Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 55: Chương 55




Lúc hai ngườiđithang máy lên nhà bố mẹanh, trái tim của Hạ Duy bỗng cảm thấy cực kỳ hồi hộp, gần nhưđãtreo lơ lửng ở ngay cổ họng. Giang Chi Châuđangnắm tay Mạn Mạn, nghiêng đầu thấycônhư vậy bènnói: “Em thả lỏng chútđi, em thế này khiếnanhcó cảm giác như người nhàanhmời em đến vậy.”

“.... Khụ.” Hạ Duy homộttiếng, vờ vịt ra vẻ thoải mái hỏianh: “Sao bố mẹanhlại ở trong chung cư thế này, em còn tưởng là bọn họsẽở biệt thự cao cấp chứ?!”

Giang Chi Châunói: “Bốanhthích đặc biệt hơn người khác, còn chú bác củaanhvẫnđangở biệt thự của nhà họ Giang.”

“À...” Hạ Duy cảm thấy như thế này rất tốt, nếu như bốanhkhôngthích ra vẻ đặc biệt hơn người khácthìcó lẽ làcôvà Giang Chi Châu kết hôn phải chuyển vào biệt thự của nhà họ Giang mất, nghĩđinghĩ lại cũng hơi đáng sợ, “Mạn Mạn cũng ở biệt thự nhà họ Giang à?”

“Vâng ạ.” Giang Mạn Mạn khẽ gật đầu, “Nhưng nơi đó chơikhôngvui chút nào, phòng lại rất rộng, Mạn Mạn rất sợ phải ngủmộtmình.”

Hạ Duy khẽ xoa mái tóc mượt như nhung của Mạn Mạn, im lặng an ủicôbé.

“Đến rồi.” Cửa thang máy vừa mở, Giang Chi Châu liền dắt tay Mạn Mạnđira ngoài. Giang Chi Châu thấy Hạ Duy còn đứng ngẩn ngơ trong thang máy liền quay đầu nhìncô, cười hỏi: “Muốnanhbế em ra ngoài à?”

Hạ Duy: “.........”

Hạ Duy hítmộthơithậtsâu rồi bước ra ngoài với Giang Chi Châu. Đừng sợ, đâu phải làcôchưa từng gặp bố mẹanh,đãtừng tuổi này rồi, có thử thách gì màcôchưa trải qua chứ!

côđangchuẩn bị tâm lý sẵn sàngthìGiang Chi Châuđãnhấn chuông cửa.khônglâu sau cửa liền mở ra, Giang Mạn Mạn thấy mẹ của Giang Chi Châu liền nũng nịu kêumộttiếng: “Chào bà ba ạ.”

“Ôi chao, Mạn Mạn ngoan lắm.” Mẹ Giang dắt Mạn Mạn vào nhà, mới nhìn về phía Giang Chi Châu và Hạ Duy: “Các con cũng vàođi.”

Bọn họ đổi giày dép xong, Giang Chi Châu mới kéo tay Hạ Duy vào nhà,côvừa vào liền thấy bố Giangđangngồi ở phòng khách,côcười chào hỏi: “Con chào chú, chào dì ạ.”

“Hạ Duy đến rồi à?” Bố Giang đứng dậy, lại hàn huyên hai câu vớicôrồinói, “Con ngồi đây chơi với Mạn Mạn, Chi Châu vào phòng bếp giúp bố nào.”

Hạ Duy chớp chớp mắt, quả nhiên bố Giangkhônghổ danh là bố Giang, ngay cả Giang Chi Châu là đầu bếp chuyên nghiệp cũng chỉ có thể làm trợ thủ thôi. Giang Chi Châu nhanh chóng theo bố Giang vào phòng bếp làm thức ăn. Mẹ Giangthìngồi bên ngoài vớicô, Hạ Duy hơi căng thẳng, nhưng may là còn Mạn Mạn nên bầukhôngkhí cũng đến nỗi gượng gạo lắm.

“Dì út, móng tay của dì đẹp quá, Mạn Mạn cũng muốn vẽ móng thế này.” Giang Mạn Mạn nghiên cứu móng tay của Hạ Duy.

Hạ Duynóivớicôbé: “Mạn Mạn còn bé quá,khôngthể vẽ móng được. Đợi Mạn Mạn lớn hơnmộtchú, dì útsẽvẽ cho con, có đượckhông?”

“Được ạ~”

Hạ Duy cười cười, sau đó đột nhiên pháthiệncó gì đó sai sai, saocôcũng xưng dì út theo Mạn Mạn chứ! Mẹ Giang Chi Châu còn ngồi bên cạnh đó!!!

Hạ Duy thầm ngượng ngùng trong lòng, may mắn là mẹ Giang Chi Châukhôngnóigì, chỉ lấy chút bánh kẹo và đồ chơi dỗ dành Giang Mạn Mạn.

Trong phòng bếp, bố Giang vừa thái thịt vừa trò chuyện với Giang Chi Châu: “Con và Hạ Duy thế nào rồi.”

Giang Chi Châu đáp: “Rất tốt ạ, sao bố lại hỏi vậy?”

