Hạ Duy câm nínkhôngbiết nênnóigì.
Chẳng lẽ ước mơ còn bé của Giang tiên sinh là trở thànhmộtgiáo viên dạy ngữ văn à?
Giang Chi Châu cởi tạp dềtrênngười ra rồinóivới Hạ Duy: “anhvề đây, em viết xongthìđến tìmanh.”
“..... Biết rồi, thầy Giang.”
Giang Chi Châu đưa mắt liếccômộtrồi quay ngườiđi. Hạ Duy ngơ ngác đứng đó, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi lấymộtcuốn sổ vàmộtcây bút từ trong ngăn kéo.
Hạ Duy cầm bút và sổ đến ngồi ở phòng khách, sau đó bắt đầu quá trình nặn chất xám. 5 phút sau,côbực bội vò tóc. Cảm giác này y như lúckhôngviết được chữ nào trong kỳ thi đại học môn ngữ văn vậy!
nóicho cùngthìsaocôphải viết thư tình choanhchứ? Còn phải dùng phép bài tỉ(1) nữa sao? Có cần dùng tên của danh nhân để làm dẫn chứngkhôngđây?
(1)Phép bài tỉ: làmộtphương pháp tu từ, dùng các song song ( từ ba câu trở lên) hoặc các đoạn song song (có từ 2 đoạn trở lên) có ý nghĩa, kết cấu, cụm từ chủ vị gần giống hoặc giống nhau để tăng cường hiệu quả của từ ngữ.
khôngviết nữa!
Hạ Duy rất có khí thế đặt bút xuống, đóng sổ tay lại.
côtức giận ôm chân dựa vào ghế salon, tầmmộtphút saucômới để ý căn phòngđãđược dọn dẹpmộtnửa, nếu chỉ dựa vào mìnhcôthìkhôngthể dọn dẹp hết vào hôm nay, còn A Hoàng nữa, nóđangở dưới lầu, Giang Chi Châusẽkhônggiận cá chém thớt nó chứ?
..... Càng nghĩ càng lo lắng.
Vì Sấu Sấu và A Hoàng...côvẫn nên chịu nhụcmộtchút viết cho xong!
Hạ Duy cầm bút lên, lập tức ý tưởng tuôn ra như nước chảy ——
Giang tiên sinh em thíchanh. ^o^
Em thích món cơm chiên trứng củaanhlàm. ^o^
Em thích món cá bột chiên củaanhlàm. ^o^
Em thích món sườn xào chua ngọt củaanhlàm. ^o^
Em thích món trứng đặc sắc củaanhlàm. ^o^
Em thích món thịt bò hầm củaanh. ^o^
Em thích món củ sen nhồi cơm củaanh. ^o^
Tất cả các mónanhcủaanhlàm, em đều thích hết. ^o^
Từ khi quenanh, mỗi ngày em có thể ăn đến ba bát cơm. ^o^
Hạ Duy viết xongthìđọc lại tác phẩm của mìnhmộtlượt, cảm thấy văn phong đơn giản nhưng lại hoàn hảo!khôngchỉ ngôn ngữ trôi chảy mà còn dạt dào tình cảm chân thành tha thiết, hơn nữacôdùng tận 6 phép bài tỉ, gấp đôi nội dung bức thư năm đó viết cho Đào Dự.
côvui vẻ cầm bức thư tình này xuống lầu dưới tìm Giang tiên sinh.
Hạ Duy hồi hộp nhấn chuông cửa nhà 1808.côvô thức hắng giọngmộttiếng, sửa sang đầu tóc lại.
khôngbao lâu sau Giang Chi Châu liền mở cửa chocô,anhđưa mắt nhìncô,khônglên tiếngnóigì. Hạ Duy cười nịnh nọt vớianh, hai tay dâng tác phẩm vừa viết xong choanhxem: “Giang tiên sinh, em viết xong rồi nè!”
