Edit: Dâu
Nói trắng ra, điều khiến Phong Bắc rối loạn nhất là, cậu nhóc giấu diếm mình.
Thôn Thạch Hà không hỏa thiêu người chết, mặc áo thọ đặt trên tấm phản trong nhà chính một tối, hôm sau đặt vào quan tài chôn cất, gọi là mồ yên mả đẹp.
Thi thể của Lưu Thành Long bị giải phẫu, gan cũng bị moi ra, kiểm nghiệm xong thì lại cất vào, khâu lại rồi đem chôn, đã thành một ngôi mộ rồi.
Lúc thi thể được phát hiện, mức độ thối rữa hơi cao, việc chiết xuất sinh vật của bên pháp y hơi khó khăn, giờ thì khỏi nói nữa, mở quan tài không có ý nghĩa gì cả.
Phong Bắc nhìn ánh mắt hừng hực của thiếu niên, trong đó có tìm tòi nghiên cứu, cũng có gì đó rất kì lạ.
Lần đầu tiên gặp cậu nhóc, Phong Bắc cảm thấy cậu lúc cười rộ lên thật là xán lạn, cũng rất đáng yêu, gặp nhau vài lần, phát hiện cậu nhóc hơi chập chập, ăn nói thì bố láo bố toét.
Tác phong bừa bãi, trong lòng lại chứa rất nhiều bí mật, thường lơ đãng lộ ra nét sầu lo không hợp tuổi.
Còn chưa trưởng thành đã bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, không biết là bị áp lực gì lớn đến thế.
Phong Bắc đã từng điều tra cậu nhóc, thành tích học tập tàm tạm, không liên quan gì đến chăm chỉ vất vả hết, mối quan hệ trong trường cũng rất tốt, còn có một người bạn thân, sống trong Lão Thành, tên là Giả Soái.
Cậu nhóc có cuộc sống thanh xuân rất đỗi bình thường, không khác gì với mọi người, lại không biết được sự đặc biệt của cậu đến từ đâu.
Ban đầu Phong Bắc chỉ là bị lòng hiếu kỳ quấy phá, trêu cậu nhóc một chút, thấy cậu bị mình đùa đến giơ chân, cảm thấy rất vui.
Có lần Phong Bắc trở lại nơi ở, vừa uể oải vừa buồn bực, nhưng bởi có cậu nhóc phân tán lực chú ý, thả lỏng hơn nhiều, trong lòng anh nảy lên một suy nghĩ, có đứa em trai như vậy cũng không tồi.
Cho nên anh sẽ cho cậu nhóc sự nhẫn nại vượt xa những người khác, cũng sẽ cho cậu phần dung túng độc nhất vô nhị này.
Phong Bắc rất ghét bị người khác sờ đầu, nhưng lúc cậu nhóc làm vậy, anh không giận, mà còn nói đùa được.
Chứ đừng nói là cậu động tay động chân với anh.
Chưa hết, Phong Bắc không cho ai động vào bình nước của mình, đội viên nào cũng không được, đây là cấm kỵ của anh.
Nhưng anh lại đồng ý cho cậu nhóc động vào.
Một loại gạo nuôi trăm loại người, cái gọi là tiêu chuẩn của mình không thể nào áp lên người khác được, điều đó là không thể.
Có lẽ trong mắt người khác, Phong Bắc và cậu nhóc không khác gì những cặp anh em bình thường khác, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng kỳ thật anh đã nhiều lần ngoại lệ, ngay cả Dương Chí và Lữ Diệp cũng đã nhận ra.
Ban đầu Phong Bắc còn nghĩ, có phải mình chiều thằng nhóc này quá rồi không? Không thể như vậy nhỉ? Cảm giác không ổn, nhưng không thể nói rõ ra được.
Dần dà, Phong Bắc không còn những suy nghĩ đó nữa.
Thiếu niên nở nụ cười xán lạn, anh liền hết cách.
