Sau cơn mưa, trời lại sáng
Sau 1 đêm mưa bão, mặt trời lên, chiếu rọi những tia nắng yếu ớt xuống trần gian, ánh nắng quệt qua mắt nhỏ, đánh thức giấc mơ của nhỏ....1 giấc mơ...1 giấc mơ về chàng hoàng tử trong cuộc đời nhỏ.....chàng hoàng tử có đôi mắt nhuốm máu tanh
Đôi mi nhỏ cong lên, đôi mắt hé mở.......1 giấc ngủ khá ngon...nhỏ nhận ra 1 chiếc chăn đang bao phủ trên người mình...và phía bên kia là Khánh.trông kìa, vắt chân, khoanh tay, dựa lưng vào ghế, nhìn đến là.....chảnh @@. Nhỏ nghĩ thế
Nhỏ giật mình, người kia là ác quỷ, là ÁC QUỶ sao?, dụi dụi mắt để nhìn cho kĩ và nhỏ ngã cái rầm khi biết nhỏ không mơ, sao Khánh lại ngồi đây?
Cả thân xác đè bẹp duới tấm thảm trải chân, chả được tích sự gì,dáng ngã cũng xấu và tất nhiên nhỏ không quên tiếng hét kinh thiên động địa của mình, và nó cũng là báo thức của Khánh
- Làm cái gì đấy- Khánh khó chịu
Trời ạ, nhục quá, biết nói sao? Chẳng lẽ kêu nhìn thấy cậu nên tôi ngã. Lý do củ chuối
- Không cần quan tâm....tôi.tôi đang.......tập hít đất- nhỏ ấp úng
Khánh đến lạy nhỏ, đứng dậy vệ sinh cá nhân và không quên để lại câu
- Chờ khi nào xe đạp hết xăng, xe tăng thủng lốp thì cậu mới hết ngốc được
-Ờ- Nhỏ trả lời thản nhiên...........AAAAAAAA đồ chết bầm, cậu dám nói tôi thế hả? Nói cho cậu biết, khi nào mùa hè mà đắp chăn bông, mùa đông mặc áo sát nách thì lúc đó cái tính vô duyên của cậu mới hết được, đúng là không thể yêu thương nổi- Nhỏ xả 1 tràng cho bõ tức, dạo này gan to phết, dám chửi cả Khánh
Nghe câu nói có 1-0-2 của nhỏ, Khánh chỉ cười khểnh cho qua, cậu nhân từ bất ngờ
5 phút, 10 phút, 20 phút, 30 phút.....trời ơi, ngủ trong nhà vệ sinh rồi hả? May mà nhà nhỏ có 2 nhà vệ sinh, chứ không nhỏ xông vô tống cổ ra luôn rồi
1 lúc sau, Khánh bước ra, à thì ra là tắm, bảo sao lâu thế
- Muốn ăn sáng không, để tôi nấu- nhỏ hỏi
- Thôi khỏi, ăn ngoài, đợi cậu chắc tới Tết mới được ăn, đi thôi- Động tí là xỏ lá nhau.đi thì đi,...sợ gì.....đỡ tốn công
Cậu đưa nhỏ đến 1 nơi quen thuộc, nơi mà nhỏ và cậu lần đầu gặp nha, là Blue Sky
Buổi sáng ở đây khá vắng, dường như không 1 bóng người, chỉ có cậu, nhỏ và 1 người mặc áo đen ngồi góc bên kia. Nhỏ và Khánh đến chỗ ngồi quen thuộc. Hình như Khánh rất thích đến đây vào buổi sáng thì phải
- Cậu ăn gì- Nhỏ hỏi
- Suỵt- Khánh đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng
Quái, ăn cúng phải im lặng sao? Phục vụ bê ra 2 cốc capuchino nóng hổi.thì ra 2 người đều là khách quen, nên không cần gọi phục vụ cũng tự biết
Khánh nhấp 1 hụm, ánh mắt nhìn về phía người mặc áo đen, dường như cậu biết đó là ai. Con nhỏ ngồi quay lưng về phía đó nên không biết người đó đang tiến về phía 2 người
Còn Khánh, cậu biết nhưng phớt lờ, để xem diễn biến tiếp theo
Bàn tay người đó, khẽ đặt lên vai nhỏ, khiến nhỏ giật mình quay lại
- Xin chào- Là Khang, cậu cười và nhìn nhỏ
Nhỏ đang đơ trước những vết thương trên mặt Khang, trông thật đáng sợ. Hình như Khang có duyên với những vết thương thì phải
- Cậu sao thế- Nhỏ lo lắng hỏi
- Này ngốc- Khánh đột nhiên cướp lời của Kháng- Cậu chưa tắm à?
