Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 53: Chương 53




Hạ Duy vốn là người rất bảo thủ,côchưa từng nghĩ đến chuyện có quan hệ trước hôn nhân. Giang Chi Châu ôm chặtcôvào lòng,côgiãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay củaanhnhưnganhvẫnkhôngbuông, bèn dứt khoát để mặcanh: “Lầutrênlầu dướiđãgần nhau như vậy rồi, sao em phải chuyển xuống chứ?”

“Chuyện nàykhônggiống nhau.” Giang Chi Châu vẫn ôm chặtcô, ánh mắt nóng bỏng củaanhkhiến nhịp tim củacôlại trở nên thiếu ý thức đập loạn xạ, “Em chuyển xuống đây khỏi phải chạy lên chạy xuống, đúngkhông?”

“À, emkhônghề để ý đến chuyện phải chạy lên chạy xuống chút nào,anhđừng cho rằng emkhôngbiếtanhnghĩ gì!”

Giang Chi Châu biếtcôlo lắng gì,anhmỉm cười nhìncôvànói: “Bây giờanhở phòng ngủ phụ, em chuyển xuốngsẽở phòng ngủ chính.”

Hạ Duy sửng sốt giây lát, nửa tin nửa ngờ nhìnanh: “Vậy thế này có ý nghĩa gì chứ?”khôngphảianhmuốn gạo nấu thành cơm sao, đừng nghĩ làcôkhôngbiết.

Giang Chi Châu đáp: “Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, rất nhiều người sau khi cưới mới pháthiệnmìnhkhôngchấp nhận được thói quen sinh hoạt của đối phương nên xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, chúng ta sống chung từ bây giờthìcó thể sớm thích ứng, xem như chuẩn bị trước hôn nhân.”

Hạ Duy: “........”

Hoá ra kết hôn cũng cần chuẩn bị trước.

“Nhưng ainóimuốn kết hôn vớianhhả?” Qúa trình cầu hôn trực tiếp bị lược bỏ, nhảy cóc giai đoạn à?

Giang Chi Châu: “Ở độ tuổi này của chúng ta, nếu qua lạikhôngphải vì mục đích kết hônthìanhcó thể báo cảnh sát bắt em rồi đó.”

Hạ Duy: “.........”

Xí!anhchống mắt lên xem cảnh sát có để ý đếnanhkhông!!

“Em vừa đến độ tuổi 30, thời gian là thứ vô cùng quý giá, chúng ta lại hao tốn quá nhiều thời gian của đối phương như vậythìnhất định phải có trách nhiệm với đối phương, bằngkhôngthìemsẽphạm tội.”

Hạ Duy: “........”

Mau thức tỉnhđiGiang tiên sinh!!!

côhomộttiếng, rồi ngẩng đầu cười với Giang Chi Châu: “Nhưng em mới 18 tuổi mà, em còn nhiều thời gian để hao tốn lắm.”

Giang Chi Châu: “.........”

côthậtsựkhiến người khác phải đánh giá bằngmộtcâu: “Hãy thức tỉnhđiHạ tiểu thư!!”

Hạ Duy: “.......”

“Gâu gâu gâu!!’ A Hoàng thấy hai người bọn thân mật xong rồi bèn sủa hai tiếng như nhắc nhở bọn họ. Rốt cuộc có chịu về nhàkhông?

Hạ Duy đẩy Giang Chi Châu ra ôm A Hoàng lên xoa đầu nó: “anhđể em suy nghĩmộtchútđi.”

“Được,anhđợi tin tốt của em.”

Hạ Duy: “...........”

Lúccôôm A Hoàng lên đến nhàthìSấu Sấuđãtắm xong, bây giờđangđắp mặt nạ nằmtrênghế salon ở phòng khách.côthấy Hạ Duyđãvề liền lên tiếng tra hỏi, vìđangđắp mặt nạ nên giọngnóihơi móp méo: “Cậu dắt chóđidạo lâu như vậy sao?”

“Ừ, àthì.....”

Sấu Sấu nhìn cả ngườicôtừtrênxuống dưới, ánh mắt tinh tường pháthiệnnhiều vết đỏtrêncổcô: “Cổ của cậu bị chó cắn à?”

Hạ Duy: “...........”

