Giang Chi Châu chở Hạ Duy, còn chưa tới nhà trẻ, Giang Thừa Việtđãgọi điện thoại choanh,nóiđãtìm được Mạn Mạn.
“Vừa rồi dì chăm sóc Mạn Mạn vừa gọi điệnnóiđãtìm thấycôbé ở công viên gần trường học rồi.”
Cuối cùng Giang Chi Châu cũng thở phào đượcmộthơi: “Tìm được là tốt rồi,khôngbị thương gì chứ?”
“không, chỉ là cảm xúc hình nhưkhôngđược tốt.anhvừa mới gọi điện thoại, Mạn Mạn vẫn còn khóc trong điện thoại.”
Giang Chi Châu nhíu nhíu mày: “Có hỏi bé tại sao lại chạyđikhông?”
Giang Thừa Việt thở dài,nói: “Chưa hỏi, mới chỉ vội vàng an ủi bé thôi.”
Giang Chi Châu suy nghĩmộtlúc, hỏianh: “Bây giờ tìm được Mạn Mạn rồi, vậyanhcó trở về nữakhông?”
“Có,anhđãở sân bay rồi, chuẩn bị lên máy bay.” Công việc ở thành phố S vẫn chưa hoàn thành, nhưng vừa rồianhnóichuyện điện thoại với Mạn Mạn, cảm giác trạng thái tinh thần của békhôngổn định nênanhvẫn quyết định trở lại thành phố Amộtchuyến.
“Về nhà với Mạn Mạn mấy hôm, lần này may mắnkhôngxảy ra chuyện gì, mong làsẽkhôngxảy ramộtlần nữa.”
“anhbiết rồi,anhphải lên máy bay, cúp máy nhé.”
“Vâng.”
Hạ Duy thấy Giang Chi Châu cúp điện thoại, liền hỏianh: “Thế nào rồi,đãtìm được Mạn Mạn rồi à?”
“Ừ, may quá,khôngsao cả.”
“Saocôbé lại chạyđi?”
“khôngbiết.” Giang Chi Châu nhíu mày, Mạn Mạn cònnhỏnhư vậy, cha mẹ thường xuyênkhôngở bên cạnh trong thời gian dài,thậtsựthậtkhôngtốt đối vớisựphát triển củacôbé, “Đợi lát nữa trở vềanhsẽnóichuyện vớicôbé.”
anhquay đầu xe ở giao lộ phía trước,đivề phía chung cư. Sau khi về đến nhàanhmở máy tính lên QQ, thấy Mạn Mạn online liền gửi lời mời gọi video.
“Chú út.” Mạn Mạn ômmộtmón đồ chơi bằng lông nhung, ngồi ởtrêngiường, mắt hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc. Hạ Duy cũngđiđến, Mạn Mạnđãtừng nhìn thấycôqua camera, còn chàocô: “Thím út.”
“Mạn Mạn ngoan.” Giang Chi Châu như là sợ làmcôbé sợ,nhẹgiọng hỏi, “ Hôm nay tại sao Mạn Mạn chạy khỏi nhà trẻ? Làm mọi người đều rấtsợ hãi.”
Mạn Mạn chép miệng, nước mắt lại như sắp bắt đầu rơi: “Hôm nay cháu nhìn thấymộtngười rất giống với bố, cháu nghĩ rằng bố tới đón cháu...”
Trong lòng Giang Chi Châu nhóimộtcái,khôngbiết phải an ủicôbé như thế nào. Giang Mạn Mạn đáng thương nhìnanh: “Cậu út, cháukhôngmuốn dì tới đón cháu, cháu muốn bố tới đón cơ.”
“Bố cháuđangtrênmáy bay trở về rồi, rất nhanh làsẽvề đến nhà thôi.”
“Mạn Mạnkhôngmuốn để ý tới bố nữa, bố toàn bỏ rơi Mạn Mạn thôi.”
