Edit: Dâu
Cao Nhiên được Phong Bắc cõng xuống núi.
Chuyện sau đó cậu không hỏi đến nữa, tay chân mềm nhũn ra ngồi phịch trên ghế, cả người ướt sũng, cứ như vừa tắm mưa, ông trời cứ thích tạo điều kiện cho cậu thế đấy.
Phong Bắc gỡ khẩu trang xuống cho cậu nhóc, “Sao rồi? Đỡ hơn chưa?”
Cao Nhiên xin anh ngụm nước.
Phong Bắc vặn mở bình đưa đến bên mép cậu nhóc, “Đã mất ngủ, lại thêm đau đầu nữa, em có không ít thói xấu nhỉ.”
Cao Nhiên không đưa tay ra đón, ghé miệng lại uống hai ngụm, nghe người đàn ông bảo, “Đầu em đau một cách kì lạ, có phải nên nói gì với anh không? Hửm?”
Cậu sặc nước.
Bàn tay dày rộng của Phong Bắc đặt lên lưng cậu nhóc, vỗ nhẹ mấy cái, “Bị dọa rồi? Cao Nhiên, em chột dạ cái gì?”
Cao Nhiên ho khan đến đỏ hoe mắt, “Anh đừng nói nữa!”
Phong Bắc mở cửa xe ra bước xuống, áo bị túm lại từ phía sau, anh chẳng hề ngoái lại, “Buông ra.”
Cao Nhiên nói, “Em chỉ bảo anh đừng nói nữa thôi, không cho anh xuống xe mà.”
Cậu khàn giọng nài nỉ, “Anh Tiểu Bắc, anh ở trong xe với em đi, em sợ lắm.”
Cửa xe đóng lại, Phong Bắc ngồi về chỗ cũ.
Cao Nhiên giơ tay lên ngửi thử, cảm giác người cứ bốc mùi thum thủm, cậu nhớ lại thi thể của anh họ, dạ dày lại cuộn trào, bèn nhắm mắt lại sắp xếp lại suy nghĩ.
Phong Bắc cũng không hỏi gì, anh uống ngụm nước, đậy nắp bình xong thì châm điếu thuốc, kiên nhẫn chờ cậu nhóc chủ động chia sẻ kết quả điều tra được với mình, tình huống thế này vi diệu quá đỗi.
Rõ ràng chỉ là một cậu nhóc cấp ba, không có kinh nghiệm phá án, lại khiến cho Phong Bắc có lòng tin, thậm chí còn có ảo giác đang hợp tác nữa.
Trong xe vang lên âm thanh, “Giữa anh họ em và Lý Điên từng xảy ra chuyện.”
Phong Bắc phát hiện cậu nhóc đã mở mắt ra, không còn cảm xúc đau khổ và sợ hãi bất lực nữa, chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Điều chỉnh tâm tình không nhanh, nhưng cũng không đến nỗi chậm.
Cao Nhiên lấy tay che mắt, hít sâu một hơi, “Bác cả cũng có tham gia.”
Cậu cũng không nói trắng ra là anh họ từng hại chết người.
Người đàn ông mà hỏi nguồn căn, thì mình chẳng biết giải thích thế nào cả, không thể nói là nghe thấy lời nguyền của Lý Điên được, lại càng không thể nói là thấy được một cái bớt, quá là hoang đường rồi.
Vế sau còn liên quan đến chuyện cậu đến từ thế giới song song, và còn từng chết một lần nữa.
Còn về việc bảo Lý Điên cởi sạch quần áo, kiểm tra tỉ mỉ thân thể của gã, không bỏ qua một miếng da nào, để xem có bớt hay chăng, ấy là trái luật, hơn nữa tội rất lớn, ai cũng có nhân quyền, cũng có quyền riêng tư.
Việc thực hiện có độ khó rất cao.
Lần này nếu không phải có sự đồng ý của chị họ, cảnh sát cũng chẳng thể thuận lợi đào mộ lên như thế.
