Hôm nay vừa về nhà tự nhiên tôi lại cảm
thấy rất bất an, đột nhiên chị Lan không biết từ đâu chạy ra báo tin mẹ
tôi bị ốm, phản ứng đầu tiên của tôi là trố mắt ngạc nhiên, gì thế này
người ta nói ăn được ngủ được là tiên, xem ra bà tiên cũng có lúc ốm
rồi.
Tôi tức tốc chạy vào phòng mẹ để hỏi thăm bệnh tình. Mẹ tôi đang nằm bẹp trên giường, trùm kín chăn.
- Mẹ..mẹ làm sao thế? Có cần con đưa đến bệnh viện không?_ tôi sốt sắng hỏi
Mẹ tôi mở chăn ra uể oải nhìn tôi ủ dột nói:
- Mẹ chẳng ăn được gì hết, người mệt mỏi, đầu óc nhức buốt, tứ chi bải hoải, không đứng dậy nổi
- Chắc chỉ cảm thường thôi mẹ đừng lo_ tôi trấn an
- Thế này thì mẹ phải làm sao đây hả Nhiên?_ Mẹ tôi chợt than lên khiến tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cả vội hỏi:
- Có chuyện gì hả mẹ?
Mẹ tôi ra hiệu chỉ tay về phía chiếc túi xách, tôi ngơ ngác làm theo lấy chiếc túi đưa cho bà. Sau một hồi khó
khăn trong việc mở túi mẹ tôi cuối cùng cũng lôi ra được một tờ thiếp
mời màu đỏ rất đẹp đưa cho tôi
" Giấy mời dự lễ mừng sinh nhật của chủ tịch tập đoàn W ngày 12 tháng 4 năm 2011…..
_ Trần Lam Hải_"
Tôi đọc to chữ trên thiếp mời rồi đưa mắt dò hỏi nhìn mẹ tôi, bà với tay lấy chiếc thiệp mời thểu não nói:
- Bác Hải là bạn đại học của mẹ, bác ấy
mời bố mẹ tối nay tham dự sinh nhật lần thứ 45 của bác ấy, nhưng…haiz bố con thì đi công tác xa, mẹ thì ốm không đứng dậy nổi, bây giờ biết làm
thế nào đây.
- Thì mẹ gửi tiền mừng là được mà_ tôi gợi ý
- Tiền thì nói làm gì, cái chính là tấm
lòng, bác ấy đã gọi điện mấy lần bảo mẹ chắc chắn phải đến, giờ lại muối mặt chỉ gửi tiền thì còn ra thể thống gì nữa_ mẹ tôi nhăn mặt nói
Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, bà nhìn sang tôi, đôi mắt sáng lên
- A, sao mẹ lại không nghĩ ra nhỉ? Nhiên à, lần này con không giúp mẹ không được….
Cuối cùng sau màn nước mắt và năn nỉ ỉ
ôi của mẹ, tôi cũng nhận lời thay bà đi đến bữa tiệc tối nay, lạy chúa,
sao mà cái số tôi nó lại bằn tiện như thế nhỉ?
Tôi đã bao giờ đi dự những bữa tiệc kiểu ấy đâu cơ chứ. Thế mà giờ lại phải…Thảo nào lúc mới vào nhà tôi cứ cảm
thấy bất an trong lòng, thì ra là chuyện này. Đúng là muốn sống yên ổn
cũng không xong.
7.00 pm…, nếu như bình thường thì tôi đã ngồi trong phòng học bài, hoặc đọc sách rồi, nhưng hiện tại thì tôi
đang bị mẹ quay như chong chóng trong phòng trang điểm, sau một hồi vật
lộn với viên ngọc thô là tôi, bà cũng dừng tay ngắm nghía và gật gù hài
lòng trước công trình nghệ thuật của mình
Tôi bị đẩy đến trước gương để tự ngắm
mình, phải công nhận, mẹ tôi trang điểm rất khéo, khiến tôi suýt thì
thốt lên: "con nào kia"
Tôi mặc trên mình một chiếc váy dạ hội
màu trắng rất đẹp, mái tóc đen dài mượt mà buông hờ hững xuống bên vai,
trang điểm nhẹ với tông màu hồng nhạt, trông rất dịu dàng và thanh lịch.
Nhưng thật kinh khủng mẹ tôi bắt tôi
phải đi một chiếc giàu cao gót năm phân, trong khi bản tính tôi thì rất
hậu đậu, không khéo chưa đến bữa tiệc đã bị ngã gãy cổ rồi. Tuy nhiên,
dù cố gắng thuyết phục thế nào, mẹ tôi cũng không đồng ý và nhất quyết
ép tôi đi đôi giày cho bằng được. Híc híc, đúng là số khổ.