“Mìnhđitắm đây!”côphóng như gió về phòng mình.

Sáng hôm sau,côvà Giang Chi Châu dẫn A Hoàngđidạo xong, tiện đường mua đồ ăn sáng mang về. Sấu Sấu vừa thức dậy, mặc đồ ngủ ngồi trước bàn ăn ngápmộtcái: “Mỗi ngày cậu đều dắt chóđidạo vào sáng sớm và chiều tối à?”

Hạ Duy trả lời: “khôngcòn sớm nữa, gần 9h rồi, mình ăn xong còn phải đến cửa hàng nữa.”

“À.” Sấu Sấu đáp qua loa, ngái ngủ mắt nhắm mắt mở bắt đầu ăn sấng. Hạ Duy ănmộtmuỗng cháo,côngập ngừng nhìn người đối diện: “Sấu Sấu.”

“Hửm?”

“Giang Chi Châu muốn mình chuyển xuống ở chung vớianhấy, cậu xem mình có nên chuyển xuốngkhông?”

“Khụ khụ.” Sấu Sấu bị sặc cháo trong miệng, ho khan vài cái rồi nhìncô: “Mình biết ngay mà, sớm muộn gì cậu cũngsẽchuyển xuống dưới đó.”

“.... Mình vẫn chưa quyết định mà, cậu đừng nghĩ như vậy,anhấy bảo mình ở phòng ngủ chính, cònanhấy ở phòng ngủ phụ.”

“.....” Sấu Sấuđangcố gắng tiêu hoá lờicônói, “Dù sao lừa gạt cậu xuống dưới đó là được rồi chứ gì?”

“À,anhấy bảo đây là chuẩn bị thích ứng thói quen sinh hoạt của đối phương sau khi cưới.”

“Ha ha, nếukhôngthích ứng đượcthìcó khi nàoanhấysẽtrả hàngkhông?”

“.......”côcảm thấy ý định của Giang tiên sinh hẳn là nếucôkhôngthích ứng được cũng phải cố gắng thích ứng.

Sấu Sấunói: “Nhưng tìm hiểu thói quen sinh hoạt của đối phương trước cũng là chuyện tốt, tránh việc sau khi cưới lại khó chịu lẫn nhau. Tuỳ cậu thôi, cậu chuyển xuống dưới cũng tốt, mỗi ngày mình khỏi phải ăn thức ăn cho chó nữa.”

“Mình đâu cho cậu ăn thức ăn cho chó đâu?”

Sấu Sấu đưa tay kéo cổ áo củacô, cười giannói: “À, chỗ bị chó cắn này còn chưa lành nè.”

Hạ Duy: “.......”

côgạt tay của Sấu Sấu ra,nói: “Mình thấy cậu sợ có mình ở nhà nênkhôngtiện dẫn đàn ông về nhà đúngkhông?”

Sấu Sấu: “......”

côvừa mở miệng địnhnóigì đó liền bị Hạ Duy ngắt lời: “Mình hiểu rồi, cậukhôngcầnnóinhiều nữa, để mình chuyển xuống là được rồi.”

Sấu Sấu: “.........”

Ban nãy cậu còn do dự, bây giờđãquyết định chuyển xuống nhanh như vậy sao!!!

Có kinh nghiệm dọn nhà lần trước nên lần này chuyển xuống lầu dưới, Hạ Duy và Giang Chi Châu hết sức thành thạo. Ổ chó của A Hoàng cũng dời xuống dưới, Giang Chi Châu liền cảm thấy diện tích phòng kháchđãnhỏđiđáng kể.

“Hôm nào em rảnh, chúng tađixem nhàđi, bây giờ diện tích căn hộđãkhôngđủ rồi.” A Quất còn đỡ nhưng A Hoàng rất hiếu động,khônggian rộng vẫn tốt hơn.

Hạ Duyđangdọn dẹp đồ đạc, nghe vậy liền ngưng tay. Giang tiên sinh dẫncôđigặp người lớn,yêucầucôsớm thích ứng với cuộc sống sau khi cưới, ngay cả nhà ở sau khi kết hôn cũng chuẩn bị mua nhưng....rõràng bọn họ chưa hề nghiêm túc thảo luận về vấn đề kết hôn mà!

côbuông món đồ trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Giang Chi Châu vànói: “Giang tiên sinh, có phải trong quan niệm củaanhđãcho rằng chúng ta sắp kết hôn rồi phảikhông?”