Cũng chỉ có cậu nhóc mới có thể khiến mình thả lỏng, tạm thời thoát ra khỏi vụ án khó bề phân biệt được.
Mãi đến khi Phong Bắc nhận vụ án thôn Thạch Hà, anh mới chạm đến một mặt khác của cậu nhóc, thông minh, logic cao, thiên phú cực tốt, khiến cho anh mừng rỡ hết lần này đến lần khác.
Phong Bắc đương nhiên ngày càng để ý cậu nhóc, cũng cách cậu nhóc ngày càng gần.
Muốn xem cậu nhóc có thể bay được bao cao, bao xa.
Cha mẹ Phong Bắc ly dị, đi xây dựng gia đình riêng, không quan tâm đến đời sống và công việc của anh nữa, anh coi như là không cha không mẹ, nếu không bận rộn, thì nội tâm cô độc sẽ nuốt chửng anh mất.
Anh thừa nhận anh thiếu tình thương.
Cho nên Phong Bắc mới có thể bất tri bất giác cho cậu nhóc này tiến vào thế giới của mình, dùng tư thái của anh trai mà nhìn cậu từng bước từng bước trưởng thành, thành tài, mang nhiều kỳ vọng với cậu.
Khi đầu óc cậu không tỉnh táo, muốn làm chuyện hồ đồ sẽ kịp thời nhắc nhở.
Giống như lúc này.
Phong Bắc thoáng trầm mặc, “Lý do.”
Lúc cậu nhóc nói câu ấy, Phong Bắc hiểu ngay từ trong ánh mắt cậu, cái gọi là “xem” ấy, không phải là đi viếng mộ cúi đầu, mà là đào mộ lên.
Cao Nhiên nhìn người đàn ông.
Phong Bắc ngửa người ra sau tựa vào ghế ngồi, hơi nheo mắt đối mặt với cậu.
Cao Nhiên lảng tránh, “Em… Em cảm thấy trên thi thể có lẽ sẽ có đầu mối gì đó.”
Mặt Phong Bắc lạnh tanh, “Đầu mối gì?”
Ngón cái Cao Nhiên chà chà ngón út, “Em đã bảo là có lẽ mà.”
“Có lẽ?”
Phong Bắc gõ gõ mặt bàn, “Em lấy cái lý do này đến thuyết phục anh à?”
Cao Nhiên nhỏ giọng cãi lại, “Đi xem rồi biết chứ gì.”
Phong Bắc đứng lên, nhìn từ trên cao xuống, “Em đang giỡn mặt anh.”
Cao Nhiên hơi thấp, nhưng cơ thể vẫn đang giai đoạn phát triển, dưới uy thế của người đàn ông cậu rụt cổ một cái, sau đó lại thẳng người tỏ thái độ, “Em nghiêm túc mà.”
Phong Bắc nhíu mày, “Vậy thì lúc ra cửa em quên mang não theo rồi, về lấy lại não rồi đến nói chuyện với anh.”
Cao Nhiên im lặng.
Bầu không khí trong phòng làm việc trở nên căng thẳng.
Phong Bắc qua chỗ cửa sổ hút thuốc, anh đang suy nghĩ tâm tư của cậu nhóc, bình thường dù sẽ có lúc ngốc không đỡ được, nhưng lúc gặp chuyện lớn, đầu óc linh hoạt cực kì, cũng rất minh mẫn.
Tại sao lại đưa ra yêu cầu như thế? Phát hiện ra chi tiết nhỏ để sót trước đó, hay là có phát hiện gì mới?
Báo cáo nghiệm thi vẫn còn nằm trong ngăn kéo, cái có thể tra hay nên tra đều tra hết rồi.
Cậu nhóc ngay cả ảnh chụp cũng không dám nhìn, sao đột nhiên lại nói muốn xem thi thể đã vùi vào trong đất?
