Là Phong, hắn đứng đó nhìn tôi chăm
chăm, trông hắn có vẻ mệt mỏi, à phải rồi, mệt mỏi cũng đúng thôi, đi
chơi với người đẹp cả đêm cơ mà, tôi nhìn hắn bằng đôi mắt đầy sự ghét
bỏ, khoanh tay trước ngực lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi
không rảnh để đứng đây ngắm cậu đâu, không khéo có ai đi ngang qua nhìn
thấy lại đổ cho tôi là đang níu kéo cậu.
Hắn ngước đôi mắt lạnh lùng nhưng buồn bã lên nhìn tôi ngập ngừng nói:
- Chuyện trên bảng tin….
- Thôi đi, tôi không muốn nghe đâu, nếu
là chuyện yêu đương của cậu thì nói thật tôi không quan tâm, không để ý, cũng không đề cập, vì thế đừng nói mấy lời vô bổ này với tôi, nghe nhàm tai lắm._ tôi nói lạnh tanh
- Chuyện không như cậu nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm…
- Hiểu.. lầm?_ tôi kéo dài giọng nhếch
mép khinh bỉ nói_ hai người kiss nhau thắm thiết ngay trên đường, rồi
còn chụp ảnh đưa lên bảng tin cho thiên hạ người ta xem nữa chứ, thế mà
bảo là hiểu nhầm, cậu nghĩ óc tôi là óc vịt đấy à?
- Tôi thật sự không biết những bức ảnh
đó từ đâu mà ra, nhưng tôi chỉ mong cậu tin tôi, hôm qua tôi không có
chủ ý kiss Vân, lúc đó tôi đã nhìn nhầm cô ta thành người khác…..
- Ôi, một lời phân trần thật thiếu thực tế, vậy ra tôi không biết cậu bị quáng gà đấy.
- Tối hôm qua, sau khi cậu bỏ đi tôi đã
uống quá nhiều._ Giọng nói chân thành của hắn vang lên khiến tim tôi
thót lại, không được sao tôi lại yếu đuối như thế này, tôi đã hạ quyết
tâm là không thèm để ý đến hắn nữa cơ mà, nghĩ vậy tôi bèn lấy lại bình
tĩnh lạnh lùng nói:
- Thôi tôi chán lắm rồi, không muốn nghe nữa…mà dù có thật chỉ là hiểu nhầm đi chăng nữa thì cậu cũng không cần
giải thích với tôi làm gì, bởi tôi và cậu chẳng có bất cứ quan hệ gì
sất, ..à còn nữa muốn yêu đương hay gây ra vụ lùm xùm gì thì đừng có kéo tôi vào, mất mặt lắm…._ Nói xong tôi quay đầu bỏ đi
…..
- Tôi thích cậu……
Tiếng nói đột nhiên vang lên ở đằng sau
khiến tôi chết sững, không bước nổi chân, hắn vừa mới nói cái gì cơ,
thích…thích tôi ư? Không thể nào, hắn đang nói cái linh tinh gì thế, tôi không còn tin vào tai mình nữa, chuyện này thật quá sức tưởng tượng,
phải rồi chắc chắn hắn đang trêu đùa tôi, nếu không thì làm sao có thể
nói ra cái câu cấm kị ấy chứ, đặc biệt đối tượng lại là một cô gái ngây
thơ trong sáng chưa hề biết mùi vị của tình yêu như tôi?
Tôi nghĩ rồi nuốt nước bọt ừng ực, quay
lại nhìn hắn, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, nóng ran. Hắn đứng đó, hai tay
buông hờ hững trông đẹp như một tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ, từ khuôn mặt cho đến dáng người, đặc biệt là đôi mắt màu cà phê ánh lên sự chân
thành. Khoan…khoan chết thật, giờ nào rồi mà tôi còn đứng đây ngớ ngẩn
nhìn hắn, tôi nghĩ rồi tự gõ vào đầu mình lắp bắp hỏi lại:
- Cậ…u vừa mớ..i nói cái gì cơ?_ chắc chắn là tôi đã nghe nhầm rồi.
