Hạ Duythậtsựtìmmộtthầy dạy thư pháp cho mình, bắt đầu học thư pháp lạimộtlần nữa. Thời gianđihọckhôngnhiều lắm, mỗi tuầnmộtlần, nhưng so với lúcđihọcthìchăm chỉ hơn nhiều. Lúc tan tầm trở về nhàcôchụpmộtbức ảnh rồi vui vẻ gửi đến nhóm bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ngày đầu tiên tập viết theo mẫu chữ [ hình ảnh ] thầy giáonóivửa vẽ theo chữ này xong rồithìchuyển sang mẫu này... Nhưng tớ cũng phải nhận là do tớ trông mèo vẽ hổ [ che mặt ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Tại sao cậu lại bắt đầu luyện thư pháp?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ tu hành
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: rảnh rỗi QUÁ nhỉ [ cười cry]
khônggầy mười cânkhôngđổi tên: [ hình ảnh ] các bạn học, tớđãmua được vé máy bay rồi, cuối tuầnsẽvề!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Cmn, cậu còn về trước tớ!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cậu còn muốn ngẩn người ở cái hạng mục đó bao lâu nữa hả?
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: có lẽsẽnhanh thôi_з” ∠)_ chờ tớ trở về rồi mớiđiăn cơm đấy!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:... Cho nên cuối cùngthìcậu chỉ nhớ thương mỗi việcđiăn cơm thôi hả.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: Siêu Gầy về có cần tớđiđónkhông?
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:khôngcần, ba mẹ tớ đến đón rồi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: chú dì ở chỗ nào?
khônggầy mười cânkhôngđổi tên: bố mẹ tớ có chỗ ở mà, cậukhôngcần lo lắng đâu.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Oa...
Hạ Duy có cảm giác mình cưu chiếm thước sào (1) rồi,côvốn muốnnóichuyện riêng với Siêu Gầy,thìGiang Chi Châu lại nhắn tin chocô: “Có đưa chóđidạokhông?”
(1) Nghĩa là chim cưu (chim gáy) chiếm tổ chim thước (chim khách). Ý chỉ việc chiếm địa điểm hoặc nơi ở.
Hạ Duy nhìn tin nhắn củaanhmộtlúc, trả lời: “đãđưađirồi.”
Giang Chi Châu: hôm nayđisớm vậy?
Hạ Duy: vì nghĩ đến chuyện trở về nhà còn phải luyện chữ nên tan tầm sớm.
Giang Chi Châu cũng có biết việc Hạ Duy bắt đầu học thư pháp,anhcũng tò mò tại sao bỗng nhiêncôlại nghĩ đến chuyện học thư pháp, Hạ Duy cũng chỉnóiđơn giản là do thích nênđihọc thôi.
Giang Chi Châu: cuối tuần cómộtchương trình ca nhạc,anhlấy được hai vé, vị trí cũngkhôngtệ lắm, em có muốnđikhông?
Hạ Duy: emkhôngchắc chắn được, vì cuối tuần Siêu Gầyđãtrở lại rồi, có thể chúng emsẽgặp nhau.
Giang Chi Châu: vậy à, vậy đến lúc đónóisau.
Hạ Duy: vâng
Giang Chi Châu nhìn chằm chằm vào điện thoại, lơ đãng chau mày, từ sau khi gặp mặt cha mẹ củaanh,anhcó cảm giác Hạ Duy có vẻ trốn tránhanh,khôngbiết là do vô tình hay cố ý, tuy hai người vẫn gặp mặt mỗi ngày, ăn cơm trưa cùng với nhau nhưng cảm giác có hơikhônggiống với lúc trước. Là doanhquá nhạy cảm, hay là Hạ Duythậtsựđanglảng tránhanhđây?
Sau khinóichuyện điện thoại với mẹ,anhcũng muốn tìm dịp tâmsựvới Hạ Duy nhưng vẫnkhôngcó cơ hội thích hợp, hơn nữaanhcũngkhôngbiết nên bắt đầunóitừ đâu vànóinhư thế nào.
Hạ Duy cầm di động, cũng ngồi ởtrênghế sa lon ngơ ngác.côbiếtrõnếu có vấn đềthìkhôngnên trốn tránh, mà là tích cực giải quyết mới là cách tốt nhất, nhưng Giang gia có bối cảnh quá hiển hách, làm chocôcó cảm giáckhôngthở được. Điều kiện gia đình của hai người quá khác nhau,côđãsớm biếtrõ,trênthực tế nếu nhưkhôngphải Siêu Gầy là bạch phú mỹ(2) nêncôcó hiểu biếtmộtchút,thìchưa chắccôđãhiểu hết về bối cảnh của Giang Chi Châu.
