Tối hôm đó, Giang Chi Châu ngủmộtđêm ngoài phòng khách, sáng hôm sau trước khiđilàmanhvẫn chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Duy và Giang Di như cũ.
Đồng hồ báo thức của Hạ Duy kêu đúng 7h, bình thường 8h hơncômới rời giường, nhưng hôm naycôchịu trách nhiệm đưa Giang Diđihọc nênkhôngthểkhôngdậy sớm.côrửa mặt xongthìđixuống phòng ăn dưới lầu, Giang Chi Châuđãchuẩn ăn đồ ăn sáng xong, Giang Diđangngồi trước bàn uống sữa tươi.
“Chào mẹ buổi sáng ạ.” Giang Di thấy Hạ Duyđixuống liền nở nụ cười chàocô. Giang Chi Châuđangchuẩn bịđilàm, lại xoay ngườinóivới Hạ Duy: “Buổi sáng tốt lành.”
“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ, emđãnói72 tiếngkhôngđể ý đếnanh.” Hạ Duy liếcanh, ngồi xuống thoải mái ăn bữa sáng doanhchuẩn bị.
Giang Chi Châu: “........”
anhcho rằnganhngủ phòng kháchmộtđêmthìcôđãnguôi giận phần nào... nhưngkhôngngờ...côthậtsựkhôngđể ý đếnanhtrong vòng 72 tiếng sao?
Giang Di nhìn bốđangđứng ngay cửa lại nhìn mẹ ngồi ngay bên cạnh,khôngbiết phải làm gì.
Lúc Hạ Duy đưa Giang Diđihọc,côbékhôngnhịn được liền hỏi Hạ Duy: “Mẹ ơi, mẹkhôngthèm để ý tới bố trong 3 ngàythậtsao?”
Hạ Duy nhìncôbé,nói: “Ngoan, chuyện của bố mẹkhôngcần con quan tâm,đihọc ở trường phải nghe lờicôgiáo thầy giáo biết chưa?”
“Dạ...”
Hạ Duy nhìn Giang Di đeo cặp bước vào cổng trường mới lái xe rờiđi. Giang Di ủ rũ, nặng nề hoà vàomộtđám học sinh nhộn nhịp.
“Chào buổi sáng, Giang Di.”
Giang Di ngẩng đầu nhìn, là bạn cùng lớp vớicôbé – Tống Giai Nhạc: “Buổi sáng tốt lành nha Tống Giai Nhạc.”
Tống Giai Nhạc nhìncôbé rồi hỏi: “Cậu sao vậy, sao tâm trạng nặng nề vậy?”
Giang Di thở dài: “khôngcó gì, là bố mình chọc mẹ mình tức giận.”
“Chuyện nàythìtính là gì chứ, bố mình cũng thường xuyên chọc mẹ mình tức giận mà.”
Ánh mắt của Giang Di liền sáng rỡ, tựa nhưcôbéđãnhìn thấymộthi vọng nào đó: “Vậy phải làm thế nào đây?”
“Đánh nhaumộttrận là được rồi.”
Giang Di: “.........”
côgiáonóiđánh nhaukhôngphải làkhôngtốt, mẹ mình vừa rồi còn bảo mình nghe lờicôgiáo nữa.
“Lần trước, bố mình chọc mẹ mình tức giận, sau đó mình thấytrênngười bọn họ đều có dấu xanh xanh tím tím, bố mình bảo là bố mẹ đánh nhau.”
“.... Vậy mẹ cậu có thể đánh thắng ba cậu sao?”
“Đương nhiên rồi, bình thường toàn là mẹ mình thắng, bố mìnhkhôngdám đánh lại.”
“À...” Mặc dùnóinhư vậy nhưngcôbé vẫn cảm thấy đánh người làkhôngtốt. Aiss, mình vẫn nên suy nghĩ biện pháp khácmộtchútđi.
Buổi trưa sau khi tan học,côbé liền chạy lên phòng mình gửi tin nhắn cho Giang Mạn Mạn: “Chị họ, chị có onlinekhông?”
Giang Mạn Mạn:Chị đây, có chuyện gì sao?
Giang Di:Mẹ em còn tức giận, sáng naykhôngthèm để ý đến bố, tối hôm qua bố phải ngủ phòng khách.
Giang Mạn Mạn:...... Thê thảmthật!
Giang Mạn Mạn: Emkhôngcần để ý đến bọn họ, người lớn cãi nhau chính là tình thú, hai ngày nữasẽlàm lành thôi.
Giang Di:thậtsao QwQ nếu mẹ em vẫn còn tức giậnthìsao?
Giang Mạn Mạn:À, chắcsẽkhôngvậy đâu... À, chị nghĩ ra rồi!khôngphải dì út thích ăn các món ăn do chú út làm sao, để chú út làmmộtbàn tiệc lớn hối lỗi, hẳn là dìsẽtha thứ cho chú út thôi.
Giang Di:Đúng rồi ha! Nhưng mà mẹ emkhôngthèm để ý đến ba, có chịu ănkhông?
