mày mới mặc áo hàng hiệu fake đi xung quanh dụ gái, luôn có những người ngu ngốc để mày bắt được, Phương Diễm chính là một trong số đó, tối ngày 17, mày lái ô tô trộm được đến đón cô ấy, trên đường hành hung cô ấy, sát hại cô ấy rồi thả ở cửa nam, đêm đó mưa to, mày tưởng là thần không biết quỷ không hay, đúng không? Có đúng hay không?”
Mặt Vương Phú Quý đầy mờ mịt, “Phương Diễm chết rồi ư?”
Triệu Tứ Hải dùng bức ảnh vỗ vào mặt gã, “Còn giả vờ đúng không? Nhìn dáng vẻ cô ấy ngã trên nền gạch lạnh lẽo chết không nhắm mắt, nhìn những vết thương trên người cô ấy đi, nhớ ra chưa?”
“Tôi không giả vờ, không phải tôi, tôi đúng là giả làm người có tiền để lừa nữ sinh qua lại với tôi, nhưng tôi không giết người.” Con mắt có bớt của Vương Phú Quý giật giật, “Đêm đó tôi nghe điện thoại của cô ta xong thì đến đường Xương Bằng đón, nói với cô ta là ký túc trường đóng cửa rồi, bảo cô ta đến chỗ tôi, cô ta nói không vấn đề gì, gọi cửa mấy lần, nhân viên quản lý sẽ ra mở thôi, tôi bèn đưa cô ta về.”
“Lúc sắp tới trường, cô ta bảo tôi đừng lái về phía trước nữa, nói là sực nhớ ra có việc phải đi một chút, tôi mới cho cô ta xuống ở ven đường không xen vào nữa, hai ngày nay tôi đều ở sòng bài, không tin các anh kiểm tra camera đi, tôi không biết là cô ta gặp chuyện rồi.”
Triệu Tứ Hải lùi về sau vài bước đứng thẳng người, mắt nhìn chằm chằm Vương Phú Quý, “Mày nói mày thả người ta ở ven đường, đường nào?”
Vương Phú Quý nói không nhớ rõ.
“Không nhớ rõ?” Triệu Tứ Hải siết cổ áo gã, “Tao thấy là mày nhất thời bịa chuyện thôi, căn bản là mày không ngờ mình bị bắt, trời mưa to một đêm, đến ông trời cũng đang giúp mày, có phải mày nghĩ vậy không?”
Vương Phú Quý rất kích động, “Cảnh sát là có thể tùy ý đánh người sao? Tao muốn kiện mày!”
Triệu Tứ Hải buông tay ra, thở hổn hển nói, “Đánh mày á? Nói mà cũng không sợ thụt đầu lưỡi, nếu tao mà đánh mày, giờ mày còn có thể kêu um sùm như thế này nữa không?”
Vương Phú Quý cũng đang thở dốc, “Triệu Tứ Hải đúng không, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, chờ tao ra được ngoài, tao nhất định sẽ kiện mày.”
Cao Nhiên đột nhiên nắm lấy cổ áo của Vương Phú Quý vạch ra.
Hành động này đột nhiên xảy ra, không chỉ Triệu Tứ Hải và Vương Phú Quý trong phòng thẩm vấn, mà cả mấy người Phong Bắc trong phòng quản lý cũng không ngờ tới.
Cao Nhiên móc mặt phật ngọc trên cổ Vương Phú Quý ra, giả vờ ngạc nhiên lắm, “Miệng ngọc to như vậy, lần đầu tôi thấy đấy, không phải hàng giả chứ?”
Vương Phú Quý dùng sức giằng lại ngọc phật, “Đồ chưa từng va chạm xã hội.”
Triệu Tứ Hải liếc mắt nhìn Cao Nhiên, không hiểu nổi hành động của cậu, một sinh viên ưu tú sẽ không vào lúc thẩm tra làm ra hành vi vô nghĩa với khẩu cung, đây là điều căn bản nhất.
Phong Bắc trong phòng quản lý cau mày.
Cuộc hỏi cung tạm thời dừng lại, Cao Nhiên quay mặt vào tường sắp xếp lại suy nghĩ, trải qua năm năm trưởng thành, cậu sẽ không giống như trước đây, nhìn thấy bớt sẽ bất chấp đau đầu mà nhìn chằm chằm, cố gắng thấy rõ hình dáng vết bớt, nghe thấy âm thanh lúc xảy ra vụ án, hoặc nhìn thấy hình ảnh cuối cùng mà người chết lưu lại trên đời.