Giang Chi Châu hỏi ngược lạicô: “Chẳng lẽkhôngphải sao?”

Đương nhiênkhôngphải rồi!!

“Giang tiên sinh,anhchưa cầu hôn với em, em chưa đồng ý, còn bố mẹ em nữa, thậm chí họ cònkhôngbiết đếnsựtồn tại củaanh.”

Đương nhiên Giang Chi Châuđãsuy xét đến những vấn đề này, các trình tự đế kết hôn rất phức tạp và rườm rà, chắc chắnsẽtốn thời gian, nhưng có điều mua nhà ở trước vẫn tốt hơn: “Lúc nàoanhcũng có thểđigặp bố mẹ em, chỉ xem khi nào em rảnh mà thôi. Bây giờ mua nhà ở cũng được rồi, đợi tu sửa xong chúng ta có thể chuyển vào ở luôn.”

“....khôngphải, vấn đề mấu chốt làanhchưa hề hỏi em có bằng lòng gả choanhkhông!”

“Vậy em bằng lòngkhông?”

“anhcầu hôn ngay ở đây luôn sao?”

“.....” Giang Chi Châu im lặng suy nghĩmộtlúc, “anhcho rằng ở độ tuổi này chúng takhôngcần hình thức cầu hôn nữa.”

“..... Cái gì gọi là ở độ tuổi này chứ! Mặc kệ tuổi tác như thế nào, phụ nữ luôn thích cảm giác được cầu hôn!”

Giang Chi Châu lại nghiêm túc suy nghĩmộtlúc nữa: “Vậy đểanhchuẩn bịmộtchút.” Ban đầuanhđịnh mua nhà trước mới chuẩn bị nhẫn cưới, nhưng xem ra bây giờ Hạ Duy để ý chuyện này hơn.

Hạ Duy phổng má,khôngnóithêm gì nữa,côdọn dẹp đồ đạcmộtlúc rồi chợt quay đầunóivới Giang Chi Châu: “Cuối tháng là sinh nhật của mẹ em, hay làanhcùng về với emđi?”

Giang Chi Châu hơi sững sờ, đến lúcanhđigặp bố mẹ của Hạ Duy rồi, quảthậttrong lònganhcũng cảm thấy căng thẳng: “Được, vậy mẹ em thích gì?”

“Mẹ em à?” Hạ Duy suy nghĩ giây lát, sau đó cườinói: “Hình như mẹ em chỉ thích em đưa con rể về cho bà thôi.” Mỗi lầncôvề nhà, mẹ đều hối thúccôtìm đối tượng.

Giang Chi Châu nghecônóivậy cũng cười theo: “Vậy mong rằnganhcó thể khiến mẹ em hài lòng.”

“Vậy để xem biểuhiệncủaanhthế nào.” Hạ Duy thấy lần trước mình bị người nhàanhgặng hỏi như vậy, lần này dẫnanhvề nhà dù thế nào cũng phải đểanhnếm trải chút đau khổ chứ nhỉ? À,khôngchừng mẹcôsẽkhôngđểcôthất vọng đâu.”

“Chúng tasẽlàm từng chuyện theo trình tự chuẩn bị cho hôn nhân, đầu tiên là phải mua nhà ởđã, đểanhliên hệ với bên Quốc tế Khải Thuỵ rồi đưa emđixem nhà.”

“Được.” Dù Giang tiên sinh chưa chính thức cầu hôn nhưng Hạ Duy pháthiệnthậtra trong lòngcôcũngđãngấm ngầm chấp nhậnsựthậtbọn họ sắp bước vào cánh cửa hôn nhânrồi.

..... Chẳng lẽ người ở độ tuổi này như bọn họ chính là như thế này sao?! Đáng thương quáđimất.

