Sáng sớm hôm sau, A Hoàng đánh thức Hạ Duy dậy, vẫy vẫy đuôi đòicôdắt nó xuống dưới tản bộ. Bộ ngực vô cùng bất hạnh của Hạ Duy lại bị giẫmmộtcái, lúc nàycôvô cùng hâm mộ Giang tiên sinh tầng dưới nuôi mèo, tuy có hơi lạnh lùng nhưng ít ra cũngkhôngcần phải dắtđidạo.
Căn cứ vào nguyên tắckhôngthể đểmộtmình mình chịu thiệt thòi, Hạ Duy quyết đoán gọi điện thoại đánh thức Giang Chi Châu, đòianhdắt chóđidạo với mình.
Hai người hẹn nhau rồiđira ngoài, thuận lợi gặp nhau trong thang máy. Hạ Duy dắt chóđidạo thường phải vận động nhiều nên bình thường đều mặc cả bộ quần áo thể thao, Giang Chi Châukhôngbiết là cố ý hay là vô tình, cũng mặcmộtbộ quần áo thể thao kiểu dáng gần giốngcô.
Hạ Duy nhìn bộ quần áo rồi chau mày, nghĩ thầm như vậy có rêu rao quá haykhông, nhưng tin đồn hai người sắp kết hôn cũng truyền khắp nơi rồi, mặc quần áo tình nhân cũng là chuyện bình thường.
“Buổi sáng tốt lành.” Giang Chi Châuđivào thang máy, đứng ở bên cạnhcônói.
“Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ có ngonkhông?” Hạ Duy hỏi.
Giang Chi Châu khẽ chau mày, tỏ vẻ hơi bất mãn: “Ngủtrênghế sa lon, theo emthìngủ có ngonkhông?”
“... Ôi chà, em xin lỗi, nhưng mà emkhôngchuyểnanhvào giường được.”thậtkhôngbiết làanhđánh giá thấp cân nặng của mình hay là đánh giá cao sức khỏe củacônữa.
Giang Chi Châunói: “Em có thể đánh thứcanhmà.”
“Là do em thấyanhngủ ngon quá,khôngđành lòng quấy rầyanh.”
Giang Chi Châu mím môi,khôngnóigì nữa, Hạ Duy cũngkhôngnóitiếp, trong thang máy liền yên tĩnh trở lại. Đúng lúc này Hạ Duy chợt nhớ tới chuyện tối hôm quacôviết thêm hai câu trong bức thư tình. Tối hôm qua tình cảm dâng trào nêncômới viết được hai câu buồn nôn ấy... giờ nhớ lại, chính mình còn cảm thấy xấu hổ nữa, cũngkhôngbiết Giang tiên sinh có nhìn thấykhông...
Chắc làkhôngpháthiệnra, nếukhônganhsẽkhôngbình tĩnh như vậy đâu nhỉ?
Hạ Duy do do dự dự nhìn Giang Chi Châu, có nên hỏianhmộtcâukhông?
“Sao thế?” Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn lạicô.
Hạ Duy “Vèo”mộtcái quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy: “khôngcó gì.”
Giang Chi Châu nhìncômộtlúc, bỗng nhiên khóe miệnganhcong lên khẽ nở nụ cười thoáng: “Lúc emđihọc, chắc mỗi lần viết văn đều là điểm tối đa hả?”
Hạ Duy: “...”
Quả nhiên làanhđãnhìn thấy!
“Đúng vậy, những viện pháp như dục dương tiên ức(1) hay họa long điểm tình(2), em đều có thể vận dụng xuất thần nhập hóa.”
(1)欲扬先抑: muốn phát triển mở rộng cao hơn xa hơnthìtrước tiên phải kìm nén, thu gọn.
(2)画龙点睛:mộtthành ngữnóivề những điều đặc biệt, những khoảnh khắc xuất thần (thường là trong thơ, văn, truyện, phim ảnh) khiến cho toàn bộsựvật,hiệntượng, tác phẩm trở nên nhưthật, sống động, phi thường và làm rung động, xúc động cho người đọc.
