Sinh nhật của Giang Chi Châu và Giang Di đều trong tháng 7, chỉ cách nhau mấy ngày nên mỗi lần đến sinh nhật của Giang Dithìsẽdễ dàng nhớ vài ngày sau là đến sinh nhật Giang Chi Châu.
Nhưng Hạ Duythậtbất hạnh!
Sinh nhật củacôvào tháng 11, cách bọn họ gần nửa năm nêncôluôn cảm thấy sinh nhật của mình dễ bị quên mất!
Tuy Giang Chi Châukhônghiểu chọn quà cáp thế nào nhưng may mắn là mỗi khi sắp đến sinh nhậtcô,anhđều hỏicômuốn mua gì,côliền biếtanhkhôngquên.
Nhưng năm nayđãđến ngày sinh nhật của Hạ Duy nhưnganhchưa hỏicômuốn gì, chẳng lẽanhđãtự mua quà rồi sao?khôngthể nào,côkhôngtin,khôngchừng chỉ có mẹanhmới thích quà tặng doanhtự chọn mua thôi.
Vậythìchỉ cònmộtkhả năng,anhđãquên mất sinh nhậtcôrồi!
Chuyện này khiến Hạ Duy cực kỳ tức giận, dạo này Giang Chi Châu bận rộn công việc, nêncôphải phụ trách đưa đón Giang Diđihọc, nhưng đâykhôngphải lý do đểanhquên sinh nhậtcô!!
côđangnghĩ có nênnóibóngnóigió nhắc nhởanhmộtchútkhông, nhưngcôhờn dỗikhôngnóigì hết nhưmộtđứa trẻ,cômuốn xem xem rốt cuộc làanhcó nhớ sinh nhậtcôkhông?!
Đến khicôđón Giang Di về nhà, Giang Chi Châu vẫnkhônghề hỏicômuốn quà tặng gì. Hạ Duy nghẹn ứ trong lòng, liền gọi điện choanhđể thăm dò thế nào.
“Hạ Duy, có chuyện gìkhông?”
“khôngcó gì, chỉ muốn hỏi xem tối nayanhcó về ăn cơmkhông.”
Giang Chi Châu suy nghĩ giây lát mới trả lời: “Đểanhxemđã, nếu muộn quáthìanhkhôngthoát được rồi.”
“À.” Hạ Duy mỉm cười, rất tốt, lần nàyanhkhôngchạy thoát khỏi tội lỗi tày đình rồi!
Hạ Duy dằn lòngkhôngđược mắnganhngay lúc này,nóithêm dăm ba câu rồi cúp điện thoại.cônhớ lần trước đám bạn thân củacôcũng thảo luận về chuyện sinh nhật này, bọn Bát Bảonóitất cả đàn ông đều là như thế này, lúc theo đuổi và hẹn hòsẽtạo cảm xúc lãng mạn ngọt ngào cho đối phương, sau đó chỉ biết bảo em uống nhiều nước ấm vào, nhưng thiếu nữ Hạ Duy 18 tuổi kiên quyết phản đối luận điểm này.
Tại sao vợ chồng già lạikhôngthể có cảm xúc lãng mạn ngọt ngào chứ? Chẳng lẽcômuốn trải qua cảm xúc lãng mạn ngọt ngàothìphải đổimộtông chồng khác à?
“Mẹ ơi, mẹ sao vậy, mẹkhôngkhoẻ sao?” Giang Di chớp mắt to, nhìncô.
Hạ Duy cười cười vớicôbé: “Mẹkhôngsao hết, conđilàm bài tậpđi, có thể tối nay bố conkhôngvề ăn cơm, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con nha.”
“Dạ....” Giang Di nghĩ nghĩmộtlúc liền quả quyếtnói. “Hay là mẹ đừng vào bếp, lần trước mẹ bị dầu bắn, bố tức giận lâu lắm, chúng ta gọi thức ăn ở ngoàiđi.”
Hạ Duy: “............”
Được
Có lẽ là thấy sắc mặt Hạ Duykhôngtốt, Giang Di cho rằngcôkhôngmuốn ăn thức ăn bên ngoài liên an ủi mẹ mình: “Mẹ ơikhôngsao đâu, đợi con lớn chút nữa có thể nấu ăn cho mẹ ăn rồi.”