Giang Chi Châu thấy nước mắtcôbéđãtràn đầy, vội vàng an ủicô: “Sao bố tại bỏ rơi Mạn mạn chứ, hôm nay cháu chạy ra khỏi nhà trẻ, có biết bố cháu lo lắng nhiều như thế nàokhông?”
Giang Mạn Mạn tủi thân mím môi,khôngnóigì. Giang Chi Châu lạinói: “Mạn Mạn nghe lời, hôm nào chú útđiđón cháu, nấu cho cháu các món ăn ngon nhé.”
“Vâng ạ, thím út cũngđicùng nữa, như thế có thể giả vờ là cha mẹ tới đón cháu rồi.”
Giang Mạn Mạn tính trẻ connóibừamộtcâu, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng, sau khi Giang Chi Châu tắt videonóichuyện vớicôbé, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã.anhôm lấy Hạ Duy, vùi đầutrênvai củacô, giọngnóirầu rĩ: “Về sau nhất địnhanhsẽchăm sóc congáicủa chúng tathậttốt,khôngbao giờ để cho nó phải đáng thương như Mạn Mạn.”
“...” Hạ Duy xấu hổ, đẩyanhranói, “Trước hếtthìanhnên chăm sóc emthậttốt trướcđi,đã7h rồi, em còn chưa được ăn cơm.”
Giang Chi Châu cườimộttiếng rồi tới phòng bếp nấu cơm tối. Hạ Duy ở phòng khách trêu chọc A Hoàng với A Quấtmộtlúc, nhớ tới hôm nay còn chưa luyện thư pháp, liền bắt đầu luyện tập viết chữ bằng bút lông.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ hình ảnh ] mỗi ngày đều học, thầy giáo dạy lúc viết chữ to lúc viết chữnhỏ, quả nhiên rất hiệu quả
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: đúng làđãtốt hơn trước nhiều [ nhìn lén ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:thậthâm mộ cậu có thể rảnh rỗi như vậy
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Giang tiên sinh nấu cơm tối ở phòng bếp, tớ chỉ cần luyện chữ và trêu chọc chó mèo là được rồi
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Thương Siêu Gầy quá,rõràng là có người ở tầngtrênmà tại sao lại được xuống tầng dưới liên tục.
khônggầy mười cânkhôngđổi tên: tớ chuẩn bị buổi tối hôm nay mười giờđidép lê rồi nhảy ở tầngtrên(xx)
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:...
côcảm thấy Giang tiên sinhthậtđáng thương.
Năm nay mười tám hỏi tuổi lại muốn tự sát: cậu coi chừng Giang tiên sinh gọi điện thoại báo cảnh sát đấy, tớnóithậtđấy.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ha ha ha ha ha ha ha, Hạ Duy rất có kinh nghiệm.
khônggầy mười cânkhôngđổi tên: các cậu định lúc nào dọn nhà? Cuối cùngthìphiền phức cũng biến mất rồi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: hôm nay vừađixem phòng ở, khá ổn. Hai ngày nữasẽgiao tiền.
Giang Chi Châu đúng là nhanh chóng giao tiền đặt cọc mua phòng ở, Hạ Duy cũngđicùng, sau khi làm xong tất cả thủ tục sở hữu, Giang Chi Châu chởcôvề hướng nhà trẻ: “Hôm nay đã hẹn với Mạn Mạnđiđón bé tan học.”
“Vâng.” Hạ Duynhẹgật đầu, hỏianh, “Bố Mạn Mạn lạiđirồi à?”
“Ừ, hôm nay lên máy bay.”
Hạ Duy nhíu mày: “Vội như vậy à, có công việc gì quan trọng hơn congáicủa mình chứ.”
Giang Chi Châunói: “Nghenóianhấy bị ông nội mắngmộttrận, nhưng lúcanhđithành phố S có nghenóibác cả còn có con riêng ở bên ngoài, chắcanhấy cũng lo lắng về chuyện này.”