Bây giờ hầu như cậu chỉ cần liếc mắt nhìn vết bớt, còn lại có thể suy ra được, giảm bớt số lần đau đầu, cái kiểu đau đó thật đáng sợ, cậu còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Khi đó nhìn một lần hôn mê một lần, thời gian hôn mê càng lúc càng dài, Cao Nhiên không thể không suy nghĩ cho cơ thể mình được.
Phong Bắc lại gần, “Khả năng diễn kịch của em tăng lên rồi.” Động tác nhỏ lúc nói dối cũng mất, nếu như không phải anh đủ hiểu cậu, cũng sẽ giống như những người khác, cho là một hành động không có chút ý nghĩa nào.
Anh cởi mũ cảnh sát, gãi gãi mái đầu đinh lại đội mũ lên, “Có phát hiện gì rồi?”
Cao Nhiên nói, “Xe Vương Phú Quý trộm được đâu? Đã tìm ra chưa?”
Phong Bắc nói đang trên đường, anh vừa dứt lời đã nhận được tin tức, nói đã tìm được xe rồi.
“Thời gian nạn nhân tử vong là từ 11 giờ đến 1 giờ sáng hôm sau, thi thể được phát hiện lúc 4 giờ sáng, trong khoảng thời gian đó, xe mà Vương Phú Quý trộm được kia chưa từng xuất hiện trong camera an ninh của mấy con đường quanh đó.” Cao Nhiên nói, “Em đoán hiện trường đầu tiên là ở trong xe, chờ bộ kỹ thuật kiểm nghiệm xong, hẳn sẽ có thu hoạch.”
Phong Bắc nói, “Giả như suy đoán của em được thành lập, Vương Phú Quý hẳn đã rửa xe rồi.”
Cao Nhiên nói, “Em để ý kĩ rồi, quần áo Vương Phú Quý rất tùy tiện, trên quần có mấy vết dầu mỡ, hẳn là sáng nay ăn bánh bao bị dính vào, tóc bết lại, hai ngày nay không tắm, ống tay áo bên cao bên thấp, chứng tỏ gã không có rối loạn ám ảnh cưỡng chế, càng không có bệnh nghiện sạch gì, coi như có rửa xe rồi, cũng sẽ có chỗ để sót.”
Phong Bắc cho cậu một điếu thuốc.
Cao Nhiên nhận lấy điếu thuốc nhét vào miệng người đàn ông, “Chỗ này là góc chết, không có camera.”
Phong Bắc ngậm điếu thuốc, “Tiếp tục.”
Cao Nhiên nói, “Em nhớ chiếc xe đó dừng ở đường Hoa Bắc đến gần mười phút, chắc hẳn đó mới là điểm vứt xác đầu tiên.”
Phong Bắc châm điếu thuốc, “Có đến mấy trăm camera, em nhớ hết được ư?”
Cao Nhiên cười toe, “Đường Hoa Bắc kế vườn ngô, ở đó cảnh đẹp lắm, trùng hợp cũng là chỗ em muốn đi nhất, cùng với anh.”
Triệu Tứ Hải tiến về phía này.
Phong Bắc nói, “Tiểu Triệu, cậu báo cho bộ kỹ thuật, bảo họ kiểm tra kĩ chiếc xe mà Vương Phú Quý trộm kia, không được bỏ qua bất kì chỗ nào.”
Triệu Tứ Hải sải bước lại gần, “Có phát hiện mới ạ?”
“Chẳng mấy chốc nữa sẽ có.” Phong Bắc nói, “Điều tra tất cả camera trên đường đến đại học A, nhìn từ 0 giờ đến 4 giờ sáng ngày 18, trong khoảng thời gian đó sẽ có xe đỗ ở gần cửa nam, đem hết tất cả hồ sơ thầy trò cấp ba, cấp hai, cấp một của nạn nhân lại đây.”
Anh nói thêm, “Mặt khác, cậu dẫn người đến đường Hoa Bắc, ngay chỗ mà Vương Phú Quý đỗ lại, hướng về phía vườn ngô đi.”
“Đội trưởng Phong, ý anh là, đó mới là điểm ném xác đầu tiên?”
Triệu Tứ Hải thuận theo phương hướng đó, “Vương Phú Quý ném xác, sau khi gã đi rồi có người di chuyển thi thể, lại ném đến cửa nam trường đại học A?”
Phong Bắc phất tay, “Nhanh lên.”
Triệu Tứ Hải lôi cả Cao Nhiên theo.
Tổ hành động phân công nhau làm việc, hiệu suất rất cao, 2 giờ chiều hôm đó, Triệu Tứ Hải tìm đến một gã tài xế taxi tên Lưu Sơn, Cao Nhiên cũng theo cùng.