Câu hỏi của Khánh khiến nhỏ ngượng chín mặt. Chê nhỏ ở bẩn sao trời
- Đâu..đâu có- nhỏ phủ nhận
- Thế sao nhặng cứ bay quannh cậu thế- Khánh nói, nhỏ ngơ ra nhìn quanh, nhỏ không biết Khánh đang nói móc Khang
- Tôi không sao, chỉ là bị chó cắn- Khang liếc Khánh móc mỉa
Ahahahahaha- Nhỏ và Khánh cười ầm lên
- Mấy người cười cái gì, bộ đáng cười lắm à- Khánh tức tối
- Bộ cậu bị chó..cưỡng hôn à? sao toàn vết thương ở mặt thế- Khánh đá đểu
- À, tại con chó này là chó bescgie, nhảy bổ vào mặt tôi mà cắn, tôi lại RẤT YÊU THƯƠNG ĐỘNG VẬT nên không đánh lại - Khang đốp lại- Nhờn với chó chó liếm mặt mà
- Có vẻ được choa yêu thương nhờ.hay là...cùng đồng loại- Khánh lật luôn
- Hahahahaha- con nhỏ cười chảy nước mắt trước đoạn đối thoại của ác quỷ với ác ma, võ mồm của Khánh thật đáng ghờm. Bây giờ Khánh và Khang 4 mắt nhìn nhau toé lửa thù.
Reng.reng...Tiếng điện thoại bất chợt vang lên, kết thúc cuộc đấu mắt của 2 người. 2 người này không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm và lại có cuộc gọi đến cùng lúc. Cả 2 cùng bắt mày
Có điều gì xảy ra khiến Khánh từ nụ cười vui vẻ sang khuôn mặt tái mét, Khang từ khuôn mặt hằm hằm lửa giận bỗng run run lộ vẻ hoang mang
Ở đầu dây bên kia là ai? Nội dung cuộc gọi là gì khiến ác quỷ và ác ma trở nên hoảng sợ đén vậy. Con nhỏ chưa kịp ú ớ câu gì Khánh đã đứng phắt dậy chạy đi.......Khang cũng không ngoại lệ, cũng chạy vụt đi.và kéo theo nhỏ
Trước 1 biệt thự rộng lớn, quả thực nó giống lâu đài hơn. Chiếc taxi đỗ trước chiếc cổng cao chót vót. Khánh bước xuống và phi nước đại như 1 con tuấn mã. Trên người cậu lấm tấm mồ hôi
** Cuộc điện thoại lúc nãy**
Alo- Khánh nhấc máy
Cháu trai yêu quý, ta đã về mà nghe Hân nói tối qua cháu không về nhà, ra ngoài 1 mình.........VỀ ĐÂY NGAY CHO TA - Là giọng ông ngoại Khánh đầy giận dữ- Chủ tịch của Winner...1 người bí ẩn và chỉ người này là người Khánh kính trọng, yêu thương và cũng là người cậu sợ nhất
Khánh chạy đến phòng khách, hai tay nghiêm trang, chân thẳng đứng. Trên ghế sofa là 1 ông già tầm 70 tuổi đang hút xì gà, trên đầu đội chiếc mũ phớt, hai bên có 2 tên vệ sĩ. Bên kia là bộ ba Hân, nam, Hiếu đang chắp tay lên đùi trông thật ngoan ngoãn
- Cháu chào ông ngoại- Khánh nói trong trạng thái trang nghiêm
- Thằng cháu hư đốn này, đúng là làm ta tức chết mà, đã biết phạm lỗi gì chưa- Ông Hạ, ông ngoại Khánh quát lớn
- Rồi ạ - Cậu nhóc cúi đầu hối lỗi
- Vậy nêu rõ ra để ta còn kết tội- Từng lời ông Hạ phát ra làm bộ tứ run bần bật..quả này thì @@