Hạ Duy kinh ngạc há hốc miệng, con riêng, quảthậtlà phù hợp với nhà giàu.
“Đúng rồi.” Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn nhìn Hạ duy ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, “Sau khi đón Mạn Mạnsẽđến chỗ bố mẹanhăn cơm.”
Hạ Duy: “...”
Chuyện thế nàyanhphảinóisớm hơn chứ!
“Tại sao đến giờanhmớinói, em còn chưa chuẩn bị gì!” Hạ Duy lập tức lấy đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm thêm, “Xong rồi, hôm nay em cònkhônggội đầu! Váy cũng là váy cũ!”
Giang Chi Châu nhìn dáng vẻ gấp gáp lo lắng củacô,khôngnhịn được cười ra tiếng: “Em đừng lo lắng, ănmộtbữa cơm rau dưa, chỉ có ba mẹanhthêm Mạn Mạn nữa thôi. Chuyện Mạn Mạn chạy mất, mọi người trong nhà họ Giang đều biết rồi, bốanhđặc biệt bảoanhđưa Mạn Mạn đến,nóilàsẽnấu mấy món ngon chocôbé.”
“Vậyanhcũng phảinóitrước với em, em còn chưa chuẩn bị cái gì!”
“khôngcần chuẩn bị gì, chỉ là một bữa cơm bình thường,anhsợ em lo lắng quá nên mớikhôngnóicho em biết.”
Hạ Duy bất đắc dĩ, bây giờnóichocôbiếtthìcôcũng vẫn rất lo lắng...không, là càng lo lắng hơn.
Rất nhanh xeđãchạy đến cửa ra vào nhà trẻ, lúc này nhà trẻ còn chưa tan học, nhưng ở cửa ra vàođãcókhôngít bố mẹ của em bé đứng đợi. Giang Chi Châu tìmmộtvị trí đỗ xe, cùng Hạ Duy chờ ở cửa.
Hạ Duy nhìnmộtvòng xe ở xung quanh,nói: “Tất cả đều là xe tốt, quả nhiên là nhà trẻ của nhà giàu.”
Giang Chi Châu cườinói: “Nhà trẻ này làanhhọ cả củaanhngàn chọn vạn tuyển đấy, có lẽ cũngkhôngtệ lắm, sau này con chúng ta cũng học ở đây nhỉ?”
“...anhnghĩ quá xa rồi đấy.”
“anhlà người luôn suy nghĩ đến tương lai mà.”anhđangnói, tiếng chuông nhà trẻđãvang lên rồi, “Tan học rồi, em chờ ở đây nhé,anhvào đón Mạn Mạn ra.”
Hạ Duy nghĩ nghĩ,nói: “Em vớianhcùngđichứ, lần trướckhôngphải Mạn Mạnnóimuốn bố mẹ cùngđiđón bé sao?”
Giang Chi Châu cười cườikhônglên tiếng, kéo taycôđivào trong. Giang Mạn Mạnđangxếp hàng trong đội ngũ liếc mắt liền nhìn thấy Giang Chi Châu liền lập tức chạy ra hướng củaanh, lại bịcôgiáo nhanh tay ngăn cản. Bà cố nội này, nếu lại chạy mấtkhôngthấy đây nữathìchén cơm củacôấy khó mà giữ được nữa rồi.
“Mạn Mạn, làm sao vậy?”côgiáo ngồi xổm xuống, cười hỏi Mạn Mạn. Giang Mạn Mạn chỉ chỉ về hướng Giang Chi Châu và Hạ Duyđangtới,nóivớicôgiáo: “Chú út và thím út tới đón con rồi.”
“Mạn Mạn.” Giang Chi Châu cũng nhìn thấycôbé, cười cười gọimộttiếng.côgiáo thấy thế cũngkhôngngăn bé lại nữa: “Vậy tạm biệt Mạn Mạn nhé, ngày mai nhớrõđúng giờ đến trường học nhé.”