Quốc tế Khải Thuỵ ở phía nam của thành phố A, nơi đây mới được Nhà nước đầu tư phát triển tầm mấy năm trở lại đây, gần đó còn có mấy trung tâm thương mại trung tâm mua sắm mới được xây dựng. Hạ Duy cũng khá hài lòng đối với nhà ở,mộtcăn biệt thự 3 lầu nếu để tựcômua,khôngchừng đến kiếp saucôcũng chưa mua nổi. Mà biệt thự ấy còn cómộtkhoảng sân vườnnhỏ,khôngnhững có thể trồng hoa trồng rau này nọ, A Hoàng và A Quất còn được chạy chơi ở đó.

“Nhưng ở đây khá xa với trung tâm mậu dịch Tinh Quang.”côvà Giang Chi Châu đềuđilàm gần trung tâm mậu dịch Tinh Quang, nếu mua nhà ở đâythìlái xeđilàm rất tốn thời gian.

Giang Chi Châu: “khôngsao,anhcó thể đưa đón em, mà ở đâyđitàu điện ngầm cũng rất tiện. À đúng rồi, em có bằng láikhông?”

Hạ Duy nhíu mày đáp: “Ngay cả xe em cònkhôngcóthìcó bằng lái để làm gì?”

“Rảnhthìemđithi lấy bằngđi, sau này có thể tự lái xe.”

“À...”

Hạ Duy và Giang Chi Châu cùngđixem xong ngôi nhà,cômới hítmộthơithậtsâu: “Ôi chà, nơi này có nhiều cây xanh, bầukhôngkhí cũngkhôngtệ lắm, hình như em ngửi được hương thơm thoang thoảng.”

“......” Giang Chi Châu suy nghĩmộtchút rồi đáp, “Lúc đếnanhcó thấymộttiệm bán đồ nướng.”

“Em cũng thấy,khôngthìchúng tađiăn thửđi.”

“Được.”

Hai người ngồi lên xe, Giang Chi Châu vừa định khởi động xe, hồi chuông điện thoại liền vang lên.anhnhìn thoáng qua màn hình hiển thị tên người gọi là ai liền hơi bất ngờ.

anhhọ cả ư?anhấy tìmanhlàm gì?

“anhhọ cả ạ?”

Giang Chi Châu vừa lên tiếng liền bị Giang Thừa Việt cắt ngang: “Chi Châu, Mạn Mạn có liên lạc với emkhông?”

“khôngcóanhạ, Mạn Mạn có chuyện gì sao?”

“Hôm nay bảo mẫu đến nhà trẻ đón con bé nhưngkhôngthấy con bé đâu.”

Giang Chi Châu nhíu chặt mày: “Có chuyện gì vậy? Bên phía nhà trẻnóithế nào.”

“côgiáo của nhà trẻ bảo lúc tan họccôbé vẫn còn ở đó, nhưng cómộtbạnnhỏkhóc rống lên, con bé an ủimộtlát, sau đó liềnkhôngthấy Mạn Mạn nữa. Bọn họđãkiểm tra camera an ninh của nhà trẻ rồi, Mạn Mạn tựđira ngoài.”

“anhđãbáo cảnh sát chưa.”

“Báo rồi,anhđãđặt vé bay chuyến gần nhất về thành phố A, bây giờanhđangtrênđường đến sân bay.”

“anhđừng sốt ruột, nếu Mạn Mạn có liên lạc với emthìemsẽbáo choanh.”

“Được, cảm ơn em.”

Dù giọng điệu của Giang Thừa Việt chưa đến nỗi đánh mất lý trí nhưng Giang Chi Châu vẫn nghe đượcsựlo lắng và sốt ruột củaanh.anhvừa cúp máy liền vào QQ, ảnh đại diện của Mạn Mạn vẫn màu đen, tin nhắn gần đây nhất là vào 10 ngày trước.

“Sao vậyanh, Mạn Mạn xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Duy hỏi.

Giang Chi Châu khẽ gật đầu, khởi động xe láiđi: “Mạn Mạnđãbỏđiđâu màkhôngđợi đón ở nhà trẻ, bây giờ vẫn chưa tìm được. Chúng tađitìm gần nhà trẻ xem sao, lần sausẽđiăn đồ nướng.”

“Được.” Bây giờ Hạ Duy còn tâm trạng nào ăn uống nữa chứ, dù chỉ tán gẫu với Mạn Mạn qua video vài lần nhưngcôbé đángyêunhư vậy, tuyệt đốikhôngthể xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.