Tôi đang định bắt taxi để đến chỗ hẹn, thì mẹ tôi đã kéo lại, mỉm cười ranh mãnh nói:
- Từ từ đã, sẽ có tài xế riêng mà.
Tôi trố mắt nhìn mẹ tôi chẳng hiểu gì cả, không biết bà lại giở trò gì đây. Đúng lúc ấy thì….KÍT….
một chiếc limo mui trần màu bạc đỗ ngay bên cạnh tôi, người trong xe, nhìn tôi nở nụ cười rất tươi dịu dàng nói:
- Ừm….Hôm nay em đẹp lắm
Tôi vội quay ra, trố mắt nhìn, là thầy Thiên, sao thầy ấy lại ở đây nhỉ? Ngay lập tức tôi hướng ánh mắt dò hỏi sang mẹ thắc mắc:
- Sao lại thế này hả mẹ?
- Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, mẹ đã
nhờ Thiên hộ tống con đến bữa tiệc, thế là đỡ phải mất tiền thuê taxi
nhé_ Mẹ tôi mỉm cười rất tươi
Ông thầy khỉ vàng bước xuống xe, tươi cười chào mẹ tôi rồi quay sang tôi ngọt ngào nói:
- Lên xe đi, tôi đưa em đến bữa tiệc, dù sao ở đó em cũng không quen ai có người đi cùng cũng tốt hơn phải không?
Tôi ngần ngừ một hồi rồi cũng gật đầu
đồng ý, ông thầy nói cũng đúng đi một mình thực sự rất ngại, vả lại tôi
cũng không quen đi những bữa tiệc kiểu này nếu có người đi cùng mà lại
còn là một thiếu gia nhà giàu như thầy Thiên thì càng an tâm, nhưng quan trọng hơn là tôi được đi xe chùa, đỡ tốn tiền taxi, dạo này xăng đang
tăng giá, hehe thế là lợi cả đôi đường còn gì, nghĩ vậy nên tôi không
ngần ngại bước lên xe của ông thầy khỉ vàng ưu ái dành tặng cho ông thầy khỉ vàng một nụ cười tươi như hoa buổi sớm.
Sau một hồi toát mồ hôi hột để lần ra
cái địa điểm của bữa tiệc, cuối cùng tôi và thầy Thiên cũng tìm đến đúng địa chỉ. Chúng tôi được người quản gia niềm nở đón tiếp và đưa vào
trong.
Và bây giờ thì tôi đang đứng trong khuôn viên nơi tổ chức bữa tiệc sinh nhật của cái ông Trần Lam gì gì đó với
một khuôn mặt có thể diễn tả như sau: hai mắt mở to như ốc nhồi, mồm tự
động biến thành chữ O, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt ừng ực- đẹp, không phải nói là quá đẹp, trông nơi này giống như cung điện vậy.
Quả thực đây là lần đầu tiên tôi được
đến một ngôi biệt thự đẹp như thế, chắc nhà cái ông này phải giàu lắm,
một bữa tiệc sinh nhật mà cứ như lễ hội vậy, phải có đến gần trăm cái
bóng điện được thắp sáng lãng phí tài nguyên quốc gia quá
Người đến dự tiệc toàn là những nam
thanh nữ tú nhìn tướng cũng biết toàn là những người giàu có, nữ thì
quyến rũ xinh đẹp, nam thì bảnh bao thanh lịch, khiến cho tôi không khỏi hoa mày chóng mặt, vội đưa cái thiếp mời ra xem:chậc chậc W chắc chắn
phải là một công ti lớn lắm, mà sao nghe cái tên ông này quen thế nhỉ,
hình như….
- Em đang nghĩ gì thế? Chúng ta vào thôi._ Tiếng nói dịu dàng của thầy Thiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Ơ..ờ vâng_ tôi lúng búng gật đầu, định bước đi trước thì chợt giật mình, bàn tay của tôi đã nằm gọn trong tay
thầy Thiên, dịu dàng và ấm áp. Tôi vội hướng ánh mắt dò hỏi sang ông
thầy gằn giọng:
- Thầy làm gì đấy, bỏ tay em ra đi
- Đừng nói nhiều, em nên ngoan ngoãn chút đi.