- Tôi nói là tôi thích cậu.._ hắn gắt
lên, khuôn mặt hơi đỏ, rồi không nhìn tôi hắn quay mặt sang hướng khác
cáu kỉnh nói_ tôi cũng không biết mình nghĩ gì mà đi thích cậu nữa (ý
hắn là tôi không xứng đây mà, láo), tôi cũng đã phủ nhận nhiều lần,
nhưng cho đến tối hôm qua khi cậu bỏ đi, tôi mới biết mình đã thích cậu
thật rồi.
- Cậu…_ tôi chỉ vào hắn_...thích tôi?_
rồi lại chỉ vào mình, chơm chớp mắt._ Hahahahaha, nực cười quá đi mất,
cậu đang kể chuyện cười đấy hả, đúng là số zách.
Tôi nhìn hắn rồi bật cười ha hả, đang
cười vui thì tôi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh tỏa ra sát khí không màu
không mùi nhưng có thể giết người của Phong, vội vàng phanh kít lại,
chép chép miệng thản nhiên nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao? Cậu đã
nói câu này với các cô gái khác bao nhiêu lần rồi, nhiều đến nỗi không
đếm xuể nhỉ? Tôi nói cho cậu biết tôi không dễ bị mắc lừa đâu, vì thế
đừng đem tôi ra làm trò đùa.
- Ai nói tôi đang đùa, điều tôi nói là
thật lòng, cậu là người đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi thích._ hắn nghiêm túc nói, đôi mắt đẹp ánh lên sự kiên định.
Trong phút chốc cả người tôi như lơ lửng trên mây, cảm giác ngọt ngào tràn ngập cả trái tim, nhưng đúng vào giây phút đó một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc vang lên trong đầu đưa tôi
trở về với thực tại:
" Nhiên, con hãy nhớ rằng không được yêu khi còn đang đi học, tình yêu của tuổi học trò chỉ là những giây phút
mộng mơ thoáng qua ngắn ngủi, không bao giờ bền vững, nó sẽ chỉ làm ảnh
hưởng đến việc học tập và tương lai của con sau này, hãy nhớ đấy…nhớ
đấy.."
Tôi giật mình toát cả mồ hôi, giọng nói
lạnh lùng thuộc tính kim của bố vẫn văng vẳng trong đầu tôi, phải rồi
sao tôi có thể để hắn làm cho mu muội mà quên mất lời bố dặn cơ chứ,
không được, tuyệt đối không được, tôi còn cả tương lai tươi sáng đang
chờ đợi ở phía trước, không thể để bị ảnh hưởng bởi ba cái việc yêu
đương tầm xào ba láp này. Nhưng trên hết là tôi không thể cãi lại lời
bố…
Tôi nghĩ rồi dằn lòng nở một nụ cười nhạt nói với hắn:
- Thật lòng hay không tôi không quan tâm, nó chẳng liên quan gì đến tôi cả.
- Cậu…_ Phong trừng mắt nhìn tôi
- Cái tình cảm này rồi sẽ đi được đến
đâu? Tôi và cậu là người của hai thế giới khác nhau, cậu quá từng trải
trong tình yêu khi qua lại với hơn trăm cô bạn gái, còn tôi, tôi không
muốn yêu và cũng không được phép yêu, với tôi bây giờ điều đó là quá xa
xỉ._ tôi nói xong liền bỏ đi, được một đoạn tôi chợt dừng lại quay đầu
nhìn hắn nói._ Mà này, cậu quên là tôi sẽ ra nước ngoài du học à? Liệu
cậu có thể đợi tôi không? Không chứ gì, vậy thì thôi đi là vừa nhé.
Tôi nói xong thì cố gắng bước đi thật
nhanh, chợt giật mình nghe tiếng động mạnh vang lên ở đằng sau, tim tôi
thót lại, cố ngăn dòng lệ chỉ chực trào ra, dù vậy tôi vẫn cố gắng bước
tiếp không quay đầu lại. Không sao đâu, sẽ chẳng làm sao cả, cứ coi như
tôi vừa mới vứt đi một đôi giày thúi thôi mà, sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến
tôi cả.