Nói trắng ra, điều khiến Phong Bắc rối loạn nhất là, cậu nhóc giấu diếm mình.
Có vẻ là một bí mật rồi.
Mới mười bảy tuổi, trải qua được bao nhiêu chuyện chứ? Anh nghĩ không ra, cũng nhìn không thấu, đây lẽ nào chính là sự khác biệt trong truyền thuyết đó ư?
Trong lòng Cao Nhiên cũng không dám chắc.
Cho dù có, cũng không thể nói thẳng ra.
Phong Bắc thấy sau lưng mãi không có tiếng động gì, anh ngậm thuốc quay đầu lại, phát hiện cậu nhóc đứng rũ mắt, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Cao Nhiên vừa mới nghĩ rõ ràng, đã bị một tiếng động cắt ngang, cậu oán trách mà lườm người đàn ông đụng vào ghế tựa một cái.
Thái dương Phong Bắc nảy nảy, oắt con, anh còn chưa nói gì đâu, nhóc trái lại còn cáu anh.
Điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông, Phong Bắc nghe điện, vẻ sắc bén trên gương mặt biến mất, “Tìm được xe đạp của em rồi.”
Cao Nhiên ngẩn người một lúc mới phản ứng được, “Tên trộm xe đâu ạ?”
Phong Bắc nói, “Đang lấy lời khai.”
Cao Nhiên lo lắng hỏi, “Xe không thiếu tay thiếu chân chứ ạ?”
Phong Bắc cắn điếu thuốc, “Không thiếu.”
Cao Nhiên thở phào một hơi, có thể báo cáo kết quả trước mặt ba mẹ rồi.
Khóe môi cậu cong lên, chân thành tỏ lòng cảm ơn, “Anh Tiểu Bắc, lần này may mà có anh, nếu không chắc chắn không tìm lại được xe em rồi, lúc nào em mời anh ăn… ăn bánh trứng gà.”
Phong Bắc hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, “Em bớt gây rắc rối cho anh là được rồi.”
Dẹp đi, lần trước còn bảo mời anh ăn mì vằn thắn đây, qua bao lâu rồi, ngay cả cái bóng còn chẳng thấy.
Chỉ biết nói, không biết làm.
Cao Nhiên không biết suy nghĩ của người đàn ông, cậu mừng thầm trong lòng, may mà xe không bị mất.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này vừa kết thúc, lại trở lại chủ đề chính.
Phong Bắc bày ra nhược điểm của chuyện đào mộ trước mắt cậu nhóc cho cậu xem, “Em có nghĩ tới chưa, chúng ta làm thế nào để thuyết phục bác cả với chị họ em? Đặc biệt là bác cả em, sao bà ấy đồng ý cho chúng ta đào mộ của con trai bà được chứ?”
Cao Nhiên mấp máy môi, “Không bắt buộc được ạ?”
Phong Bắc cho Cao Nhiên một hạt dẻ, “Lúng búng cái gì trong miệng đấy, nói to lên.”
Cao Nhiên húng hắng hai tiếng, cất cao giọng, “Thì cứ bảo là tìm được đầu mối gì, nhất định phải mở quan tài khám nghiệm thi thể, thế cũng không được ạ?”
Phong Bắc híp mắt nhìn cậu nhóc.
Cao Nhiên bị nhìn mà ớn lạnh cả người, cậu nuốt nước bọt, líu lưỡi, “Anh, anh Tiểu Bắc?”
Phong Bắc gọi cả họ cả tên, “Cao Nhiên.”
Cao Nhiên phản xạ có điều kiện căng hết cả dây thần kinh, “Làm răng rứa?”
Cậu nhận được ánh mắt nghi vấn của người đàn ông, nhanh chóng giải thích, “Ý là làm sao ạ.”
Dùng đến cả tiếng địa phương luôn, cậu thật sự sợ người này.