.... A, vẫn là congáiđángyêu.
côxoa đầu Giang Di, để con bé tiếp tục làm bài tập rồi lấy điện thoại đặt thức ăn bên ngoài.
Lúc này Giang Chi Châu cũngđangcầm điện thoại, màn hỉnh hiển thị Giang Mạn Mạn gọi đến.anhnhìn thoáng qua rồi nghe máy: “Mạn Mạn, có chuyện gìkhông?”
Giọng điệu củaanhcó vẻ khá vội vàng, Giang Mạn Mạn suy nghĩmộtlát mới hỏi: “Chú útđangbận sao?”
“khôngsao, Mạn Mạn tìm chú út có gìkhông?”
Giang Mạn Mạnnói: “Lớp con có bạn sắpđidu học, bọn con định mời bạn ấy ăn bữa cơm trước khiđinên con muốn đặtmộtphòngnhỏở Thiên Hạ Cư đượckhôngạ?”
“Đương nhiên được chứ, khi nào bọn con đến? Để chúnhỏđặt phòng cho con.”
“Được ạ, vậy buổi trưa thứ 6 tuần này, cảm ơn chú út nhé.”
“Đừng khách sáo.”
Giang Chi Châuđangđịnhnóikhôngcó chuyện gìthìanhcúp máy đây, nhưng chợt nghe Giang Mạn Mạn lên tiếng: “À, hôm nay hình như là sinh nhật của dì út, chúnhỏđangbận làm đồ ăn cho dì út sao?”
“.........?” Giang Chi Châu nhíu mày, sau đó chợt nhận ra, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Hạ Duy, vậy màanhlại quên mất: “Chết rồi, chú quên mất rồi!!!”
Chẳng trách hôm nayanhluôn cảm thấy mìnhđãquên mất chuyện gì đó, hoá ra là chuyện này!!
Giang Mạn Mạn: “..........”
Bầukhôngkhí chợt lắng lại vài giây, Giang Mạn Mạn cố tỏ ra già dặn khuyên bảo: “Chú út à, con biết chú bận rộn nhiều việc nhưng chú cũngkhôngthể quên sinh nhật của dì út chứ, phụ nữ rất để ý mấy ngày lễ, nhất là ngày sinh nhật của mình...”
“.....” Giang Chi Châu cũng cảm thấy mình toi đời rồi,anhnhớ khi nãy Hạ Duy còn cố ý gọi điện hỏi tối nayanhcó về nhà ăn cơmkhông, đó nhất định là thăm dò ýanhthế nào.
“.... Bây giờ chúsẽđến trung tâm mậu dịch Tinh Quang gần Thiên Hạ Cư để mua quà, hẳnsẽvề kịp.”
“Được ạ! Chú út cố lên!!”
Giang Chi Châu vừa cúp máy liền nhanh chóng mặc áo khoác chuẩn bịđi, quản lí chi nhánh thấy vậy liền vội vàng ngănanhlại: “Tống giám đốc Giang,anhmuốnđiđâu vậy? Công việc của chúng ta còn chưa thương lượng xong nữa.”
Giang Chi Châu trả lời: “Ngày mai rồinóisau, bây giờ tôi có việc gấp.”
“Cơ nhưng mà...” Ông còn chưanóihết, Giang Chi Châuđãnhanh chóng phóng ra ngoài.
Quản lý chi nhánh: “.........”
Giang Chi Châuđilấy xe rồi phimộtđường đến trung tâm mậu dịch Tinh Quang.anhvốnkhôngam hiểu mua quà tặng cho phụ nữ, bây giờ thời gian gấp gáp, lònganhcàng nóng như lửa đốt.anhhỏi cáccôbán hàng, bọn họ giới thiệu thứ này giới thiệu thứ kia khiếnanhhậnkhôngthể mua về hết.
Giang Chi Châu cũng có nghĩ đến phương án mua hết để đỡ phiền phức nhưng thế này dù tiêumộtsố tiền lớn cũng cực kỳ qua loa, Hạ Duy nhất địnhsẽpháthiệnra được.anhnhớ hồi đóanhcònnóivớicôrằng quà tặngkhôngcần đắt tiền, chủ yếu là tấm lòng.
khôngcòn cách nào khác,anhchỉ đành cầu cứu viện binh mà thôi.
