Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 96: Chương 96: Được rồi, ngoan nào






Edit: Dâu



Phong Bắc liếc nhìn Dương Chí.

Làm đồng nghiệp nhiều năm có một sự hiểu ngầm nhất định, Dương Chí đọc hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của Phong Bắc, anh không hỏi gì hết mà chỉ bảo đội viên và pháp y ra ngoài, sau đó cũng rời khỏi phòng giải phẫu, còn đóng cửa lại nữa.

Phong Bắc ôm thanh niên sắp ngã dúi xuống đất vào lồng ngực, nét mặt căng thẳng sờ lên mặt cậu, lòng bàn tay thấy nóng hôi hổi, “Nhiên Nhiên?”

Trên mắt Cao Nhiên vương mồ hôi, lông mày cậu cau chặt, ngực phập phồng lên xuống, thoạt trông đau đớn tột cùng.

Phong Bắc vỗ vỗ lưng thanh niên, kề môi vào vành tai cậu, lau đi giọt mồ hôi nơi chân tóc cậu, khàn giọng nói, “Được rồi, ngoan nào, không nhìn nữa không nhìn nữa, mình không nhìn nữa nào.”

Sức nặng cả người Cao Nhiên dồn hết lên người đàn ông, cậu thở hổn hển, mặt vừa xanh vừa trắng, môi run lên, “Trước, trước hết cứ để thi thể đấy đã.”

“Được, nghe lời em, anh sẽ nói với Dương Chí.” Phong Bắc kéo cậu lên lưng, cõng cậu đi ra ngoài.

Khi Cao Nhiên điều chỉnh xong thì đã về đến trên giường nhà nghỉ rồi, toàn thân ướt sũng.

Phong Bắc mua cho cậu quần áo mùa đông để tắm rửa, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cậu nói, “Đi tắm, uống cốc nước, xong xuôi chúng ta bàn lại.”

Cao Nhiên nhìn trần nhà, không nhúc nhích, “Anh Tiểu Bắc, anh nói trên đời này có người tuyệt đối tốt và tuyệt đối xấu không?”

Phong Bắc nói, “Không có đâu.”

Cao Nhiên dời tầm mắt từ trần nhà về lại trên gương mặt anh, dây thần kinh đang căng ra bỗng dưng thả lỏng.

Phong Bắc nhíu mày dò hỏi, “Hả?”

Cao Nhiên giang hai tay ra.

Thái dương Phong Bắc giần giật, anh khom người, hai bàn tay lớn xốc nách thanh niên lên, dễ dàng ôm người từ trên giường thẳng đến phòng tắm dội nước, cùng nhau tắm nước nóng.

Hai người ở trong phòng tắm đến gần một tiếng đồng hồ mới ra ngoài.

Cao Nhiên ngồi khoanh chân trên ghế lau tóc, “Anh Tiểu Bắc, anh kiếm cho em một đoạn ghi âm giọng Trương Nhất Minh đi.”

Động tác rót nước của Phong Bắc khựng lại, “Ghi âm?”

“Đừng hỏi gì vội, chừng nào lấy được em giải thích cho anh nghe,” Cao Nhiên qua loa lau tóc, “Nếu có thể nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng thở dốc của ông ta ấy, càng rõ càng tốt.”

Phong Bắc gọi điện thoại, bảo người trong cục cắt một đoạn ghi âm thẩm vấn Trương Nhất Minh sáng hôm trước gửi vào hòm thư anh chỉ định, “Tranh thủ thời gian, nhanh chóng gửi cho tôi.”

Trong phòng truyền đến tiếng ghế đổ xuống sàn, Phong Bắc bỏ điện thoại xuống nhanh chân đi vào, thấy thanh niên đang ngơ ngác đứng cạnh ghế, chân đất.

Phong Bắc nâng ghế lên, “Tổ tông, em lại bày trò gì thế này? Nói anh nghe xem, tại sao không đi tất?”

“Đi…”

Tiếng Cao Nhiên im bặt đi ngay khi nhìn thấy bàn chân mình, cậu không nói nữa, trên mặt viết bốn chữ “Tất của em đâu?”

Phong Bắc nhấc mặt cậu lên, “Anh là ai?”



Cao Nhiên lườm anh, “Không quen.”

“Không quen à?” Phong Bắc nhéo mặt cậu, lấy ngón tay đè lên mũi cậu biến cậu thành cái đầu heo, đôi môi mỏng mím lại cố nín cười, “Nói mau, em giấu vợ anh đi đâu rồi?”

