- Ba lại đi công tác sao ba- Nhỏ nhìn ba đang thu dọn quần áo vào vali
- Ừ, ba sẽ đi công tác 1 thời gian dài- Ba nhỏ nói- Con ở bên này phải tự chăm sóc cho mình tốt
- Không đi không được sao ba- Nhỏ thật sự không muốn xa ba, vắng ba nhỏ cô đơn lắm
- Không được đâu con, lần này là việc quan trọng, không thể không đi được- Ba nhỏ xoa đầu đứa con gái an ủi, ôm nhỏ vào lòng
- Bao lâu hả ba- Nhỏ ôm ba, nước mắt lăn dài
- 1 năm, ba phải giải quyết việc bên đó
Nhỏ im lặng. 1 năm có phải là quá dài đối với cha con nhỏ. Sao lại lâu như thế. Ba nhỏ cũng thường đi công tác nhưng lâu lắm cũng chỉ 1 tuần.....nhỏ chưa bao giờ phải xa ba như vậy cả. Vắng ba nhỏ phải làm sao? Có sống nổi không, sẽ cô đơn lắm, 1 mình sống trong ngôi nhà này........nhỏ ước gì có phép màu làm ba nhỏ ở lại và chuyện công ti được giải quyết hết rồi thì vui biết mấy
Ta là dải phân cách
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong giờ học
Nhỏ đang nhớ về ba nên không để ý giáo viên giảng bài. Đầu óc trên mây trên gió ...hazzzzz
- Các em hãy cho cô biết ngày thầy thuốc VN là ngày bao nhiêu?- Cô giáo hỏi, không 1 ai giơ tay, thấy con nhỏ lơ đãng nên....
- Hy, em cho tôi biết- Sao gọi nhỏ vậy. Nhỏ biết gì đâu
Sao giờ, nhỏ đứng lên ấp a ấp úng, còn không nghe câu hỏi thì trả lời kiểu gì
- 28/2- Nam nhắc
- 29/2- Hân nhắc
30/2- Hiếu nhắc
Ủa tháng 2 có 30 hả? Mấy con người có lòng hảo tâm nay, nhắc nhỏ quá, nhỏ không nghe thấy gì
Cậu nhóc ghi gì đó ra giấy.......không lẽ là giúp nhỏ, cậu nhóc giơ lên. “ 32/2“. Hể?? Có cả 32/2 luôn, thần đồng, thần đồng giáng trần.
- 32/2 ạ- Ơ cái con nhỏ, mới liếc câu trả lời của Khánh đã nói luôn rồi, nguy hiểm
-32/2? Em đùa tôi à? 1 tháng làm gì có tới 32 ngày? - Giáo viên trợn mắt
Cả lớp cười ồ lên, con nhỏ ngượng chín mặt, tại Khánh hết
- Em ra ngoài đứng cho tôi- Giáo viên quát
Haizz, đành chấp nhận thôi. Nhỏ đứng dậy ra ngoài thì 1 bàn tay giữ lại. Là Khánh.......cậu làm gì thế? Nhỏ quay lại, bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn mình. Ánh mắt đẹp và long lanh đến khó tả, nó như muốn nói gì đó. Cả lớp nhìn 2 người, cũng phải thôi, khung cảnh này ai chả ngạc nhiên, ai chả ghen tị với nhỏ
- Dám nắm tay con nhà lành giữa ban ngày- Nam nườm nườm
Đúng, ai cho ông đụng vô bảo bối của tui- Hân nhận ra điều mờ ám
Hiếu thì nườm cho đã xong.....BỘP......đạp 1 1 phát to đùng....bây giờ sự chú ý lại chuyển sang Hiếu....nhỏ nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu
- Không đi đâu, phiền phức, học tiếp- Hiếu nói lớn
Tất cả ổn định vị trí, giáo viên toát mồ hôi, lắp bắp
- Thôi.....thôi....em ngồi xuống....chú ý vào bài hơn
Nhỏ yên chí trở lại chỗ ngồi......phù may mà không bị đuổi ra ngoài, không thì ngượng chết, cũng nên cảm ơn Hiếu nhỉ?
