Edit: Dâu
Cánh tay Giả Soái tím bầm cả lên, chụp X-quang thấy không bị thương đến xương cốt.
Đôi lông mày Cao Nhiên cau thành ngọn núi, “Soái Soái, lần sau gặp chuyện như vậy ông đừng lại gần, tự tôi tránh được, mà giả sử tôi không tránh được cũng không sao, tôi da dày thịt béo, người cũng rắn chắc, ông thì khác, ông không chịu vận động cũng chưa từng được huấn luyện, thân thể không tốt bằng tôi, đấy thấy chưa, mới đập vào một cái thôi mà đã bầm tím hết lên rồi kia kìa.”
Giả Soái đút tay vào túi áo bông, “Không phải có vụ án sao? Không vội à?”
Cao Nhiên vỗ trán một cái, “Đệt, suýt nữa thì quên.”
Giả Soái khẽ nhếch môi, gương mặt tuấn tú lộ ra một nét cười mỉm nhạt nhòa, “Có đôi khi tôi nghĩ, ông hậu đậu như thế làm sao mà đỗ trường cảnh sát, thi vào cục công an thành phố A được.”
Cao Nhiên đen mặt, “Tôi cũng có ưu điểm đấy được chưa?”
Giả Soái bật cười.
Cao Nhiên nhéo mặt cậu ta, “Nên như thế, cười một cái trẻ ra hẳn mười tuổi.”
Giả Soái nói, “Cảnh sát Cao, không đến hiện trường à?”
Cao Nhiên nhìn ngó hai bên, dắt xe đạp của Giả Soái lại đây, vỗ vỗ ghế sau, “Ông ngồi đằng sau đi, tôi đèo ông.”
Giả Soái không chần chừ, nhấc đôi chân dài ngồi lên.
Cao Nhiên trùm mũ áo bông lên, nhanh nhẹn cài hai cúc áo trên cùng vào, “Xuất phát nào, tôi đạp nhanh, ông túm chặt lấy áo tôi nhá.”
Giả Soái không túm, cậu giang hai tay ra đút vào trong túi áo bông của Cao Nhiên, ngón tay lạnh như băng dần trở nên ấm áp, đầu ngón tay cứng đơ cũng dần dần khôi phục bình thường.
Con ngõ nhỏ trong khu tây nam thành cổ có rất nhiều người đang đứng, mấy quán nhỏ đằng trước cũng ùn ùn đổ về phía này vây xem kín mít, trời vừa rét vừa buốt, ấy vậy mà cũng nhất định đến hóng chuyện cho bằng được.
Người chết cũng xem, không sợ xúi quẩy.
Bên ngoài hiện trường chăng dây cảnh giới, Cao Nhiên đưa giấy chứng nhận ra, cậu vừa mới khom lưng đi vào đã lại đi ra, “Soái Soái, ông về đi.”
Giả Soái đứng ở cạnh xe đạp, “Không cần để ý đến tôi đâu.”
Cao Nhiên không nói gì, nơi này cách nhà Giả Soái không xa, đạp xe khoảng 10 phút là đã về đến nhà.
Phong Bắc ngồi xổm trong tuyết hút thuốc, trên đất có đến mấy mẩu thuốc, một đôi giày thể thao màu đen giẫm lên, vùi tàn thuốc lẫn vào trong tuyết, anh ngước mặt, nói với chủ nhân đôi giày thể thao kia, “Mũi làm sao mà trông như củ cà rốt thế kia?”
Cao Nhiên hà ra hơi trắng, “Em đạp xe đến đây, gió to.”
Cậu nhìn Dương Chí và Triệu Tứ Hải cách đó không xa, “Trương Nhất Minh chết ở thị trấn này, lần này chúng ta phải hợp tác với đội trưởng Dương rồi.”
“Cũng tốt, đều là người quen.” Phong Bắc nói đầy tội nghiệp, “Sáng chưa ăn gì, đau dạ dày.”
“Không nói sớm.” Cao Nhiên lục lọi trong túi, chỉ móc ra được một gói hạt dưa nhỏ, trong đó ngoại trừ vỏ cũng chỉ toàn hạt hỏng, “Ăn tạm đi.”
Cơ mặt Phong Bắc giần giật, anh nhổ điếu thuốc, oan ức thở dài, “Sáng sớm chạy đi ăn sáng với người khác, còn cho người đàn ông của em ăn cái này.”
Cao Nhiên lờ luôn.