Cao Nhiên ôm lấy eo người đàn ông, siết chặt tay, “Anh Tiểu Bắc, trái tim em rất đỗi bất an, mí mắt cũng cứ nháy liên tục, cảm giác như sắp có chuyện gì ấy, mỗi lần xuất hiện hai tình huống này đều xảy ra chuyện cả, chưa từng bao giờ có ngoại lệ, làm sao bây giờ?”

Phong Bắc cau mày, anh đẩy cái đầu đang vùi trong cổ mình ra, “Nhìn anh mà nói.”

Cao Nhiên lại càng vùi đầu sâu vào hõm cổ người đàn ông hơn, “Không nhìn, da mặt em mỏng lắm, em xấu hổ.”

“Xấu hổ cái đầu em!” Phong Bắc đẩy đẩy mấy cái mang tính tượng trưng, không nỡ dùng sức chút nào, anh thở dài, áp bàn tay lên lưng thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng cậu, “Có anh đây.”

Buổi trưa, ghi âm của Trương Nhất Minh tới tay Phong Bắc, anh mở ra cho Cao Nhiên nghe.

Cao Nhiên nghe xong một lần, yêu cầu phát lại.

Phong Bắc nghe theo, mãi đến khi anh phát lại đến hai mươi lần mới mở miệng, “Nghe ra kết quả gì không?”

Cao Nhiên vò đầu bứt tai.

Phong Bắc nắm lấy tay cậu, “Đừng có cào nữa, còn cào tiếp là rách cả da đầu đấy, chưa nghe ra thì nghe tiếp thôi, em làm gì mà tự hành hạ mình thế.”

Đôi mắt Cao Nhiên thẫn thờ, “Em cảm thấy mình ngu quá.”

Phong Bắc đang uống nước suýt nữa bị sặc, “Đừng nói thế, nếu em mà ngu thì trên đời này chẳng có ai thông minh hết.”

Dứt lời, mặt anh đen xì, nhớ ra câu này trước đây có ai từng nói rồi, hồi trước Tào Thế Nguyên đã từng nhận xét về Cao Nhiên như thế với anh.

Cao Nhiên bảo Phong Bắc đi ra ngoài, “Em muốn ở một mình.”

Phong Bắc, “Anh ở ngay cửa.”

Cao Nhiên xin anh một điếu thuốc, “Anh châm cho em đi.”

“Vâng, em là đại gia.” Phong Bắc cầm bật lửa châm thuốc cho cậu, “Có chuyện gọi anh nhé.”

Cao Nhiên trầm lặng hút nửa điếu thuốc, nghe đoạn ghi âm kia lần thứ hai mươi, tập trung nghe tiếng thở dốc của Trương Nhất Minh, âm sắc không rõ ràng, cho nên mãi cậu vẫn chưa thể cho ra kết luận.

Phong Bắc đứng ngoài cửa nghịch điếu thuốc, chẳng biết qua bao lâu, anh vân vê điếu thuốc đến sắp nát bét rồi, bên trong mới có tiếng động.

Cao Nhiên bảo Phong Bắc rót cho cậu cốc nước, “Em nghe đến gần trăm lần.”

Phong Bắc đưa nước cho cậu, “Có kết quả rồi?”

“Có rồi,” Cao Nhiên uống ngụm nước, tim đập liên hồi, cậu nói toàn bộ thông tin đã sửa sang lại cho Phong Bắc nghe, “Trên ngực Trương Nhất Minh có bớt, màu rất đậm, em thông qua vết bớt này nghe thấy âm thanh huyên náo.”

Phong Bắc không lên tiếng quấy rầy mà trầm mặc chờ đợi.

“Có tiếng ma sát sột soạt, như là có gì bị lôi đi trên đất, khá lớn, trong tiếng ma sát có lẫn tiếng bước chân, có người, không chỉ một, họ đang kéo cái gì đi đầy lo lắng, trong đó có cả giọng của phụ nữ, nói không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi.”

Cao Nhiên liếm đôi môi khô rang, “Người phụ nữ kia là vợ của Trương Nhất Minh.”

Phong Bắc nhướn mày, anh rất ngạc nhiên, nhưng vẫn không nói gì hết.

“Chẳng phải em nói âm thanh huyên náo sao? Ngoại trừ những âm thanh đó, em còn nghe thấy cả tiếng thở dốc,” Cao Nhiên nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Phong Bắc.

Phong Bắc nhìn vào đôi mắt cậu, “Là Trương Nhất Minh?”