- Vâng. Tội thứ nhất là cháu đánh nhau. Tội thứ 2 là cháu ra ngoài cả đêm không về. Tội thứ ba là cháu không nghe lời ông, khi ra ngoài phải đem theo vệ sĩ- Khánh thành thật
- Hết rồi?- Ông hỏi lại
- Dạ vâng
- Cháu còn thiếu đó- Ông Hạ lườm
- Dạ? Thiếu gì ạ? - Khánh ngơ ngác
- Cái thằng này, thật muốn ta tức chết mà- Ông Hạ đặt điếu xì gà xuống, đứng dậy đi về phía Khánh
- Sao cháu dám bắt nạt Thuỷ Giao hả? Nó kể hết với ta rồi. Giỏi lắm. Ta đã ấn định nó là cháu dâu ta mà cháu lại muốn trái ý ta là sao?- Vừa nói ông vừa tiến gần hơn, ông bước thêm bước nào Khánh lùi bước đó, chuẩn bị cho cơn cuồng phong sắp nổ
Bộ ba Hân, Nam, Hiếu thì im lặng kẻo vạ lây chết người.....Ai chả biết Thuỷ Giao là em gái Hiếu và cũng là người mà ông Hạ chọn cho cháu trai nhưng Khánh nào đồng ý......Hiếu cũng không quan tâm lắm, người thân nhưng mà thân ai nấy lo vì họ chỉ là anh em cùng cha khác mẹ thôi
- Cháu.cháu.- Giọng Khánh run run - Nhưng..nhưng.
- Không nhưng nhị gì cả. Ta nói là ta làm, mai Thuỷ Giao sẽ chuyển tới ở với 4 đứa. Coi như sống thử trước khi cưới- Ông Hạ nói dõng dạc
- Hả?????????????????- Cả 4 đồng thanh, 4 người sống đang vui tự nhiên thêm 1 người chen vào...sao chịu nổi......kỳ đà cản mũi
- Không được đâu ông ơi- Nam lên tiếng, nhăn nhó đến tội
- Nhật Kỳ Nam- Cháu phản đối sao? - Ông Hạ hướng ánh mắt toé lửa nhìn Nam. Nam không dám hó hé gì
- Cháu phản đối- Khánh nói
- Chúng cháu nữa- Hân, Hiếu đồng tình
- Được, tài hết rồi, cái gì này không có tôn ti trật tự trên dưới gì cả. Ta phải dạy dỗ lại. AI cho mấy đứa có quyền ra ý kiến. Chưa nghe câu trên bảo dưới phải nghe à- Ông Hạ nổi trận lôi đình. Cả 4 đứng im hứng chịu trận cuồng phong
- Cháu không thể nào cưới Thuỷ Giao- Khánh nói
- Tại sao? Con bé có gì không tốt- Ông Hạ thắc mắc
- Vì.vì..cháu có bạn gái rồi- Khánh ấp úng
- Bạn gái?? - Bộ ba đồng thanh mở con mắt ngỡ ngàng. Sao họ không biết nhỉ
- Có rồi thì dẫn về đây- Ông hạ nói và quay đi - Ta mệt rồi phải lên phòng nghỉ
Bộ tứ đã an toàn, không sứt mẻ, haha, cả 4 cười thầm
- À, mỗi đứa đánh 2 tuýt kem đánh răng trong vòng 30 phút. Đây là hình phạt cho việc dám trái ý ta. Vệ sĩ của ta sẽ trông chừng- Ông hạ phán 1 câu làm cả 4 rơi từ 10 tầng thiên đàng xuống 100 tầng địa ngục
Vẫn phải tuân lệnh thánh chỉ, không biết trái ý nữa thì hình phạt còn dã man đến mức nào. Đúng là gừng càng già càng cay, ác quỷ nhẫn tâm là thế nhưng vẫn phải giương cờ trắng trước mặt ông ngoại, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà
** Cuộc điện thoại của Khang**
- Alo