Phong Bắc thở dài một tiếng não nề, dựa lưng vào bàn cúi đầu nhìn cậu nhóc, “Cái đầu hạt dưa của em đang nghĩ gì, nói cho anh của em nghe chút xem nào.”
Cao Nhiên gãi gãi mũi, không được, chưa phải lúc.
Phong Bắc im lặng một lúc rồi thuật lại sự thật, “Em không tin anh.”
Cao Nhiên vô thức bĩu môi, biết là được rồi, sao còn phải nói rõ ra? Anh xấu hổ, mà em cũng ngại lắm thay.
Phong Bắc dập đầu thuốc lá rồi ném vào thùng rác, “Em về trước đi.”
Cao Nhiên ngẩn ra không động đậy.
Phong Bắc quát khẽ, “Về đi!”
Mặt Cao Nhiên tái nhợt, mím môi rồi đi.
Ở khúc ngoặt gặp một nữ cảnh sát trẻ tuổi, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc xong, bộ cảnh phục trên người hơi nhăn, cài sai một nút, gương mặt khó nén cảm xúc mất mác và không cam tâm.
Cao Nhiên thu tầm mắt đánh giá về, cũng đoán được đại khái, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Cậu đi sang bên kia, nữ cảnh sát cũng sang bên kia, không còn cách nào khác bèn đứng tại chỗ, “Chị ơi, chị đi trước đi.”
Nữ cảnh sát cúi đầu rời đi.
Cao Nhiên qua khỏi chỗ ngoặt, phát hiện là văn phòng của Tào hồ ly, cánh cửa khép hờ.
Cậu không lo chuyện bao đồng, không ngừng bước chân băng qua cửa.
Cửa mở ra từ bên trong, một bóng đen phủ lên người Cao Nhiên, trên đỉnh đầu cất lên tiếng cười khẽ, “Cậu bạn nhỏ, lại là nhóc à.”
Cao Nhiên lạnh lùng nói, “Đội trưởng Tào, lần trước tui ngồi xe của anh, anh thôi miên tui hả? Nếu không sao tui mơ màng ngủ mất nửa tiếng được, anh làm thế là phạm pháp, tui có thể tố cáo anh đấy.”
Tào Thế Nguyên nhìn di động, “Còn cách giờ tan tầm một tiếng mười phút, kịp đấy, đi đi, rẽ trái đi thẳng là đến.”
Cao Nhiên, “…”
Tào Thế Nguyên dù bận nhưng vẫn thong thả nhắc nhở thiếu niên, “Nhóc chuẩn bị xong chứng cứ chưa?”
Cao Nhiên không có.
Tào Thế Nguyên dửng dưng nhướn mắt, “Nhóc nói nhóc ngủ trong xe tôi nửa tiếng, còn bảo tôi thôi miên nhóc, không có bằng chứng chứng minh, khó làm lắm.”
Cao Nhiên nghiến răng nghiến lợi, đồ cáo già đểu giả! Cậu nhác thấy gì đó, “Đội trưởng Tào, anh có diễm phúc quá ta.”
Trên cổ áo Tào Thế Nguyên có vết son môi, không biết dính vào lúc nào, mặt anh thoáng cái trở nên âm trầm phát sợ.
Cao Nhiên phát hiện khí áp xung quanh thấp hẳn đi, cậu sợ đến nổi da gà, co giò chạy biến.
Tào Thế Nguyên lạnh lùng thở dài, “Chạy cái gì? Tôi cũng có ăn nhóc đâu.”
Tối hơn 7 giờ, Cao Nhiên nhận được điện thoại của Phong Bắc.
Lưu Tú đang ở trong nhà xem ti vi, thoáng thấy bóng con trai xuống lầu, “Đi đâu đó?”
Cao Nhiên sờ sờ tai, “Con ra ngoài đi dạo ạ.”
Lưu Tú gọi với lại, “Mấy giờ rồi, có cái gì mà dạo?!”
“Con về ngay ạ!”
