Có thể congáikhôngmạnh mẽ bằng con trai, nhưng họ lại có những thú vui riêng của mình - ví dụ nhưđimua sắm.
Ngoài chuyện ăn uốngthìviệc làm congáithích nhất chính làđimua sắmthậtnhiều đồ và ăn mặc trang điểmthậtxinh đẹp! Mấy người Hạ Duy sau khiđidạomộtvòng bách hóa Tinh Quang,thìlúcđira từ đầu đến chân đều rực rỡ hẳn lên.
“Ôi chao, ainóida đenkhôngthể đẹp chứ, tớ có cảm giác mìnhđãtrở thànhmộttiểu tiên nữ!” Bát Bảo còn đứng trước cửa ra vào bách hóa Tinh Quang, nhìn hình ảnh của mình chiếu lên cửa thủy tinh, ngắm bộ váy vừa mua. Hạ Duy cũngkhôngnhịn được đứng bên cạnh Bát Bảo ngắm nghía, giày cao gót và váy củacôđều vừa mua xong, ngay cả khăn lụatrêncổ đều là nhân viên bán quần áo tự tay quàng vào chocô.
Mặc dù congáicó rất nhiều phiền não và vất vả, cũngkhôngđược xã hội đối xử công bằng, nhưng nhìn thấy mình xinh đẹp như thế này, Hạ Duy vẫn cảm thấy nếu có kiếp saucôvẫn muốn làm congái!
Bốn người chìm đắm trong việc ngắm nghía nhan sắc của mình, đến lúc khiến cho nhiều ngườiđiqua phải ngoái lại nhìnthìmới dừng lại.trênđườngđi, tỉ lệ người quay đầu lại nhìn siêu cao, chưa kể đến bốn người cònđivào con đường đến Thiên Hạ Cư.
Lúc sắp đến, Hạ Duy gọi điện thoại cho Giang Chi Châu, Giang Chi Châu tự mình xuống đón cáccô. Tuy là Siêu Gầy ở tầngtrênnhà Giang Chi Châu nhưng đây là lần đầu tiêncônhìn thấyanh: “Chào Giang tiên sinh, vinh hạnh vinh hạnh.”
côcẩn thận đánh giáanh, ngườithậtcòn đẹp trai hơn ảnh lúc trước Bát Bảo chụp, hơn nữakhôngchỉ đẹp traimộtcách xuất sắc, mà khí chất và cách ăn mặc củaanhđều rất đẹp, nhìn về quamộtlượtthìchính làmộtngười rất cẩn thận, rất chú ý đến cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày.
Giang Chi Châu lễ phép bắt taycô, cườinói: “côlà Siêu Gầy à? Cảm ơncôđãcho Hạ Duy ở phòng của mình.” Đúng rathìnhờ có việc ở nhờ này,anhmới có thể quen biết vàyêuHạ Duy như bây giờ,khôngthể phủ nhận công lao của mấycôbạn thân của Hạ Duy.
“Khách khí rồi, Hạ Duy nhiều tật xấu, hai người có thể bên nhau, coi như là... Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?”
“...” Hạ Duy im lặng nhìncôấy, “Có phải cậu ở nước ngoài lâu nên quên mất cáchnóitiếng Trung Quốckhông?”
Bát Bảo cườinói: “Tớ lại cảm thấy cậu ấy dùng thành ngữ này rất hay.”
Giang Chi Châukhôngđể ý đến mấy câu trêu chọc của cáccô, mời cáccôđivào trong phòng. Hạ Duy nhìnanhdẫn tất cả mọi người đếnmộtthang máy khác với thang máycôhayđi.
Giang Chi Châu giải thích: “Nơi này là đườngđidành riêng cho khách quý, bình thườngmộtít nghệ sĩ tới ăn cơm cũngsẽđiđường này. Hôm nay tương đối nhiều người, phòng bình thường cũng gần nhưđãhết rồi,anhgiữ lạimộtphòng khách quý, nênđilối này.”