Nhỏ giật tay của mình ra khỏi bàn tay Khánh, dám nắm tay nhỏ trước bao người như vậy, Thật đáng kết tội. Con nhỏ lườm cậu.
Ta là dải phân cách
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm buông xuống, 1 màu đen âm u, báo hiệu điềm xấu, gió thổi rít khiến lá cây xào xạc cộng tiếng mèo hoang kêu thật ghê rợn
Brừm.....Brừm........Kitsttttt. Tiếng động cơ và tiếng phanh xe ma sát với đường. Chiếc xe mô tô đỗ trước cửa nhà hoang. 1 người bước xuống với thần thái thật lạnh lùng, dáng chuẩn tới từng cm. Không ai khác, đó là Khánh
Brừmmmmm.......Ketsttt.....1 chiếc mô tô đỗ phái đối diện, cùng với hàng trăm chiếc xe theo sau. Cầm đầu đoàn đó là Khang
- Cũng đúng giờ- Khánh nhếch mép
- Không phải mày rất ghét sai hẹn sao- Khang cười nửa miệng
- Gọi tao ra đây có việc gì quan trọng- Khánh hỏi, ánh mắt nhìn đâu đó
- Giải quyết cái gai trong mắt thôi, đòi nợ ý mà- Khang cười khểnh
- Nực cười- Khánh mỉa mai.............Khang bực mình, tay bóp chặt
- Đánh- Khang hét to ra lệnh, tất cả đàn em xông về phía Khánh, cũng khoảng 500 tên. Nhìn mặt ai cũng có sẹo
- Đáng khinh- Khánh chốt câu rồi tách tay 1 cái , tất cả đàn em của Khánh từ đâu xuất hiện, chắc đã mai phục sẵn xông lên, có khoảng 200 người. Tuy bên Khang đông hơn nhưng bên Khánh đều đã được huấn luyện rất kĩ càng bài bản nên đều là võ sĩ chuyên nghiệp
2 bên xông lên......quyết chiến 1 trận
Từng nhát dao, từng nhát kiếm chém xuống là mất đi 1 mạng người, mùi máu tanh nồng nặc sặc lên mũi Khánh khiến cậu nhóc khó chịu
Tiếng kiếm, côn chạm vào nhau tạo nên 1 âm thanh ghê rợn trước ngôi nhà hoang. Xác người nằm la liệt dưới mặt đất. Đa số là người của Khang. Khánh đi đến đâu chết đến đấy, trình độ đánh nhau của cậu thật đáng khâm phục, mục tiêu cậu nhắm tới là Khang
Tuy bên Khánh đang chiếm ưu thế nhưng không thể phủ nhận rằng bên Khang rất mạnh. Cuộc hỗn chiến diễn ra
1 chiếc Audi màu ghi lao đến. Bước xuống xe chính là 2 vị công tử của chúng ta: Nam và Hiếu....tốt quá, có thêm 2 người này phần thắng sẽ là 80%
- Mảnh nhá- Nam nhìn Khánh trách móc
Khánh cười, nụ cười đắc thắng, 3 người nhìn nhau và xông lên đánh
Lúc này, Hiếu và Nam rất hăng, giết người như đập muỗi. Dòng máu đỏ hoà vào lòng đất làm màu đất chuyển sang đỏ thẫm......thật kinh hãi
Khánh lúc này nhìn khác hẳn bình thường, không còn là 1 cậu thanh niên ngạo mạn lạnh lùng nữa ,mà giờ lột xác hoàn toàn, trở thành 1 con quỷ khát máu, giết người không ghê tay, chiếc áo sơ mi tanh nồng nhuốm màu đỏ
Mục tiêu của Khánh là Khang, gần tiến tới Khang, Khánh nhận thấy có gì đó nguy hiểm
- Cẩn thận- Khánh hét lên rồi chạy về phía Hiếu