Phong Bắc hút từng hơi từng hơi thuốc, “Cha mẹ Lý Điên bệnh chết, vợ bỏ trốn theo người khác, cũng từng ấy năm rồi không thể nào…”
“Là đứa con bị chết đuối của ông ta?”
Cao Nhiên không phủ nhận, mà cũng chẳng thừa nhận, chỉ bảo, “Anh đi thẩm vấn trưởng thôn, có thể bác ấy biết được gì đó, đừng bảo cấp dưới của anh, tự anh thẩm vấn đi.”
Cậu chỉ đang đoán mà thôi.
Nếu như thôn trưởng thật sự biết chuyện gì đó, thì ai là người có thể moi ra được, Cao Nhiên hiểu rất rõ.
Trong xe trở nên yên tĩnh, không gian chật chội, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Cao Nhiên bồn chồn, cậu sợ người đàn ông hỏi gì đó, căng thẳng đến mức không dám thở to, muốn đi vệ sinh.
Phong Bắc chưa hút xong một điếu thuốc đã dập tắt, “Đưa em về trước đã.”
Thân mình căng cứng của Cao Nhiên trở nên bình tĩnh hẳn.
“Anh Tiểu Bắc ơi.”
“Ừm.”
Rồi thôi, Phong Bắc đợi nửa ngày cũng chả nghe thấy vế sau, “Tổ tông à, rên một tiếng đi chứ.”
Cao Nhiên gãi gãi đầu, “Em chưa nghĩ ra.”
Phong Bắc không làm khó cậu, “Vậy chờ em nghĩ xong thì nói.”
Dương Chí và thôn trưởng Triệu còn đang chôn quan tài, Lưu Vũ lảo đảo về lại xe, chị vừa nôn xong, miệng cứ đắng chát, dạ dày cồn cào.
Trong mấy người chỉ có Phong Bắc mang nước theo, lại còn là bình to nữa chứ, nhưng anh chẳng có chút ý định mời nước nào cả.
Ngay cả một câu khách sáo cũng chẳng nói.
Cao Nhiên ngỡ là tại nam nữ khác nhau, mãi đến khi Dương Chí xong việc quay về nói khát muốn chết, Phong Bắc lại cứ như không nghe thấy, bấy giờ cậu mới liếc mắt nhìn Phong Bắc một cái.
Hồi trước Phong Bắc bảo bình nước này chưa để ai khác uống bao giờ, Cao Nhiên thật ra không để trong lòng, giờ lại nghĩ ra là thật.
Mình là đặc biệt.
Cảm giác này tựa như nấm mọc sau mưa vậy, đầu tiên là một cây nhú lên, sau đó mọc lên ào ào, chọc vào tim Cao Nhiên, cậu nhếch khóe miệng, rốt cuộc cũng có chuyện đáng vui vẻ một phen rồi.
Cao Nhiên ngắm cảnh đêm ngoài cửa xe, đường viền của núi ngày càng mơ hồ, rồi chẳng thấy nổi nữa, cậu thu tầm mắt về hỏi, “Chị à, về sau chị có dự định gì chưa?”
Lưu Vũ nghiêm gương mặt tái nhợt nói, “Không về nữa.”
Cao Nhiên à một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Cậu mơ hồ cảm thấy, đây là lần cuối cùng gặp chị họ mất rồi.
Trong mắt chị họ, em trai không còn, mẹ đi lao động cải tạo, quê nhà chẳng có kí ức gì đẹp đẽ cho cam, còn về làm chi nữa? Việc chị cần làm là chuyển tới sống trong một thành phố, hướng về tương lai, không bận tâm quá khứ nữa.
Xe tiến vào trong huyện, Lưu Vũ chào rồi đi, Cao Nhiên đi cùng Phong Bắc và Dương Chí về cục, chờ Phong Bắc xong việc thì lại cùng nhau về.
Lúc này, trong cục vẫn còn những bóng dáng tất bật đương qua lại, có họp thì còn bận thâu đêm.