Nhưng…hình như tôi đã…thích đôi giày thúi ấy mất rồi… Chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã lăn dài trên khóe mi.
=============================================
Tôi cố gắng bước đi thật nhanh cho đến
khi đã khuất tầm mắt của hắn rồi mới chạy vào núp ở đằng sau thân cây cổ thụ, cả người tôi run lẩy bẩy, đứng dậy cũng không nổi chứ đừng nói gì
đến bước đi, tôi ngồi thụp xuống nghe trái tim mình đập liên hồi, tại
sao lại thế, nếu tôi đã dứt khoát quyết định như vậy thì tại sao bây giờ lại cảm thấy đau lòng như thế, rõ ràng là tôi không hề thích hắn, nhìn
thấy hắn là ghét, lúc nào cũng mắng hắn là đồ PX đồ kiêu căng hách dịch, lạnh lùng khó ưa, đã thế ở gần hắn tôi luôn gặp xui xẻo và đặc biệt,
hắn lại là một tay du côn chính hiệu loại người mà tôi ghét nhất.
Nhưng…. Người đẩy tôi thoát khỏi cái
chậu hoa rơi xuống đầu là hắn, người ôm tôi vào lòng khi biết tôi sợ máu là hắn, người cứu tôi thoát khỏi tên Dương trong hẻm là hắn, người cố
tình che đi vết thương vì sợ tôi nhìn thấy máu sẽ khóc là hắn và…người
cướp đi first kiss của tôi cũng là hắn… Quả thực là tôi không biết mình
đang ghét hay đang thích hắn nữa, đầu óc tôi bây giờ cứ rối tung cả lên, tôi không thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai, đâu là yêu đâu là
ghét, quả thực còn khó hơn cả đề thi toán quốc gia.
Tôi cứ ngồi gục ở dưới gốc cây một lúc
lâu như thế thì thấy Phong lững thững đi ra, hai vai của hắn trùng xuống như đang phải vác mấy cái bao gạo nặng cả tạ vậy, khuôn mặt bình thường vẫn hếch lên tỏ vẻ cao ngạo thì hôm nay cúi xuống, lặng lẽ ầm thầm hắn
bước đi từng bước nặng nề, nhìn bóng hắn cô độc bước ra khỏi trường trái tim tôi khẽ nhói lên, chẳng lẽ tôi đã sai?
Không, không được sao tôi lại trở lên
yếu đuối như thế này, một Tôn Nữ Hà Nhiên không bao giờ chịu khuất phục
trước bất cứ việc gì biến đâu mất rồi, phải nhanh nhanh khôi phục lại
tinh thần thôi, không thể vì một việc cỏn con như thế làm cho mu muội
được, tôi nghĩ rồi dứt khoát đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, mỉm cười
thật tươi bước đi, nhưng luống cuống thế nào lại vấp phải cái rễ cây
chồi lên và thế là…
…….. RẦM…….cả người tôi tiếp đất cái rầm xém thì thành trâu ăn cỏ, đúng là ê chề nhục nhã, may là ở đây không có ai, chứ nếu không tôi cũng chẳng biết giấu mặt đi đâu bởi cái màn chụp
ếch ăn cỏ, hôn đất có 102 của mình.
Híc híc, tôi mếu máo xoa xoa cái đầu gối đáng thương, đúng là đau hơn hoạn, ông trời thật là biết cách hành hạ
con người. Đúng vào lúc tôi định chống tay xuống đất để đứng dậy thì một bàn tay trắng đẹp với những ngón tay dài mảnh khảnh chìa ra trước mắt
tôi cùng một giọng nói dịu dàng, ấm áp:
- Đưa tay đây cho tôi……
Tôi giật mình vội ngẩng mặt lên để ngắm dung nhan chủ nhân của bàn tay kia.