Phập......tiếng dao quệt qua bả vai trái của Khánh do đỡ hộ Hiếu 1 nhát dao của tên đánh lén
- Sao không? - Hiếu lo lắng
- Không sao, đánh tiếp, còn khoảng 200 tên- Nói rồi Khánh điên cuồng lao vào, Hiếu và Nam cũng vậy, tên đánh lén lúc nãy đã bị Nam chém 1 phát ngang đầu
Do sơ xuất, Khang bị Khánh đạp 1 phát ngang bụng và văng ra, gượng dậy, lại bị Khánh đấm vào mặt, Khang đứng dậy, quẹt máu ngang mồm
- Coi như hôm nay mày may mắn, nhưng sẽ không có lần sau - Khang nói rồi phóng xe đi, để tụi đàn em phía sau
- Mất nhiều máu, tôi đưa ông đến bệnh viện nha- Hiếu
- Không cần, về trước đi, xe 2 người cũng đi đi- Khánh nói vẻ bất cần rồi quay đi
Nam và Hiếu cung hiểu cậu đã không thích thì chẳng làm gì được
Cơm đau ở bả vai ập đến, máu nhuốm đỏ cả áo sơ mi, 1 mình ác quỷ đi trong đêm, tĩnh mịch, cô đơn
- Cậu sao thế? - 1 giọng nói vang lên
Cậu nhóc ngẩng mặt lên, là nhỏ, sao giờ này còn ở ngoài đường, con gái con lứa gì mà
- Không sao- Khánh lạnh lùng, cậu đang nói dối
-Tôi đưa cậu đến bệnh viện nha, nhiều máu quá- Nhỏ lo lắng, cậu nhóc mặt tái mét thế kia mà kêu không sao
-Cậu biết sơ cứu vết thương không- Khánh hỏi
- Có- Nhỏ trả lời
- Vậy về nhà cậu đi- Khánh nói rồi kéo nhỏ đi
Nhỏ ghé qua tiệm thuốc mua bông băng, sau đó ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhanh mới về
Đến nhà, nhỏ nhanh mở cửa rồi cùng Khánh bước vào. Đỡ Khánh ngồi xuống ghế, nhỏ thở dốc,. Nhỏ nhanh chóng lấy đồ dùng cần thiết rồi tiến về phía Khánh
- Cậu bị thương ở đâu? Cởi áo ra tôi xem- Nhỏ giục
Khánh ngoan ngoãn cởi áo, tấm lưng trắng pha lẫn màu đỏ của máu. A thật kinh khủng
- Còn nhìn nữa là tôi lăn ra chết vì mất máu đấy- Khánh nhăn mặt trách móc
Nhỏ giật mình, đỏ mặt, tiến lại gần, dùng bông lau sạch máu xung quanh vết thương, khiếp, đi đánh nhau mà vẫn xịt nước hoa. Sau đó nhỏ từ từ sát trùng vết thương bằng oxi già. Tiếp, nhỏ lấy bông băng để băng lại, nhỏ cúi sát vào nhìn cho rõ và tránh làm Khánh đau. Hơi thở ấm nóng phả vào lưng Khánh khiến cậu bất giác run lên
Xong xuôi, nhỏ vứt cho cậu chiếc áo sơ mi của bố, có vẻ hơi rộng, nhưng thôi mặc tạm
- Mà cậu sao bị chém thế? - Nhỏ hỏi
-À.thì...bị thắng cướp chạy qua chém 1 nhát- Cậu ấp úng
-Khiếp, cậu mà cũng bị người ta đánh- Nhỏ bĩu môi
- Sao lại không? Mà cậu làm bác sĩ được đấy, khá phết.....mà đêm hôm cậu ra ngoài làm gì? Khánh nhíu mày
- Đi mua đồ ăn, tôi đã ăn gì đâu, làm 1 đống bài tập- Nhỏ gãi đầu cười hhyf hỳ làm Khánh lỡ 1 nhịp tim
- Cậu nấu cả phần tôi nhá- Khánh vừa được cứu, chưa trả ơn đã đòi hỏi
- Cậu làm gì có phần, muốn ăn thì lăn vào bếp..mà cậu không về đi ở đây làm gì? - Nhỏ hỏi
- Đồ keo kiệt,, tôi đói quá, không có sức về- Khánh xoa bụng