Cao Nhiên thoáng nhìn đống ảnh trên bàn, nhiều lắm, đều là người trong thôn Thạch Hà, cậu cầm lên một tấm, “Đây là nhà thôn trưởng ạ?”
Phong Bắc nói, “Ngay cả thôn trưởng mà em cũng không nhận ra à?”
Cao Nhiên nói không phải là không nhận ra thôn trưởng, mà là không biết con gái ông, “Lâu rồi không gặp.”
Phong Bắc lấy giọng bề trên kiểu “anh ăn muối còn nhiều hơn em ăn cơm”, “Con gái lớn thay đổi một trời một vực, con gái trước khi kết hôn và sau khi kết hôn, trước khi trang điểm và sau khi trang điểm còn thay đổi nữa, chờ lúc nào yêu đương, em sẽ biết.”
“Nhưng mà…”
Anh đổi đề tài, “Em giờ còn chưa thành niên, đợi hết năm là bắt đầu yêu đương được rồi, nhưng anh thấy em vẫn nên lấy học tập làm trọng, chờ lên đại học yêu đương cũng chưa muộn.”
Cao Nhiên ngẩng đầu, “Anh yêu chưa?”
Phong Bắc nói, “Không có thời gian cũng chẳng có lòng dạ nào.”
Cao Nhiên hiếu kỳ hỏi, “Lúc không phá án thì anh làm gì? Không cảm thấy cô đơn một mình rất chán sao?”
Phong Bắc bảo không, “Nếu không có án, bình thường anh đều ngủ.”
Cao Nhiên đặt bức ảnh xuống, “Thế anh nhìn người ta có đôi có cặp, ngọt ngọt ngào ngào, tình cảm mặn nồng, ôm ôm ấp ấp, anh không thèm à?”
Phong Bắc nhíu mày, “Có cái gì hay ho mà thèm, yêu đương phiền phức muốn chết, anh thà độc thân còn hơn.”
Cao Nhiên khụ một tiếng, nghiêm mặt nói, “Trong ‘Kinh thánh’ chương 1 có viết: Thượng đế tạo ra Adam, thấy chàng cô đơn, bèn gỡ một khúc xương sườn dung hợp với máu thịt của chàng tạo ra Eva.”
“Đội trưởng Phong, từ nhỏ chúng ta đã có một khúc xương sườn thất lạc bên ngoài, lúc nào tìm được rồi mới trở nên hoàn chỉnh được.”
Phong Bắc trêu, “Chính em muốn yêu rồi chứ gì.”
Cái mặt già của Cao Nhiên đỏ lên, “Điều đó không quan trọng, quan trọng là… tìm được khúc xương sườn của mình thôi.”
Phong Bắc đi ra phía cửa, “Tìm xương sườn cái gì, anh chỉ thích sườn kho.”
Cao Nhiên theo bản năng đồng ý, “Cái đó ăn ngon thiệt.”
Phong Bắc bảo cậu nhóc chờ mình trong văn phòng, “Lúc nào rảnh anh trai trổ tài cho em, để em nếm thử món sườn kho ngon nhất trên đời này.”
Trong đầu Cao Nhiên hiện lên hình ảnh trong mộ, liền nôn khan hai tiếng.
Thật là, khi không lại đi nói gì mà xương sườn với chả xương sườn.
Việc đầu tiên Cao Nhiên làm khi về nhà là chui tọt vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay bộ quần áo hôi hám kia.
Phong Bắc kể cho cậu một câu chuyện, chờ cậu ngủ thì đi.
Cao Nhiên mơ thấy ác mộng cả một buổi tối, mơ thấy anh họ cậu bò ra từ trong quan tài bóp cổ cậu, hỏi tại sao lại muốn điều tra chuyện năm xưa, từng miếng thịt thối rơi rớt rụng xuống, dọa cậu gần chết.
Buổi sáng Phong Bắc thẩm tra được vài thứ từ thôn trưởng Triệu.