Giang Mạn Mạn: Chị nghĩsẽkhôngđi... Nhưng để an toànthìchuyện này cứ giao cho chị, em yên tâmđihọcđi!
Giang Di:cảm ơn chị họ nha! (^o^)/
thậtra nếu Mạn Mạnkhôngnói, Giang Chi Châu cũng nghĩ đến biện pháp này. Dùanhkhôngam hiểu về các món quà phù hợp cho từng ngày lễ, nhưnganhđãnấu ăn cho Hạ Duy ăn nhiều năm như vậy,trênthế giới nàykhôngcòn ai hiểurõkhẩu vị của Hạ Duy hơnanhnữa.
côthích ăn cái gì, ăn thế nào,anhnắmrõnhư lòng bàn tay.
anhđangsuy nghĩthìGiang Mạn Mạn gọi điện tới.anhnghe máy, hỏi: “Có chuyện gì thế, Mạn Mạn?”
Giang Mạn Mạn: “Chú út, con nghe Giang Dinóidìnhỏđanggiận chú lắm đúngkhông?”
“.... Ừ.”
“À, con bé rất lo lắng chuyện hai người, con nghĩ chú nên làmmộtbàn tiệc lớn cho dì út, ắt hẳn là dì útsẽtha thứ cho chú đó?”
Giang Chi Châu cườinói: “Con và chú nghĩ giống nhau đấy.”
“Ha ha,khôngmưu mà hợp, nhưng dạo này hình như chú útđangbận nhiều việc, chú có thời gian làm bàn tiệc lớn sao?”
“Hai ngày nay chúsẽlàm việc thêm giờ, tranh thủ ngày kia về nhà sớm nấu cơm.”
“Vậythìtốt, ngày kia vừa đúng là thứ 6, con cũng có thể đến. Giang Di sợ dì útkhôngđể ý đến chú nên chú cứ dùng con làm cớđi.”
“.... Mạn Mạn, con đúng là ngày càng lắm chiêu trò.” Nhưng nếu như Mạn Mạn cũng đếnthìxác suất thành côngsẽnhiều hơnmộtchút nhỉ?
Giang Chi Châu định kế hoạch xongthìhai ngày nay đều liều mạng làm việc,anhcó động lực như vậy, chỉ khổ cho nhân viên củaanhmà thôi. Giang Di cũngnóicho Hạ Duy biết tối thứ 6, Giang Mạn Mạn muốn đến nhà ăn cơm, để mẹ đừng dẫncôbé ra ngoài ăn.
Hạ Duy nghe chuyện Giang Mạn Mạn đột nhiên muốn đến nhà ăn cơm liền biết có vấn đề mờ ám gì đó nhưngcôcũngđãlâu rồi chưa gặp Mạn Mạn nên rất vui khi Mạn Mạn đến chơi.
Buổi chiều, Hạ Duy đón Giang Diđihọc về nhà, vừa bước chân vào nhà liền có mùi thơm nức xộc vào mũi. Hạ Duy vào nhà, nhướng mày nhìn Giang Chi Châu trong phòng bếp: “Sao hôm nayanhtam tầm sớm như vậy?” Hai ngày trước,rõràng đến buổi tối mới về, sau đó tự giácđingủ phòng khách.
Giang Chi Châunói: “Hôm nay ít công việc nên về trước nấu cơm.”anhnhìn đồng hồ rồinóivới Hạ Duy, “Hẳn là Mạn Mạn sắp đến rồi.”
“À.” Hạ Duy lạnh lùng àmộttiếng, rồi dẫn Giang Di lên lầu, “Chúng tađilàm bài tập trước nha.”
“Vâng ạ.”
Giang Chi Châunóivới bóng lưng củacô: “Đến lúc ăn cơm,anhsẽlên gọi hai mẹ con.”
“Ừ.”
Giang Di vừa viết chưa được vài trangthìđãcó người gõ cửa, Hạ Duyđiđến mở cửa liền thấy Giang Mạn Mạnđangđứng bên ngoài. Năm nay con béđãlên cấp 3, dậythìthànhmộtthiếu nữ xinh đẹp,khôngcòn hở tý là khóc nhè như khi còn bé nữa, nhưng vẫn cực kỳ đángyêunhư trước.
“Dì út, lâu rồikhônggặp, có nhớ Mạn Mạnkhông?!” Giang Mạn Mạn xông tới ôm chầm lấy Hạ Duy. Hạ Duy cườinói, “Đương nhiên là nhớ rồi, Mạn Mạn có nhớ dìkhông?”
“Dĩ nhiên là nhớ rồi ạ, bộ móng dì út làm cho con hồi đợt nghỉ hè trước đẹp quáđimất!”
“Dì biết ngay là con chỉ muốn làm móng thôi mà.”
“Ha ha ha ha ha.” Giang Mạn Mạn lén lút trao đổi ánh mắt với Giang Di, rồi lại cười với Hạ Duynói, “Chú útđãlàm xong cơm tói rồi, chúng ta xuống ăn cơmđi.”