Lẽ dĩ nhiên là tôi giật tay ra cho bằng được, làu bàu: "Định lợi dụng con gái nhà lành hả? đừng hòng"
Ông thầy bị phản đối thì chỉ khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn tôi rồi đút tay vào túi quần.
Ngay khi bước vào bữa tiệc, ngay lạp tức ông thầy khỉ vàng trở thành trung tâm của các tiểu thư, có mấy cô còn
đến xin làm quen nữa chứ, tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, haizz đẹp
trai cũng không phải là sướng.
Tôi đang lơ ngơ ngắm nghía khung cảnh xung quanh thì bị tiếng nói trên lễ đài chính làm cho giật mình:
- Rất cảm ơn mọi người đã hạ cố đến chúc mừng buổi lễ sinh nhật lần thứ 45 của Trần Lam Hải tôi.
Tôi vội quay lên để ngắm dung nhan vị
chủ tịch có cái cơ ngơi đáng ngượng mộ này. Ông ấy mặc một bộ vest đen
lịch lãm, tuy đã bước sang tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp
mạnh mẽ, lãng tử rất đàn ông, nhưng khuôn mặt này giống như được đúc ra
từ một khuôn với một người….
- Nhân buổi lễ ngày hôm nay tôi cũng xin được giới thiệu con trai độc nhất của tôi, nó sẽ gửi tặng mọi người một tiết mục độc tấu violon…..
Ông ấy nói đến đây tất cả mọi người
trong bữa tiệc, đều hướng mắt lên lễ đài chăm chú chờ đợi vị thiếu gia
của tập đoàn nổi tiếng này, ai nấy đều chung tâm trạng hồi hộp…..
và rồi người con trai trong bộ vest
trắng, ao sơ mi kẻ sọc rất lịch lãm bước ra, trên tay là cây đàn violon, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng nổi bật dưới ánh đèn, tất cả mọi người
dường như đều đông cứng lại trước dung nhan của vị thiếu gia họ Trần, và khuôn mặt của tôi cũng đang trong tình trạng tương tự….
Là hắn, không sai…Lạy chúa, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Đúng vị thiếu gia tuấn tú đang đứng trên lễ đài kia thu hút biết bao nhiêu ánh mắt mơ màng của các cô gái chính
là Trần Lam Phong, "bạn trai hờ" của tôi. Híc đúng là trái đất này hình
tròn, đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi lên đi xuống, đi ngược đi xuôi
vẫn gặp phải hắn.
Ông trời ơi, kiếp trước con đã mắc nợ gì hắn?
Không khí bữa tiệc dường như đang nóng
lên. Những cô gái từ già đến trẻ xuất hiện trong bữa tiệc dường như
không ai còn đủ sức để hét lên nữa, tất cả mọi sinh lực, đều cố dồn hết
vào đôi mắt nhìn cho thật kĩ vị thiếu gia anh tuấn của tập đoàn W.
Còn hắn thì đáp trả những ánh mắt mơ
màng ấy bằng một cái nhìn lạnh đến run người, băng tuyết phủ kín, híc
híc đúng là chả lịch sự tẹo nào.
Nhưng khoan, bây giờ không phải là lúc
đánh giá nhân phẩm của hắn, tôi phải mau mau giấu mặt đi kẻo hắn thấy
được là đi tong con mẹ hàng rong. Nghĩ vậy tôi bèn đưa tay lên che mặt,
nhưng tất cả đã quá muộn, ngay khi tôi vừa định "e lệ" che đi khuôn mặt
trăng rằm của mình thì hắn đã kịp thời nhận ra tôi trong hàng vạn mĩ nữ ở đây,
đôi mắt hắn mở to ra lộ rõ vẻ ngạc
nhiên, khẽ nhíu mày quét ánh mắt lạnh lùng khắp người tôi rồi chuyển
sang nhìn người bên cạnh, chính là ông thầy khỉ vàng, cái nhìn lạnh lẽo
pha chút giận giữ của hắn khiến tôi có cảm giác ngày rằm tháng 7 đi chơi gặp ma, bị bắt trói lại và đón nhận ánh mắt mèo kinh dị của con ma cho
đến chết, huhuhu chúa ơi con còn yêu đời lắm.
Nhưng sao hắn lại giận dữ thế nhỉ? Chẳng lẽ sự xuất hiện của tôi khiến hắn khó chịu đến thế, đúng là cái đồ kiêu căng làm phách, ta đây cũng chẳng thèm, chẳng qua vì sự ủy thác của mẹ
nên mới phải hạ cố đến đây thôi. Nhưng thôi tránh voi chẳng xấu mặt nào, cứ trốn trước cái đã, nghĩ vậy tôi định quay người bỏ đến một góc nào
đó ngồi thư dãn…
- Độc tấu violon quá có chẳng có gì hay, nếu có thể tôi xin được mời một tiểu thư lên đây cùng tấu đàn với tôi, được chứ?