- Con đã trễ 10 phút rồi đó. Đừng để ta phải bực mình. Con biết hậu quả rồi đấy - Ở phía đầu dây bên kia chính là bố Khang. Hôm nay cậu có buổi gặp mặt với gia đình đối tác, nói thẳng ra là đi xem mắt, bố cậu muốn cậu gặp 1 tiểu thư tập toàn CL
Còn cậu? Cậu chính là con trai của Đình Nhật Sang- chủ tịch của tập đoàn Kingdom nổi tiếng..........đối thủ của Winner
Con La,borghini đậu trước 1 nhà hàng Ý sang trọng. Khang bước xuống và lôi xềnh xệch nhỏ vào..nhỏ chả hiểu gì cả, cảm tuowngr như Khang đang dắt cún đi dạo. Cậu đưa nhỏ đến đây làm gì
2 người đi lên tầng 3..cùng bước vào 1 căn phòng VIP, căn phòng thật đẹp, quan trọng là ở đây có sự góp mặt của cha mẹ Khang và cô tiểu thư của tập đoàn CL và bố mẹ cô ta.Tất cả đều ngạc nhieentruowsc sự có mặt của nhỏ
- AI vậy? Người hầu của anh à? - Cô tiểu thư buông câu hỏi, cũng phải thôi, nhìn Khang và nhỏ khác 1 trời 1 vực. Trong khi Khang bảnh bao, cuốn hút, đẹp trai,mấy vết thương trên mặt cũng không làm mất đi vẻ tuấn tú của cậu thì nhỏ trông lôi thôi, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch do Khang lôi đi, thật quê mùa
- Không, đây là bạn gái tôi - Khang nói với vẻ bất cần
- Bạn gái? - Tất cả mọi người, kể cả nhỏ cũng phải mở to con mắt ngạc nhiên hỏi
- Phải- Khang nói và đặt lên trán nhỏ 1 nụ hôn nhẹ
Tất cả các con mắt đều căng ra hết cỡ. Riêng nhỏ đang đơ trước tình huống này
- Không...không phải- Nhỏ ấp úng
Khang quay sang lườm nhỏ, khiến nhỏ im lặng
- Thế là không phải xem mắt gì nữa nhá, babaa yêu dấu- Khang cười, ra vẻ ngoan lắm
Cậu lại lôi nhỏ ra ngoài cứ như 1 món đồ muốn mang đâu thì mang. Khỏi nói cũng biết cô tiểu thư kia quê độ và tức giận đến mức nào vì đớp hụt hoàng tử
* * *
Nhỏ giật tay Khang, ánh mắt oán trách nhìn cậu
- Tại sao? Tại sao cậu lại nói như vậy
Nhưng đáp lại câu hỏi của nhỏ chỉ là sự im lặng. Khang nhìn nhỏ
- Cậu đã hỏi ý kiến tôi chưa, đồ tồi. - Nhỏ gắt lên
Dường như ai cũng làm theo ý mình, không quan tâm tới ý kiến của nhỏ...nạn nhân lúc nào cũng là nhỏ...chả ai quan tâm nhỏ nghĩ gì, sẽ thế nào, bị tổn thương ra sao. Chẳng ai làm được như vậy
Nhỏ giương đôi mắt lên nhìn Khang
- Hỏi? Đình Nhật Khang tôi phải hỏi ý kiến sao? Tôi thích thì tôi làm, ai có quyền cản? - Từng lời nói của Khang như xé nát tim nhỏ
Thì ra Khang cũng chỉ là 1 kẻ ích kỉ không kém ác quỷ, Khang cũng không coi nhỏ ra gì, cũng chỉ là 1 con rối, uổng công nhỏ tin tưởng
- Nhưng đó không phải sự thật- Giọng nhỏ trầm xuống, mắt bắt đầu cay, tại sao cả Khang và Khánh đều đem tình cảm của nhỏ ra đùa cợt?