Lưu Sơn đang lau xe, gã nhìn thấy Cao Nhiên và Triệu Tứ Hải, vứt khăn lại bỏ chạy, chạy cực kì nhanh.
Triệu Tứ Hải nhìn thấy Cao Nhiên đuổi theo như một cơn gió, anh chậc lưỡi, tuổi trẻ đúng là có sức thật.
Cao Nhiên đuổi theo Lưu Sơn, vớ lấy một cây gậy gỗ nhắm ngay chân trái của gã vung lên.
Lưu Sơn đau quá á một tiếng, khập khiễng chạy về phía trước.
Cao Nhiên bỏ gậy gỗ lại nhào tới, quật Lưu Sơn xuống đất, móc ra cái còng tay ấn lên cổ tay gã, động tác mạnh mẽ mà chuyên nghiệp.
Lưu Sơn bị bắt, bộ kỹ thuật cũng cho ra kết quả, họ tìm thấy trong xe Vương Phú Quý hai sợi tóc của nạn nhân Phương Diễm, và cả sợi chỉ trên áo lót của cô.
Vụ án vỡ lở.
Tối ngày 17, Vương Phú Quý đón nạn nhân Phương Diễm, nửa đường nhận được điện thoại, nói muốn đưa cô đến chỗ mấy người anh em.
Phương Diễm không đồng ý.
Lòng tự ái của Vương Phú Quý bị kích thích, gã bắt đầu nhục mạ Phương Diễm, nói cô là đồ điếm, con đê tiện, sinh viên xuất sắc thì làm sao, thấy người nào có tiền là nhào đến y như con chó cái.
Phương Diễm thấy Vương Phú Quý như lên cơn điên liền đòi xuống xe, trong lúc giằng co làm rơi kính râm trên mặt gã.
Vương Phú Quý nghe Phương Diễm mắng gã là đồ xấu xí, lập tức mất hết lý trí, không ngừng đấm đá cô, nắm tóc cô đập lên cửa xe, sau khi phát hiện cô không còn thở nữa thì lái xe đến đường Hoa Bắc, ném xác nơi hoang vu.
Lưu Sơn có một cô em gái tên Lưu Thanh, là bạn học cấp hai của Phương Diễm, còn là bạn cùng bàn.
Thành tích của Lưu Thanh cũng xuất sắc, mỗi lần thi đều cao hơn Phương Diễm đến mười mấy điểm.
Gia cảnh Phương Diễm không tốt, Lưu Thanh cũng không phải con nhà giàu, có điều cô có một người anh trai, ba mẹ cũng rất thương cô, dốc hết sức cho cô cuộc sống tốt nhất.
Mùng 2 năm ấy, Lưu Thanh và Phương Diễm cùng nhau về nhà, gặp mấy gã trong xã hội.
Những kẻ đó là hướng về phía Phương Diễm.
Phương Diễm chạy trước, nói sẽ gọi người đến cứu Lưu Thanh, nhưng không hề.
Lưu Thanh phát hiện Phương Diễm trốn trong góc, vẫn luôn nhìn cô bị người ta hiếp, cô trần truồng nằm trong con ngõ lạnh lẽo, nằm rất lâu.
Người ta tốt nghiệp thủ khoa cấp hai lên cấp ba, Lưu Thanh lại không thể nào đi học nữa, cô mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng, còn có chứng hoang tưởng người bị hại nữa.
Lưu Sơn vô tình biết đến việc đó qua lời Lưu Thanh, liền hận Phương Diễm.
Đêm đó Lưu Sơn lái xe ngang qua, nhấc thi thể Phương Diễm vào trong xe, ném xác ở cửa nam, còn cởi sạch quần áo cô, khiến cho cô chết hoàn toàn không có tôn nghiêm.
Một trận mưa lớn đổ xuống giúp Vương Phú Quý, cũng giúp Lưu Sơn, nhưng họ vẫn bại lộ.
Vụ án đăng báo, Cao Nhiên lập công.
Triệu Tứ Hải đến nói cho cậu biết, nói cậu có thể yên tâm được rồi, cứ an ổn ở tổ hành động đi, không lo bị điều sang văn phòng ngồi.
“Thằng nhóc này giỏi nhỉ, mới đến đã lập công rồi.”
Cao Nhiên nhìn người đàn ông, chờ được khen, “Đây là công sức của mọi người mà, em chỉ làm mấy giả thiết thôi.”