Dương Chí và Triệu Tứ Hải đang phun nước bọt với nhau, Cao Nhiên lại gần hỏi tình hình.
“Đội trưởng Dương, anh Triệu, hiện trường có phát hiện đầu mối gì không ạ?”
“Tối hôm qua tuyết rơi, sáng nay một màu trắng xóa, mấy đứa trẻ con đến chỗ này chơi hết ném tuyết rồi đắp người tuyết, khi bọn anh nhận được báo án thì hiện trường đã không còn giá trị điều tra gì nữa rồi.”
“Đứa bé nào nhìn thấy thi thể trước ạ?”
“Một cô bé tên Đồng Đồng, bị sợ hãi quá độ nên người nhà còn đang dỗ dành, chưa lấy khẩu cung nữa.”
Cao Nhiên sụt sịt mũi, “Em hỏi đội trưởng Phong, ảnh nói thời gian tử vong là 11 giờ 30 tối qua đến 1 giờ sáng nay, điều tra thử dân cư quanh đây xem khoảng thời gian đó có ai không ở nhà không, thuốc gây mê không phải thứ người thường có thể lấy được, kết hợp với tin tức này điều tra một chút hẳn sẽ có manh mối.”
“Anh đã phái người đi thăm dò, trong thời gian ngắn chưa có kết quả được.”
Dương Chí nói, “Hung thủ có thể lấy được thuốc gây mê, khả năng cao là nhân viên y tế.”
Triệu Tứ Hải nói, “Khó nói lắm, những nghề có liên quan đến y dược, hoặc là người nhà, bạn bè làm nghề đó đều có khả năng tiếp xúc với thứ ấy.”
Tầm mắt Cao Nhiên lấy kí hiệu thi thể làm trung tâm quét ra bốn phía, “Trên đất có nhiều dấu chân như vậy lại không có cái nào có giá trị ạ?”
Triệu Tứ Hải nói, “Mỗi lần vào lúc này, anh đều cầu khẩn, thế nhưng…”
Dương Chí tiếp lời, “Thế nhưng mười lần thì sẽ có chín lần thất vọng.”
“Vậy cũng là có tỷ lệ một phần mười, được rồi.” Cao Nhiên xoa xoa gương mặt đông cứng, thở dài nói, “Mới sáng hôm qua em còn gặp Trương Nhất Minh ở phòng thẩm vấn, không ngờ sáng nay ông ta lại chết ở chỗ này.”
“Vợ vừa chết thảm mấy ngày trước, trong nhà đang rối như tơ vò, không cố gắng động viên cha mẹ vợ, chỉnh đốn lại cuộc sống thì thôi, đằng này lại từ thành phố A chạy đến đây, không biết gặp ai, rất có thể là nghi phạm Vương Kỳ.”
Triệu Tứ Hải nói, “Còn chưa bắt được Vương Kỳ, chỉ cần hắn ta rơi vào lưới, vụ án dù không phá cũng sẽ có tiến triển lớn, đội trưởng Dương, còn phải làm phiền người của anh hợp tác.”
Dương Chí cười nói, “Cảnh sát Triệu khách sáo rồi.”
Triệu Tứ Hải không chút nghĩ ngợi, “Đội trưởng Dương, cục các anh có mỹ nữ, tên Lữ gì…”
Nụ cười trên gương mặt Dương Chí biến mất không còn tăm hơi, “Tôi qua bên kia.”
Triệu Tứ Hải ngộ ra, anh biết Dương Chí biến sắc mặt có liên quan đến mình, nghi hoặc nhìn về phía Cao Nhiên.
Cao Nhiên nhỏ giọng nói, “Cảnh sát Lữ là người yêu của anh ấy, đã hy sinh rồi.”
Mặt Triệu Tứ Hải đầy lúng túng.
Dương Chí hỏi mượn bật lửa của Phong Bắc để châm thuốc, “Đội trưởng, anh với Cao Nhiên, hai người vẫn ổn chứ? Thái độ gia đình cậu ấy thế nào?”
Phong Bắc cắn hạt dưa cuối cùng, không đáp mà hỏi lại, “Nhà cậu ép cưới à?”
Dương Chí cười khổ, “Đội trưởng, thật đúng là không gì giấu được anh.”
Phong Bắc phủi phủi vỏ hạt dưa trên tay, nghiêng đầu nhìn người đội viên cũ, “Ý cậu thế nào?”