- Nó sẽ là sự thật - Hai tay Khang chập vào tường giữu lấy nhỏ ở giữa
Nhỏ đẩy Khang ra.....chạy đi....
- Cậu ác lắm......tôi không bao giờ tin những lời nói như vậy đâu
Phải.không bao giờ nhỏ tin...nhỏ không muốn đau nữa
1 bàn tay giơ ra định nắm lấy tay nhỏ nhưng lại thôi.......bàn tay đó không đủ dũng cảm.....chủ nhân của nó sợ làm nhỏ đau
* * *
Trong khi nhỏ bơ vơ đi ngoài đường thì ở tại nhà nhỏ
- Ê, đây là cái gì- Nam cầm cái bịch tím tím gì đấy lên....ngây ngô hỏi mà không biết rằng đó chính là........
- Đầu đất, ở thế kỉ bao nhiêu vậy? Đó là.....là......là. cánh đấy- Hiếu binh cho phát vào đầu
- Cánh? - Nam nhìn kĩ và đọc được dòng chữ siêu thấm hút **** nổi da gà****Khánh và Hân nhăn nhó ghê tởm
- Này Hân, bà cho ổng ăn thứ gì mà ngu thế? - Hiếu hỏi
- Không ăn cái não đen tối của ông là được - Hân đá đểu
Mà từ nãy mấy người này ở nhà con nhỏ làm gì thế..bao nhiêu đồ đạc của con nhỏ từ cái quần cái áo đến cả đôi cánh cũng bị cho tất vào vali......bộ định ăn cắp à.......chả có nhẽ.....
- Này Khánh, làm như vậy có được không- Nam thắc mắc
- Ờ, đúng. Chúng ta đã hỏi ý kiến Hy đâu mà làm vậy - Hân tiếp lời
- Vậy mấy người muốn tôi cưới Thuỷ Giao à..với lại có muốn ở với con nhỏ đấy không- Khánh cười khểnh
- Đương nhiên là có rồi- Hân Nam đồng thanh
- Chỉ 1 thời gian thôi, xong tôi sẽ tống cổ con nhỏ đi- Khánh gườm
- Cứ thử đi, ông biết tay tôi - Hân giơ nắm đấm
Hiếu im lặng nghe cuộc nói chuyện, chắc qua cuộc đối thoại thì mọi người cũng hiểu được phần nào và tại sao nhỏ phải dọn đồ đến nhà Khánh.......Hiếu tuy biết rằng điều này sẽ khiến Khánh và nhỏ gần nhau hơn.,....sẽ khiến Hiếu tổn thương nhiều hơn. Cậu thích nhỏ mà không dám nói. Thứ tình cảm nhen nhói từ lâu của cậu dành cho nhỏ đã thành bất diệt. Cậu thích 1 người nhưng cậu không muốn bày tỏ với ai, cậu chỉ giữ trong lòng, coi như cậu đơn phương, 1 tình yêu không ai biết
* * *
Xui xẻo cho con nhỏ ra ngoài không 1 xu dính túi nên không thể bắt xe buýt về hại nhỏ cuốc bộ mấy km về nhà.
- Ưm.ưm- 1 bàn tay to khoẻ giữ lấy miệng con nhỏ khiến cho nhỏ không cử động được rồi nhét nhỏ lên 1 chiếc xe ô tô màu đen
- Mấy người là ai? - Nhỏ hỏi giọng run sợ
Mấy người kia không nói gì, nhỏ lại nói:
- Nếu mấy người định bắt cóc tống tiền thì đúng là thừa hơi rồi. Tôi ko 1 xu dính túi, chỉ có cái xác này thôi
Họ như 1 pho tượng biết đi lại, hành động nhưng lại không biết nói, vậy.......mặc xác con nhỏ van xin nhưng ko 1 chút động lòng
Xe đỗ lại ở 1 điểm hoang vắng, những người áo đen kia bước xuống, sau đó 1 người đàn ông đeo kính bước lên, nhỏ nhận ra ngay đó là bố Khang.nhỏ hơi sợ....