“Lưu Sơn là cậu bắt được.” Triệu Tứ Hải vỗ vai cậu, “Huống chi phương hướng điều tra chính là mấu chốt, phương hướng đúng là có thể khoanh vùng được nghi phạm, phương hướng mà sai, nhân lực vật lực đều lãng phí hết, đúng không đội trưởng Phong.”
Phong Bắc nói, “Biểu hiện lần này không tệ.”
Cao Nhiên cười.
Phong Bắc gọi người vào văn phòng, đưa cho cậu mấy tờ tiền đỏ, “Thưởng này.”
Cao Nhiên nói, “Em không muốn cái này, em muốn cái khác cơ.”
Phong Bắc nói, “Chỉ có cái này thôi.”
Cao Nhiên chống tay lên mặt bàn, “Anh Tiểu Bắc, em làm phụ tá đắc lực của anh được không?”
“Vẫn chưa.” Phong Bắc ném tiền ra trước mặt cậu, “Cầm đi mua đồ ăn này.”
Cao Nhiên nhận tiền, “Em đang tiết kiệm tiền, đợi tích đủ rồi sẽ mua nhà.”
Điếu thuốc bên mép Phong Bắc run lên, “Mua nhà?”
Cao Nhiên nhìn sâu vào mắt anh, “Anh Tiểu Bắc, em biết anh hâm mộ người ta có mái nhà, anh cũng sẽ có thôi, em cho anh.”
Điện thoại trên bàn Phong Bắc vang lên, anh liếc mắt nhìn một cái liền từ chối.
Cao Nhiên híp mắt, “Em ra ngoài trước.”
Phong Bắc đứng dậy đi tới cửa nhìn ra ngoài, thấy thanh niên biến mất ở khúc ngoặt, anh đóng cửa gọi lại, “Chú Cao.”
Cao Kiến Quân ở đầu kia nói muốn gặp Phong Bắc, giọng điệu rất tệ.
Phong Bắc nói được, anh đáp từng tiếng một, khói thuốc sặc trong cổ họng, ho đến mắt đỏ ngầu.
Cao Nhiên đi rồi vòng lại, cậu đứng ngoài cửa, loáng thoáng nghe người đàn ông trong đó nói chuyện điện thoại, một cái tên xộc vào tai cậu.
Sương mù trước mắt bỗng tan đi, tất thảy nghi hoặc đều có đáp án.
Cao Nhiên chẳng nói chẳng rằng quay người rời đi, thân mình kiên định và quyết đoán.
Tối hôm đó một nhóm trong đội đi ăn, ăn được một nửa thì nhận được báo án của dân, từ trong quán ăn chuyển đến một xưởng bỏ hoang.
Cao Nhiên rút từ trong túi ra một chiếc khẩu trang đeo lên, lại gần kiểm tra thi thể.
Triệu Tứ Hải mới vừa ghé vào thôi, thấy mấy con giòi sậm màu dài ngoằng nhúc nhích trong thi thể nát bấy, tập tức cởi khẩu trang sang một bên nôn khan.
Phong Bắc liếc mắt nhìn Cao Nhiên, thấy cậu không có bất kì phản ứng nào, chỉ có thong dong bình tĩnh, đáy mắt lóe lên.
Đứa bé nhát gan sợ ma năm nào cuối cùng đã trưởng thành dáng vẻ anh chờ đợi rồi.
Trên mũi Cao Nhiên có một miếng dán vết thương, hồi chiều lúc bắt Lưu Sơn bị thương, không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn của cậu, cậu dùng tay đeo găng cầm một chiếc kẹp tóc lên bỏ vào túi.
Phong Bắc bảo Cao Nhiên đừng lại gần quá, trên đất nhiều thịt nát, dễ phá hỏng hiện trường.
Triệu Tứ Hải nôn xong quay lại, anh nhìn lên trên, chẳng có gì cả, “Lạ ghê, sao anh cứ cảm giác có gì đó đang đụng vai anh nhỉ?”
Cao Nhiên nương theo tầm mắt nhìn lại, cậu thấy một người phụ nữ treo mình trên giá sắt, thân mình đung đưa, chân chốc chốc lại đụng vào vai Triệu Tứ Hải.
Chỗ Triệu Tứ Hải đứng trùng hợp là chỗ cô bị treo.
Cao Nhiên chớp mắt, thân mình người phụ nữ đã biến mất tăm, đó là hình ảnh cuối cùng trước khi cô chết.
Dạ dày Triệu Tứ Hải cuộn lên, “Thi thể nát thành như vậy, xem chừng đã chết lâu lắm rồi, nguyên nhân cái chết rất khó điều tra.”
Cao Nhiên nói, “Treo cổ.”