Dương Chí hút điếu thuốc, tầm mắt đặt trên từng làn khói thuốc lượn lờ, “Tháng trước bố em khám ra ung thư thực quản, đã khuếch tán rồi, không giải phẫu được, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu, xem ý trời, ông ấy hi vọng em mau chóng kết hôn.”
Phong Bắc nhớ đến người mẹ trên danh nghĩa của mình, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, giờ người mắc bệnh ung thư ngày một nhiều.
“Có việc cần nhờ cứ nói với anh, đừng khách sáo.”
Dương Chí nhìn chằm chằm điếu thuốc đang cháy dở, giọng chua chát, “Diệp Tử đi, nửa đời sau em trải qua với ai cũng không có gì khác nhau cả.”
Phong Bắc cau mày, “Suy nghĩ này của cậu không đúng, đối với cậu hay với người khác đều vô trách nhiệm.”
Dương Chí vuốt mặt mấy lần, “Em biết, em chỉ là hối hận, đội trưởng, em thật sự hối hận, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội, chẳng còn cơ hội nào làm lại nữa.”
Phong Bắc bóp bóp vai anh.
“Tiểu Cao, em chổng mông nằm sấp ở đó làm gì thế?”
Tiếng của Triệu Tứ Hải cắt đứt suy nghĩ của Phong Bắc, anh nhìn thấy thanh niên quỳ sấp ở một chỗ, mặt gần như ghé sát vào tuyết lẫn bùn đất, lập tức đứng dậy sang bên kia.
Cao Nhiên đang kiểm tra dọc theo góc độ này đột nhiên bị túm lấy gáy, cậu bị luồng sức mạnh kia lôi dậy.
Phong Bắc nhịn không được, phủi tuyết với bùn đất trên quần cậu, “Nói nghe xem nào.”
Cao Nhiên bĩu môi, “Em còn chưa kịp tìm ra manh mối đã bị anh cắt ngang rồi.”
Phong Bắc ôm lấy thanh niên kiểu anh em, dùng âm lượng chỉ có cậu nghe thấy được mà nói, “Nhóc ngốc, đừng có giở trò bịp bợm với anh của em.”
Cao Nhiên bỏ tay người đàn ông ra, đưa mắt ra hiệu anh đi theo mình.
Phong Bắc nhíu mày, anh không nói gì, nối gót theo thanh niên.
Cao Nhiên vừa đi vừa chỉ ngón tay, “Anh để ý dấu vết em chỉ trên con đường này đi, rồi nhìn lại chỗ tuyết đọng này, em nghi là đã từng được xử lý, anh có thể để cho đội kĩ thuật đến đây kiểm nghiệm một chút.”
Phong Bắc nhìn vào đôi mắt thanh niên, đen láy lấp lánh, nhìn cực kì tinh thần, khiến cho người xem cũng tràn đầy sức sống, “Ý em là, đây mới là chỗ đầu tiên?”
“Hung thủ gây mê sâu nạn nhân, rồi lôi đến,” anh chỉ tay về vị trí phát hiện thi thể, “Đây?”
Cao Nhiên nói, “Đây là suy đoán của em.”
Phong Bắc đưa ra nghi vấn, “Động cơ là gì? Hiện trường có chứng cứ có thể bại lộ thân phân? Vậy tại sao không dứt khoát lôi đi xa một chút, hoặc là thẳng tay giết luôn nạn nhân? Tỷ lệ sau khi gây mê sâu bị chết cóng không phải một trăm phần trăm, bởi vì chỗ này sát khu dân cư, dẫu có là ban đêm cũng có thể có người đi ngang qua.”
Cao Nhiên nói, “Tối hôm qua tuyết lớn.”
Phong Bắc lắc đầu, “Chưa đủ sức thuyết phục, tuyết lớn bình thường chỉ làm giảm tỷ lệ ra đường và thời gian mà thôi, mà khả năng xuất hiện ngoại lệ không phải là không, nếu anh là hung thủ sẽ không mạo hiểm như thế, nếu người còn sống, thì vào tù chính là mình, nếu đã ra tay thì phải để không có sơ hở nào.”
“Có thể lúc đó thực sự đã có người đi qua, hung thủ vì không muốn bị lộ nên chỉ có thể vội vàng vùi nạn nhân hấp hối vào trong tuyết, đợi đến khi xác định đã an toàn mới trở về hiện trường, phát hiện nạn nhân đã không còn thở, mới không mó tay vào nữa.”