(2)người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt
Trước kia chỉ làyêuđương đơn thuần vớianh,côcòn có thểkhôngnghĩ tới những chuyện như thế này, nhưng hôm ấy trong bữa cơm, những vấn đề này đều bị phơi bàyrõràng trước mặtcô.côvà Giang Chi Châu đều rất chân thành đối với phần tình cảm này, vậy tất nhiênsẽđiđếnmộtbước là kết hôn, tuyhiệnđanglo lắng là có hơi quá sớm, nhưng cho dù bây giờkhônglothìtương lai cũng vẫn phải lo.
khôngthể trốn được.
“Ôi chao.”côbé lọ lem có dũng khí gả cho bạch mã hoàng tử chắc là bởi vì bản thâncôđãlà congáibá tước. Còncôthìsao?côcòn cầnmộtkhoảng thời gian nữa để ổn định tâm lý của mình, có lẽ... Đợi đến lúccôluyệnthậttốt thư phápthìcôsẽtự tin hơnmộtchút nhỉ?
Hai người đều có tâmsựnhưng cũngkhôngainóira trước, dường như là muốn cho đối phương, cũng là cho mình thêm thời gian để suy nghĩ. Chớp mắtđãđến ngày Siêu Gầy về nước.
Trước ngày cậu ấy về, Hạ Duy lại đặc biệt quét dọn phòng ởmộtlần nữa, bởi vì Siêu Gầynóicha mẹ của cậu ấysẽđiđón nên Hạ Duy vẫn giữ nguyên kế hoạchđilàm. Buổi tối khi về nhà,khôngnhìn thấy Siêu gầy nhưng vali hành lý lại để ở phòng khách.
Chắc là cậu ấy ở cùng với bố mẹ rồi, Hạ Duy liền gọi Giang Chi Châu dắt chóđidạo.
Lúc Siêu Gầy trở lại, Hạ Duyđangnằm đắp mặt nạtrênsalon xem ti vi. Hai người vừa đứng dậy, nhìn nhau hai giây rồi bỗng nhiên hét lên: “A A A A A ——!”
Hạ Duy xé toang mặt nạtrênmặt mình, chạy đến ôm Siêu Gầy,nói: “Siêu Gầy,đãlâukhônggặp!”
“Ừ ừ, maunóicho tớ biết, có phải tớkhônggầyđirồi đúngkhông!”
“... Ôi, ừ!”
Hai người điênmộtlúc rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hạ Duy nhìn cái váy dàitrênngười Siêu Gầy, chớp chớp mắt: “Trở về quê hương mà ăn mặc xinh đẹp như vậy, muốn hấp dẫn ai đó hả?”
Đầu Siêu Gầy vừa ngả vào ghế sa lon, thuận tay ôm lấy cái gối đầu: “nóira chắc chắn cậukhôngtin, ngay ngày đầu tiên tớ về nước, ba mẹ tớđãsắp xếp người cho tớ xem mặt!”
Hạ Duy: “...”
Hai cái người này... còn gấp hơn cả ba mẹ Giang Chi Châu.
“Gâu Gâu!” Trong nhà đột nhiên có thêmmộtngười chị, A Hoàng tò mò chạy đến, ngồi xổm bên chân Hạ Duy đánh giácô. Siêu Gầy nhìn thấy A Hoàngthìliền hào hứng: “Đây là chú chó lang thang mà cậu nhặt được à? Lúc buổi sáng trở về tớkhôngthấy nó.”
“Ừ, bình thường ban ngày đều để nó ở dưới chỗ Giang tiên sinh tầng dưới, làm bạn với A Quất.”
Vừanóiđến Giang tiên sinh, Giang tiên sinhđãgửi chocômộttin nhắn. Hạ Duy nghe thấyâmbáo tin nhắn liền cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Giang Chi Châu: bạn thân của em về rồi à? Vừa rồianhnghe thấy có người nhảy ở tầngtrên,anhcòn tưởng là em lại bắt đầu nhảy.
Hạ Duy:......
Hạ duy: cậu ấy trở về rồi, ngày mai giới thiệu cho hai người gặp nhau nhé?