Cao Nhiên uống mấy ngụm nước liền, “Đúng, là ông ta, ban đầu em không chắc lắm, nhưng giờ có thể xác định rồi.”

Phong Bắc trầm ngâm, “Cho nên ý của em là, Trương Nhất Minh và vợ cùng gấp rút kéo một thứ gì đó rất lớn trên đường, cả hai đều rất hoảng loạn.”

Anh đột nhiên nhướn mắt, “Thứ gì rất lớn, là người, thi thể, các mảnh thi thể?”

Cao Nhiên không lên tiếng, im lặng chính là thừa nhận, vết bớt là minh chứng rõ nhất.

Giữa hai vợ chồng có một bí mật không muốn người ta biết, để mặc cho bí mật đó lặng yên rữa nát bốc mùi trong tháng năm đằng đẵng, họ sống như thể không có gì xảy ra, trong lòng cũng coi như chưa từng có gì xảy ra, bởi vậy mà bí mật được che giấu, thành công thôi miên.

Giữa hai vợ chồng nhiều thêm một cái mạng, quan hệ hôn nhân lập tức biến chất.

Cao Nhiên vặn vòi nước hất nước lên mặt, cậu chợt nghĩ ra gì đó, nhất thời ngừng thở, vội vàng sải bước ra ngoài, cửa đóng sầm một tiếng.

Phong Bắc đang suy nghĩ, đột nhiên cánh tay bị túm lấy, anh giật mình, “Làm gì thế? Mặt mũi toàn nước thế này, sao mà không lau đi?”

Cao Nhiên tùy tiện kéo ống tay áo người đàn ông lau lên mặt một cái, “Giọng rất trẻ.”

Phong Bắc nghe không hiểu, “Gì cơ?”

“Giọng của vợ Trương Nhất Minh lúc đó rất trẻ.” Cao Nhiên kích động, giọng hơi run, “Nghe hơi thở và âm sắc của cô ấy, như là chừng 20 tuổi.”

Cậu mở rộng phạm vi thêm một chút, “Tuyệt đối không thể quá 25 tuổi, em chắc chắn đến hơn 70%, anh Tiểu Bắc, anh tin em đi.”

Phong Bắc trầm ngâm, “Vợ Trương Nhất Minh trẻ hơn ông ta mười tuổi, bây giờ là 39 tuổi, nếu như xấp xỉ tầm 20 tuổi thì chính là mười mấy hai mươi năm trước, họ không có tiền án, khả năng cao đây là án chưa phá.”

Mười mấy hai mươi năm trước, án mạng, án treo, thi thể băm nhỏ, những thông tin này đặt cùng với nhau, Phong Bắc và Cao Nhiên không hẹn mà cùng nghĩ đến một vụ án.

Tuy rằng cả nước có rất nhiều án tách xác, nhưng án treo lâu năm thì lại không có mấy cái.

Tim Cao Nhiên đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi, “Vụ án băm xác 5.12 cũng xảy ra ở khu thành cổ ạ?”

Phong Bắc bình tĩnh hơn cậu, “Ừm.”

Người đưa tin duy nhất là Hồ Vận đã chết từ 5 năm trước, cô vừa chết, vụ án treo càng trở nên mờ mịt, các cảnh sát theo vụ này đã đổi hết nhóm này tới nhóm khác vẫn chưa tìm được manh mối, không còn ai truy đuổi nữa, bỏ qua.

Cao Nhiên cau mày, “Quê của Trương Nhất Minh và vợ là ở đâu thế? Mười mấy hai mươi năm trước họ đã từng đến đây chưa?”

“Đừng vội, tra là biết ngay thôi.”

Phong Bắc gọi hai cuộc điện thoại, một là cho Triệu Tứ Hải, nói muốn hồ sơ của Trương Nhất Minh và vợ, càng chi tiết càng tốt, đặc biệt là giai đoạn khi họ còn trẻ, một cuộc khác là gọi Dương Chí, bảo anh sửa soạn vụ án 5.12 một chút.

Vụ án băm xác 5.12 đã treo mười tám năm nay, lúc xảy ra án mạng, Cao Nhiên mới 5 tuổi, trong kí ức không moi được nửa cái dấu vết liên quan nào.

Hiện tại giả thiết Trương Nhất Minh và vợ là nghi phạm của vụ án băm xác 5.12, nhưng họ đều đã chết hết, miệng vĩnh viễn ngậm lại, coi như có bắt đầu từ đó cũng không tra được thứ gì.

Cao Nhiên lại giật tóc.