Cao Nhiên nói, “Anh Tiểu Bắc, nói cho anh nha, em còn một suy đoán nữa, người tiêm thuốc gây mê sâu cho nạn nhân và người lôi nạn nhân bỏ vào trong tuyết là hai người khác nhau, có thể quen, mà cũng có thể không quen.”
Phong Bắc suy nghĩ một chốc rồi gọi, “Đội trưởng Dương, tiểu Triệu, hai người qua đây.”
Đội kỹ thuật tiến hành khám xét khu vực Cao Nhiên nói, thu thập được không ít dấu giày, có giá trị hay không phải muộn một lúc mới biết được.
Cao Nhiên hít vào một hơi không khí lạnh lẽo, “Chỗ này cách nhà Soái Soái gần lắm.”
Phong Bắc ngẩng đầu, “Em bảo ai?”
Cao Nhiên ra hiệu anh nhìn bóng dáng cao ráo trong đám người, “Soái Soái ấy.”
Ánh mắt Phong Bắc xẹt qua Giả Soái, rơi vào một người trung niên mặt chữ điền bên cạnh cậu, “Người kia là ai?”
Cao Nhiên nói, “Ba của Soái Soái, thực ra là cha kế của nó.”
Phong Bắc hỏi, “Tên gì?”
Cao Nhiên nói, “Trần Thư Lâm, Thư là sách vở, Lâm là rừng.”
Phong Bắc nói, “Tên cũng hay đấy.”
“Chú Trần là người có ăn học, có học thức.” Mặt Cao Nhiên đầy sùng bái, “Chú ấy là chuyên gia nghiên cứu y dược, làm trong một viện nghiên cứu, lại còn là người phụ trách nghiên cứu các phát minh mới, có cống hiến rất lớn với ngành y học.”
Phong Bắc châm điếu thuốc, “Thế à, vậy cũng đáng được tôn trọng lắm, đi, đi sang chào một tiếng với anh.”
Cao Nhiên không nhớ ba của Giả Soái qua đời như thế nào, khi đã bắt đầu biết nhớ việc đã biết Giả Soái có ba mới, đối xử tốt với cả Giả Soái và mẹ của cậu nữa.
Có lần Cao Nhiên xem tivi, trong đó có đứa bé bị cha kế đánh vỡ đầu chảy máu, sắp chết rồi, cậu giật mình thon thót, khóc lóc chạy đi tìm Giả Soái, nói muốn dẫn cậu đi.
Cao Nhiên nhớ rất rõ, Giả Soái nói không đi, cậu ta nói ba rất tốt với cậu.
Khi đó Cao Nhiên vẫn còn là một thằng nhóc, tâm tư đơn thuần, nghĩ gì nói đó, cậu học người lớn chống nạnh lớn tiếng nói, “Chú ấy là cha kế của cậu, không phải ba cậu.”
Giả Soái gỡ từng ngón tay của Cao Nhiên, trên gương mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, “Ông ấy chính là ba tớ.”
Cao Nhiên ngẩn tò te, cậu khóc lóc chạy đi, nói không bao giờ chơi với Giả Soái nữa.
Kết quả ngày hôm sau Cao Nhiên lại mặt dày đến tìm Giả Soái chơi, hai đứa cùng nghịch cát, nặn bùn, tiếp tục làm bạn tốt.
Một vài năm trôi qua, Cao Nhiên cuối cùng cũng tin tưởng một chuyện, cha kế của người khác có thể sẽ chèn ép, nhưng cha kế của Giả Soái thì không, đối xử với cậu y như cha ruột vậy.
Trần Thư Lâm bận rộn nghiên cứu, một năm ít khi ở nhà, thế nhưng Giả Soái và mẹ đều không có lấy một lời oán trách, ấy là đáp án mà Cao Nhiên qua nhiều năm tiếp xúc rút ra được.
Cao Nhiên rất quý Trần Thư Lâm,cảm thấy cái gì chú ấy cũng hiểu, không giống như người lớn nhà cậu, mặc dù chú ấy là người hướng nội, rất kiệm lời.
Mấy năm không gặp, Cao Nhiên đến trước mặt Trần Thư Lâm, bất giác lộ ra bản tính trẻ con, ngượng ngùng, câu nệ, “Chú Trần.”