- Ăn xong là quấn chiếu đi đấy- Nhỏ lườm lườm rồi đi vào bếp
Khánh nhếch mép cười nhìn theo bóng con nhỏ
12h đêm, khi mọi người đang say giấc nồng thì vị khách bất đắc dĩ của nhỏ mở nhạc rõ to. Hừ, tự nhiên như ở nhà, nhỏ lườm nhưng Khánh không biết, vì cậu đang nhắm mắt và ngả lưng vào ghế
- Xong rồi, vào ăn nhanh- Nhỏ đá chân Khánh
Khánh ngửi thấy mùi thức ăn, thơm thật, không biết món gì
Khánh đi cùng nhỏ vào bếp. Canh rong biển, trứng cuộn, dưa chuột và cơm. Nhìn Khánh kìa, thái độ gì vậy
- Thịt đâu- Khánh hỏi
- Thịt nào?- Nhỏ ngơ ngơ
- Không thịt ăn kiểu gì- Khánh to tiếng
- Không có đâu- Nhỏ đáp- Ăn tạm đi
- Không ăn nữa- Khánh bực mình quay đi
- Không ăn càng còn- Nhỏ cười khểnh. Khánh hậm hực đi ra ghế
Sau khi no nê, dọn dẹp xong, nhỏ cầm ly sữa nhâm nhi và đi ra khỏi phòng khách. Nh9inf Khánh kìa, chắc đang bực lắm
- Này, đói không- Nhỏ hỏi
- Cậu sẽ phải cào tù vì tội bỏ đói người bệnh- Khánh gầm gừ
- Ai kêu được voi đòi tiên, được tiên đòi chị Hằng làm chi- Nhỏ đùa
Khánh bực mình chẳng nói gì thêm, chỉ tốn nước bọt. Con nhỏ đi vào làm cái gì đó rồi bê nguyên bát cơm cùng với 1 hộp thịt hộp ra
- Này, dậy ăn đi, có thịt hộp thôi
Khánh nhếch mép rồi ngồi dậy
- Cậu cũng tốt ghê nhỉ, ăn chán rồi mới cho tôi ăn- Khánh nói
- Cậu phải cảm thấy may mắn khi tôi tốt bụng mà cho cậu ăn đấy- Nhỏ uống sữa rồi nói
- Cậu mà không cho tôi ăn chắc tôi ăn thịt cậu rồi, cậu nên cảm ơn chúa đi- Khánh cười khểnh
Hôm nay,ác quỷ nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, ở bên nhỏ cậu mới là chính mình, không còn vẻ lạnh lùng mà rất đáng yêu
- Ăn nhanh rồi về đi- Nhỏ giục
- Thưa chủ nhà, cô nhìn ra ngoài xem, trời đang mưa to đấy ạ, tôi không đem ví, không có xe, không có điện thoại, cô bảo tôi ngủ ngoài đường a?- Khánh nói 1 loạt
- Thế...cậu định ngủ đâu- Nhỏ run run hỏi
- Ở đây, chứ cậu bảo tôi ngủ đâu- Khánh đáp làm tim nhỏ rụng ra ngoài
Gì cơ? Ngủ lại đây? Không an toàn chút nào nha
- Không được, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi với cậu khác giới, lỡ.....lỡ.....cậu.....- Nhỏ ấp úng
Khánh suýt nghẹn khi nghe cô bạn phát ra từ “ lỡ cậu” , uống ngum nước cho xuôi, Khánh nhìn vào mắt nhỏ nói, sẵng giọng
- Này, đang nghĩ gì thế hả đồ đầu đất kia. Tôi chẳng hiểu trong đầu cậu chứa cái gì nữa. Người như cậu có cho tiền tôi cũng chẳng thèm đâu, rõ chưa
Á à, dám xỏ lá nhỏ, ý cậu nhỏ chân ngắn ngực lép , không đẹp không có quyền chứ gì. Đã bôi bác nhỏ còn dám nói nhỏ đầu đất, tội nặng...tội nặng
Nhỏ nuốt cơn giận vào trong, vừa mói xin lỗi đã chọc tức nhỏ. Nhỏ bước nhanh lên phòng không nói không rằng
Rầm....nhỏ đóng sầm cửa lại...chắc đang bực.Khánh ở duới nhà được phen thót tim