Quá trình thẩm vấn cũng không thoải mái, Phong Bắc uống hai ca nước lớn, hút bốn điếu thuốc, họng đau rát.
Dường như thôn trưởng Triệu cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa, vì bị ép quá nên mới đành phải tiết lộ.
Phong Bắc ghi chép lại, viết hết mấy tờ giấy, giấy trắng mực đen rành rành ghi lại một câu chuyện xưa.
Năm đó con trai của Lưu Văn Anh là Lưu Thành Long chơi với con của Lý Điên trong hồ nước, Lưu Thành Long đẩy nó xuống.
Lưu Văn Anh đứng ngay trên bờ, cô chỉ ôm con của mình, đảm bảo nó an toàn, không để ý đến đứa trẻ trong nước.
Trùng hợp là thôn trưởng Triệu đang làm đồng, thấy cảnh đấy, hốt hoảng nhảy xuống đê cứu con của Lý Điên lên, nhưng tiếc là con trai gã mệnh mỏng, không cứu kịp.
Lưu Văn Anh tới cửa quỳ gối dập đầu lạy thôn trưởng Triệu, nói là đứa bé Lưu Thành Long không phải cố ý, xin ông đừng nói với ai.
Ông đã đồng ý.
Nhưng mà, lúc thôn trưởng Triệu nhìn thấy Lý Điên nhà tan cửa nát, lương tâm không yên ổn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nói lại toàn bộ sự tình cho gã biết.
Sau khi Lý Điên biết chân tướng thì tìm tới cửa, nguyền rủa Lưu Văn Anh và con trai Lưu Thành Long, gằn từng chữ nói, bọn mày sẽ không được chết tử tế.
Lúc đó cũng chỉ có thôn trưởng Triệu, ông đưa Lý Điên đã ngất đi vào bệnh viện.
Lý Điên tỉnh lại thì điên mất rồi.
Lời khai của thôn trưởng Triệu không nói rõ là Lý Điên giết Lưu Thành Long, nhưng động cơ giết người của Lý Điên thì đã quá rõ ràng.
Con trai mình bị hại chết, mối thâm thù đại hận như thế đặt vào ai, người đó cũng sẽ chẳng quên nổi.
Trước khi đi ra thôn trưởng Triệu nói, “Đội trưởng Phong, Lý Điên là một người đáng thương.”
Ông thở dài, “Đều là số mệnh cả.”
Phong Bắc về văn phòng giở lại tư liệu đã điều tra trước đó.
Theo kiểm chứng, kĩ năng bơi của Lý Điên rất tốt, ở trong nước nín thở mười mấy hai mươi phút cũng được, sau khi điên thì cũng không bị ảnh hưởng gì, có lúc đột ngột ngoi lên mặt nước, khiến người ở trên đê hết cả hồn.
Thời gian nạn nhân Lưu Thành Long tử vong là 10 giờ tối ngày 14 đến 0 giờ ngày tiếp theo, trong khoảng thời gian đó không có ai làm chứng cho Lý Điên, cũng chẳng ai biết gã ở đâu, đang làm gì.
Trong thôn không một ai quan tâm đến sự sống chết của gã cả.
Cũng vì vậy, nên gã mới có cơ hội ra tay.
Lý Điên có thể biết được ai đối tốt với gã, ai không tốt với gã, có tâm lý trả thù, vậy liệu rằng có thể suy đoán, kết quả kiểm tra bị sai, kỳ thực có lúc gã tỉnh táo, mức độ khi nặng khi nhẹ không?
Phong Bắc mở cuộc họp khẩn, suy đoán rằng đêm Lưu Thành Long hoảng loạn bỏ chạy, tình cờ đụng phải Lý Điên đã tỉnh táo, người kia vì hận thù mà đánh mất lý trí, thừa dịp giết anh ta rồi trói xuống nước, báo thù rửa hận.
Giết người xong, Lý Điên lại điên lại, gào khắp thôn, nói là có người đứng trong đê.