Giang Di vừa làm xong bài tập, chưa kịp đưa mẹ kiểm trađãnghe tiếng ting từ máy tính bảng.côbéđãlàm xong bài tập, chơi máy tính bảng chắc mẹsẽkhôngmắngcôđâu nhỉ?!
Giang Di nghĩ như vậy nên liền mở máy, là bố thêmcôvàomộtnhóm trò chuyện, chị họ Mạn Mạn củacôcũng có mặt.
Tên nhóm còn cực kỳ dã man nữa, là nhómnhỏbàn đối sách chosựkiện khẩn cấp.
Giang Di:(⊙o⊙)?
Giang Di:Bố ơi, chị họ,sựkiện khẩn cấp gì vậy? Có cần thêm mẹ vàokhông?
Giang Chi Châu:khôngđược con à, mẹ con chính làsựkiện khẩn cấp đó.
Giang Chi Châu:A Di, con nhớ hôm nay là ngày gìkhông?
Giang Di:..... Dạ (⊙v⊙)?
Giang Di:À! Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ! Mấy ngày trước con còn muốn chúc mừng mẹ đầu tiên, nhưng kết quả hôm nay lại quên mất tiêu QAQ
Giang Mạn Mạn:......... Dì útthậtđáng thương [mỉm cười]
Giang Di:Hèn chi hôm nay con thấy mẹ rầu rĩkhôngvui QwQ con còn tưởng là do mẹkhôngthích đặt đồ ăn bên ngoài nữa chứ QwQ Bố ơi làm sao bây giờ đây?
Giang Chi Châu:Bốđangmua quà cho mẹ con đây, thêm hai đứa vào để giúp bố tham khảo.
Giang Chi Châu:[hình ảnh] Bộ trang sức này thế nào?
Giang Mạn Mạn:............ Chú út muốn nghe lờinóithậtsao?
Giang Chi Châu:.....
Giang Mạn Mạn:Tặng trang sức cũng là lựa chọn tốt, nhưng chú chọn cái này...thậtthô tục [che mặt] Hồi trước chú làm sao theo đuổi được dì út vậy chứ [che mặt]
Giang Chi Châu:...........
Giang Di:Bộ này tặng cho bà ngoại hay bà nộithìhẳnsẽthích lắm (*^__^*)
anhbiết congáimình là cháugáihiếu thảo, chứkhôngphải làđangchặt chémanh.
Giang Mạn Mạn:Chú út, chú chụp hình tủ trưng bày kia cho bọn con xem với.
Giang Chi Châu:[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Giang Mạn Mạn:Bộ khuyên tai và dây chuyền kia rất đẹp đó! Có hình mặt trăng và ngôi sao kìa!
Giang Chi Châu:Bộ ấy nhìn có trẻ con quákhông? Chỉ có thiếu nữ tuổi bọn con mới thích thôi.
Giang Mạn Mạn:Dì út đúng là thiếu nữ mà, dì mới 18 tuổi thôi.
Giang Chi Châu:............
Cuối cùnganhvẫn chọn bộ trang sức khắc mặt trăng và ngôi sao rồi để nhân viên gói lại choanh.anhmua qua rồi lạiđixuống tầng dưới xem tiệm Thánh Địa Đồ Ngọtmộtchút,anhmuốn mua bánh kem vừa làm xong —— đây là ý tưởnganhnghĩ ra lúc gọi điện cho Úc Ý khi vừa bước chân ra khỏi Thiên Hạ Cư.
“Xin chào Giang tiên sinh, bánh kem Úc tổng dặn dò chúng tôiđãđược làm xong rồi đây ạ.” Nhân viên lấy bánh kem ra choanhxemmộtchút, đảm bảokhôngcó vấn đề mới gói vào hộp giấynhỏtinh tế.
“thậtxin lỗi, đặt bánh gấp như vậy,thậtlàm phiền cáccô.”
Thợ làm bánh lễ phép trả lời: “Giang tiên sinh khách sao rồi, đây là chuyện Úc tổng tự dặn dò nên chúng tôi nhất địnhsẽdốc hết sức làm bánhthậtngon.”
“Cảm ơn.” Giang Chi Châu nhận lấy hộp bánh rồi sải chân dài bước ra ngoài.
anhcố gắng chạy xe, rốt cuộc cũng về nhà trước 8h tối. Hạ Duy và Giang Diđangăn cơm giữa chừng, Giang Di vì phối hợp vớianhnênđãrề rà kéo dàikhôngít thời gian đến giờ.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Di hítmộthơithậtsâu rồi trực tiếp nhảy từtrênghế xuống và chạy ra ngoài: “Bố ơi, bố về rồi!”