“... Toàn bộ thư tình em đều dùng biện pháp dục dương tiên ức đó, chẳng phải câu nào cũng khenanhsao!”
“Em chắc chắn đó là khenanhà? Đókhôngphải làmộtcái thực đơn à?”
“anhchiếm được lợi mà còn dám khoe mẽ à!” Bây giờcômới cảm thấy mình bị lỗ rất lớn đấy! Sau này rất có thể tên trai thẳng nàykhôngcòn sợcônữa!
Giang Chi Châu cười cười, nhanh chóng xoay người hônnhẹmộtcái lên môicônhư chuồn chuồn lướt nước: “Nhưng màanhrất thích.”
anhvừanóixong, cửa thang máyđã”Đinh”mộttiếng mở ra. Ngoài cửa hai gia đình ở tầngtrênđangđứng, chào hỏi bọn họ mấy câu rồi vào thang máyđilên. Hạ Duy đứng bên ngoài cửa thang máy, sợ đến mức choáng váng.
Chậmmộtchút nữa thôiđãbị người ta nhìn thấy rồi!
“anhxấu tính quá!” Hạ Duy chỉ mong có thể thả chó ra cắnanh, lần trướccôchỉ ôm cái nồi xuống dưới rửa bằng máy rửa bátđãbị đồn như thế này, lúc nãy nếu như bị nhìn thấythìkhôngbiếtsẽđồn thành cái tin gì nữa!
Giang Chi Châuthìlại rất thong dong bình tĩnh: “Yên tâmđi, bọn họkhôngnhìn thấy đâu.”
Hạ Duy tức giận nhìnanh, trầm ngâm trongmộtchút rồi hỏi: “Trong thang máy có camerakhông?”
... Có.
“Bảo vệ chung cư cũngkhôngphải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào camera đâu, yên tâm.”
Hạ Duy: “...”
cônào có bình tĩnh được thế!
“Cái này có phải là mưu kếanhnghĩ ra để em dọn đến chỗanhkhông,anhnóixem.”
Giang Chi Châu ngẩn người,nói: “Hóa ra còn có thể dùng mưu kế như vậy à? Hiểu rồi.”
Hạ Duy: “...”
“Đúng rồi,anhcũng định chuyển đến phòng phụ ở bên cạnh ngủ.”
Hạ Duy hơi sững sờ: “Vì sao?”
“Bởi vì em chuyển sang phòng phụ rồi,mộtmìnhanhnằm ở phòng chính, lúc ngủ nhìn lên trần nhàsẽcảm thấy rấtcôđơn.”
Hạ Duy: “...”
Chẵng lẽanhcó khả năng nhìn xuyên tường à?
Giang Chi Châuđãsớm có kế hoạch: “anhchuyển đồthìkhá đơn giản thôi, hôm nay tan tầm trở về là có thể làm xong hết, ngày mai mời bạn của em ăn cơm, đượckhông?”
“... Được ạ, nhưng màanhcó nhất định phải chuyển đến phòng phụkhông?”
“Nhất định phải chuyển.”
“...” Được rồi.
Giang Chi Châu vẫn là người làm việc rất có hiệu suất, đêm nằm ngủđãngủ ở phòng phụ rồi, phòng phụthìsẽkhôngcó phòng vệ sinh riêng, gian phòng cũngnhỏhơn, nhưng Giang Chi Châu đều chịu được. Mỗi lần mở mắt ra nghĩ đếncôở ngaytrêntầngtrên,anhsẽcảm thấy rất thỏa mãn. Có được cảm giác thỏa mãn nàythìtất cả những thứkhôngtiện kia đềukhôngđáng gì.
Nhưng màanhcần phải nhanh chóng mua phòng tân hôn thôi, còn phải bắt tay vào lắp đặt nội thất đồ đạc nữa.