Tiếc là chẳng ai tin.
Tinh thần Lý Điên có vấn đề, toàn nói linh ta linh tinh, không thể thẩm vấn được, dù là nhịn ăn nhịn uống thẩm tra mấy ngày mấy đêm, cũng sẽ không hỏi ra được nguyên do.
Gã ta phạm tội, không phải vào tù, mà đến bệnh viện tâm thần.
Mấy người trong phòng họp đều không hẹn mà thở phào một hơi, vụ án thôn Thạch Hà coi như là sáng tỏ rồi.
Phong Bắc chống tay đỡ trán, “Vậy thì động cơ Lưu Văn Anh chôn sống Vương Vĩ là gì?”
Dương Chí phân tích, “Em cảm thấy là thế này, Vương Vĩ vô tình nghe được cuộc đối thoại của Lưu Văn Anh và Lưu Thành Long, biết được chân tướng năm đó con Lý Điên bị chết đuối, liền uy hiếp, dọa dẫm tiền tài, lòng tham ngày càng lớn, đêm đó Lưu Thành Long uống rượu, không để gã toại nguyện, hai người phát sinh tranh chấp, Lưu Thành Long lỡ tay đẩy ngã Vương Vĩ, đầu đập vào cạnh bàn, ngã xuống không dậy nổi.”
“Lưu Văn Anh lòng dạ ác độc, giết người diệt khẩu, vì con trai, cái gì bà ta cũng làm được.”
Hợp tình hợp lý.
Phong Bắc một mình đi gặp Lưu Văn Anh, nói lại lời của thôn trưởng Triệu, bao gồm cả nguyên nhân cô chôn sống Vương Vĩ.
Lưu Văn Anh rất bình tĩnh.
Phong Bắc đợi một lát, mới thấy Lưu Văn Anh khẽ mấp máy, nói hai chữ, “Báo ứng.”
Ngoài ra, Lưu Văn Anh không phản ứng lại anh nữa.
Phong Bắc dẫn theo mấy đội viên đến căn nhà nhỏ của Lý Điên, anh bảo một người trong đó lấy một chiếc áo nhỏ đã ố vàng đi.
Phản ứng của Lý Điên rất lớn, gã khùng lên, mặt dữ dằn, gào lên nhào tới, viên cảnh sát cầm chiếc áo nhỏ suýt nữa bị gã bóp chết.
Một người kéo không ra nổi, phải hai, ba người mới được.
Lý Điên ôm chặt lấy chiếc áo nhỏ, gầm gừ với mấy người xung quanh y như dã thú, tựa như ai dám lại gần, gã sẽ giết kẻ đó.
Phong Bắc thấy thế, cau mày.
Suy luận không sai, Lý Điên tuy rằng đã điên, nhưng vẫn còn ý thức, gã biết đồ của con mình, rất quan trọng, người khác không thể chạm vào.
Các chứng cứ trước mắt móc nối vào nhau đều chỉ về phía Lý Điên.
Hai ngày sau, Cao Nhiên biết vụ án đã được phá, Lý Điên bị đưa vào viện tâm thần.
Có lẽ đối với Lý Điên mà nói, ở đó còn tốt hơn thôn Thạch Hà nơi từ người lớn đến trẻ nhỏ đều muốn gã cút đi.
Lưu Tú không nhắc tới vụ án nữa, cô bàn bạc với Cao Kiến Quân cả một buổi tối, quyết định về nhà một chuyến, dọn dẹp trong nhà một chút, cái gì nên lấy thì lấy, sau đó thì không trở về nữa, đỡ cho tức cảnh sinh tình.
Hôm đó Cao Nhiên cũng muốn đi theo.
Cao Kiến Quân không thể làm gì khác ngoài ở lại chăm sóc bà cụ.
Dọc đường, Lưu Tú đều thơ thẩn, thỉnh thoảng lại thở dài.
Toàn bộ quá trình Cao Nhiên đều đóng vai người câm.