“Ừ, A Di ngoan!” Giang Chi Châu vừa đổi giày vừa đưa hộp bánh cho con bé.
“Woa, mẹ ơi nhìn xem, bố có mua bánh kem về nè.”
Hạ Duy khẽ nhếch mày,côđãchuẩn bị tâm lý sẵn sàng 72 tiếngkhôngđể ý đếnanhrồi, nhưng câunóicủa Giang Di khiếncôkhôngnhịn được quay đầu nhìn.
Qủathậtlàmộtchiếc bánh kem,trênhộp bánh còn có logo của Thánh Địa Đồ Ngọt.
“Sinh nhật vui vẻ.” Giang Chi Châu đưa túi quà trong taycô, lại hôn lên mặtcômộtcái.
Giang Di buông bánh kem xuống, nhanh chóng xoay đầu sang chỗ khác.
“anhlàm gì vậy? Congáicòn ở đây đó!” Hạ Duy bất mãn trừnganhmộtcái, sau đó cũng mở túi quà ra. À, làmộtbộ trang sức rất đắt tiền.
“Em mở ra xem có thíchkhông.”
Hạ Duykhôngôm hi vọng gì với gu thẩm mỹ của Giang Chi Châu, nhưng mở hộp ra, đôi mắt củacôvừa nhìn thấy đôi khuyên tai và dây chuyền liền sáng rỡ: “Đángyêuquáđimất! Đây làanhchọn sao?”côkhôngtin được.
Giang Chi Châu ung dungnói: “Ừ,anhchọn lâu lắm đó, em thíchthìtốt rồi.”
Hạ Duy híp mắt đánh giáanhmộtphen, cuối cùng vẫn hỏianh: “anhchưa ăn cơm đúngkhông?anhăn cơm trướcđi.”
“Được, ăn bánh kem trướcđã, đểanhcắm nến vào.”anhcố ý bảo nhân viên choanh18 cây nến.
Đốt nến cầu nguyện xong, Giang Chi Châu bắt đầu cắt bánh, Giang Di lên tiếng xung phong: “Mẹ ơi, để conđilàm mỳ trường thọ cho mẹ.”
“Thôi đừng, lỡ bị thươngthìkhôngtốt.”
“khôngsao đâu, nấu mỳ rất đơn giản, con làm được mà.”
côbénóidứt lờithìnhanh chân chạy vào phòng bếp, Hạ Duy liềnnóivớianh: “anhđixem chừngđi, con bé cònnhỏnhư vậy.”
“Được.”
Dướisựtrợ giúp của Giang Chi Châu, Giang Di rốt cuộc cũng thuận lợi nấu xong bát mỳ trường thọ, xem như là tặng quà sinh nhật cho mẹ.
Buổi tối trước khiđingủ, Hạ Duy nhìn Giang Chi Châu vừa tắm rửa xong, cười ha ha hai tiếng: “Vừa rồi có con bé ở đó nên emkhôngvạch trầnanh,thậtraanhvốn dĩ làđãquên mất sinh nhật của em.”
“......” Trong lòng Giang Chi Châu hồi hộp, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “anhgiả vờ quên đó, để làm em ngạc nhiên.”
“Ha ha ha,anhđoán em có tinkhông?”
Giang Chi Châu: “....”
anhnhào tới đè Hạ Duy xuống giường, cúi đầu hôncômộtcái: “thậtxin lỗi,anhhứa sau nàysẽkhôngbao giờ quên sinh nhật của em nữa.”
“anh....” Hạ Duy chưa kịpnóihết câuđãbị Giang Chi Châu nuốt vào bụng.
Bàn tay củaanhcũngkhôngan phận, Hạ Duy dùng hết sức lực toàn thân mới đẩy đượcanhra, ngồi dậy cười cười vớianhrồinói: “Giang tiên sinh, emđãquyết định 72 tiếngkhôngđể ý đếnanhnữa, tối nayanhra ngủ ngoài phòng kháchđi, phải ngủ đủ 3 ngày đó, nếu lần sauanhlại quên sinh nhật của em nữathìngủ ngoài đó luôn 3 nămđi.”
Giang Chi Châu: “.........”