“À!” Hạ Duy liên tục gật gật đầu, “Có những nghệ sĩ nào hay đến ăn cơm?”
Giang Chi Châu suy nghĩmộtchútnói: “Đều là những người bình thường hay thấytrênTV, đều tới nơi này để ăn cơm, hôm nay còn cómộtđoàn làm phim liên hoan ở đây.”
“Đoàn làm phim! Có thể nhìn trộm!” Bát Bảo chờ mong nhìnanh.
Giang Chi Châunói: “Việc nàykhôngđược,khônghay cho lắm.”
Bát Bảo dẩu môi, liếc nhìn Siêu Gầy: “NghenóiMạc Thiên Vương cũng thường xuyên đến đây ăn cơm đấy.”
Khóe miệng Siêu Gầy co lại: “đãbiết cậu được nhìn thấy người ta ở buổi hòa nhạc rồi, nhìn thấy ngườithật, còn gì nữakhông.”
“Hừ ~” Bát Bảo dương dương đắc ý ngân nga hai câu hát.
Sau khi đến phòng khách quý, lập tức cảm thấy khác phòng bình thường, mọi hômcôđến ăn đều ăn ở phòngnhỏhơn nhiều,thậtsựlà quá keo kiệt với khách hàng bình thường! Nhân viên phục vụđãsớm đứng chờ ở cửa ra vào phòng, nhìn thấy Giang Chi Châu dẫn họđitới liền vội vàng chạy xuống tầng dưới gọi đồ ăn lên. Giang Chi Châu đưa menu cho bọn Hạ Duy, rồinóivới cáccô: “anhmới gọimộtsố món ăn nổi bật của Thiên Hạ Cư và mấy món Hạ Duy thích, mọi người nhìn qua xem có muốn ăn món gì nữakhông.”
Bát Bảo nháy nháy mắt,nhỏgiọngnói: “Tớ cảm thấymộtcâu, ‘Và mấy món Hạ Duy thích’ kia hoàn toàn thừa thãi.”
Điền Điềm và Siêu Gầy lập tức cườimộttiếng, Hạ Duy xấu hổ ho khụ khụ.
Giang Chi Châu gọi rất nhiều đồ ăn, Hạ Duy đến ănthìchẳng bao giờ dám gọi nhiều như vậy, vì thế mọi người cũngkhônggọi thêm gì, chỉ có Bát Bảo gọi thêm mấy chai nước uống.
Trong bữa cơm cáccônóichuyện phiếm với nhau, Giang Chi Châu cũngkhôngxen vào, nhưnganhcũng pháthiệnra từ đầu đến châncôđều là đồ mới,anhliềnnhỏgiọng hỏicômộtcâu: “Quần áo và giày của em đều là vừa mua hôm nay à?”
Hạ Duy gật đầunói: “Vâng, đẹpkhông!”
Giang Chi Châu nở nụ cười: “Rất đẹp.”
“Này này, tớnóinày, hai ngườikhôngđượcnóichuyện thầmthìvới nhau như thế được, có phải muốn kích thích chó độc thân như chúng tớkhông!” Bát Bảo bất mãn gõ chiếc đũa về hướng hai người, “Chúng tớ ăn cơm là được rồi,khôngmuốn ăn thức ăn của chó!”
“Ha ha ha ha đúng thế, Bát Bảonóikhôngsai.” Sau khi Siêu Gầynóinhư vậy, lại cố ý hỏi Giang Chi Châu, “Hôm nay Hạ Duy mua nhiều như thế này,anhkhôngbiết là cậu ấy sắp phá sản ả?”
“Mua mấy bộ quần áo màđãphá sản sao?anhcảm thấy trừ chuyệncôấy cảm thấy vui vẻthìnhững chuyện còn lại đềukhôngquan trọng, hơn nữa đây còn chính là tiền củacôấy tự kiếm được nữa.”
“AAA ——!”anhvừanóixong Bát Bảo vào Siêu gầy đều kêu la liên tục, “AinóiGiang tiên sinh là trai thẳng như sắt thép vậy? Lời này còn ngọt hơn bánh ăn lúc chiều đó.”