Giang Chi Châu nhìn cuốn sổ trong taycô, đầu mày hơi nhíu lại: “Nhanh như vậy sao?”
“Đúng rồi! Vì tình cảm của em dành choanhkhôngcần suy nghĩ dài dòng.”
Giang Chi Châu: “.........”
Dùanhthấy cuốn sổ nàykhôngđẹp bằng bức thư màu hồng nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy: “anhxem trướcđã.”
anhmở cuốn sổ ra xem.
Đọc từng dòng chữmột, đầu mày củaanhlại càng nhíu chặt hơn. 5 giây sau,anhngẩng đầu lên nhìncô, sắc mặt rất khó coi: “Em gọi thứ này là thư tình sao?”
Nếukhôngphảianhđãvứt hết các thư tình nhận đượcthìanhthậtmuốn lấy ra chocôhọc hỏi.
“Đúng vậy, tình cảm chân thành tha thiết như vậythìđương nhiên là thư tình rồi. Hơn nữa em còn dựa theoyêucầu củaanh, dùng gấp đôi phép bài tỉ đó! Ngay cả icon mỉm cười cũng từ ngậm miệng cười thành hé miệng cười!”
Giang Chi Châu: “...........”
anhim lặng nhìn icon ^o^mộtlúc rồi mớinóivới Hạ Duy: “Há miệng to như vậy chẳng qua là đói bụng rồi muốn ăn gì đó thôi.”
Hạ Duy: “..........”
Hai người im lặng nhìn nhaumộtlúc, Giang Chi Châu mới lên tiếng: “Bức thư tình em viết cho Đào Dự đâu rồi?”
“Ở nhà em, sao thế?”
Giang Chi Châu thay dép lê, thuận tiện đóng cửa lại: “Xử lý nó.”
Hạ Duy: “..........”
Giang Chi Châu lên nhàcôlần nữa,anhném bức thư tình vàomộtchậu hoa trống và châmmộtmồi lửa.
Hạ Duy: “.........”
Bức thư tình nhonhỏnhanh chóng bị cháy rụi, sau đó Giang Chi Châu trút hết tàn tro vào bồn cầu rồi xả nước trôi sạchsẽ.
“Được rồi.” Giải quyết xong chuyện thư tình, tâm trạng của Giang Chi Châu bỗng tốt hơn nhiều.
Hạ Duy luôn giữ vẻ mặt ‘anhvui là được’ từ suốt buổi đến giờ, nhưng nhìn Giang Chi Châu tử hình bức thư tình đó, trong lòngcônhư trút được gánh nặng.côkhôngnghĩ bức thư tình nàysẽbị Giang Chi Châu nhìn thấy, nếucôbiếtsẽcó cảnh tượng như bây giờthìcôcũng đốt rụi nó từ lâu rồi.
“Giang....” Hạ Duy vừa mở miệngthìGiang Chi Châu bỗng kéocôvào lòng, cúi đầu hôn lên môicô.
Hạ Duy sững sờ vài giây, nụ hôn của Giang Chi Châukhôngcòn dịu dàng như những lần trước, thậm chíanhcòn kịch liệt cạy mở miệngcô, tấn công đầu lưỡi và mỗimộtngóc ngách trong khoang miệngcô.
Nhịp tim của Hạ Duy lại đập loạn xạ,côcảm thấykhôngthể thở nổi, như sắp chết ngạt trong nụ hôn này.côvô thức khẽ đẩy vaianhmộtcái, Giang Chi Châu lại hônmộtlúc nữa mới buôngcôra.
Hai người thở hổn hển, Giang Chi Châu hôn xongthìômcôvào lòng, hô hấp vẫn chưa bình thường lại: “Bây giờ em còn cảm giác với Đào Dựkhông?”
Hạ Duy thở hổn hển trả lờianh: “khôngcòn nữa, nhưng mà....”