“Bố sợ lần trước Hạ Duyđãbị mẹ con và dì út doạ cho chết khiếp rồi.” Ông trả lời rồi quay đầu nhìn Giang Chi Châu: “Hai con đừng để bụng lời của mẹ con và dì út, mẹ con vốnkhôngphải như vậy, chỉ do bị dì út con làm hư thôi.”

Giang Chi Châu dở khóc dở cười trước cáchnóinày của bố Giang,anhvừa cười vừanói: “Con và Hạ Duykhôngphải trẻ con, bọn con đều hiểurõmấy chuyện này. Bố đừng trách dì út, dì cũngkhôngcó ác ý.”

“Các con có thể nghĩ như vậy là được rồi, dù sao bố cảm thấy Hạ Duy rất tốt, conkhôngdễ dàng gì mới tìm được bạngái, phải giữ chặt đó.”

“Con biết rồi ạ.”

Các món ăn nhanh chóng được dọn lên với tay nghề của hai vị đầu bếp, Giang Mạn Mạn nhìnmộtbàn đầy các món ăn mình thích liền ‘woa’mộttiếng: “Ông ba với chú út giỏi quá, sau này Mạn Mạn cũng phải gả cho người nấu ăn ngon như vậy.”

Giang Chi Châu cười cười véo mặtcôbé: “Mạn Mạn còn béđãmuốn lập gia đình rồi hử?”

Mẹ Giang Chi Châunói: “Đúng rồi, Giang Chi Châu nhà mìnhđã30 tuổi còn chưa kết hôn mà.”

Giang Chi Châu: “.........”

“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi.” Bố Giang lớn giọngnói, thuận tiện lấn át câunóicủa mẹ Giang: “Nhưng mà các con cũng nên tính toánmộtchút.”

Giang Chi Châu đáp: “Hôm nay vừađimua nhà với Hạ Duy ạ.”

Mẹ của Giang Chi Châu sửng sốt giây lát mới hỏianh: “Con mua nhà ở đâu?”

“Ở bên Quốc tế Khải Thuỵ mẹ ạ.”

“À... Nhà bên đó cũngkhôngtệ.” Mẹ của Giang Chi Châu suy tính tới lui, lại hỏianh: “Vậy con định trang trí nội thất thế nào, có cần bố mẹ giúp đỡkhông?”

“Bà đừng nhúng tay vào, tụinhỏthích thế nàothìtrang trí thế ấy.” Bố Giang gắpmộtmón ănyêuthích của mẹ Giang bỏ vào chén bà ấy, “Ănđiănđi.”

Mẹ Giang trừng mắt nhìn ông,khôngnóigì thêm nữa.

Bố Giang lại gắp thức ăn cho Mạn Mạn.

“Cảm ơn ông ba ạ.” Giang Mạn Mạn nũng nịunóivới ông.

“Mạn Mạn ngoan lắm.” Bố Giang khen ngợi Giang Mạn Mạnmộtphen, chợt quay sangnóivới Giang Chi Châu, “Sau này con và Hạ Duy có con cái, tuyệt đốikhôngđược học theoanhhọ cả của con, chả hề ra dáng người làm bố chút nào.”

Giang Chi Châu đáp: “Bố yên tâm, con chắc chắnsẽnhưanhấy đâu.”

Hạ Duy cúi đầu ăn cơm, giả vờ mìnhkhôngtồn tại.

Giang Mạn Mạn nghe thấy bố mình bịnóinhư thế liền vô thức bảo vệ cho Giang Thừa Việt: “Bố đối xử với con rất tốt.”

Mẹ Giang Chi Châu lập tức trợn mắt nhìn hai bố con Giang Chi Châu: “nóigì trước mặt trẻ con vậy hả?”

Sau đó bà cười híp mắt hỏi Giang Mạn Mạn: “Mạn Mạn à, con muốn ăn gì để bà gắp cho con.”

“Con muốn ăn trứng hấp của chú út làm ạ.”

“Được.”

Dù trong bữa cơm này thỉnh thoảng có đề cập đến hônsựcủacôvà Giang Chi Châu nhưng Hạ Duy cảm thấynhẹnhõm hơn lần trước nhiều. Cơm nước xong xuôi,côvốn muốn phụ rửa bát nhưng bị mẹ Giang ngăn cản: “Lần đầu con tới chơi sao có thể để con rửa được chứ, để dì rửa là được rồi.”

Tuy mẹ Giang Chi Châunóinhư vậy nhưng Hạ Duy vẫn cảm thấy ngượng ngùng: “Con và Giang Chi Châu đều dùng máy rửa bát để rửa, chén bát vừa sạch lại rất thuận tiện,khôngthìconsẽmuamộtcái cho dì nhé?”

“khôngcầnkhôngcần đâu, để dì tự mua được rồi, con đừng tốn kém.”

“khôngsao đâu dì...”

Giang Chi Châu nhìn bọn họ, cườinói: “Mẹ, cứ để chocôấy muađi,côấykhôngmuốn tự rửa bát đó, máy rửa bát trong nhà bọn con cũng làcôấy ép buộc mua đó.”