Buổi tối ngày hôm sau, Điền Điềmthậtsựtrốn buổi tăng ca đến chung cư Giang Chi Châu ở theo lời mời. Trước kiacôcó xem ảnh chụp của Bát Bảo, biếtrõvẻ ngoài của Giang Chi Châu cũng khá ổn, nhưng sau khi được gặp ngườithậtthìliền cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của Bát Bảothậtsựvô cùng thê thảm.
Hạ Duy cũng cảm thấy xấu hổ, tuy trước kiacôcũng có vài người bạn trai, nhưng dẫnđigặp bạn bè như thế nàythìcũng là lần đầu tiên. Cũng may biểuhiệncủa Giang Chi Châu vô cùng tự nhiên, vì thế vô tình áp lực của Hạ Duy cũng giảm bớt rất nhiều.
Điền Điềmthậtlòng cảm thấy mừng cho Hạ Duy, có thể gặp được người ưu tú như Giang tiên sinh, nhất định cuộc sốngsẽrất hạnh phúc.
Lúc Hạ Duyđitoilet, trong phòng chỉ còn lại Điền Điềm và Giang Chi Châu. Điền Điềm nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cười cười vớianh: “Giang tiên sinh, tôi nghe Hạ Duynóianhmuốn cảm ơn tôi năm đóđãgiấu thư tìnhđinên mới mời tôi ăn bữa cơm này à, nhưng mà tôithìthấy tôi mới là người nên cảm ơnanhđấy.”
“Saocôlại nghĩ như thế?”
“thậtra lúc trước giấu thư tình của Hạ Duyđilà hành động vô cùng ngây thơ, vì chuyện này nên tôi cũng cảm thấy có lỗi rất lâu. Nhưng bây giờ nhìn thấyanhvà cậu ấy ở bên nhauthìtôi có thể tự an ủi mình là có lẽ năm đó tôi giấu phong thư tình ấyđichính là để mười năm sau cậu ấy có thể gặp đượcanhnhỉ? Ha ha,nóinhư thế còn cảm thấy rất lãng mạn đấy.”
Tuy Điền Điềm nở nụ cười nhưngsựvui vẻtrênmặt cũng dần dần biến mất,côấy nhìn Giang Chi Châu, ánh mắt đặc biệt chăm chú: “Tôikhôngcó lập trường đểnóinhư vậy, nhưng với tư cách là bạn tốt của Hạ Duy, tôithậtlòng hi vọng cậu ấy có thể sốngthậthạnh phúc. Cậu ấythậtsựrất cố gắng, rất chân thành muốnđicùng vớianhđến cuối cùng, vì thế tôi cũng hi vọng rằnganhcó thể đối xửthậttốt với Hạ Duy, đừng phụ lòng cậu ấy.”
Giang Chi Châukhôngngờcôấysẽnóinhư vậy, cho dùanhnghĩ tình cảm của mình với Hạ Duykhôngcần phải hứa hẹn cái gì với bất kì ai khác, nhưnganhvẫn gật đầu với Điền Điềm rồinói: “Tôi biết rồi.”
Sau khi ăn cơm xong Hạ Duynóimuốnđidạo phố với Điền Điềmmộtlúc nênmộtmình Giang Chi Châu trở về nhà trước. A Hoàng và A Quất đều ở nhàanh, lúcđira ngoàianhcó đặt lên bàn mấy quyển tạp chí quảng cáo, lúc nàymộtnửa đềuđangnằmtrênsàn nhà phòng khách.
anhcười cười cởi áo khoác ra,điqua xoa đầu A Hoàng: “Những thứ nàykhôngphải do mày làm đúngkhông?”
“Gâu!” A Hoàng vô tội lắc lắc cái đuôi, còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng lạnh lùng như trước của A Quất. A Quất quay đầu lại, liếc mắt lườm nó.
“Gâuu...” Khí thế của A Hoàng lập tức yếuđikhôngít.