“Vâng, tạm biệtcôgiáo.” Giang Mạn Mạnnóixong liền nhào vào trong lòng Giang Chi Châu, “Chú út.”
“Mạn Mạn ngoan.” Giang Chi Châu ômcôbé rồi chuyển hướng về phía Hạ Duy, “Có nhận ra chị nàykhông?”
“Có ạ, là thím út.” Giang Mạn Mạn hé miệng cười lộ ramộtkhoảng trống chỗ răng cửa, “Cháu chào thím út.”
“ Mạn Mạn ngoan.” Hạ Duy có hơikhôngkiềm chế được, Mạn Mạnthậtsựrất đángyêu, sau này congáicủacôcũngsẽđángyêunhư thế!
“Thím út còn xinh đẹp hơn trong video.”
“Mạn Mạn xinh hơn trong video!”
Thấy hai “côbé”đãbắt đầu khen nhợi nhau, Giang Chi Châu bèn ôm Mạn Mạnđira ngoài: “đivề trướcđã, Mạn Mạn có đói bụngkhông?”
“Có ạ!”
trênđường Hạ Duy lấy điện thoại chụpmộtcái ảnh cả ba người họ, sau đó gửi đến nhóm bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: giả vờ làmộtnhà ba người
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:...
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hai người kiếm đượccôbé đángyêuthế này ở đâu vậy!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cháugáicủa Giang Chi Châu, tới đóncôbé tan học
khônggầy mười cânkhôngđổi tên:... Hai người còn chưa được hưởng thụ cảm giác sống chung sau hôn nhânđãhưởng thụ cảm giác làm ba mẹ à?
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: bạnnhỏthậtđángyêu! [ đángyêu]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ha hả
côcầm điện thoạinóivới Giang Chi Châu lái xe phía trước: “Em vừa mới gửi ảnh chúng ta và Mạn Mạn đến nhóm bạn thân, các cậu ấy đềunóirất đángyêu.”
Giang Chi Châu cười cười,nói: “Tranh thủ thời gian sinhmộtbé cưng, cũngkhôngcần mượn bé cưng nhà người ta để khoe khoang nữa.”
Hạ Duy: “...”
nóihay lắm, cứ nhưnóimuốn sinh là có thể sinh được ngay ý!
khôngngờ Giang Mạn Mạn cũng ở bên cạnhnói: “Thím út nhanh giúp chú út sinhmộtbé cưngthìsẽcó người chơi với Mạn Mạn.”
Hạ Duy: “...”
khônghổ là cháugáiruột của Giang Chi Châu.
Bởi vì mang theo tiểu thiên sứ Giang Mạn Mạn này ở bên cạnh, Hạ Duy gần nhưđãquên bọn họđangđến nhà cha mẹ Giang Chi Châu, đến lúc xe chạy đếnmộtkhu chung cư xa lạthìcômới đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“Thím út làm sao vậy?” Giang Mạn Mạn nhìn vẻ mặt Hạ Duy trở nên cứng ngắc, nghi hoặc hỏi Giang Chi Châu. Giang Chi Châu nhìn thoáng qua Hạ Duy, cười ôm Giang Mạn Mạn ra khỏi xe: “Thím út của cháu sợ gặp ông ba và bà ba.”
Giang Mạn Mạn nghi hoặc mở to hai mắt: “Tại sao phải sợ ông bà? Ông ba và bà bakhônghề đáng sợmộtchút nào, bà nội còn khó tính hơn nhiều.”
Giang Chi Châu gật đầu đồng ý: “Mạn Mạnnóikhôngsai, lá gan của thím út quánhỏ.”
Hạ Duy: “...”
anhcứ tiếp tục chém gióđi! Đến lúc đưaanhvề gặp cha mẹ em, xemanhcòn có tỏ vẻ trâu bò như vậykhông!