“Được.” Hạ Duy bảo Giang Di dẹp tập vở vào rồi ba người cùngđixuống lầu.
Giang Di và Giang Mạn Mạnđiphía sau, lặng lẽnóinhỏbên tai: “Tình huống thế nào rồi?”
“Mẹ vẫnkhôngchịu để ý đến bố, bốđãngủ phòng khách hai ngày rồi.”
“Ha ha.” Mặc dù chú út rất đáng thương nhưngcôvẫnkhôngnhịn được bật cười, “khôngsao,đãvài ngày rồithìchắc dì útđãnguôi giận rồi, ăn bữa cơm nàythìsẽlàm lành thôi.”
“Dạ.”
Khi ba người bọn họ bước chân vào phòng bếpthìtrênbànđãbày sẵn 7.8 món ăn/ Hạ Duy bình tĩnh nhìn Giang Chi Châu, miệngnóilà mời Mạn Mạn đến ăn cơm nhưng lại làm các móncôthích.
côkhôngvạch trần, ngồi giữa Giang Di và Giang Mạn Mạn.
Giang Chi Châu: “........”
Lúc đầuanhmuốn ngồi bên cạnh Hạ Duy, nhưng bây giờ xem rathìchỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ngồi chỗ khác thôi.
“Woa, chú út nấu ăn ngày càngnhỏ,thậthâm mộ dì út và Giang Di quáđi!!”
Giang Di: “Em cũng học nấu ăn với bố, em lớn hơnsẽnấu ăn cho chị họ nha.”
“Được!nóivậy dì útthậthạnh phúc, được hưởng thụ tay nghề của hai vị đầu bếp luôn!”
Hạ Duy cười cười, gắp cho Giang Mạn Mạnmộtmiếng sườn: “Con ăn cơmđi.”
côbiếtrõchút mưu kếnhỏcủa Giang Mạn Mạn, Giang Chi Châu cũngkhôngphải dạng vừa, dụ dỗ được Giang Mạn Mạn và congáitheo pheanh.
Giang Mạn Mạn cố gắng làm sinh động bầukhôngkhítrênbàn ăn, dù Hạ Duy cố gắng làm lơ Giang Chi Châu 72 tiếng đồng hồ cũng vì con bé mà cũng quên mất mìnhđangchiến tranh lạnh vớianhvài lần.
“Đúng rồi, các bạn nam trong lớp nhìn thấy ảnh chụp chung của con và dì út còn tưởng là chị em, muốn xin con phương thức liên lạc đó.” Giang Mạn Mạnnói, hàm ý sâu xa nhìn Giang Chi Châu: “Chú út phải cảm thấy bị đe doạ nha, tình địch cạnh tranh với chú toàn là tiểu thịt tươi học cấp 3 đó.”
Giang Chi Châu: “......”
Nhưng đến khi bọn họ biếtcôlà phụ nữđãlập gia đình còn dám theo đuổicôsao?
Mặc dù trong lònganhđangâmthầm sỉ vả nhưnganhvẫn kịp phản ứng rằng mìnhđangkhẩn cấp cần dỗ bà xã, nên liền gật đầunói: “Chú luôn cảm thấy bị đe doạ.”
“Ơ.” Hạ Duy bất thình lình lên tiếng.
Giang Chi Châu: “.......”
Giang Mạn Mạn bật cười ra cười.
Sau đấy, Mạn Mạn lại chơi đùa với Giang Dimộthồi nữa mới chịu về nhà, Giang Chi Châu dọn dẹp phòng bếp xong bước ra ngoài, Hạ Duy liền dẫn Giang Di lên lầu.
Giang Chi Châuđitheo bọn họ lên lầu, mãi đến khi Hạ Duyđivào phòng ngủ,anhmới đưa tay chặn cửa. Hạ Duy nhìnanh: “Có chuyện gì?”
Giang Chi Châu: “Em còn tức giận sao?”
“Ừm....” Hạ Duy nghĩ nghĩ giây lát mớinóithêm, “Nhưng hình nhưđãđỡ hơn rồi.”
Dường như Giang Chi Châu nhìn thấy có hi vọng: “..... Vậy tối nayanhcó thể về phòng ngủ chưa?”
Giang Di đứng trước cửa phòng củacôbé, vừa hồi hộp lại vừa tò mò ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Hạ Duy nhìn Giang Di: “Con có muốn bố về phòng ngủkhông?”
Giang Di nhanh chóng gật đầu: “Muốn ạ, mẹ đừng giận nữa nha.”
“Được.” Hạ Duy nhìn Giang Chi Châu, “Nể mặt congái, thời gian phạtsẽrút ngắn lại, nếu như còn có lần sauthì....”
“Tuyệt đốisẽkhôngcòn lần sau nữa.” Giang Chi Châu cắt ngang, lần nàyđãđủ đểanhkhắc cốt ghi tâm suốt đời rồi.