- Thầy…_ tôi bật thốt lên, ông thầy khỉ
vàng đang đứng trước mặt tôi mỉm cười dịu dàng, mái tóc màu vàng đẹp nổi bật dưới ánh nắng _ Sao thầy lại ở đây?
- Em đứng lên trước đã._ thầy Thiên cười nói chìa bàn tay về phía tôi.
Tôi gật đầu, rồi lúng túng đưa tay ra
cho ông thầy kéo dậy. Đến khi đã đứng trên mặt đất bằng chính đôi chân
của mình, tôi phủi bụi trên váy áo, rồi ngước mắt lên nhìn thầy Thiên dò hỏi:
- Hết giờ rồi sao thầy còn ở đây?
- Tôi có việc cần làm ở trong thư viện, định giải quyết xong mới về. Thế còn em, sao bây giờ vẫn còn ở đây.
- Ơ..em..em à em ở lại để làm nốt mấy bài Toán ấy mờ, hơ hơ_ tôi nói và cười như một con ngố tàu.
- Sau đó thì đứng tâm tình với bạn trai đúng không? _ ông thầy nhìn tôi chằm chằm, buông một câu giễu cợt.
- Bạn trai?...haha thầy bị mắc bệnh
hoang tưởng hả, em từ nãy đến giờ có nói chuyện với ai đâu, haha._ tôi
méo cả mặt vội cười lấp liếm, cái ông khỉ này cứ lựa lúc tôi đang mệt mà đến quấy rối, trưa mất tiêu rồi mà không để cho người ta về nhà.
- Không cần nói dối đâu, tôi đứng đây đã thấy em và thằng nhóc đó nói chuyện với nhau rồi.
- Hơ hơ, à ừ nhỉ, em quên mất, lúc nãy em có gặp hắn bọn em nói chút chuyện linh tinh ý mà._ tôi nói như mếu
- Chuyện linh tinh mà em bảo là việc thằng nhóc đó nói thích em à?_ ông thầy khỉ vàng nhìn tôi nhếch mép cười.
Tôi giật thót cả người, chết thật sao
chuyện này lại để lọt vào tai người khác chứ, lỡ bị đồn ầm lên thì tôi
chỉ có nước xách ba lô quả chuối sang Nam cực tránh bão. Tôi lo lắng
nghĩ, vội ngẩng đầu nhìn ông thầy bằng đôi mắt cún con long lanh giở
giọng nài nỉ:
- Thầy Thiên đẹp trai, tài giỏi số zách
xí lộn số một yêu quí của em ơi, xin thầy hãy coi như chưa từng nghe
thấy chuyện gì được không? Nếu thầy giữ bí mật nhất đinh lần sau em sẽ
mời thầy một bữa chè lam do chính tay em nấu? (đảm bảo ăn xong thầy đóng đô ở WC, và kết thân với ông tào tháo).
- Hừ, em nghĩ tôi là người bẻm mép như thế sao?_ thầy Thiên cau có nói
- Thế thầy không phải là người bẻm mép thật à?_ tôi cười đểu.
- Em… thôi chuyện này tôi cũng không muốn nói ra, nhưng tôi chỉ muốn hỏi em một điều thôi…
- Điều gì ạ? một hay 100 em cũng chấp
nhận hết, hehe chỉ cần thầy không tiết lộ chuyện này ra là được._ mắt
tôi sáng lên như vì sao đêm hè
- Có phải em đã thích thằng nhóc ấy rồi không?_ Thầy Thiên hỏi và chăm chú nhìn vào tôi.
Cái nhìn của ông thầy khỉ vàng khiến tôi bối rối, đôi mắt màu xanh sắc lạnh như xoáy sâu vào thấu tâm cam của
tôi, cái nhìn khiến tôi vã cả mồ hôi, tim đập thình thịch có cảm giác cứ như mình đang bị bắt quả tang ăn vụng chuối vậy (sao lại chuối nhỉ?)