Trần Thư Lâm đã ngoài 50, đường chân tóc thấp, số tóc ít ỏi, khoác trên mình bộ quần áo màu sắc nặng nề ngột ngạt, thoạt trông lớn hơn tuổi thật nhiều, ông nhìn Cao Nhiên, mặt lộ vẻ ngập ngừng, “Tiểu Nhiên?”
Cao Nhiên gãi đầu, “Vâng, cháu đây ạ.”
Trần Thư Lâm liếc nhìn thẻ chứng nhận trước ngực thanh niên, “Cảnh sát à, có tiền đồ.”
Mặt Cao Nhiên toát ra ý cười, cậu giới thiệu Phong Bắc cho Trần Thư Lâm làm quen, “Chú ơi, đây là đội trưởng Phong.”
Phong Bắc thu về tầm mắt đánh giá, đưa tay ra nói, “Chào chú.”
Cao Nhiên hàn huyên vài câu cứng nhắc rồi để Phong Bắc nói chuyện phiếm với Trần Thư Lâm, cậu kéo Giả Soái sang một bên, “Tóc chú Trần sắp rụng sạch rồi, chừng nào mới về hưu nhờ.”
Giả Soái nói, “Nghe nói mới vừa nghiên cứu phát minh được một loại thuốc mới.”
Cao Nhiên chậc một tiếng, “Thế còn phải ứng dụng lâm sàng nữa, việc sau đó còn nhiều, xem ra tạm thời chưa về hưu được.”
Giả Soái bỗng nhìn Cao Nhiên.
Cao Nhiên sờ sờ mặt, đùa, “Sao thế, mới có một bữa sáng thôi mà đã thấy tôi đẹp trai hơn rồi hả?”
Giả Soái dùng giọng thuật lại, mang theo sự bất ngờ rõ ràng, “Ông biết cả ứng dụng lâm sàng.”
“Cái này đã tính là gì,” Cao Nhiên cười đắc ý, “Để có chủ đề chung với ông, không uổng làm anh em của ông, mấy năm nay tôi đọc không ít sách về y học, không thể nói là hiểu thấu đáo chuyên ngành của ông, nhưng cũng không xa lạ.”
Giả Soái dùng đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn người trước mặt, “Cao Nhiên, ông quá thông minh.”
Cao Nhiên khoác tay lên vai cậu, “Bác sĩ Giả tương lai, sao tôi nghe câu này của ông cứ như thể ông ước tôi ngu đi một chút ấy nhỉ?”
Giả Soái nói, “Người ngốc có phúc của người ngốc.”
“…”
Cao Nhiên hầy một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, “Một vụ chưa phá đã lại có vụ mới nữa, thậm chí còn liên quan chặt chẽ với nhau, e là tôi phải ở trong huyện một quãng thời gian.”
Giả Soái chỉnh lại cổ áo bị lật ngược của Cao Nhiên, vuốt phẳng lại nếp nhăn nhỏ xíu trên đó, “Chú ý an toàn.”
Cao Nhiên cười híp mắt nói, “Ông cũng thế nhé.”
Giả Soái rũ mi, “Tôi biết rồi.”
Phong Bắc thu đội, đưa mắt ra hiệu cho Cao Nhiên đừng tiếp tục lải nhải nữa.
Cao Nhiên đi rồi lại vòng về, “Soái Soái, tôi hỏi ông chuyện này, ông nói thật cho tôi biết.”
Giả Soái hơi mím môi, “Chuyện gì thế?”
Cao Nhiên nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, “Hiện trường cách nhà ông không xa, thời gian nạn nhân tử vong là từ 11 giờ 30 tối qua đến 1 giờ sáng nay, khoảng thời gian này chắc ông còn chưa ngủ nhỉ, có nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì không? Ví dụ như tiếng động cơ xe, tiếng cãi nhau, hoặc tiếng bước chân chẳng hạn.”
Đôi môi đang mím của Giả Soái buông ra, “Không có.”
Cao Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Còn chuyện này nữa.”
Giả Soái đưa mắt ý hỏi.
Cao Nhiên nói, “Đố ông, thành phần của thuốc mê là gì?”
Giả Soái nói cho cậu một tựa sách, “Tự đi tìm xem đi.”
“Tôi làm gì có thời gian chứ,” Cao Nhiên đột nhiên hỏi, “Ông có chế được thuốc mê không?”
Giả Soái liếc nhìn Cao Nhiên.
