Sau khi món ăn được dọn lên, bầukhôngkhí trong phòng yên tĩnh hơn nhiều.trênbàn đều là các món ăn của Thiên Hạ Cư nên Giang Chi Châu cố ý gọi cho Hạ Duymộtphần cơm trứng chiên.
“Em muốn ăn cá bột chiênkhông?” Giang Chi Châu gắpmộtcon cá được chiên vàng ươm bỏ vào chéncô.
“À, cảm ơnanh.” Hạ Duy vừa ănmộtmuỗng cơm trứng chiên, dù cảm thấy tay nghề của đầu bếp ở đâykhôngngon bằng Giang Chi Châu làm nhưng nguyên liệu nấu ăn của Thiên Hạ Cư đúng là tốt hơn ở nhà, nên hương vị cũngkhônggiống như khi ăn ở nhà.
Dì út ngồi đối diệncôchợt ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi cười hỏicô: “Hạ tiểu thư biết nấu ănkhông?”
Hạ Duy còn chưa kịp trả lờithìGiang Chi Châuđãlên tiếng trước: “Con biết nấu ăn là được rồi.”
cônghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, trong miệng Hạ Duy cònđangnhai cơm nênkhôngtiện trả lời.thậtra ban nãycômuốnnóicôcũng biết nấu ăn mà.
Bố của Giang Chi Châunói: “Chuyện nàythìcó gì to tát đâu, chẳng phải tôi cũng là người nấu ăn trong gia đình sao?!”
Ôngnóinhư thế khiến dì út và mẹ Giangkhôngtiện mở miệng nữa.
Xong bữa cơm này, bố của Giang Chi Châu tặngmộtbao lì xì chocô, bảo là lễ gặp mặt. Hạ Duy cứ từ chốikhôngdám nhận, bố Giang thấycônhư vậy liền nhét luôn vào tay Giang Chi Châu: “Vậy con cầmđi, sau này làm mấy món ngon cho con người ta ăn đó.”
Giang Chi Châukhônghề khách sáo, thản nhiên nhận bao lì xì: “Cảm ơn bố. Mọi người có kế hoạch gì tiếp theokhông, muốn chơi mạt chượckhông?”
“Bốkhôngchơi đâu, buổi chiều bố có hẹnđicâu cá rồi.”
“Vậy con đưa mọi người về.”
“Đưa cái gì mà đưa chứ, xe của con chỉ có chỗ ngồi cho 4 người thôi, bốkhôngmuốn phải chen chúc đâu. Con với Hạ Duy muốn làm gìthìlàmđi, lần sau có dịpthìvề nhà ăn cơm, bố xuống bếp nấu.”
Giang Chi Châu cười: “Vậy được, lâu rồi con chưa được thưởng thức tài nấu nướng của bố, quảthậthâm mộ mẹ.”
Mẹ Giang nghe thấy lời này cũng phải bật cười: “Xem con kìa, con muốn ănthìlúc nào về nhà ăn cũng được, conkhôngchịu về còn trách bố mẹ nữa à.” Bà nhìn nhìn dì út của Giang Chi Châu rồinóivới bà ấy, “Vậy chúng ta về trướcđi.”
“Được, lần sau có dịp lại cùng ăn cơm.” Dì út lấy túi xách của mình rồi cùngđira ngoài với bố mẹ Giang Chi Châu.
Giang Chi Châu và Hạ Duy đưa bọn họ đến thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, Hạ Duynhẹnhõm tựa vào tường. Giang Chi Châu chống tay lên tường đỡcô, hỏi: “Sao nào?”
Hạ Duy ngước lên nhìnanh: “Cuối cùng cũngnhẹnhõm thở phàomộthơi được rồi.”
Giang Chi Châu cười kéocôđứng nghiêm chỉnh lại,anhđưa tay sửa sang đầu tóc giúpcô: “anhđưa em về nhà trước, em ngủmộtgiấcđi.”
“Được.” Hạ Duythậtsựmệt mỏi, tối quacôđãngủkhôngngon, hôm nay lại lăn qua lăn lại cả buổi sáng, bây giờ chỉ cần đưacômộtchiếc gối làcôcó thể nằm xuống ngủ ngay.côvà Giang Chi Châuđiđến bãi đậu xe để lấy xe, Hạ Duy ngồi ở ghế lái phụ, nhìn người bên cạnh: “Có khi nào người nhàanhkhôngthích emkhông?”
Giang Chi Châu chuẩn bị khởi động xe, nghecôhỏi liền dừng lại, quay đầu sang nhìncô: “Bọn họ chưa hiểurõvề em thôi.”
“À....” Hạ Duy thấy mình cũngkhôngcó gì để người khác tò mò khám phá, “thậtrathìnhà của chúng ta quảthậtchênh lệch rất lớn, bố mẹ củaanhmuốn tìm choanhmộtngười.....”
“Đúng là bọn họ đòi hỏi rất nhiều điều kiện, nhưng quan trọng nhất vẫn là tìmmộtngườianhthích.”
