Nụ cười này của Hạ Duy khiến bầukhôngkhí giữa hai người hoà hoãn hơn rất nhiều. Hạ Duy hỏi Giang Chi Châu: “nóimới nhớ,anhthuộc cung hoàng đạo nào thế?”
“Cự Giải.” Giang Chi Châu khẽ nhíu mày, “Chúng tađãhẹn hò lâu như vậy rồi mà em lạikhôngbiếtanhthuộc cung hoàng đạo nào sao?”
“Hình như em cũngkhôngbiết nhóm máu củaanh.”
Giang Chi Châu: “........”
“Nếu là cung Cự Giảithìtháng sau là đến sinh nhật củaanhrồi?”
“Ừ, nên em nhanh chóng chuẩn bị quàđi.”
“.... Trước giờ chưa thấy người nào đòi quàmộtcách thẳng thắn như vậy.” Khoé miệng Hạ Duy khẽ giật, “Vậyanhbiết em thuộc cung hoàng đạo nàokhông?”
“Ngày 21 tháng 11, cung Thiên Yết.”
Hạ Duy ngạc nhiên: “Saoanhbiết? Em chưa từngnóivớianhmà.”côđể thông tin linh tinhtrênmạng xã hội mà.
“anhhỏi Điền Điềm từ lúcđiăn vớicôấy.” Giang Chi Châu trả lời rồi mới để ý hình như bọn họđãlạc đề mất rồi, “anhkhôngmuốn bàn luận với em về chuyện cung hoàng đạo nữa.”
Sau cuộcnóichuyện môn đăng hộ đối với mẹ,anhđãlên diễn đàn xem vài topic, cókhôngítcôgáigả vào nhà giàu tâmsựrằng áp lực rất nặng nề, các mâu thuẫnkhôngngừng phát sinh, nhưng vì điều kiện của gia đìnhkhôngbằng bên nhà trai nên lúc có tranh cãi muốn lên tiếng cũngkhôngđược. Giang Chi Châukhôngmuốn Hạ Duy phải lo lắng những chuyện này,anhmuốn cuộc hôn nhân của bọn họsẽkhiếncôhạnh phúc chứkhôngphải đểcôphải chịu áp lực.
“anhcho rằng trong hôn nhân có nhiều thứ quan trọng hơn môn đăng hộ đối, chỉ cần hai người tôn trọng lẫn nhau, chú ý mối quan hệ giữa hai ngườithìrất nhiều vấn đềsẽkhôngphát sinh nữa. Nên đừng tự áp lực bản thân mình, hai tâm hồn hoà hợp mới là quan trọng nhất.”
Hạ Duy trừng mắt nhìnanh, saocôkhôngbiết từ khi nào Giang tiên sinh lại trở nên dài dòng như thế, “Những lời này có phải là của bác sĩ tâm lý thường khuyênanhkhông?”
“.....anhđangnóichuyện nghiêm túc với em đó.”
Hạ Duy nguỵ biện: “Em cũngđangnghiêm túc mà. Dù trình độ củaanhkhôngcao bằng bác sĩ tâm lý nhưng ngheanhnói, tâm trạng của em cũng dễ chịu hơn nhiều.”
Giang Chi Châu chợt mỉm cười: “Vậy là tốt.”
anhchợt thấy giấy bút bàytrênbàn, liền hỏicô: “Em còn học thư pháp à?”
“Phải học chứ.” Hạ Duy trả lời lại ngay,khônghề do dự chút nào, “Tu thân dưỡng tính, gia tăng khí chất, lần này emkhôngmuốn bỏ dở nửa chừng nữa.”
Hơn nữa cũng phải đóng tiền phí mới được học đó.
Sau khinóichuyện xong với Giang Chi Châu, Hạ Duy chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mấy ngày sau, Bát Bảo liền nhắn tinnóisắp về thành phố A.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:Sáng mai lên máy bay đây! Cậu bảo Giang tiên sinh chuẩn bị mời mình ăn cơmđi!@Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:.... Để mình hỏi lạianhấymộtchút. Khi nào Sấu Sấu và Điền Điềm mới rảnh?