Hạ Duy: “.........”

khôngthể khencôhai câu trước mặt mẹ chồng tương lai sao?! Rốt cuộc người nào đó muốn thế nào đây hả!

Hạ Duy giận dỗi tận đến khi bước chân ra khỏi cửa của nhà họ Giang, “anhkhôngthểnóivề ưu điểm của em trước mặt mẹanhsao! Dìđãkhôngthích em rồi,anhcòn muốn em lười trước mặt dì nữa.”

Giang Chi Châu cườinói: “Em vốnđãlười rồi mà.”

Hạ Duy: “........”

Dừng xe!cômuốn xuống xe!

“Được rồi đừng giận dỗi nữa, chủ yếu là muốnnóivề ưu điểm của emthìcả đêm cũngnóikhônghết.”

“.... Vậy bây giờanhbắt đầunóiđi, đến khi đưa Mạn Mạn về đến nhà mới thôi,khôngđược dừng lại.”

Giang Chi Châu: “.......”

Saoanhlại tự đào hố chôn mình. Mạn Mạnkhôngbiết đếnsựđau khổ củaanh, còn vỗ taynói: “Được đó, Mạn Mạn muốn nghe.”

Giang Chi Châu: “........”

Giang Chi Châu đưa Mạn Mạn về đến nhà rồi vẫn cố làm tận chức trách dẫn A Hoàngđidạo với Hạ Duy. Lên đến nhà, Hạ Duy tắm rửa xong, thoải mái lăn lộntrêngiườngkhôngmuốn nhúc nhích. Giang Chi Châu cũng vừa tắm rửa xong, sau đó bước đến trước cửa phòng Hạ Duy gõ cửa: “Emđãngủ chưa?”

“Em chưa ngủ.” Hạ Duy lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa, “anhmuốn làm gì?”

Giang Chi Châu đứng bên ngoàinói: “Rượu whisky dâu tây lần trước vẫn còn, em có muốn uốngkhông?”

Lại là rượu whisky dâu tây à? Hạ Duy nhướng mày: “Giang tiên sinh, em cảm thấy dụng ýkhôngở mặt chữ đúngkhông?”

Giang Chi Châu cười cười,nói: “Emkhônguốngthìanhchỉ đành uốngmộtmình thôi.”

anhnóidứt lờithìbước ra ngoài phòng khách, Hạ Duy nghe tiếng bước chân củaanhliền nhanh chóng cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho đám bạn thân: “Mình cómộtvấn đề muốn thỉnh giáo! Các cậu có thể chấp nhận quan hệ tình dục trước hôn nhânkhông?!”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:......

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:......

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Mìnhđangrất nghiêm túc hỏi vấn đề này đó.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:18 tuổithìnên học hành cho giỏi, đừng hỏi mấy chuyện này,khôngthìmình méc giáo viên của cậu bây giờ.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:.....

khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Mình cảm thấy các cậu cứ nước chảy thành sôngđi, lớn tuổi cả rồi, kiềm chế quákhôngtốt.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:... Nhưng liệu có buông thả quákhông?!

khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Cậu nghĩ như vậy sao, nếukhôngkiểm tra hàng trước hôn nhân, sau cướianhtakhônglàm cậu thoả mãnthìkhôngphải cậuđãchịu thua thiệt lớn rồi sao?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:F*ck, có lý đó...khônghổ danh là người được tiếp nhận nền giáo dục của nước ngoài.

Tiểu Điềm Điềm vô địch:.....

Tiểu Điềm Điềm vô địch:Nhưng mà Hạ Duy có thể chấp nhận tiến đến bước cuối cùng nàykhông?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Khụ, mình chỉ hỏi bừamộtchút thôi,khôngcó nghĩa là bọn mình sắp “làm”.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Chúc cậu thành công.

Hạ Duy để điện thoại xuống,côngượng chín mặt. Nếu nhưmộtlát như Giang Chi Châu muốnanhanhem em vớicôthìliệucôcó chịu nước chảy thành sông vớianhkhông?

Mặc kệ,côra ngoài uống rượu chútđã!

Giang Chi Châu mặc đồ ngủ ngồi trong phòng khách, thấycôbước ra từ phỏng ngủ liền nghiêng đầu nhìncô: “Emkhôngsợanhcó dụng ý khác sao?”

Hạ Duy vô thức túm chặt áo khoác bên ngoài đồ ngủ, nhìncôlà biết ngay miệng cọp gan thỏ: “Em sợ gì chứ, Sấu Sấu ở ngay lầutrên, nếu có gì emsẽla lên,côấysẽbáo cảnh sát.”

Giang Chi Châu: “..........”

anhbuồn cười rótmộtly rượu cho Hạ Duy, còn bỏ thêm hai viên đá.

“Em muốn ăn dâu tây.”

Hạ Duy vừa định đưa tay muốn nhónmộttrái liền bị Giang Chi Châu ngăn cản: “Dâu tâyđãngâm lâu rồi,khôngbiết còn ăn đượckhông, em muốn ăn dâu tâythìmaianhmua cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.