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, rồi không ngẩng đầu lên, cười hề hề trả lời
lấp liếm:
- Thầy thật là, nếu đã nghe thấy em và hắn nói chuyện thì thầy cũng phải biết em đã từ chối hắn rồi còn gì.
- Vậy tại sao em lại khóc?
Tôi vội đưa tay lên che mắt cười cười:
- Khóc đâu mà khóc, mắt thầy bị cận thị nặng rồi.
- Còn nói không khóc, hai mắt đỏ lên kia kìa_ ông thầy khỉ vàng cau mày nói rồi chỉ vào đôi mắt đỏ au của tôi.
Chẳng lẽ tôi khóc nhiều đến thế sao?
Ngày xưa khi bị bố đánh tôi có bao giờ khóc đến đỏ mắt đâu, tôi giật
mình nghĩ, chơm chớp mắt vội lấy bừa một lí do:
- À, mẹ em vừa gọi điện thông báo là con Chít nhà em ăn phải bả chết queo rồi, buồn quá nên em mới khóc (Chít
ơi, tha lỗi cho tao nha).
- Vậy sao?_ ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên hỏi rồi rút điện thoại di động ra nói_ thế thì tôi phải gọi điện cho mẹ em mới được, chắc cô đang buồn lắm.
Sặc, cái ông này, đúng là dai hơn da trâu, hoảng quá, tôi vội nhào đến "nhẹ nhàng" tắt dùm điện thoại mỉm cười méo mó nói:
- Không cần đâu thầy ơi, chỉ là một con
chó thôi mà, mẹ em sẽ không buồn đến nỗi tuyệt thực đâu… mà thôi em phải về nhà xem thế nào đây._ tôi nói rồi vội vã quay đầu định bỏ đi, nhưng
đã bị thầy Thiên kéo tay giữ lại
- Khoan đã, em chưa trả lời tôi mà, em có thích thằng nhóc ấy không?
Ôi trời đúng là dai như đỉa đói, đang
mệt muốn chết mà cứ làm phiền, người đâu mà khùng nổi tiếng thế không
biết. Bực mình, tôi hất tay ông thầy ra gắt gỏng:
- Kệ em, thích hắn hay không đâu có liên quan gì đến thầy, em về đây, mệt lắm rồi….
Nói xong tôi giận dỗi vùng vằng bỏ đi.
- Ai nói không liên quan…_ ông thầy khỉ vàng nói với theo.
- Liên quan ở chỗ nào chứ?_ bực mình tôi quay xuống hỏi trổng.
- Tôi thích em, như thế đã được chưa?_
thầy Thiên nhẹ nhàng buông một câu có trọng lượng cả nghìn tấn, đôi mắt
màu xanh nhìn xoáy vào tôi lộ rõ vẻ chân thành, sự chân thành mà tôi đã
nhìn thấy trong đôi mắt của Phong, tôi trợn tròn mắt nhìn ông thầy khỉ
vàng, hôm nay mọi người bị làm sao vậy nhỉ, không dưng trong một ngày
tôi được hai người nói thích mình, không sốc mới là lạ, hừ hừ, chúa ơi
làm ơn hãy nói cho con biết đây chỉ là mơ thôi.
- Thầy..thầy đang đùa em hả?_ Tôi lắp bắp nói
- Không ai đem chuyện tình cảm ra để đùa cả, những lời tôi nói là thật lòng, tôi thích em, giống như một người
con trai thích một người con gái, em là cô gái đầu tiên cho tôi cái cảm
xúc ấy.
- Em…em…_ tôi lúng túng trước sự chân
thành của ông thầy, quả thực đến trong mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ
chuyện này lại có thể xảy ra.
- Em xin lỗi, em chỉ coi thầy đơn giản như một người thầy mà thôi. Còn về chuyện thích quả thực là em chưa từng nghĩ đến.
- Em thích thằng nhóc đó phải không?_ ông thầy nhìn tôi cười buồn.
- Ơ….em..em…
- Có hay không?
- Em cũng không biết nữa._ tôi xìu mặt
nói, quả thật là tôi cũng không biết tình cảm mình dành cho Phong là gì
nữa, trong đầu tôi mọi thứ đều mơ hồ, khó đoán.