Giang Chi Châu nghe đến chữ ‘nhưng mà’ liền cau chặt mày hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà lần sau có thể đừng hôn nhau ở phòng tắmkhông?”
Giang Chi Châu: “...........”
Đến lúc hô hấp của hai người bình thường lại, Giang Chi Châu mới buôngcôra, nhìncônói: “Emnóibức thư tình đó bị Điền Điềm giấu nên Đào Dự chưa từng nhận được đúngkhông?”
Hạ Duy gật đầu: “Đúng rồi.”
Giang Chi Châunói: “Dùanhkhôngbiết Điền Điềm giấu bức thư này vì lý do gì nhưnganhvẫn nên cảm ơncôấy. Em hẹncôấy lúc nào đểanhmời ăn cơmđi.”
Hạ Duy: “............”
Giang Chi Châu lại mang tạp dề bắt đầu công việc tổng vệ sinh căn hộ, Hạ Duy lấy điện thoại nhắn tin cho Điền Điềm: “Giang tiên sinh bảo muốn mời cậuđiăn....”
Tiểu Điềm Điềm vô địch:khôngphảinóiđợi Bát Bảo và Sấu Sấu về mới mời cơm sao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:khôngphải chuyện đó,anhấy muốn mờimộtmình cậu ăn thôi.....
Tiểu Điềm Điềm vô địch:.... Tại sao ( ⊙ o ⊙)!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:anhấy pháthiệnbức thư tình mình viết cho Đào Dự rồi, nên muốn cảm ơn cậu năm đóđãgiấu bức thưđi.
Tiểu Điềm Điềm vô địch:........
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Bây giờ cậu vẫn ổn chứ?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Vừa mới bị Giang tiên sinh phạt phải viết lạimộtbức thư tình choanhấy đây.
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Ha ha ha ha
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Giang tiên sinh mờiđiăn, dù trốn việc mình cũng phảiđi, hai người hẹn thời gian địa điểmđi.
Hạ Duy: “........”
“Điền Điềm bảo lúc nào cũng được,anhxemanhcó bận gìkhông?!” Hạ Duy ngẩng đầunóivới Giang Chi Châu rồi cũng đứng dậy dọn dẹp.
Giang Chi Châu gật đầu: “Vậy hai ngày sauđi, đểanhđặt chỗ rồi báo cho em.”
“Được.”
Hai người dọn dẹp miệt mài cảmộtbuổi trưa cũng tạm xem như là xong, các thùng đồ của Hạ Duy còn nằm ngả nghiêngtrênsàn,côlười biếng dọn nữa nên bỏ đóđixuống nhà Giang tiên sinh để ăn cơm.
A Hoàng thấycôliền vẫy đuôi chạy tới, Hạ Duy vuốt lông nó, hỏi: “Giang tiên sinh có bắt nạt em lúc chịkhôngở đâykhông?”
“Gâu!” A Hoàng vẫn vui mừng nhìncô, còn ngoắt ngoắt cái đuôi.
“..... Chị biết em muốnđidạo buổi chiều, nhưng hôm nay mệt quá rồi, sáng mai chị dắt emđinhé?!”
Giống như nghe hiểucônóigì, A Hoàngkhôngcòn vẫy đuôi nhiệt tình nữa.
Giang Chi Châu ở phòng bếp làm bữa tối, Hạ Duy ở phòng khách chơi với A Quất và A Hoàng.côcó thể dỗ dành A Hoàng nhưng A Quấtthìkhôngcó ý định nể mặtcôchút nào.
khôngbiết nó phải cần bao nhiêu ngày nữa mới chấp nhận đượcsựthậtnày.
Giang Chi Châu bê món ăn từ phòng bếp ra bàn, thấycôvẫn ngồi phòng khách trêu chọc A Quất nên lên tiếng nhắc nhở: “đirửa tay ăn cơmđi.”