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Thứ 7 ngày mai, 2h chiều mình rảnh nè, còn Sấu Sấuthìsao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Sấu Sấu luôn bận rộnđixem mắt suốt suốt hai ngày nay, mìnhkhôngthấy cậu ấy đâu [móc mũi]
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:đangbận rộn ứng phó với bố mẹ mình đây, còn sắp xếp công việc cho mình nữa chứ, phiền phứcthật.
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Ngày mai bố mẹ mình về rồi, các cậu hẹn chỗđi, để mình tiễn người xongsẽđến tìm các cậu.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Vậy buổi chiều mìnhđiăn bánh ngọt lót dạ trước! Thánh Địa Đồ Ngọt mình tới đây!
Tiểu Điềm Điềm vô địch:Cậukhôngsợkhôngcòn bụng để chứa nữa à?
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:Với mấy món ăn của Thiên Hạ Cư mình còn lo làkhôngđủ no nữa kìa.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Các cậu đợiđã, để mình hỏi Giang Chi Châu ngày mai có rảnhkhông, vì Thiên Hạ Cư có thểsẽđông khách vào thứ 7.
côgửi xong tin nhắn liền nhắn tin cho Giang Chi Châu: “anhcó onlinekhông? Ngày mai Sấu Sấusẽvề, tối mai có thể cùng ăn cơmkhông?”
Giang Chi Châu:Được, vậy đểanhgiữ phòng.
Hạ Duy:[like]
Giang Chi Châu:Ngày mai mấy giờ họ đến?
Hạ Duy:Buổi chiều bọn em cònđidạo phố, xem phim gì đó nữa, nên chắc vào tầm 6h30.
Giang Chi Châu:Được, có cầnanhđiđónkhông?
Hạ Duy:khôngcần đâu,anhcứ ở Thiên Hạ Cư chờ em là được rồi, nhớ chuẩn bị thêm các món ăn ngon [doge]
Giang Chi Châu:OK
Hạ Duy bật cười hai tiếng mới thông báo tin tức này cho đám bạn thân, mọi người hẹn nhau gặp luôn ở cửa hàng Thánh Địa Đồ Ngọt.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, thời gian bọn họ tụ tập ngày càng ít, lần gặp mặt cứ như hội ngộ võ lâm. Hôm nay Hạ Duykhôngđến cửa hàng, buổi sángcôdẫn chóđidạo rồi sửa soạn cho bản thân. Sấu Sấuđãđiđâu đó từ sáng sớm, chiều naykhôngbiết khi nào cậu ấy mới đến.
Cửa hàng Thánh Địa Đồ Ngọt nằm ở tầng trệt của bách hóa Tinh Quang, vì nó rất thu hút thị hiếu của khách hàng nên chỉ sợđitrễsẽkhôngcòn chỗ ngồi. Hạ Duy cố ý rời khỏi nhà trước thời gian hẹn.côlà người đến đầu tiên, nhắn tin hỏi mọi người muốn ăn gì rồi mua hết tất cả, tìmmộtchỗ trống ngồi xuống.
Điền Điềm và Bát Bảo đến cùngmộtlúc, Hạ Duy vừa nhìn thấy Bát Bảo liền nhanh chóng trợn mắt nhìncôấy: “Bát Bảo, cậu lại phơi nắng đen da nữa rồi phảikhông?”
Câu này khiến Bát Bảo vô cùng tổn thương: “Mỗi ngày cậu đều đến công trường thửđirồi biết, xem cậu có bị đen dakhông! Mìnhđãbôi 3 lớp kem chống nắng rồi đó!”
Điền Điềm an ủi: “khôngsaokhôngsao, ở nhà hai tháng có thể dưỡng da trắng lại thôi.”
Hạ Duy gật đầu: “Sau đó hạng mục tiếp theo có thể tiếp tục phơi nắng.”
Bát Bảo: “.........”
côấykhôngcó người bạn như vậy.
Bát Bảo uốngmộthớp nước lạnh cho bình tĩnh lại rồi mới hỏicô: “Sấu Sấu đâu, khi nào cậu ấy mới đến?”