Phong Bắc nhìn mà mí mắt giần giật, “Không nghe lời, cứ giật đi giật đi, ngon thì cứ giật đi, giật đến hói xem lúc đấy em có khóc không.”

Cao Nhiên, “…”

Phong Bắc vừa đến cục, Triệu Tứ Hải đã gọi điện tới.

“Đội trưởng Phong, quê của Trương Nhất Minh ở Trương gia trang, năm 85 chuyển đến huyện Bảo Nghi, năm 88 rời đi, cả nhà vợ anh ta chuyển đến năm 79, cũng rời đi vào năm 88, hai người phát triển tình cảm trong thành phố.”

Triệu Tứ Hải nói, “Trước đây có rất nhiều người từ nông thôn lên thành phố làm công, đa số đều là nay tới mai đi, có rất ít người ở lại lâu dài, cũng không có con số cố định, cho nên cũng không có đăng ký gì, tra được cũng mệt lắm.”

“Nói điểm chính.”

“Điểm chính là hồ sơ của Trương Nhất Minh từng sửa đổi, ông ta là giám đốc một công ty, giao thiệp nhiều phương diện, không có chuyện không có liên hệ với chính phủ, muốn làm chuyện này cũng không khó.”

“Cho nên?”

“Cho nên không tra được.” Triệu Tứ Hải nói, “Vợ ông ta cũng thế.”

“Thay đổi năm nào?”

“Năm 88, bên em sẽ nhờ các anh em trong đồn thăm hỏi xem, có phát hiện gì mới sẽ báo lại cho anh sau.”

Phong Bắc nói, “Xác định được tung tích của Vương Kỳ chưa?”

Triệu Tứ Hải đáp vẫn chưa, “Em thấy 80% là lành ít dữ nhiều rồi.”

Phong Bắc nói, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhanh lên, có mấy vụ án trong tay rồi, phải nhanh chóng phá bên này, không thể kéo dài thêm được.”

Triệu Tứ Hải nói, “Dạ dạ, vậy em đi làm ngay đây, hẹn gặp lại.”

Phong Bắc cúp máy xong thì cau mày trầm tư, năm 88, chính là năm xảy ra vụ án tách xác, nào có chuyện trùng hợp đến vậy, trong này ắt có vấn đề.

Hồ sơ vụ án băm xác 5.12 đã giăng kín bụi, Dương Chí vừa thổi vừa lau, hồ sơ trông mới sạch hơn một chút.

“Đội trưởng, không phải anh đến để bắt Vương Kỳ sao?”

Phong Bắc lật hồ sơ vụ án.

Dương Chí tự nói một mình, “Vụ người nhà nạn nhân của Vương Kỳ bị giết ở khu thành cổ sếp Trịnh đã biết đến rồi, bảo em bàn giao xuống, toàn bộ thành viên trong đội sẽ dốc toàn lực phối hợp, nhưng mà đội trưởng, cái này thì có liên quan gì đến 5.12?”

Phong Bắc lật xem một trang khác, “Có liên quan hay không, bây giờ còn chưa xác định, phải có manh mối.”

Dương Chí nghe mà thấy mơ hồ, “Nếu 5.12 có manh mối, dù chỉ một cái thôi, cũng không đến nỗi treo gần 20 năm.”

Phong Bắc đổ hết những tấm ảnh khi đó ra, xem từng tấm từng tấm một, có ảnh cận cảnh thi thể và túi đựng thi thể, ghi chép đường phố, mặt đất… khi đó nữa.

“Cao Nhiên đâu?”

Dương Chí nói không biết, “Mới nãy còn ở đây, giờ thì…”

Anh nhận một cuộc điện thoại, mặt biến sắc, trầm giọng nói, “Đội trưởng, có người báo án, nói ở kênh đào phía tây phát hiện một thi thể nam, căn cứ dân cảnh ở hiện trường miêu tả, nạn nhân chính là Vương Kỳ.”

Trên người Vương Kỳ có nhiều vết đao chém, vết thương chí mạng ở ngực, gã và Trương Nhất Minh không có quan hệ, nhưng cũng có liên quan.

Hung thủ chính là đám anh em nhận tiền làm việc, cưỡng hiếp vợ Trương Nhất Minh của Vương Kỳ.

Sau khi xảy ra chuyện, Vương Kỳ và đám người chia tiền rồi chạy, muốn chờ chuyện êm xuôi rồi trở lại tiêu xài, đây cũng không phải lần đầu tiên, trốn được giai đoạn khó khăn là được.