Tiếng nói lạnh lùng của Phong vang lên
khiến tôi chững lại, toàn thân đông cứng. Tất cả các cô gái còn lại đều
nhao lên sung sướng, ai cũng mong mình chính là vị tiểu thư may mắn được cùng tấu đàn violon với Phong thiếu gia, còn tôi thì nuốt nước bọt ừng
ực, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, không phải hắn định
trả thù tôi bằng cách này đấy chứ, tôi có biết đàn violon đâu
Thôi rồi phải chuồn nhanh trước khi hắn kịp đưa tôi vào rọ, nghĩ vậy tôi bèn nhấc váy định dông thẳng
- Tiểu thư mặc váy dạ hội trắng dưới kia, xin được mời tiểu thư _ Phong lên tiếng
Không khí xung quanh dường như đông cứng lại, toàn thân tôi mềm nhũn, không bước nổi chân, vội vàng nhìn xuống
chiếc váy mình đang mặc, oa oa oa, nó màu trắng, ôi ôi cầu cho tên Phong bị mù màu nhìn trắng hóa xanh, nếu không thì tôi chết là cái chắc.
Tất cả các cô gái khác đều lùi lại,
khuôn mặt ai nấy đều tiếc hùi hụi, than vãn là vì sao lại mặc váy xanh,
sao lại mặc váy đỏ, tím ..v..v.. mà không phải là váy trắng. Hơ hơ, biết trước thì đời đã giàu.
Và hiện tại thì tôi đang trở thành tâm
điểm của mọi cái nhìn, ghen tị có, ngưỡng mộ có, thế này thì có chạy
bằng trời, tôi đau khổ liếc xung quanh, thì chợt khựng lại, người mặc
váy trắng không chỉ có mình tôi, mà còn có một mĩ nhân xinh đẹp nghiêng
nước nghiêng thùng nữa, tôi sung sướng ngoác miệng ra cười quay sang
nhìn cô gái cùng chịu chung số phận với mình, tâm trạng chợt phấn chấn
lên thì… khuôn mặt xinh xắn như búp bê kia đập vào mắt khiến tôi suýt
ngã lộn cổ.
Trời ạ, trái đất không chỉ tròn mà còn
bé nữa, lại gặp oan gia nữa rồi. Cô gái ấy không ai khác chính là
******* Thảo Vân của trường tôi.
Dường như nhận thấy cái nhìn chằm chằm
đang hướng vào mình, Vân cũng quay sang liếc tôi bằng nửa con mắt, khuôn mặt lộ rõ sự khinh bỉ. Nếu là bình thường thì tôi đã thọc gậy cô ta một câu nói móc cho sướng miệng rồi, nhưng thôi lần này nên nhịn vì biết
đâu, Vân lại chính là cứu tinh cứu tôi thoát khỏi bàn tay ác quỉ.
Đúng lúc ấy, Phong từ trên bục bước
xuống, nhẹ nhàng lướt đi, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo thể hiện khí chất của một công tử. Tôi nhìn theo dáng hắn mà sợ hãi nuốt nước bọt ừng ực
luôn miệng khấn: " Cầu trời khấn phật, bên trái đi, bên trái đi"
Không hiểu có phải ông trời là người sinh ra tôi hay không, mà lại tốt tính thế, tôi khấn thế nào ông ấy làm theo y như vậy.
Đang đi, thì Phong ngoặt hướng bên trái
là hướng Vân đang đứng, khiến cho khuôn mặt cô nàng ửng đỏ lên vì sung
sướng, còn tôi thì có cảm giác như linh hồn mình vừa được giải thoát.
Vội chắp hai tay lạy trời lạy đất và lạy Vân, ơn chúa tôi không phải là
người hắn chọn.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt sang
nhìn cặp đôi violon, chẳng ai còn chú ý đến tôi nữa, May quá, tôi thở
phào nhẹ nhõm quay người bỏ đi, nhưng sao trong lòng tôi lại không thấy
vui nhỉ, có cảm giác vô cùng khó chịu giống như tảng băng đang đè chẹt
lên vậy, hỏng rồi, chắc tại áp lực quá lớn nên mới như vậy, nhưng thôi
không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ vậy tôi bèn mỉm cười định bỏ đi một mạch, nhưng……..