Cao Nhiên kéo then cài phía sau cửa ra đóng ô cửa nhỏ lại, chạy ra chỗ hẹn với Phong Bắc.
Trong núi chẳng yên tĩnh chút nào, ếch và dế đang song ca, cậu rồi đến tớ, say sưa vui vẻ, tựa như một đôi vừa rơi vào bể tình, chỉ e người ta không biết chúng nó đang ở bên nhau.
Dương Chí và Phong Bắc mỗi người một chiếc xẻng đào mộ, Cao Nhiên đứng bên cạnh canh.
Lưu Vũ đứng xa hơn một chút, dù sao chị cũng chỉ là một cô gái, không dám nhìn cảnh đó.
Cao Nhiên đi qua an ủi, “Chị à, cảnh sát làm thế là để bắt được hung thủ giết hại anh, chị đừng băn khoăn trong lòng.”
Lưu Vũ ừm một tiếng, cho nên chị là người nhà, mới đồng ý cho cảnh sát đào mộ kiểm chứng.
“Tiểu Nhiên, ba mẹ em biết chuyện này không?”
Cao Nhiên nói, “Không ạ.”
Cậu nhỏ giọng nài nỉ, “Chị ơi, chị đừng nói cho họ biết nha, em nói dối là em đi dạo đấy.”
Nửa ngày sau Lưu Vũ mới khẽ nói, “Em có lòng.”
Cao Nhiên nói giọng thật như đếm, “Thật ra em chỉ tò mò cảnh sát phá án thế nào thôi, có giúp được gì đâu ạ.”
Lưu Vũ vén lọn tóc bị gió thổi trước mắt ra sau tai, nghẹn ngào, “Nếu bác cả em nói hết tất cả ra, có lẽ vụ án sẽ tiến triển nhanh hơn, nhưng mà mẹ lại không chịu nói.”
Cao Nhiên nói, “Chị à, chỗ này chỉ có hai chị em mình, em có chuyện này muốn hỏi chị.”
Lưu Vũ thở dài, “Chị biết em muốn hỏi gì, chị cũng không rõ đâu.”
Chị ngừng lại một chút, “Tiểu Nhiên, trong cái nhà này chị là người dưng, anh họ em với bác cả em mới là người một nhà.”
Cao Nhiên nghe ra chị họ đang tự giễu, cậu không nói gì.
Bác cả bất công.
Chị họ học xong tiểu học rồi thôi, là bác cả không cho chị học, bắt chị ở nhà giúp việc đồng áng, đến tuổi thì để bà mai cưới hỏi cho chị.
Anh họ học đến lớp 7 rồi bỏ, là anh không muốn học nữa, ném cặp vào trong hồ nước, chết cũng không đến trường, bác cả dỗ thế nào cũng không được, làm to chuyện ra, người trong thôn đều chế giễu, lúc đó cậu đã hiểu chuyện rồi, có ấn tượng.
Địa vị anh họ và chị họ trong lòng bác cả khác nhau một trời một vực.
Anh họ và chị họ không thân với nhau, có chuyện hẳn cũng sẽ không kể với chị họ, chị không biết cũng thật bình thường.
Cao Nhiên nghe tiếng đào đất sàn sạt phía sau, nếu không phát hiện được vết bớt trên người anh họ, vậy toàn bộ suy đoán của cậu đều sụp đổ.
Nếu có…
Cao Nhiên vuốt mặt, không biết phải hình dung tâm tình mình thế nào.
Trên đỉnh núi vọng lại tiếng quát, “Các người đang làm gì thế?”
Là thôn trưởng Triệu.
Cao Nhiên vội vàng trốn vào bụi cỏ bên cạnh, thôn trưởng không phải là chị họ, sẽ không dễ dàng giữ bí mật cho cậu.