Giang Chi Châu nhìn A Quấtđanglườm lườm, cúi đầu nhặt tạp chí lên.
“Gâu gâu.”
A Hoàng cònđangvẫy đuôi nhìnanh, Giang Chi Châu cười cười xoa đầu của nó,nói: “Đợi lát nữa mẹ Hạ Duysẽtrở về, chờanhtrở lạithìchúng tasẽđitản bộ nhé?”
“Gâu!” Nghe được hai chữ tản bộ, tinh thần A Hoàng lập tức tỉnh táo lại.
Giang Chi Châu để sách báo trong tay xuống bàn, tuyđãbị nghịch hơi rách rưới nhưng cũng may làanhđãxem xong rồi. Những thứ này đều là gần đâyanhmua để xem nhà, có vài chỗ cũngkhôngtệ lắm,anhđangsuy nghĩ tìm thời gian đưa Hạ Duyđixem thực tếmộtchút.
Điện thoại đặt lên bàn vang lên,anhhơi sửng sốt, Hạ Duyđidạo phố nhanh như vậyđãvề rồi hả? Cầm điện thoại lên mới pháthiệnlà dì útđãlâukhôngcó liên lạc.
anhcầm điện thoại suy nghĩmộtlúc mới nghe điện thoại rồi trả lời: “Chào dì út, buổi tối vui vẻ.”
“Buổi tối vui vẻ.” Nghe qua điện thoạithìgiọngnóidì útđangrất vui, “Chi Châu à, lần trước cháunóitạm thờikhôngmuốn gặp gỡ ai,đãlâu như vậy rồi, cháu có thay đổi ý địnhkhông?”
Giang Chi Châu cũng đoán được trong thời gian nàykhônghềđixem mắt, người lớn trong nhà cũng lo lắng, nhưng màanhcũngkhônghề có ý địnhđixem mắt nữa: “Dì út, sau nàykhôngcần giới thiệu đối tượng xem mắt cho cháu nữa, bây giờ cháuđãcó bạngáirồi.”
anhkhôngbiết đột nhiênanhnóichuyện mình có bạngáicho người nhà biếtthìcó khiến Hạ Duy cảm thấy khó chịu haykhông, nhưng chuyện này rồi cũng đến lúc nênnóivới người nhà thôi.
Dì út giật mình sửng sốt trong chớp mắt, dìkhôngngờ Giang Chi Châu lại thoải mái thừa nhận như vậy. Thực tếkhôngbao lâu sau khi Giang Chi Châu trở về từ thành phố S, dì cũng nghe mọi ngườinóiGiang Chi Châuđãcó bạngái. Chuyện này mẹ Giang Chi Châu cũng biết, lúc đầu hai người đều cảm thấykhôngthể tin được, nhưng sau khi nghe được thông tin từ chỗ bác cả Giang Chi Châu, rồi Mạn Mạn cũngnóinhư vậy, lúc này dì mới cảm thấy kỳ lạ, chắc làthậtrồi.
Hai người bàn bạc với nhau rồi quyết định để dì útđidò xét trước, dì út vốn cho là phải tốn chút sức mới có thể lấy được thông tin từ Giang Chi Châu...,khôngngờ dì còn chưa vào vấn đề, Giang Chi Châuđãtự mình thừa nhận.
“Việc này...” Dì út ổn định tinh thần, hỏianh, “Tại sao có bạngáimàkhôngnóivới cả nhà?”
Giang Chi Châunói: “Lúc đầu tình cảm còn chưa ổn định nên chưa giới thiệu với mọi người.”
Dì út nghĩ nhanh, vì thế bây giờ tình cảmđãổn định rồi sao? Dì cười hai tiếng rồi hỏianh: “Là thiên kim nhà ai à? Lúc nào đưa về cho cả người gặp mặt nhé?”
Giang Chi Châu nghĩ ngợi,nói: “Đợi cháu bàn vớicôấymộtchút, sau khi quyết địnhsẽgặp mặt mọi người.”