Nhỏ rúc đầu vào chăn, thầm rủa Khánh. Tức chết mất. tức hộc máu
Cộc.cộc....Tiếng gõ cửa
- Mở ra- Là Khánh, cậu lên tiếng. Nhỏ mặc kệ, im lặng là trên hết
Ruỳnh ruỳnh.cái tên du côn này, đã đi ở nhờ còn phá cửa nhà người ta, định chọc tức nhỏ à
- Điếc à..tôi kêu mở cửa- Khánh quát lớn
Nhỏ cứ thích im lặng đấy.có làm sao không. Đây là nhà nhỏ cơ mà, nhỏ cứ ở trong phòng, còn lâu mới ra
- Không mở là tôi phá cửa đấy..cậu nhóc vừa dứt lời, lùi lại đằng sau chuẩn bị phá cửa
Nhỡ Khánh phá thật, nhỏ biết ăn nói sao với ba đây. Thôi đành mở vậy
Ruỳnh....Á.....Á.Á tiếng cửa đổ cộng tiếng kêu thất thanh của 2 người. Đúng lúc Khánh phi vào thì nhỏ lại mở cửa, Khánh mất đà cứ thế lao vào, va vào nhỏ. Khánh đè lên nhỏ, tội nghiệp
Kinh khủng hơn, môi của Khánh lại đáp cánh trên môi nhỏ. Xong, nụ hôn đầu của 2 người đã mất. Cả 2 rơi vào trạng thái chết lặng....ngượng quá. 4 mắt nhìn nhau toé lửa tình
Định thần lại, Khánh từ từ nhấc nhẹ môi cậu ra, cậu ngồi dậy, ngại thật ý...còn nhỏ...đơ không nói lên lời...chết lâm sàng
Cậu đứng dậy phủi quần áo, nhỏ cũng vậy, nụ hôn đầu rơi vào tay ác quỷ, thế có chết không chứ
- Không..không ngủ sang đây làm gì- Nhỏ ngượng ngùng nói
- Ngủ? Ngủ ở đâu? Nhà vệ sinh à? - Khánh kênh kiệu
Nhỏ đơ 360 độ. bộ Khánh không biết tìm phòng bên ngủ ả.....hay để nhỏ rước tới tận giường, phiền phức
- Phòng bố tôi ngay bên cạch...sang đó mà ngủ, bố tôi không có nhà đâu- Nhỏ bĩu môi- Hay là cậu bị thương, mất sức, mở cửa phòng cũng không nổi
- Phải, cậu sang đó mà nằm, nằm ngoài cửa ý, bị khoá rồi- Khánh trợn mắt
Thôi chết, nhỏ quên mất bố nhỏ khi ra ngoài thường hay khoá cửa. Giờ cho Khánh ngủ đâu gờ
A! Nhỏ nghĩ ra rồi. Hihi, nhỏ tiến đến bên Khánh, cười ranh ma. Khánh ngơ ngơ không hiểu gì. Nhỏ vuốt tay Khánh 1 cái khiến cậu nổi da gà
- Cậu bạn à...hì hì, muộn rồi nhỉ, chúng ta nên đi ngủ thôi. Thế này nhé, ngoài phòng khách ấy, cái sofa kia nó êm lắm, cậu ngủ tạm ngoài ấy nha, mùa thu mát mẻ thế này ngủ ngoài đó là lý tưởng nhất- Nhỏ trình bày
Ra là cho cậu ngủ sofa, thế thí nói luôn còn vòng vo tam quốc, dài dòng văn tự
- Lý tưởng thì cậu ra đó mà ngủ, tôi nhường đấy, tôi ngủ trong phòng- Nói rồi cậu nhảy phóc lên giường, bắt đại thiếu gia ngủ sofa ư? Mơ đi vì nó free
- Á..Đó là giường của tôi mà, xuống xuống- Nhỏ chạy lại đập ác quỷ
- Chẳng phải cậu bảo ngủ sofa rất êm sao, mát mẻ lắm- Khánh cười khểnh
- Đấy là với cậu thôi, tôi không ngủ ngoài đó đâu, ngủ trong này cơ- Nhỏ phụng phịu
- Vậy đây- Khánh ns và đập tay vào chỗ bên cạnh mình. Kêu nhỏ ngủ chung vs ác quỷ á? Biến thái. Còn lâu nhỏ mới chịu nhá...thà ra sofa ngủ còn sướng hơn.