Nếu trong nhà biết cậu nói dối, tối rồi còn về quê, tham dự việc đào mộ của anh họ, mở quan tài nghiệm thi, vậy thì toi đời rồi, nóc nhà cũng bị mẹ cậu thổi bay.
Còn có thể bị ba dạy cho một trận tối tăm mặt mũi nữa.
Thôn trưởng Triệu thấy mộ bị đào ra, biến sắc, “Đội trưởng Phong, sao anh phải làm như vậy?”
Phong Bắc chỉ nói, “Án yêu cầu.”
Đây là lần duy nhất trong cuộc đời hành nghề của anh, để lý trí lui ra sau, đẩy cảm tính lên trước, cho thiếu niên cơ hội xưa nay chưa từng có, hy vọng có được một kết quả hài lòng.
Thôn trưởng Triệu trợn tròn mắt, “Văn Anh có biết không?”
Phong Bắc đặt xẻng lên đất, “Chúng tôi đã được sự đồng ý của người nhà nạn nhân là cô Lưu.”
Thôn trưởng Triệu đang chực nói thêm, đã thấy Lưu Vũ đi sang đây.
Ông vội vã tiến lên, “Tiểu Vũ, không thể được đâu, chôn rồi còn đào ra, là rất không tôn trọng em trai cháu!”
Lưu Vũ nói, “Em ấy ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ hiểu thôi.”
Thôn trưởng Triệu còn đang lo lắng, “Mộ phần bị động vào là thấy ngay, người ta truyền ra, sẽ chỉ trỏ nhà cháu…”
Lưu Vũ ngắt lời, “Thôn trưởng, cháu đã nghĩ kĩ rồi.”
“Con bé này… Hầy…”
Thôn trưởng Triệu thấy không khuyên bảo nổi, đành thôi.
Mặt Phong Bắc nghiêm túc, “Thôn trưởng, chuyện này xin bác đừng lộ ra.” Nếu không cũng chẳng cần chờ tối mới lại đây.
Thôn trưởng Triệu ho khan hai tiếng khạc ra đàm, lấy đế dép đạp lên, “Tôi hiểu.”
Ông gọi với sang bụi cỏ ở bên kia, “Tiểu Nhiên, đừng trốn nữa.”
Cao Nhiên cạn lời bước ra, tuổi lớn đùng rồi, sao mắt còn tinh vậy, cảnh tối lửa tắt đèn thế mà cũng nhìn rõ.
“Dạ thì, bác trưởng thôn à, chuyện cháu đến đây ba mẹ cháu không biết đâu.”
Ý là hi vọng bác đây có thể giấu diếm hộ cháu chuyện này, làm như không thấy cháu.
Thôn trưởng Triệu nặng lời, “Chị họ cháu hồ đồ, cháu cũng không khuyên, còn đến góp vui, hại anh họ cháu dưới đất cũng không sống yên ổn được.”
Cao Nhiên thầm nghĩ, kỳ thực đây là ý kiến của cháu.
Thôn trưởng Triệu không nói gì nữa, cũng không đi, mà giúp đào mộ.
Không lâu sau, quan tài bị đào ra, Phong Bắc và Dương Chí nhảy vào trong huyệt, mỗi người một đầu nhấc nắp quan ra, một mùi thối gay mũi ùa ra khỏi quan tài, khiến người ta buồn nôn.
Lưu Vũ bịt chặt mũi lùi về sau đứng cách đó không xa, thôn trưởng Triệu không đi, nhưng có thể nhìn ra được ông không chịu nổi, đang cố hết sức nhịn xuống.
Cao Nhiên lấy chiếc khẩu trang Phong Bắc đã chuẩn bị trước cho cậu đeo vào, cậu quỳ xuống, vái ba cái trước nấm mộ.
Làm xong động tác này, Cao Nhiên dùng âm lượng chỉ có người đàn ông nghe thấy được nói, “Anh Tiểu Bắc, anh cởi quần áo của anh họ em ra hộ em được không?”