- Haizzzz, em có biết là trong chuyện
tình cảm em ngốc lắm không? Ngốc đến lỗi khiến cho tôi phải khổ sở, và
tôi tin thằng nhóc đó cũng phải khổ sở không kém tôi đâu.
- Thầy….đừng tưởng bây giờ em thấy có
lỗi mà tha cho thầy đấy, sao lại gọi em là đồ ngốc hả?_ tôi nhăn mặt
phùng mồm lên tức giận nói.
Nhưng ông thầy không thèm để ý đến sự
giận dỗi của tôi, lấy tay gãi đầu, nhếch môi nở một nụ cười buồn, trong
giọng nói lộ rõ sự thất vọng:
- Vậy là tôi thất bại thật rồi.
- Em xin lỗi_ tôi cúi gằm mặt xuống_ Tại sao thầy lại thích em trong khi có biết bao nhiêu cô gái tuyệt vời hơn
em sẵn sàng làm mọi thứ vì thầy, thầy có thể chọn người khác tốt hơn
mà._ tôi gợi ý
- Không ai trên thế giới này có đủ khả
năng để lựa chọn người mình sẽ yêu, và tôi cũng như vậy, tôi thích em
đơn giản chỉ vậy thôi, không cần biết em như thế nào hay ra làm
sao…nhưng tôi biết từ khi thích em là tôi đã cầm chắc thất bại rồi.
- Vậy tại sao thầy còn nói thích em?
- Vì nếu không nói ra sẽ rất mệt mỏi, cứ giữ mãi trong lòng thực sự rất khó khăn, tôi chỉ muốn nói ra một lần,
để được sống thật với tình cảm của mình.
- Sống thật với tình cảm của mình?_ tôi hỏi lại.
- Đúng, nếu em thực lòng thích thằng
nhóc đó thì hãy bày tỏ đi, hãy sống thật với tình cảm của mình một lần,
kẻo sau này phải hối hận.
- Không phải thầy thích em sao? Vậy mà cứ vun vào cho tình địch là thế nào?_ tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu
- Ha ha ha_ ông thầy cười khan một tiếng rồi nói tiếp_ Không lẽ cứ phải đèo đẽo theo đuổi, giữ em bên cạnh cho
riêng mình mới là thích sao? Tôi thích em nhưng không muốn gò ép em, tôi chỉ muốn em sống thật với tình cảm của mình, muốn được nhìn thấy em
hạnh phúc, và tôi biết chỉ có thằng nhóc đó mới có thể đem lại hạnh phúc cho em. Còn tôi dù rất buồn nhưng tôi sẽ không từ bỏ em đâu, tôi sẽ
thích em theo cách của mình, lặng lẽ ở bên cạnh em, chúc phúc cho em,
hãy nhớ đến tôi bất cứ khi nào em buồn, tôi sẽ là bờ vai cho em dựa.
Tôi đứng đó không thốt lên lời, tôi đã
làm quá nhiều người tổn thương, bởi tôi quá hời hợt, quá đa mang trong
chuyện tình cảm, tôi sống mà không chú ý đến cảm xúc của người khác,
tình cảm của họ đối với tôi thể hiện quá rõ ràng nhưng tôi lại không
thèm để ý, không thèm quan tâm, chẳng lẽ lối sống của tôi là sai lầm???
- Thôi muộn rồi, em cũng mau về đi không mẹ mong, tôi đi trước đây, tôi còn có chút việc trong thư viện._ ông
thầy khỉ vàng đột ngột lên tiếng vẫy tay chào tôi rồi đút tay vào túi
quần quay đầu đi về phía thư viện.
Tôi đứng đó với bao cảm xúc hỗn độn,
liệu tôi có thể sống thật với tình cảm của mình không? Tôi có thể nào
không nghe lời bố thử một lần yêu và được yêu, tận hưởng cái xúc cảm
ngọt ngào của tuổi học trò mộng mơ…