Cậu biết trong lòng mẹ đang nghĩ gì, nhân quả báo ứng thật sự có tồn tại.
Đừng không tin, chưa biết lúc nào lại xảy ra với người mình quen biết, khiến mình nhìn thử cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ đâu.
Thôn nhà họ Cao với thôn Thạch Hà cách nhau có một bờ ruộng.
Nhà Cao Nhiên dựa vào ruộng, người thôn Thạch Hà đang làm đồng, thấy cậu về với mẹ, đều nhiệt tình chào hỏi.
Lưu Tú khách sáo đáp lại hai tiếng thì vào nhà.
Cao Nhiên tinh mắt thấy trên bờ ruộng có một dải bụi dâu dại, đỏ mọng, chín cả rồi, cậu không nhịn được hái mấy quả, lần lượt bỏ vào miệng, trong lòng thỏa mãn.
Lưu Tú dọn xong thì đi ra, vốn không định ở lâu, nửa đường lại bị mấy người kéo về phía hồ nam, nói cô về thật đúng lúc, có thể bắt mấy con cá mang về huyện.
Ở trong huyện khó mua được đồ quê lắm.
Hồ nước phía nam là của thôn Thạch Hà, vị trí dựa vào thôn Cao, tuy không rộng bằng đê, nhưng hai năm nay chưa tát, chắc chắn có cá lớn, ít nhất phải hai, ba cân.
Hơn nữa trong hồ còn có rất nhiều cá quả.
Bầu không khí trong thôn khác hẳn với lần trước Cao Nhiên đến, không biết mới sợ, giờ mọi chuyện đã rõ rành rành rồi, không sợ nữa.
Từ sau khi phát hiện thi thể trong đê, không ai tát nước nữa, giờ vụ án đã khép lại rồi, chân tướng đã rõ, nhưng mọi người vẫn không tát nước, cá từng ăn thịt thi thể, họ nghĩ mà ghê, càng sợ bị dính xui hơn.
Qua mấy năm nữa rồi nói sau.
Cao Nhiên thấy người ta đang đứng trong đê bắt cá, liền không đợi nổi nữa mà cởi giày thể thao xắn ống quần lên, lúc bùn luồn qua kẽ chân, cảm giác ấy khó mà hình dung nổi, quá đã.
Lưu Tú đứng trên bờ gọi, “Tiểu Nhiên, lên đi, đừng làm bẩn quần áo!”
“Không sao đâu, con sẽ cẩn thận mà.”
Cao Nhiên nhìn thấy cái lưng cá đen thui, đang lượn lờ dưới bùn, thò tay chộp một cái, quăng con cá chép to cỡ bàn tay lên bờ, “Mẹ ơi, bắt lấy nè ——”
Lưu Tú về nhà cầm cái giỏ cá với một tấm lưới ra, cô không xuống nước, đứng ngay trên bờ dùng lưới bắt cá, tiện thể bắt mấy con tôm ven bờ.
Ở nông thôn, hàng năm cứ vào hè, điều háo hức nhất là bơm nước bắt cá, đây là cơ hội để người lớn cải thiện bữa ăn, cũng là niềm vui của con trẻ.
Hầu hết mọi người đều có bản lĩnh một tay bắt cá.
Chỉ một lát sau, Cao Nhiên đã bắt được tầm mười con, đều là cá chép, cậu đổi chỗ, định bụng bắt hai con cá quả về nấu canh ăn.
Tiếng của thôn trưởng Triệu vang lên ở kế bên, “Tiểu Nhiên, qua đây cháu, bên này có ổ cá quả này.”
Cao Nhiên nghe thì sang ngay, nước bùn bắn tứ tung, trên quần áo, trên mặt trên tóc đều lấm lem cả, cũng chẳng thấy bẩn tẹo nào.
Chơi bùn mà lớn lên.
Đừng nói là bôi lên người, cũng từng ăn rồi cơ.