Hạ Duy nhún vai: “Mỗi ngày cậu ấy đềuđisớm về trễ, còn bận rộn hơn mình, mà hình như cậu ấyđãbảo hôm nay phảiđixem mắt mà.”
Bát Bảo co rút khoé miệng: “Loại congáivừa trắng vừa giàu vừa đẹp như Sấu Sấu sao lại muốn kết hôn chứ?”
Điền Điềm đáp: “Chắc trong nhà nôn nóng đó, cũngkhôngcó cách nào khác, gần 30 tuổi chính là như vậy đó.”
Hạ Duy liền mở miệng phản bác ngay lập tức: “Mìnhkhôngphải 30, năm nay mình mới 18 thôi.”
Điền Điềm + Bát Bảo: “.........”
Cậu vui là được!
Bọn họnóichuyện được vài câuthìSấu Sấu vội vàng chạy đến, Bát Bảo vừa nhìn thấy Sấu Sấu liền lên tiếng: “Aaaa Sấu Sấu! Có phải cậu xinh hơn rồikhônghả?! Ở nước ngoàiđãđời bây giờ về nước liền thay hình đổi dạngrồi đó!”
Phản ứng của Sấu Sấu lúc nhìn thấy Bát Bảo y hệt như của Hạ Duy, ôm Bát Bảo rồinói: “Bát Bảo sao cậu lại đen thế này? Tóc cũng cắt ngắn thế?!”
Bát Bảo: “.........”
côấykhôngcó đám bạn bè như thế này! Các cậu ấykhôngthấy gì ngoài làn da đen củacôấy sao?! Ví dụ là tâm hồn trắng như trang giấy củacôấy nè!!!
“Ở công trường nhiều bụi bẩn lắm, để tóc dàikhôngtiện nên mình dứt khoát cắt luôn.” Bát Bảo bĩu môi, tiếp tục uống nước lạnh để bình tĩnh lại.
Sấu Sấu ôm Bát Bảo rồi ôm Điền Điềm: “Điền Điềm càng ngày xinh đẹp rồi.”
Điền Điềm cười hỏi: “Vậy mình nênnóigì bây giờ ta?nóicậu ngày càng gầy hơn à?”
Sấu Sấu gật đầu ngaykhôngdo dự: “Đúng!”
Cả đám bọn họ bật cườikhôngngớt,mộthồi lâu sau mới im lặng. Điền Điềm xiênmộtmiếng hoa quả, nghiêng đầu hỏi Sấu Sấu: “Nghe Hạ Duynóilà cậuđixem mắt à?”
Sấu Sấu hứmộttiếng: “Xem cái gì mà xem chứ, vốn làkhônggặp được.”
“Sao thế?”
Nhắc lại chuyện nàythìSấu Sấu vẫn còn tức giận: “Lần trước bố mẹ giới thiệu cho mìnhmộtngười, vì điều kiện của người đókhôngtốt bằng bên nhà mình nênkhôngdám tiến tới, còn trách mình nữa. Lần này bố mẹ tìmmộtngười có điều kiện cực tốt, bố mẹ đều làm việc trong cơ quan hành chính Nhà nước, có bằng tiến sĩ, vừa tốt nghiệp hai năm trước, bây giờđanglàm việc ở cơ quan đơn vị nào đó của Nhà nước.”
Điền Điềm khẽ gật đầu: “Nghe có vẻkhôngtồi mà, sao lạikhônggặp?”
Sấu Sấu cong môi cười cười: “Vì mìnhkhôngphải là đảng viên, thẩm tra chính trakhôngđạt tiêu chuẩn.”
Cả đám bọn họ: “.........”
Sấu Sấu nhanh chóng ăn vài miếng bánh ngọt, biến phẫn nộ thành sức ăn: “Mình vừa tốt nghiệp cấp 3 liền ra nước ngoài du học, làm sao vào đảng được chứ!”côngẩng đầu nhìn ba người họ, hỏi: “Các cậu là đảng viên à?”
Hạ Duy chớp mắt nhìn: “Mình và Bát Bảo đềukhôngphải, Điền Điềm là đảng viên đó.”