Nhưng ngờ đâu mới được hai ngày, nhóm người đã nghe tiếng gió trên đường rằng Vương Kỳ muốn tự thú, bán đứng họ cho cảnh sát.

Cả đám đều là lưu manh không có văn hóa, lập tức hoảng hốt, không nghĩ được gì nhiều nữa, để đề phòng bất trắc xảy ra, không thèm đối chất với Vương Kỳ mà lập tức xuống tay độc ác.



Cuộc điện thoại cuối cùng kia được tra là đến từ thành phố A, ở ngay gần nhà của tình nhân Trương Nhất Minh.

Trương Nhất Minh mượn dao giết người, một mũi tên trúng ba đích, lợi dụng sự đố kị của tình nhân để thoát khỏi vợ, dùng vài sinh mạng để nghênh đón đứa con sắp ra đời.

Tiếc thay ông ta nào có cái phúc nhìn thấy mặt đứa trẻ ấy.

Vụ án vợ Trương Nhất Minh liên lụy đến hai mạng người nữa, một là Vương Kỳ, một là chính ông ta, ông ta bị ai giết, tại sao lại tới thị trấn này?

Nếu như không phải muốn gặp Vương Kỳ, vậy sẽ là ai? Hung thủ chăng?

Dùng lòng dạ của Trương Nhất Minh, trừ phi có lý do bất đắc dĩ, bằng không sẽ không hành động ở giai đoạn mấu chốt nhất như thế này.

Vụ án vợ của Trương Nhất Minh và Vương Kỳ đã chấm dứt, của Trương Nhất Minh thì vẫn chưa, cũng không biết tra từ đâu, đêm ông ta bị sát hại xe đỗ ở cách hiện trường khoảng 150 mét, xung quanh không có dấu vết gì đáng giá điều tra.

Vụ án của Trương Nhất Minh thuộc quyền quản lý của cục công an huyện, Triệu Tứ Hải dẫn người về thành phố A, Phong Bắc ở lại huyện, vụ án 5.12 là vụ duy nhất chưa được phá trong số rất nhiều vụ án anh đã tiếp nhận, để lại cho anh một vết gợn trong lòng.

Hai ngày, Phong Bắc cho bản thân mình hai ngày, nếu như vẫn không có tiến triển gì, anh sẽ bỏ lại hồ sơ vụ án để quay về.

Phong Bắc tìm được Cao Nhiên ở vỉa hè, “Em ngồi chồm hổm đây làm gì thế?”

Cao Nhiên nhìn con cá vàng trong hồ cá, bĩu môi nói, “Em muốn mua cá.”

Phong Bắc ngớ ra hết nửa ngày, “Mua, về rồi mua.”

Cao Nhiên đứng lên, “Bao giờ mới về chứ?”

Phong Bắc chỉnh lại áo khoác trên người cậu, “Sao thế? Có tâm sự gì à?”

Cao Nhiên hít thở bầu không khí se lạnh quyện lẫn khói bụi ô tô, “Bất an chứ sao, từng nói với anh rồi mà, em thấy bất an trong lòng, không muốn chờ ở đây, muốn về nhà.”

Phong Bắc nói, “Hay là gọi điện cho nhà em đi?”

“Không gọi,” Cao Nhiên nói, “26 tháng 12 là sinh nhật ba em, em xin nghỉ về nhà một chuyến, anh về với em đi, biểu hiện tốt một chút.”

Phong Bắc đếm đếm, còn một tuần hai ngày nữa, có thời gian chuẩn bị.

Trở lại nhà nghỉ, Phong Bắc châm thuốc, nghiên cứu vụ án 5.12.

Cao Nhiên ăn xong một quả hồng to, tâm trạng khá lên một chút, cậu lại gần, cầm lấy một tấm ảnh xem, “Đây là túi đựng các mảnh thi thể ạ?”

Phong Bắc nói, “Đúng rồi.”

Cao Nhiên lại ghé tấm ảnh gần thêm một chút, dí sát mắt vào.

Phong Bắc sắp xếp lại đống ảnh, “Có nhìn ra cái gì không?”

Cao Nhiên đè lại luồng cảm xúc kì quái dâng lên trong lòng, “Hoa văn cái túi này thoạt nhìn không giống loại bán trên thị trường.”

“Thế à?”

Phong Bắc ném tàn thuốc vào giỏ rác, “Hồi đó em mới bao lớn, 5 tuổi, em biết chứ?”

“Bà em biết bện, em từng thấy rồi, có chút ấn tượng,” Cao Nhiên nhìn chiếc túi trong ảnh, nói ra suy đoán của mình, “Án mạng xảy ra một cách bất ngờ, hung thủ chặt nát thi thể rồi vội vàng ném đi, liền cầm đại một cái túi trong nhà.”