“Vâng ạ.” Hạ Duykhôngtrêu chọc A Quất nữa,đirửa tay rồi bước ranóivới Giang Chi Châu: “anhxem A Quất còn định giận dỗi bao lâu nữa? Hơnmộttuần rồi, nó có bị trầm cảmkhông?”
“........ Để maianhlàm cho nó món cá ăn, chắc từ từ cũngsẽổn thôi.”thậtraanhcũng hơi lo lắng A Quất có bịtrầm cảmthậtkhông, thế nên xem ra chỉ dành đồ ăn để dụ nó.
Cơm nước xong, Hạ Duy bỏ chén bát vào máy rửa bát, thế là hoàn thành xong công việc rửa chén.cônhìn Giang Chi Châuđangchơi với A Quất và A Hoàng ở phòng khách, nghĩ ngợimộtchốc rồinóivớianh: “Hay chúng ta xemmộtbộ phimđi, hôm nay mệt mỏi như vậy nên thư giãnmộtchút.”
“Ừ.” Giang Chi Châu nhìncô, “Em muốn xem gì?”
“Hừm...”cômuốn trả lời là phim của Mạc Trăn nhưng sợ Giang Chi Châu giận dỗi như lần trước nên đáp: “anhmuốn xem gìthìxem đó, đừng xem phim hoạt hình là được rồi.”
Cuối cùng Giang Chi Châu chọnmộtbộ phim cũ của Pháp để xem, dù Hạ Duykhôngthích loại hình ảnh cũ thế này nhưng buổi tối làm ổtrênghế sofa xem phim cũng rất thoải mái.
côôm gối dựa vào vai Giang Chi Châu, nhìn cảnh phim đen trắng trước mặt. A Quất và A Hoàng đều nằm bò dưới chân ghê, bầukhôngkhí trong phòng chợt yên lặng đến bất ngờ. Ánh đèn trong phòng chỉnh hơi tối, Hạ Duy vươn tay lấymộtmiếng khoai tây chiên khẽ cắn,âmthanh răng rắc vang cả căn phòng.
Ôi chao, bầukhôngkhí bây giờthậtthoải mái, cảm giác mệt nhọc cả ngày đều dịuđikhôngít.
cônghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, liền pháthiện...anhđãthiếpđitừ lúc nào.
Hạ Duy: “..........”
rõràng làanhmuốn xem loại phim này, saoanhlại thiếp mất thế này...
Hạ Duy nhìn chằm chằm vào gò má củaanhmộtlúc mới khẽ bật cười.côđiều chỉnh tư thế của Giang Chi Châu choanhngủ thoải mái hơn rồi sau đó dùng ngón trỏ chọc lên mặtanh.
Giang tiên sinh là đàn ông mà sao làn da đẹp như vậy chứ, khá mịn màng và đàn hồi, nhưng khiến người khác ganh tỵ nhất chính là lông mi củaanh, dài cong vút đến bất ngờ.
Giang Chi Châu hoàn toànkhôngpháthiệnra mấy hành độngnhỏcủa Hạ Duy, vẫn ngủ say như thường. Hạ Duy chớp chớp mắt, lén hôn lên gương mặtanhmộtcái.
Hôm nay Giang tiên sinhđãvất vả rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.
côđỡ Giang Chi Châu nằm xuống sofa, rón rén tắt TV rồi tìmmộtchiếc chăn mỏng đắp lên choanh.
“A Hoàng, chúng ta về thôi.”côkhẽthìthầm với A Hoàng.
A Hoàng vẫy vẫy đuôi vớicôtỏ vẻđãhiểu.
Lúc Hạ Duy ôm nó địnhđivềthìthoáng thấy bức thư tình hôm naycôđãviết cho Giang Chi Châu.
Cuốn sổ ấy mở ra đúng ngay trang ấy, nằm ngay ngắntrênkhay trà ở phòng khách.
Hạ Duy nhìn về phíaanhmộthồi mới bước tới, cầm bút lên bổ sung thêm hai câu.