Phong Bắc nhìn cậu nhóc chòng chọc, “Lý do vẫn là không thể nói à?”
Cao Nhiên không hé răng, chính là cam chịu.
Phong Bắc bóp trán, “Lúc về viết báo cáo cho anh.”
Cao Nhiên nói, “Em không viết đâu.”
Phong Bắc lườm cho một cái.
Cao Nhiên vội đổi giọng, “Dạ dạ dạ, em viết.”
Đầu tiên Phong Bắc qua hỏi chị của nạn nhân Lưu Vũ, được chị cho phép mới về huyệt, bình tĩnh cởi quần áo của thi thể.
Cao Nhiên nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc này cậu mới tin lời người đàn ông nói trước đó, trên đời này thật sự không có quỷ.
Nếu không thì sao người ta cứ tỉnh bơ như việc chẳng liên quan đến mình, cứ như trong quan tài không phải là một thi thể, mà là khúc gỗ vậy.
Phong Bắc đứng dưới huyệt nói, “Xuống đây đi.”
Cao Nhiên đứng ở trên nhìn xuống, cậu nuốt nước bọt đánh ực, hai tay chống đất, cẩn thận bám vách tường đất đi xuống.
Phong Bắc ra hiệu cho cậu nhóc đến chỗ quan tài.
Tiếng Cao Nhiên ẩn sau lớp khẩu trang, “Đèn pin đâu ạ?”
Phong Bắc đưa một cây đèn pin cho cậu.
Cao Nhiên hít sâu một hơi, đến khi sực nhớ là đang ở dưới mộ, thì bầu không khí quyện lẫn mùi thối đã chui vào trong phế phủ mất tiêu rồi, suýt nữa ngất đi.
Dù là họ hàng, nhưng nỗi sợ vẫn không giảm đi chút nào.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng cậu làm chuyện này.
Thi thể trong quan tài thối rữa cả rồi, Cao Nhiên không có cách nào tìm bớt đen, cậu dùng lực bấm lòng bàn tay để bình tĩnh lại một chút, không ngừng nhủ thầm, không sao đâu, có Phong Bắc ở đây, không sao đâu.
Phong Bắc đứng bên cạnh, không nhúc nhích, chỉ lấy tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu nhóc, không bỏ qua bất kì thay đổi nhỏ nào.
Tình hình sau đó là, Cao Nhiên ngắm thi thể, Phong Bắc ngắm cậu.
Đêm hôm khuya khoắt, đối mặt với một bộ xác thối, còn phải tập trung lực chú ý kiểm tra từng li từng tí một, ngoài pháp y chuyên nghiệp, trên đời này chẳng mấy ai làm nổi.
Cao Nhiên dẫu không làm được thì vẫn phải làm, cậu nín thở, kiên trì nhìn kĩ càng, lòng bàn tay túa mồ hôi, nắm mấy lần mới cầm chắc được đèn pin.
Phong Bắc kéo lại cậu nhóc sắp chui hẳn đầu vào quan tài, “Đừng có đứng gần thế.”
Anh không đeo khẩu trang, thường thấy đủ loại thi thể rồi, chẳng khác gì một đống thịt cả, khác với cậu nhóc, không có kinh nghiệm gì hết, phản ứng bình thường là buồn nôn, không dám nhìn.
Cao Nhiên đáp lại người đàn ông bằng ánh mắt “không ghé sát vào em không thấy rõ”.
Mắt cậu đỏ hoe, nhưng vẫn thấy được trong đó sự kiên định và quyết tâm.
Đáy mắt Phong Bắc chợt lóe lên một tia kì lạ, còn cả nghi ngờ nữa, cậu nhóc muốn thấy rõ cái gì đây? Suy nghĩ của anh bị phá ngang bởi tiếng nôn khan.
Cao Nhiên thấy một con sâu chẳng biết tên bò ra ngoài từ đống thịt thối, lỗ chân lông toàn thân cậu nổ tung, không chịu nổi quăng đèn pin bò lên trên.