Cậu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Còn một khả năng nữa, hung thủ cho là cách bện hoa văn này rất phổ biến, khả năng này sẽ ứng với hai đặc điểm, một, tuổi của hung thủ không lớn, hai, túi không phải do kẻ đó bện, là người lớn trong nhà làm cho, nên kẻ đó không biết.”

Phong Bắc bóp trán, “Vụ án này cách đã quá lâu, năm đó anh mới 14 tuổi, nếu chậm hơn 10 năm, anh vừa tiếp nhận thì có thể còn tìm được manh mối.”

Cao Nhiên nói, “Nếu anh mà biết thế rồi thì còn điều tra làm gì?”

“Anh cho mình hai ngày thôi.” Phong Bắc nói, “Dương Chí đang điều tra vụ án của Trương Nhất Minh, chưa đến hai ngày sẽ có tin.”

Cao Nhiên xem hết những tấm ảnh kia, đau đầu, “Em muốn đi nhà Soái Soái.”

Phong Bắc nắm tay cậu kề lên môi hôn mấy cái, dùng răng lưu lại một dấu rất sâu làm như kí hiệu, “Đi đi, đừng ở lâu quá, trước khi về gọi điện cho anh, anh đi đón em.”

Mùa đông ít nắng, lúc Cao Nhiên đi, trời đã tối đen.

Trong hẻm có người đang xúc tuyết, Cao Nhiên đang định thốt lên “chú Trần” thì đã nghe người nọ nói, “Tiểu Nhiên, cháu đến tìm Soái Soái à? Nó ra ngoài với ba nó rồi.”

Cao Nhiên đến gần hơn một chút, thế mới biết thân hình người trung niên mập mạp hơn, tóc cũng nhiều hơn, không phải Trần Thư Lâm, mà là anh cả của chú Trần Thư Vi.

Nhà Giả Soái là ba gia đình sống chung với nhau, hai bên trái phải là bác cả bác hai, nhà cậu nhỏ, chỗ ở không lớn, trên lầu một gian, dưới lầu một gian, với một căn bếp nhỏ, hai nhà kia rộng hơn một tí xíu.

Kiểu ở nhà chung thế này nếu vào những thập niên 80 90 thì phổ biến hơn, còn giờ thì ít thấy lắm.

Cao Nhiên đến nhà bác cả của Giả Soái, từ bé đến lớn, số lần cậu đến đây không quá một bàn tay, chỉ còn nhớ loáng thoáng.

Trần Thư Vi cầm một hộp sữa đậu phộng lại gần, “Tiểu Nhiên, cháu đang nhìn gì trong phòng thế?”

Cao Nhiên chỉ vào một tấm ảnh cũ đặt dưới mặt kính, trong ảnh là hai người trẻ tuổi, người nữ thắt hai bím tóc, dáng vẻ thanh tú, người nam mặc áo ba lỗ, nom nhã nhặn nghiêm túc, “Bác cả ơi, đây là chú với cả mẹ Soái Soái ạ?”

Trần Thư Vi ghé sát vào, “Đúng rồi, hồi đó tình cảm hai người vẫn còn tốt.”

Cao Nhiên chưa từng nghe Soái Soái nhắc đến, “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó ấy à,” Nơi mắt Trần Thư Vi gợn lên sắc màu hoài niệm, “Sau đó chú Trần của cháu đi học nơi khác, hai người cứ thế mà xa rời.”

Ông cười tươi, “Có điều chuyện duyên phận không ai nói trước được, chú Trần của cháu rốt cuộc vẫn là về với mẹ Soái Soái, tình cảm của chú ấy với Soái Soái cũng tốt, như cha con ruột ấy.”

Cao Nhiên tìm được Soái Soái giữa một đống ảnh, “Bác cả ơi, ba của Soái Soái qua đời năm nào thế ạ?”

Trần Thư Vi nói, “Hình như là năm 87, hắn bán ngỗng không những cân điêu, mà con cho ngỗng ăn cát, bị người ta đánh cho một trận, về chưa được mấy ngày thì chết, theo bác, hắn bị cái khôn vặt của mình hại chết mà thôi, cũng chẳng xem xem mình được bao nhiêu phân lượng, không thành thật mà làm người đi, lại đi giở chiêu trò bất chính, nếu như Soái Soái còn trong tay hắn thì không thể có thành tựu ngày nay được.”