Hạ Duy nhìnanh,nhẹnhõm cười cười: “Phảikhôngvậy, người nhưanhmuốn tìm được bạngáilà do người ta có lòng thương người mới giúp đó.”
Giang Chi Châu khẽ cườinói: “Vậy xin em hãy rủ lòng thương nhé.”
Giang Chi Châu đưa Hạ Duy về nhà rồi cũng về nhà định ngủ trưa,anhvừa thay đồ ngủ xong mới ngồitrêngiường nhắn tin cho Hạ Duy: “Em ngủ chưa?”
Hạ Duy: Vừa nhắm mắt lạiđãbịanhđánh thức rồi!!!
Giang Chi Châu:[cười trộm] Vậy chúc ngủ ngon,anhcũng ngủ đây.
Giang Chi Châu:Buổi chiều em có định đến cửa hàngkhông?
Hạ Duy:khôngđiđâu, hôm nay mệt quá rồi orz
Giang Chi Châu: Vậy chiều mìnhđisiêu thị mua đồđi, bao lì xì bốanhcho hôm nay rất dày
Hạ Duy: Ha ha ha ha được, vậy em ngủ trước đây!
Giang Chi Châu cườimộttiếng, để điện thoại xuốngkhôngquấy rầycônữa.anhđịnh nhắm mắt lại ngủmộtgiấcthìchuông điện thoại lại reo khiếnanhhơi bực mình thoáng nhìn màn hình, là mẹanhgọi.
“Alo, mẹ ạ?”
“Ừ, Chi Châu đấy à, bây giờ con còn ở Thiên Hạ Cư sao?”
“khôngạ, con vừa về nhà, chuẩn bị ngủ trưa.”
“À... Hạ tiểu thư đókhôngở đấy cùng con chứ?”
Giang Chi Châu mấp máy môi,anhchợt nhớ đếncôrồi: “khôngmẹ ạ.”
Ngheanhnóinhư vậy mẹ Giang mớinóitiếp: “Mẹ muốnnóivới con về chuyện hồi trưa, con đừng trách dì út con nhiều chuyện, trước đây bố mẹ nhờ dì ấy tìm đối tượng xem mắt cho con,thậtra dì ấy cũng vì quan tâm đến con nên giới thiệu nhiều đối tượng cho con như vậy, đều là nhữngcôgáicó điều kiện rất tốt. Dù conkhôngtiến tới với họ, dì út cũngkhôngnóigì, còn tiếp tục tìm cho con. Nhưng bây giờ con bỗng nhiên có bạngái, nên dì ấy nhất định phải xem xétmộtchút, đây cũng là chuyện thường tình thôi.”
Giang Chi Châu đáp: “Con biết rồi mẹ, con biết giọng điệu của con khi nãy hơi nặng nề, nhưng conkhôngtrách dì ấy.”
“Vậythìtốt rồi, dì út của con cứ lo lắngkhôngthôi, nhưng mẹ cũng muốnnóichuyện với con về vị Hạ tiểu thư nàymộtchút......”
“Con biết mẹ muốnnóigì.” Giang Chi Châukhôngđể bànóihết liền lên tiếng ngắt lời, “Mẹ cảm thấy nhàcôấykhôngtốt sao? Tư tưởng môn đăng hộ đốikhôngphải chỉ có ở thời phong kiến cặn bã ư?”
Mẹ Giangnói: “Con cũngkhôngthểnóinhư vậy, người xưa coi trọng môn đăng hộ đối cũng có lý lẽ riêng của nó. Con thử nghĩđi, hai người có hai điều kiện cuộc sống khác nhau, từ hoàn cảnh trưởng thành đến cách ănnóicũng khác nhau, làm sao có thể sống hết đời với nhau được? Bọn họ làm sao có tiếngnóichung trong chuyện gì chứ?”
Giang Chi Châu nghĩmộtchốc rồi mới trả lời: “Bởi vìsựcoi trọng thứ bậc ở cổ đại nên hai người xuất thân từ hai gia đình khác nhau chắc chắnsẽkhác nhau, nhưng ở xã hộihiệnđại như ngày naythìchuyện đóđãkhôngcòn nhiều nữa.”
“Nhưng cũng chẳng có nghĩ làsựkhác biệt nàykhôngtồn tại, coi trọng môn đăng hộ đối đâu thểnóilà tham phú phụ bần. Nhưng hai cuộc sống có điều kiện tương đương, hai người mới dễ chung sống với nhau, có thể có tiếngnóichung nhiều hơn, ít gây gỗ.”
“Người với người ở chung nhất địnhsẽcó những tranh cãi, con cảm thấy chỉ cần tôn trọng lẫn nhau từ từ giải thíchthìvấn đề nào cũng có thể giải quyết được. Còn tiếngnóichungthìconkhôngcảm thấy mình và Hạ Duykhôngcó tiếngnóichung.”