Cái cảnh đấy nom hài không đỡ được, Phong Bắc nhìn mà choáng.
Kết quả vì Cao Nhiên hoảng quá, tay chân luống cuống, bò mấy lần đều không lên nổi, cặp giò quẫy quẫy đạp đạp, đất cát bị cậu cào đổ xuống một đống lớn.
Phong Bắc dở khóc dở cười lắc đầu, tay đẩy mông cậu nhóc, dễ dàng ủn cậu lên.
Leo được lên trên rồi, Cao Nhiên kéo khẩu trang xuống chạy sang một bên nôn, phun hết toàn bộ đồ ăn chưa kịp tiêu hóa trong dạ dày ra ngoài.
Phong Bắc vỗ vỗ lưng cậu, “Còn nhìn nữa không?”
Cao Nhiên gật đầu, phản ứng này nằm trong dự đoán của cậu, nôn mấy lần thì quen thôi, cậu nghĩ như vậy đấy.
Một lát sau, Cao Nhiên lại đeo khẩu trang lên, nói phải vào huyệt.
Dương Chí bất chợt thốt lên, “Cao Nhiên, tương lai em có thể trở thành đồng đội của bọn anh đấy.”
Cao Nhiên sững người, không thể nào?
Dương Chí dùng ngữ khí cường điệu, “Rất có thể đấy.”
Phong Bắc cau mày lườm anh ta, “Đừng nói linh tinh.”
Dương Chí tiếp tục canh chừng.
Thôn trưởng Triệu ngó sang bên đó mấy lần, hình như là thấy khó hiểu với hành vi không hợp lẽ thường của thiếu niên.
Con nít con nôi góp vui gì chứ.
Cao Nhiên lại vào quan tài xem thi thể, chưa đầy một phút sau, đầu râm ran đau, cậu sợ đến nín thở, lẽ nào đã thấy vết bớt rồi?
Ở đâu?
Cao Nhiên quay đầu lại tìm, loại bỏ tất cả xung quanh, tầm mắt của cậu chuyên chú vào một nơi, chung quanh toàn là thịt thối, ánh sáng tù mù, khó mà nhìn rõ.
Cảm giác đau đầu đột nhiên bị nhân lên vài lên, Cao Nhiên liên tục hít khí, thân mình cậu nghiêng đi, mất trọng tâm ngã về phía quan tài.
Phong Bắc nhanh tay đỡ được cậu nhóc, phát hiện mặt cậu trắng bệch, người run bần bật, nhất thời nhíu chặt mày, “Chuyện gì xảy ra thế? Cao Nhiên?”
Thế giới trước mắt Cao Nhiên như đang xoay tròn, dường như có người đang đóng đinh trong đầu cậu, đau muốn nứt ra.
Cậu vô thức nắm chặt cánh tay Phong Bắc, móng tay cấu chặt.
Phong Bắc mím chặt môi, trong đầu chợt lóe lên điều gì, anh muốn bắt lấy, lại thoáng chần chừ, cứ thế mà lỡ mất.
Đột nhiên Cao Nhiên nghe thấy một giọng nói, “Bọn mày sẽ không được chết tử tế đâu.”
Trong một tích tắc đó, tay chân Cao Nhiên lạnh ngắt, cậu ngẩng phắt đầu, mấp máy môi hỏi, “Bác thôn trưởng, bác đang nói gì ạ?”
Thôn trưởng Triệu lấy làm lạ bảo, “Bác có nói gì đâu.”
Không để Cao Nhiên kịp nghĩ nhiều, cậu lại nghe câu nói kia, “Bọn mày sẽ không được chết tử tế đâu.”
Lần này thì Cao Nhiên nghe rõ, cũng nhận ra, đó là giọng của Lý Điên, khàn khàn đau đớn, mang theo cả ý nguyền rủa.