Từng câu từng chữ của bác đều có sự xem thường, thậm chí là chán ghét.

Cao Nhiên “À” lên một tiếng, “Chú Trần từ năm 88 đã về chung nhà với mẹ Soái Soái rồi sao ạ?”

“Chắc năm 89 đấy, năm đó bác không ở huyện, về ăn tết mới biết.” Trần Thư Vi đưa sữa đậu phộng qua, “Tiểu Nhiên, cầm mà uống này.”

Cao Nhiên không tán gẫu với Trần Thư Vi được bao lâu đã nghe tiếng nói chuyện vọng vào từ bên ngoài, Giả Soái và Trần Thư Lâm trở về.

Giả Soái dẫn Cao Nhiên lên phòng mình, cho cậu ăn uống.

Cao Nhiên không nhìn thấy tấm ảnh thờ trong gian nhà chính, cậu thấy hơi buồn bực trong lòng, đột nhiên hỏi, “Soái Soái, ông có nhớ mẹ ông không?”

Giả Soái đặt quyển sách trong tay xuống.

Cao Nhiên lấy làm lạ hỏi, “Sao lại nhìn tôi như thế?”

Giả Soái không đáp, chỉ nói, “Sao đột nhiên lại nhắc đến mẹ?”

Cao Nhiên thật thà, “Tôi không thấy di ảnh mẹ ông nên hỏi thôi.”

Giả Soái nhìn vào mắt cậu, tựa như đang phán đoán xem cậu có nói dối hay không, “Sắp bán nhà rồi nên cất di ảnh đi.”

Cao Nhiên ném hai quả mơ vào miệng, “Ông có nhớ cô không?”

Giả Soái cầm sách lên, tầm mắt đặt ở những con chữ nho nhỏ trên đó, “Mẹ rời khỏi nhân thế đang rất vui vẻ, nếu như tôi nhớ mẹ, mẹ ở suối vàng có biết sẽ nhớ tôi, lúc đấy lại không còn vui nữa, cho nên tôi không nhớ mẹ.”

Cao Nhiên phình quai hàm, mắt không chớp nhìn người bạn thân dưới ánh đèn bàn.

Giả Soái duỗi một tay ra lắc lắc trước mắt Cao Nhiên, rồi lại dùng tay chọt chọt quai hàm của cậu.

Cao Nhiên nhanh chóng ăn mơ, nhổ hạt ra khỏi miệng, cậu thở dài, “Soái Soái, tôi cảm thấy tôi chẳng hiểu ông gì cả.”

Giả Soái lại một lần nữa đặt sách xuống, lần này không cầm lên nữa.

“Tôi cũng không hiểu ông.” Cậu ta nói.

Cao Nhiên gãi gãi mặt, nhoài nửa người nằm sấp lên bàn, “Đọc sách gì thế?”

Giả Soái nói, “10000 câu hỏi vì sao.”

Khóe miệng Cao Nhiên giần giật, “Anh em, đừng trách tôi không nhắc nhở ông đấy, Cao Hưng nó sắp trượt mấy môn rồi.”

Giả Soái bình thản nói, “Nếu như tôi trượt chỉ có thể là do tôi không muốn.”

Cao Nhiên ố ồ, “Được nha, giữ vững phong thái bá đạo ngầu lòi này đi, tôi yêu ông lắm.”

Giả Soái nói, “Phá xong án rồi à?”

Chủ đề cua gắt quá, Cao Nhiên ngớ ra, “Phá hai vụ, còn một vụ chưa phá.”

Giả Soái hé môi cười cười, “Chẳng biết làm cảnh sát vui ở chỗ nào.”

Cao Nhiên nói, “Chính nghĩa, tình yêu vĩ đại.”

“Lúc tuyên thệ cảm thấy rất kích động, cảm giác như mình có thể cứu vớt cả thế giới.”

Giả Soái ăn miếng mơ, cau mày, “Mùi vị thay đổi rồi, ăn không ngon như trước nữa.”

Cao Nhiên không theo kịp mạch não của cậu, “Có thứ không bằng trước kia, có thứ lại tốt hơn trước, bình thường mà.”

“Soái Soái, năm 88 xảy ra một vụ án tách xác, ông biết không?”

“Khi đó tôi đang nghịch bùn, bắn ná, chơi trò gia đình.” Giả Soái ngước mắt, “Sao lại hỏi đến chuyện này?”

Cao Nhiên nắm một vốc hạt đậu tằm ăn, “Vụ án chưa phá, giờ vẫn còn đang điều tra.”