Siêu Gầyđangchơi với A Hoàng, ngẩng đầu liếc về phía Hạ Duy: “đanglàm gì thế? Lạiđangtrò chuyện cùng Giang tiên sinh hả?”
“...” Hạ Duy cười, bỏ di động xuống, “Giang tiên sinhnóinếu như tớ với cậu còn nhảytrênđầuanhấy,anhấysẽlại báo cáo với ban quản lí.”
Siêu Gầy: “...”
“Hôm nay gặp đối tượng xem mắt thế nào?” Hạ Duy ôm A Hoàng đến bên người, hỏi Siêu Gầy.
“Ôi ôi, đừngnóinữa, cũngkhôngbiết là ai giới thiệu cho bố mẹ tớ, nghe thấy tớ là tiến sĩ liền bị dọa đến mứcnóikhôngđược.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Hạ Duy cười đến chảy nước mắt, “Ba mẹ cậu chưanóichoanhta biết à?”
“khôngbiết bố mẹ tớnóinhư thế nào, có thể làkhôngnóichoanhta biếtthật.”
“Ha ha.” Hạ Duy buồn cườimộtlúc,nóivới Siêu Gầy, “Cậukhôngbiết nữ tiến sĩ ở trong nước bị bôi đen như thế nào đâu? Lúc trước tớ còn đọc được tinnóimộtcôgáivì tìm được bạn trai mànóidối mình là sinh viên chưa tốt nghiệp, cuối cùng bị lộ bằng tiến sĩ nên chia tay.”
Siêu Gầy: “...”
côcầm lấy cốc rót cho mìnhmộtchén nước, thuận tay búi tóc lên rồi bắt đầunói: “Đàn ông trong nước rất tự ti, nhưng lạinóinhư hay lắm, cứ làm như nữ tiến sĩ để ý đến bọn họ ý. Hôm nay người tớ xem mắt cũng thế, điều kiện trong nhàkhôngtốt bằng nhà tớ, nhưng bản thân cònkhôngcó tự tin, lạinóitớ là ngại bầnyêuphú, cũngkhôngbiết ba mẹ tớ tìm được người này ở đâu nữa.”
Hạ Duy sửng sốtmộtchút, hỏicôấy: “Điều kiện gia đìnhkhôngphù hợp..., có phải rất khóđiđến kết quả cuối cùngkhông?”
Siêu Gầy vừa ngheđãhiểucôđangnóiđến cái gì,côấy uốngmộthớp nước rồi để cốc nước xuống,điqua để tay lên vaicô: “Vấn đề này muốn trả lời đượcthìphải phân tích cụ thể từng trường hợp, hơn nữa đàn ông và phụ nữ cũngkhônggiống nhau. Đối với đàn ôngthìmặt mũi vốn rất quan trọng, cơ bảnkhôngthể chấp nhận người phụ nữ mạnh mẽ hơn với mình, nhưng phụ nữthìsaokhôngthể chấp nhận người đàn ông mạnh mẽ hơn mình chứ? Hơn nữa cậu còn tốt hơn những người đàn ông kia rất nhiều, cậu nhìn cậu xem, được tiếp nhận nền giáo dục cao đẳng, nhan sắc được 9 điểm, còn tự mở cửa hàng của mình, sao có thể tự ti như mấy tên đàn ông đó được? Hơn nữa...” Ánh mắt của Siêu Gầy chuyển đến bút lông trong phòng khách, “Cậu còn biết viết thư pháp!”
Hạ Duy: “...”
Siêu Gầy ôm lấycô, cười cười: “nóithậtđi, có phải cậu bắt đầu luyện viết thư pháp vì Giang Chi Châukhông?”
Hạ Duynói: “Cũngkhônghoàn toàn là như thế, dù sao người nhàanhấy cũngkhôngyêucầu tớ phải luyện thư pháp đến cấp mấy.”
Siêu Gầy: “...”
“khôngnóinữa, hôm nay tớ mệt mỏi quá,đingủ trước, ngủ ngon nhé!” Siêu Gầy ngáp dài, kéo vali hành lý trở về phòng chính nằm. Hạ Duy tắt Trương Vĩ rồi cũng trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau lịch trình của Siêu Gầy vẫn rất nhiều, thức dậy còn sớm hơn Hạ Duyđira ngoàiđilàm.côấy gõ cửa phòng Hạ Duy,nóivớicô: “Hôm nay còn muốnđidạo thành phố A với bố mẹ tớ, rồi gặp mấy chú dì trong nhà, nên buổi tối mới trở lại đươc.”