Mẹ Giang thở dài rồi hỏi: “Vậy con có từng nghĩ xem con bé nghĩ như thế chưakhông?khôngphải người nào cũng có can đảm gả cao hay cưới cao, hai người như thế tạo thànhmộtgia đìnhthìđịa vị của hai vợ chồngsẽkhôngbình đẳng, điều kiện của gia đình kémmộtchút khó tránhsẽảnh hưởng đến tài chính trong nhà, đây cũng làmộtnhân tố tiềmẩndễ dẫn đến mâu thuẫn giữa vợ chồng. Nếu như điều kiện cá nhân của hai bên thông giakhôngkhác nhau lắmthìsẽkhôngtồn tại vấn đề này.”
“Dù hai người của hai gia đình có điều kiện tương đương, sống chungkhôngxảy ra mâu thuẫn này nhưng cũngsẽcó mâu thuẫn khác. Con cho rằng quan trọng nhất vẫn là tôn trọng lẫn nhau, để ý quan hệ giữa hai người.”
Mẹ Giang im lặngmộthồi mớinói: “Được rồi, nếu conđãnghĩ như vậythìmẹkhôngnóigì thêm nữa, con nghỉ ngơiđi.”
“Vâng ạ.” Giang Chi Châu cúp điện thoại,anhkhôngthể ngủ lại được nữa, cứ luôn suy nghĩ về lờinóicủa mẹanh, có phải gia thế và bối cảnh củaanhsẽtạo thành áp lực cho Hạ Duykhông? Nhưng bọn họđãhẹn hò được mấy tháng rồi,anhkhôngthấycôkhó chịu điều gì.
Giang Chi Châu nhíu mày,yêuđương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình, từyêuđương đến kết hôn có thể khiến tâm trạng thay đổi.anhcó cần tìmmộtdịp nào đấy để tâmsựvới Hạ Duykhôngnhỉ?
Hạ Duy lại ngủmộtgiấc rất ngon, nếu Giang Chi Châukhônggọi chocôắt hẳncôsẽnằmtrêngiường mà ngủ đến tối mất. Bọn họ hẹn nửa tiếng sau gặp dưới lầu, Hạ Duy mở group chat xem hơn 100 tin nhắn hóng chuyện của đám bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Mìnhđãgặp người lớn xong rồi đây.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:F*ck, cuối cùng cậu cũng xuấthiện, mình còn tưởng cậu hi sinh ở chiến trường rồi chứ.
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Thế nào rồi?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Mình cảm thấy gia đìnhanhấykhôngthích mình lắm, có thể là do điều kiện của mình chênh lệch quá lớn so với mấycôgáixem mắt trước đây của Giang Chi Châu _з” ∠)_
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Vậy saokhôngbảo Giang Chi Châuđithích mấycôgáixem mắt ấyđi,anhấyđãthích cậuthìkhôngcòn cách nào khác [móc mũi]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:Vậy tình tiết “quăngmộtxấp tiền vào mặt cậu” có xuấthiệnkhông?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:À, quăng vào mặt Giang Chi Châu cơ.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:....anhta sao vậy?! Ngay cả số tiền này cũng muốn cướp à?!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Bốanhấy cho mìnhmộtbao lì xì, mình từ chốikhôngnhận nên bốanhấy đưa choanhấy, đểanhấy mua thức ăn ngon cho mình [ha ha]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:.... Cách quăng tiền nàykhôngđúng lắm.
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Bọn họ như vậy chắc cũng thích cậu mà.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Nhưng mình cảm thấy gia đình hai bên quảthậtkém xa orz
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Đây cũng làmộtvấn đề, cứ thế này rồi sau này cậu gả vàokhôngbiết có bị bắt nạtkhôngnữa.
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Nhưng Giang Chi Châu ở riêng mà, thế này còn được, nhưnganhấy cónóivới cậu sau khi kết hôn có ở riêng nữakhông?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:anhấy từngnóimuốn muamộtcăn hộ, bảo căn hộ bây giờ hai người ở cộng thêmmộtcon chó vàmộtcon mèothìdiện tích hơinhỏ.
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:........
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:....... Mọi người giải tánđinào, vẫn là chủ đề khoe ân ái thôi [mỉm cười]
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Đừng suy nghĩ nhiều, điều kiện hai bên gia đình khác nhauthìkhôngcó cách nào rồi, chỉ cầnanhấythậtlòng thích cậu là được.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:[like]
Dù được đám bạn thân an ủi nhưng trong lòng Hạ Duy vẫnkhôngtự tin chút nào. Khimộtngười muốn kén vợ kén chồngthìđều hi vọng tìmmộtngười ưu tú có điều kiện tốt, nhưng khi đối phương quá tốt quá ưu túthìbạnsẽtrở nên tự ti.thậtra với điều kiện gia đình của Giang Chi Châu, bố mẹcôcũngkhôngbằng lòng gảcôchoanh, bọn họ cũng sợcôbị bắt nạt, bị thiệt thòi.
côcũng làcôcông chúa bénhỏcủa bố mẹcô.
côthay quần áo xong xuôi, lúc chuẩn bị xuống lầuthìnhìn thấy giấy búttrênbàn.
khôngthìđăng kí học lại nghiêm túcmộtlần nữa?