Giả Soái nói, “Sắp mười mấy hai mươi năm rồi, còn có thể tra ra gì chứ?”

Giọng Cao Nhiên lúng búng, “Khó nói lắm.”

Ngoài cửa có tiếng bước chân, kèm theo câu hỏi của Trần Thư Lâm, “Tiểu Nhiên, con ăn tối chưa?”

Cao Nhiên nói ăn rồi.



Trần Thư Lâm không vào, “Vậy các con cứ nói chuyện đi.”

Cao Nhiên nhỏ giọng nói với bạn thân, “Sao trước giờ ông chưa từng nói với tôi là mẹ ông với chú Trần hồi trẻ là một đôi?”

Lông mày của Giả Soái cau lại trong nháy mắt, “Bác cả nói à?”

Cao Nhiên ừm một tiếng, cậu chờ vế sau, nhưng Giả Soái lại không nói nữa.

Ban đêm, Cao Nhiên choàng tỉnh, cậu trợn to đôi mắt, thở hổn hển, mồ hôi túa ra như mưa.

Phong Bắc mở đèn, ôm cậu vào lòng vuốt ve, “Gặp ác mộng à?”

Cao Nhiên đẩy Phong Bắc ra ngồi dậy, vừa tìm quần áo vừa nói, “Em muốn đến xem Trương Nhất Minh.”

Phong Bắc kéo cậu về ổ chăn, giận dữ nói, “Nửa đêm nửa hôm, em không ngủ mà đi nhìn thi thể cái gì? Sáng mai đi.”

“Không được, em phải đi ngay bây giờ,” Cao Nhiên nuốt nước bọt, giọng khàn khàn. “Em muốn nhìn vết bớt trên ngực Trương Nhất Minh lần nữa.”

Phong Bắc nhìn chằm chằm thanh niên vài giây, đứng dậy lấy quần áo cho cậu.

2 giờ 45 phút sáng, nhân viên công tác dời thi thể Trương Nhất Minh từ ngăn đông lạnh ra.

Trong phòng chỉ còn lại Phong Bắc và Cao Nhiên, người trước hút điếu thuốc cho tỉnh táo, người sau không liếc mắt nhìn vết bớt lấy một lần, mà chỉ đứng im.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 2 giờ 50, 3 giờ, 3 giờ 10, Phong Bắc rút điếu thuốc ra khỏi miệng, “Đi.”

Cao Nhiên không nhúc nhích.

Từ lúc ở nhà nghỉ đã thấy Cao Nhiên không được bình thường rồi, sống chết muốn tới, tới rồi lại không dám tiến lên, rõ ràng đang bối rối, giãy dụa.

Chỉ có một mình Cao Nhiên thấy được vết bớt, Phong Bắc chỉ có thể suy đoán dựa theo miêu tả của cậu, có lòng mà không có sức.

“Không muốn xem thì về, mai rồi tính.”

Phong Bắc dừng một chút, “Kỳ thực em có nhìn hay không đều không quan trọng, em đã có đáp án rồi.”

Mặt Cao Nhiên trắng bệch.

Phong Bắc nói, “Em đang trốn tránh.”

“Không muốn đối mặt hiện thực, lùi bước theo bản năng, nhưng lại không qua nổi ranh giới tâm lý, cho nên mâu thuẫn.”

Cao Nhiên rùng mình, mặt nóng phừng phừng, cậu cúi gằm đầu, trầm mặc một lúc lâu, “Lúc em ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng động ồn ào ngay bên tai, tiếng túi ma sát với mặt đất sột soạt, tiếng thở dốc của Trương Nhất Minh, tiếng vợ ông ta thúc giục, tất cả đều rõ ràng.”

Phong Bắc thấy cậu không nói gì nữa liền tiếp lời, “Ngoại trừ Trương Nhất Minh và vợ ông ta, còn có người thứ ba ở đây.”

Cao Nhiên lấy tay bụm mặt, chà thật mạnh, cậu mấp máy môi muốn nói, rồi lại chậm chạp không nói gì.

Phong Bắc đi đóng cửa lại, “Người thứ ba là ai?”

Mắt Cao Nhiên đỏ lên, gian nan nói ra một câu, “Là mẹ của Soái Soái.”

Phong Bắc ngạc nhiên.

Cao Nhiên lắp bắp nói, “Em nghe tiếng nấc nghẹn của cô ấy, nhỏ lắm, chỉ một tiếng thôi, cô ấy cũng đang kéo thứ đồ rất nặng đi, trong lúc hoảng hốt vấp ngã một cái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.