Nhỏ lấy gối ra sofa nằm. Mặc kệ cái tên hâm dở này và ko quên bỏ lại lời trách móc:
- Đồ quá đáng- Haazzzzzz ai kêu nhỏ hiền quá làm chi nên bị khánh bắt nạt
- Cảm ơn, quá khen rồi- Cái tên đứt dây thần kinh ngại này
Nhỏ giận tím tái mặt mày, tức muốn hộc máu, đóng cửa cái ruỳnh. Lầm bầm chửi rủa cái vị khách vô duyên như con điên này. ahihi
Đành ngủ sofa vậy, hơi ghê ghê, có cảm giác kinh dị nhưng thôi đành. Cũng êm đấy chứ.
Nhỏ đang nghĩ về lần đầu tiên gặp Khánh, 1 chàng trai ngỡ là thiên sứ mà hoá ra là ác quỷ, cậu đã cướp đi trái tim của nhỏ từ buổi sáng hôm đó. Rồi cậu làm nhỏ tổn thương, khiến nhỏ hận thấu xương tuỷ. Dòng đời đưa đẩy khiến nhỏ trở thành bạn thân của Vy Hân, và cả cậu rồi nhỏ nhận được 1 lời xin lỗi chân thành từ ác quỷ
Sau khi xin lỗi thì lại thế này đây, nhẫn tâm bắt nhỏ ngủ sofa, chả ga lăng tẹo nào
Nhỏ thiếp đi, nhỏ quên mất chuyện gì, quên mất......
Ngoài trời, mưa đang rơi, rơi xuống để rửa sạch cuộc hỗn chiến hôm nay, nhưng làm thế nào để xoá đi tội lỗi của ác quỷ- 1 kẻ khát máu- 1 kẻ không bao giờ chịu nhận sai về mình
Nhỏ ngủ ngon lành, còn cậu thì sao?
CẬU CHƯA NGỦ....cậu quằn quại, xoay bên này, soay bên nọ, chắc lạ chỗ, hay còn lí do khác
Cậu đứng dậy, tiến về phía cánh cửa, mở hé, nhìn ra ngoài sofa. Ặc, nhỏ ngủ rồi
Cậu ra sofa, tay cầm 1 cái chăn, ồ ra là đắp cho nhỏ, quan tâm ghớm. Khánh rón rén như ăn trộm, làm nhẹ nhàng để nhỏ không thức giấc
Cậu ngồi ghế đối diện, vắt chân và khoanh tay lại, trong bóng tối, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng như sao xa của Khánh, Khánh đang nhìn nhỏ.1 vẻ suy tư
Chỉ là con đứa con gái bình thường mà lại thu hút cậu đến vậy. Nhỏ cũng chỉ là 1 người trong hàng vạn người mê mệt cậu, nhưng suy nhất, chỉ có nhỏ dám hất nước vào mặt cậu và lên giọng dạy đời cậu, cũng là người đầu tiên có thể làm cậu phát âm ra từ “ xin lỗi”
Ngoài bộ 3 Hân, Nam, Hiếu và ông ngoại thì không ai có thể làm cậu cuời, khiến cậu thoải mái trở lại bản chất của mình. Giờ lại xuất hiện 1 người có khả năng đó....lý do là gì? Chỉ vì con nhỏ rất ngốc,.nhỏ làm trò hề sao? Không? Nhỏ ngốc khiến cậu cảm thấy dễ gần, nhỏ đáng yêu, không giống như những đứa con gái khác bám cậu, đây là 1 nét riêng không nhầm vào đâu được. Khi bên nhỏ cậu thấy cuộc sống thật bình dị, 1 điều cậu hằng mong ước
Ngủ..cậu đã ngủ...thiếp đi khi đang mải ngắm nhỏ. Thế đấy, mới đầu tranh nhau nằm giường, sau đó cả 2 lại ra sofa ngủ. Thật hết chịu nổi.