Sấu Sấu vỗ vai Điền Điềm,nóimộtcâu hàm ý sâu xa: “Vậy mình chúc mừng cậu, có cơ hộp gặp mặt với nam thần rồi đó.”
Điền Điềm: “..........”
Hạ Duykhôngnhịn được phải bật cười: “Thời buổi nàyđixem mắtthìloại nào cũng có, trước đây Giang tiên sinh cũng từngđixem mắt,yêucầu đối phương chưa từng quen bạn trai, nếukhôngsẽkhôngchịu xem mắt.”
“Cuối cùng vẫn bị cậu nắm trong tay đấy thôi?” Sấu Sấu liếccô, “Dù sao mìnhkhôngmuốn xem mắt nữa, người 30 tuổi chưa kết hôn đâu phảikhôngcó chứ, mình thấy người ta sống cũng rất tốt mà.”
Điền Điềm thở dàimộttiếng,nói: “Mốc 30 tuổi chính làmộtkhe núi, vượt qua khe núi ấy thời gian dần trôi nhanh hơn.”
“Mình cảm thấy bây giờ thời gianđãtrôi nhanh lắm rồi.” Bát Bảo phản bác.
Điền Điềm cười cười: “Cũng đúng, 10 năm naykhôngphải chỉ trongmộtcái chớp mắtđãtrôi qua rồi sao? Mình nhớ hồi lúc học cấp 3, bọn mình thường xuyên tưởng tượng cảnh tượng 10 năm sausẽnhư thế nào. Lúc đấy bọn mình tự tin đến ngớ ngẩn, cho rằng 10 năm sau mìnhsẽlà người thành công, ưu tú toả sáng, gia đình mỹ mãn. Nhưng 10 năm sau mới pháthiệnhình như mình hoàn toànkhôngkhác gì 10 năm trước.”
Bát Bảonói: “Còn nữa, nếu nhìn kỹmộtchút mới pháthiệnkhoé mắtđãcó nếp nhăn.”
.............
Bầukhôngkhí chợt trở nên nặng nề hơn.
Sấu Sấu ho khanmộttiếng, chuyển sang chủ đề khác: “Bây giờ Điền Điềm đều phải tăng ca mỗi ngày sao?”
“Ừ, nhưngđãđỡ hơn trước rồi.”
Bát Bảonói: “Nhưng cậu tăng ca trong văn phòng có máy điều hoàthìthoả mãn rồi, mình phải phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt đó. Vẫn là Hạ Duy tốt nhất, tự mình làm bà chủ.”
Hạ Duy chép miệng, lầm bầm: “Mìnhthìcó gì mà tốt chứ,mộtcửa hàngnhỏnát như vậy, người khác nhìn cũngkhôngthuận mắt.”
Sấu Sấu nhíu mày: “khôngphải cậunóiđãthương lượng với Giang Chi Châu rồi sao?”
“Ừ, nhưng thái độ của người nhàanhấykhônghề thay đổi gì, cũng may là sau nàykhôngsống chung với họ.”côtin tưởng Giang Chi Châu nên mới có can đảm cùng bướctrêncon đường này vớianh.
Sấu Sấu thở dài, cảm thánmộtphen: “Tại sao làm người lớn có nhiều chuyện phiền phức như vậy chứ? Nhất là phụ nữ ở độ tuổi của chúng ta.”
“Đúng vậy....” Hạ Duy chống cằm suy nghĩ, công việc -yêuđương - hôn nhân, cáccôcó quá nhiềusựthử thách và lựa chọn, từng muốn làmmộtngười thành đạt nhưngthậtra bây giờnóikhôngchừng còn thảm hại hơn lúc trước, “Aaa,khôngnghĩ nữa!đãđến cửa hàng Tinh Quang rồithìchúng ta mauđimua sắmđi.”
“Được đó được đó, dù đen nhưng mình cũng muốn mặcmộtchiếc váythậtxinh đẹp!” Đây mới là Bát Bảo mạnh mẽ của bọn họ.
“Vậyđithôi!” Hạ Duy cầm túi xách địnhđithìSấu Sấuđangănmộtmiếng bánh ngọt chợt la lên: “Đợiđã, để mình ăn thêm miếng nữa!”