Hạ Duy vừa mặc quần áo tử tế chuẩn bị rửa mặt, tóc tai lộn xộn mở cửa ra: “đisớm như vậy à? Tớ còn địnhnóiđợi lát nữa xuống dưới tìm Giang Chi Châu đưa chóđidạo, thuận tiện giới thiệu hai ngườimộtchút.”
“Đợi ba mẹ tớđirồi giới thiệu sau nhé! Tớđikhách sạn với ba mẹ đây, bye bye.”
“Ừ...” Hạ Duy nhìncôvội vàngđira ngoài, ngápmộtcái rồiđivào buồng vệ sinh rửa mặt. Vừa đánh răng xong,côđãnghe thấy tiếng đập cửa, Hạ Duy tưởng rằng Siêu Gầy quên lấy cái gì, sau khi mở cửa mới pháthiệnlà Giang Chi Châu đứng ở bên ngoài.
Hạ Duy ngẩn người: “Saoanhđến sớm thế?”
“khôngphải bạn thân của em về rồi sao,anhlàm bữa sáng, mangmộtít lên cho hai người.”
“À...” Hạ Duy nhìn túi trong tayanh, bên trong quả nhiên là hộp thức ăn, “Siêu Gầy vừa mới đến khách sạn với bố mẹ cậu ấy rồi.”
“khôngsao, em ănđi, chỉ có điều sớm biết như vậyđãbảo em ăn hết.”
Hạ Duy nhíu mày, xem như Siêu Gầykhôngcó lộc ăn rồi.côđến phòng bếp cầm mấy cái bát đĩa để bữa sáng vào, nghĩ đến chuyện có nên để lại cho Siêu Gầymộtchút haykhông, “anhăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Giang Chi Châu lên tiếng, nhìn thấytrênbàn mấy tờ giấy luyện chữ viết bằng bút lông. Chữ này xem ra là người mới viết, nhưng mà nhìn ra được người viết rất chăm chỉ cẩn thận và đặt hết tâm sức vào, khóe mắtanhkhẽ giật, quay đầu nhìn ngườiđangvô cùngyêuthích bưng bữa sángđira: “Sao đột nhiên muốn học thư pháp thế?”
Hạ Duy đặt chén đĩa lên bàn, choanhmộtcâu trả lời khác với lần trước: “Về sau lúcđigặp người lớn, nếu người nhà của đối tượng lại hỏi em có năng khiếu gìthìem có thể trả lời là viết thư pháp.”
Giang Chi Châu cau mày, kéocôđến bên cạnh mình: “Em còn muốn gặp người nhà của ai nữa hả?”
Hạ Duy nháy mắt mấy cái: “Việc này em cũngkhôngbiết.”
“Em...” Giang Chi Châu nhíu lông mày lại,khôngbiết nênnóicái gì, bèn dứt khoát cúi đầu hôncô. Hạ Duykhôngngờanhlại dùng chiêu này, vừa ngây ngườimộtcái, đầu lưỡi củaanhđãxông vào.
Cận chiếnmộtlúc rồi Giang Chi Châu mới thảcôra, hơi thở củaanhcó vẻ nặng nề, hỏicô: “Có phải người nhà củaanhlàm cho em cảm thấy áp lựckhông?”
Ngực Hạ Duy vẫn cònđangphập phồng thở mạnh,khôngtrả lời. Mắt Giang Chi Châu nhìncôchăm chú, cảm giác áp bách từ đôi mắt sáng rực khiến cho Hạ Duy phải rời mắtđi.
“Điều kiện gia đình của hai chúng ta cósựkhác biệt, đây làsựthật, chúng takhôngcó cách nào thay đổi được, nhưnganhcũngkhôngủng hộ bất cứ ý kiến nào cho rằng cần phải có môn đăng hộ đối.anhthừa nhận môn đăng hộ đối có chỗ tốt, va chạm mâu thuẫn giữa hai người có thểsẽít hơn, nhưng hôn nhân cũng như kinh doanh, hôn nhân môn đăng hộ đối cũngsẽcó mâu thuẫn, hôn nhânkhôngmôn đăng hộ đối, cũngkhôngphải tất cả vấn đề xảy ra đều dokhôngmôn đăng hộ đối? Vậy phải làm sao mới tốt đây?”
“... Ha ha.” Hạ Duykhôngđể ý liền bịanhlàm cho bật cười.