- Cháu chào bác- Giọng nhỏ run run
- Không phải diễn trước mặt tôi, tôi quá hiểu cô rồi - Ông Sang gằn giọng
- Cháu không hiểu bác muốn nói gì- Nhỏ nhíu mày
Ông ta khẽ nhếch môi, quay đầu về phía nhỏ quát lớn:
- Tránh xa con ta ra, Diệp AN Hy- con của 1 công nhân viên chức quèn, cô nghĩ cô đủ tư cách quen thằng Khang sao?
Gì thế này, ông ta đang sỉ mắng nhỏ.....ông ta coi thường nhỏ, nhỏ sẽ không quan tâm, nhưng ông ta động đến bố nhỏ, không ai được cái quyền này, ông ta có biết bố nhỏ đã hi sinh bao nhiêu để nhỏ có được ngày hôm nay
- Phải, cháu thật sự không đủ tư cách nhưng bác à, cháu sinh ra, làm con của bố cháu cũng có tội sao. Công chức quèn? Bố cháu cũng phải làm việc như bao người khác đấy chứ. Còn về Khang, nếu bác đã nói như vậy cháu sẽ xem như không quen biết cậu ấy
Nhỏ gạt nước mắt, thật sự nhỏ sống trên đời chỉ để khóc thôi sao
Cánh cửa xe mở ra, đó là Khang, trên trán cậu vẫn còn mồ hôi, mái tóc bạch kim mất nếp, cậu thở dồn rồi nói
- Ba thôi chuyện này đi
Không ai tiếp lời cậu, nhỏ nhanh chân bước xuống, đẩy Khang ra 1 bên, nhỏ quay đi. Lại là cái bàn tay nhút nhát ấy, nó vẫn ko dám giữ nhỏ lại, mặc nhỏ quay đi trong nước mắt
- Đưa cô ta về-= Ông Sang ra lệnh
Đám thuộc hạ dẫn nhỏ lên 1 chiếc xe khác, nhỏ mệt mỏi nghe theo. Ánh mắt đờ đẫn của Khang nhìn theo, bất lực, cậu cảm thấy mình thật vô dụng, cậu đạp mạnh vào chiếc ô tô bố cậu đang ngồi
- Ba đã nói gì với cô ấy- Cậu quát lớn
- Ta chỉ nói cô ta tránh xa con ra- Ông Sang quay lại phía Khang
- Tránh xa? Ba đang đuổi ân nhân cứu mạng của con đấy - Khang tức giận
- Ân nhân? - Ông Sang nhíu mày
- Phải, ân nhân, cô ấy chính là người đưa con vào bệnh viện, khi đấu tranh giữa sự sống và cái chết, người mà con mang ơn cả đời.........và con cũng yêu cô ấy mất rồi
Khang quay đi, chọn cách đi bộ để giải tỏa sự khó chịu đang chiếm ngự trong cậu lúc này, bỏ lại ba cậu hững hờ nhìn đứa con trai, đứa con mà ông yêu thương nhất, chưa bao giờ bày tỏ cảm xúc trước mật ông. Khang chỉ luôn nghe theo những lời ba nói chưa 1 lần cãi lại. Đây là lần đầu ông thấy con trai ông biết nói ra từ yêu. Từng lời cậu nói ra ông đều cảm nhận được không 1 chút lừa dối. Con trai ông biết yêu thật rồi
Khang đi bộ trên con đường vắng tanh. Nhớ ngày trước khi mẹ rời xa cậu đi tìm hạnh phúc mới, 1 mình ba nuôi cậu trưởng thành nên cậu rất thương ba. Cậu hận mẹ đã bạc tình với ba nên từ lâu cậu đã rất ghét phụ nữ, đây là điểm chung giữa cậu và Khánh
Cậu khẽ nhếch môi khi nghĩ về nhỏ. Nhỏ có gì mà cậu lại thích nhỉ. Là 1 người bình thường nhưng nhỏ tốt bụng, nhìn đời bằng đôi mắt lương thiện, Người con gái đầu tiên cậu cảm thấy vui vẻ khi ở bên.......người dạy cậu biết yêu
Hạnh phúc sẽ không xuất hiện nếu như em chấp nhận khổ đau
TT