“Ông học y, tôi chỉ hỏi chút thôi, nếu ngay cả sinh viên ưu tú như ông còn không làm được, vậy manh mối này có thể ném ra sau,” Cao Nhiên nói, “Hiện tại còn chưa xác định được nghi phạm, tôi nghi…”
Giả Soái chặn lại Cao Nhiên, “Đừng nói với tôi, tôi không phải nhân viên cảnh sát.”
Cao Nhiên cười ha ha, “Sao ông còn nghiêm túc hơn tôi thế hả, được rồi, không thèm nghe ông nói nữa, tôi về cục, chưa biết chừng thi thể còn có điều gì muốn nói ấy.”
Giả Soái nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của người bạn thân, lông mày cau chặt, không biết đang nghĩ gì.
Trần Thư Lâm dắt xe đạp sang, “Soái Soái, về thôi.”
Giả Soái đi ở bên cạnh, “Chiều nay con muốn đi thư viện mượn vài cuốn sách.”
Trần Thư Lâm nói, “Ừ.”
Cả hai đều hướng nội, cả một đường không nói câu nào.
Khi sắp đến cửa nhà, Trần Thư Lâm nói, “Con sắp thi rồi, đừng phân tâm.”
Giả Soái nói, “Đừng lo, con không có vấn đề gì.”
Sau khi về cục, Phong Bắc và Dương Chí mỗi bên đều dẫn người vào phòng giải phẫu, Cao Nhiên là một trong số đó.
Hôm qua vẫn còn sống sờ sờ, mà nay đã nằm trên bàn giải phẫu, Cao Nhiên nhìn thi thể đông cứng, không có cảm giác buồn nôn mà chỉ cảm thấy vận mệnh khó dò, nhân sự vô thường.
Trong phòng giải phẫu chỉ có tiếng của pháp y, mấy người Phong Bắc đều đang nghe, Cao Nhiên thì không, cậu phát hiện trước ngực Trương Nhất Minh có vết bớt, màu sắc rất đậm.
Phong Bắc phát hiện Cao Nhiên tiến gần một bước đến bàn giải phẫu, mí mắt anh giật một cái, hơi thở ngừng lại, nghiêng người qua.
Tình cảnh này không thu hút sự chú ý của người khác.
Cao Nhiên cúi đầu khom lưng, bàn tay đeo găng đụng đến vết bớt trên ngực Trương Nhất Minh, trong mắt người ngoài cậu chỉ là đụng đến thi thể, không biết nơi đó có bớt.
Pháp y đang muốn bảo thanh niên tránh xa một chút thì thấy gương mặt cậu bắt đầu vặn vẹo, con ngươi rụt lại, mặt cắt không còn giọt máu, gần như là chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt.
Đầu Cao Nhiên rất đau, cơ chế tự bảo vệ mình mở ra, cậu chống cự theo bản năng, mà vẫn cứ ép mình nhìn chằm chằm vào vết bớt này.
Khóe mắt Phong Bắc đặt lên người Cao Nhiên, chỉ lo cậu ngất đi, xem ra em ấy nhìn thấy vết bớt trên người Trương Nhất Minh, Trương Nhất Minh đeo án mạng trên người.
Dương Chí phát hiện có gì đó không ổn, “Đội trưởng, Cao Nhiên làm sao thế?”
Phong Bắc không lên tiếng, nhìn như đang sững người, có điều đường nét dưới cằm anh căng chặt.
Hai tay Cao Nhiên bám chặt lấy bàn giải phẫu, cậu thở hổn hển từng ngụm, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh túa từ trán xuống, trước mắt biến thành màu đen.
Lý trí của Phong Bắc đổ nát trước khi mấy người Dương Chí kịp có hành động, anh đỡ lấy Cao Nhiên, nửa ôm cậu đưa ra cửa.
Cao Nhiên lén lút cầm tay Phong Bắc, đợi đã.
Phong Bắc cau mày, ngừng chân tại chỗ cũ.
Cao Nhiên run rẩy nhắm mắt lại, cậu nghe được tiếng ma sát sột soạt, như là có thứ gì đó bị kéo lê trên đất, một thứ khá lớn.
Trong tiếng ma sát lẫn cả tiếng bước chân, có người, không chỉ một, họ đang kéo một cái gì đó rất nặng đi đầy lo lắng, trong đó có một giọng nữ vang lên, “Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi…”
Cao Nhiên chắc chắn, người phụ nữ kia là vợ của Trương Nhất Minh, cậu từng nghe giọng cô trong một video quay mừng sinh nhật Trương Nhất Minh, không nhầm được, chính là giọng này.