Hạ Duy lại homộttiếng,nói: “Lúc mới quenanhấykhôngnhư thế này.”cônóixong còn cố ý bắt chước ngữ khí và biểu cảm của Giang Chi Châu, “Mọi người có biết sơn móng tay ảnh hưởng xấu đến sức khỏe như thế nàokhông?”
“Ha ha ha ha ha ha.”côvừanóicau này xong, Điền Điềmđãcười vui vẻ.
Cuối cùng bữa cơm cùng với buổi tụ tập của cáccôgáicũng xong, Giang Chi Châu còn cảm thấy nghe cáccôgáinóichuyện phiếm cũng rất thú vị. Bữa cơm này cũng làm choanhthay đổi suy nghĩ, có lẽthậtsựmặc kệ là bao nhiêu tuổithìtrong lòng phụ nữ đều chỉ làmộtđứa trẻ con.
Sau khi ăn cơm xong, mấycôgáicònđihát đến mườimộtgiờ mới về nhà. Bởi vì A Hoàng còn để ở chỗ Giang Chi Châu, nên Hạ Duy liền đến luôn tầng mười tám: “Siêu Gầy, cậuđivề trướcđi, tớđiđón A Hoàng về.”
“Được.” Buổi tối hôm nay Siêu Gầy chơi khá nhiệt tình, đến mức giọngnóiđãhơi khàn khàn. Hạ Duyđiđến cửa ra vào phòng 1808, ấn chuông cửa,khôngbiết lúc này Giang Chi Châuđãngủ chưa?
Tất nhiên là Giang Chi Châu chưa ngủ,anhcònđangđợicô. Hạ Duy vốn muốn đưa A Hoàngđiluôn, lại vô tình nhìn thấy quyển tạp chí có thông tin về cho thuê và bán nhà Giang Chi Châu để ở bên cạnh: “Đây là gì thế?”
côtiện tay cầm lên xem, tạp chí quảng cáo khu quốc tế Kerry. Giang Chi Châuđiqua,nóivớicô: “khôngphải trướcanhđãnóimuốn mua phòng ở đấy ư, vốn định đưa emđixem, nhưng bởi vì vướng chuyệnđigặp cha mẹanhnên hoãn lại.”
“À...” Hạ Duy như vô tình mở ra, pháthiệnphòng ở đây khá ổn, “Còn có cả vườn hoa nữa.”
“Ừ, như vậy A Hoàng và A Quất cũng cókhônggian để chơi đùa.”anhnhìn Hạ Duy, “Ngày nào đó chúng tađinhìn xem nhé?”
“Vâng.”
Giang Chi Châu khẽ nở nụ cười, lại hỏi: “Bây giờ em có cầnđilên luônkhông?”
Hạ Duynói: “Emthìkhônggấp, chỉ sợ làsẽquấy rầyanhnghỉ ngơi?”
“khônghề.” Giang Chi Châunóixongđiđến phòng bếp, cầm chai thủy tinhđira, “Mấy ngày hôm trướcanhlàm nước ô mai whiskey, hôm nay vừa đúng lúc uống được, em có muốn uống thửkhông?”
“Nước ô mai whiskey à?” Tinh thần Hạ Duy ngay lập tức liền tỉnh táo, “Em uống!”
Giang Chi Châu lại cầm hai ly rượuđira, đổ vào bên trongmộtít Whiskey hồng nhạt, sau đó đổ thêmmộtlượng sô-đa vừa phải: “Muốn thêm đákhông?”
“Có, thêm mấy viênđi, em cũng muốn thêmmộtviên ô mai!”
Giang Chi Châu lấymộtviên ô mai vào ly củacô, Hạ Duy uốngmộtngụm, thích thú dựa vào ghế sa lon: “Ngon quá.” Nếu lúc này có chútâmnhạc để thư giãnthìcòn tuyệt vời hơn.