Thôn trưởng Triệu không nói điêu, đúng là có một ổ cá quả, nhưng mà cá quả rất trơn, vừa thon vừa dài, rất khó bắt.
Cao Nhiên giữ động tác khom lưng tìm mục tiêu, cậu chọn đúng dịp thò hai tay xuống, bắt được một con nhỏ, chỉ cỡ nửa cây đũa.
Thôn trưởng Triệu không dùng tay không, ông cầm lưới đánh cá, quăng một cái kéo lên, đầy cả cá lẫn tôm.
“Trong giỏ bác có mấy con to, lát nữa cháu cầm về hai con cho mẹ nhé.”
Cao Nhiên ngại ngùng xua tay, “Thôi ạ.”
Thôn trưởng Triệu giũ lưới đánh cá, cỏ với giun trong đó rơi xuống hết, “Còn làm khách với bác à, ăn cá thông minh, canh cá quả bổ lắm, trong huyện không mua được món quà quê này đâu.”
Cao Nhiên không từ chối nữa, “Vậy cảm ơn bác thôn trưởng ạ.”
Lòng bàn chân trơn tuồn tuột, cậu nhấc chân lên, thò tay vào nước bùn, bắt được con cá chạch kia.
Thôn trưởng Triệu dặn dò, “Có mấy hòn sỏi khá nhọn đấy, cháu cẩn thận chút.”
“Dạ.”
Cao Nhiên ngẩng đầu, thấy mẹ đang đi dọc bờ đê bắt tôm, còn bắt rất say sưa nữa chứ, không biết đang nói chuyện gì với người phụ nữ bên cạnh, gương mặt thấp thoáng nét cười.
Tảng đá lớn trong lòng cậu liền rơi xuống.
Có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, không chỉ tè vào trong nước, còn làm trò, trét bùn khắp người, mấy người lớn bảo chúng nó đừng đùa nữa, không bắt cá thì đi lên đi.
Chẳng đứa nào nghe lời cả, lì lợm lắm thay.
Có một miếng bùn đập vào lưng áo thôn trưởng Triệu, ông cởi phăng áo ra đưa cho người bạn già cầm, cởi trần bắt cá.
Cao Nhiên lên bờ xem cái giỏ cá, vui đến tít cả mắt, “Mẹ ơi, lần này mình về đúng lúc ghê, sớm hay chậm hơn một ngày cũng không được.”
Lưu Tú nhìn thằng con bẩn như hủi, “Bộ này của mày còn giặt sạch nổi không đấy?”
Cao Nhiên nói, “Về con tự giặt.”
Lưu Tú hoảng sợ ra mặt, “Mặt trời mọc lên đằng tây à.”
“…”
Cao Nhiên liếm môi, nếm phải nước bùn, “Mẹ ơi, có ốc không? Con thèm ăn ốc quá, lâu chưa được ăn rồi.”
Lưu Tú nói không mang về hết được đâu, rồi lại sửa lời, “Bắt một chút đi, tối xào một đĩa, bà con không ăn cay được, xào với rau hẹ thôi.”
“Xào với gì cũng được ạ.”
Cao Nhiên thèm ăn, hỏi, “Vậy con bắt vào đâu đây?”
Lưu Tú mượn người bạn già của thôn trưởng Triệu cái thau.
Cao Nhiên cầm thau xuống nước mò ốc, chưa gì đã được nửa thau rồi.
Đến trưa, người trong đê lục đục đi về, ai cũng có chiến lợi phẩm mang theo.
Thôn trưởng Triệu nói được làm được, đưa hai con cá quả cho Cao Nhiên, “Về muốn nuôi thì nuôi, con này dễ nuôi lắm.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Cao Nhiên lơ đãng ngoái lại, thấy trên tấm lưng vốn chỉ có lấm tấm bùn của thôn trưởng Triệu đột nhiên xuất hiện một vệt đen.
Vệt đen kia chậm rãi lan rộng ra, cuối cùng biết thành một vết bớt.