Giang Chi Châu cũng rót cho mìnhmộtly, sau đó ngồi xuống cạnhcô: “Mùi vịkhôngtệ.”
Hạ Duy uống được mấy phút, mới nhớ tới chuyện hỏianh: “Uống cái này có saykhông?”
Giang Chi Châu cườinói: “Ngâm bằng whiskey đấy, đương nhiên là có thể say rồi, nhưng mà có thêm nước, còn có cả đá nênkhôngdễ say lắm.”
“À...” Hạ Duy nhìnanh, ánh mắt có hơi thay đổi, “Đêm hôm khuya khoắt mời em uống rượu trong nhà,anhnóianhmuốn làm gì em hả.”
Giang Chi Châu cười khẽ,anhthả tay để ly rượu xuống, ôm sát Hạ Duy vào lòng, cúi đầu hôn lên môi củacô: “Chắc là muốn làm cái này.”
Có lẽ là do tác dụng của cồn trong rượu, nụ hôn này say lòng người hơn bất kìmộtnụ hôn nào trong kí ức của Hạ Duy rất nhiều. Càng lúc Giang Chi Châu càng hôn sâu,côcũng sắpkhôngthể cầm chặt ly rượu trong tay được nữa, Giang Chi Châu như hiểurõ, liền đưa tay cầm ly rượu củacôđặt ởtrênmặt bàn.
Sau khi bàn tay để ly rượu lên bàn liền thuận thế khoác lêntrênlưng Hạ Duy, sau đó chậm rãi trượt lêntrên. Bởi vìanhkhôngngừng áp sát nên cả người Hạ duyđãgần như nằmtrênghế sa lon.mộttay Giang Chi Châu khoác lên đùicô, tay kia vô tìnhđãnằm trước ngựccô.
Váy Hạ Duy là váy hở vai nên bị Giang Chi Châu kéo xuống dưới rất dễ dàng. Nụ hôn củaanhdọc theo cổ củacôtrượt đến xương quai xanh, càng ngày càng tiến xuống dưới.
“Hóa ra em còn có nội y màu sắc khác.” Giang Chi Châu nhìn nội y màu trắng viền tơ lụa trước mắt, giọngnóitrầm thấp cười cười. Hạ Duy vốnđãbịanhhôn đến đầu óc mơ hồ, lúc này vẫn vô cùng xấu hổ và giận dữ: “anhđừng dùng lời lẽ thẳng thắn nghiêm túc như vậy để làm trò lưu manh đượckhông!”
cômuốn kéo cổ áo của mình lên, lại bị Giang Chi Châu đè tay xuống.mộtlần nữaanhlại đến gần, hôn lên môi củacô. Đầu lưỡi trong miệngkhôngchịu buông thacô, như muốn dây dưa vớicômãi, tay Giang Chi Châu cũngkhôngđứng đắn mà làm loạn ởtrênngườicô, thế nhưng Hạ Duykhôngthấysựkhó chịu trong tưởng tượng xuấthiện, ngược lại còn cảm thấy... Có hơi thoải mái.
khôngbiết có phải do tác dụng của cồn trong rượukhông?
Lúccôcảm giác được bộ phận nào đótrênngười Giang Chi Châu có biến hóathìcuối cùng Giang Chi Châu cũng ngừng lại. Trong lòng Hạ Duy vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, tình huống thế này,côphải làm gì bây giờ? Tóm lại,côvẫn nên rời khỏi đây cho an toàn thôi!
“Em, em về đây!”côngồi dậy định chuồn luôn, Giang Chi Châu lại khoác tay lêm eocô, ômcôvào trong lòng.
“anh,anhbuông tay!” Giọngnóivà biểu cảm của Hạ Duy đều tỏ vẻ tức giận.
Nhưng hoàn toànkhôngdọa được Giang Chi Châu.
anhnhìncômộtlúc, ánh mắt kia trông có vẻ đúng làđãuống say: “Em có muốn chuyển xuống ở cùnganhkhông?”